Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Mười 17th, 2024

Nhớ tiếng võng đưa

.Đặng Hoàng Thám

.

Ta về nhớ tiếng võng đưa!

Hiên nhà chái bếp

Ngày xưa quê nghèo

Mẹ còn lặn lội gieo neo

Thương con

ánh mắt trông theo cuối đường

Nhớ Người một nắng hai sương

Thương ta một kiếp tha phương cuối trời!

Thôi về tìm lại quãng đời

Chòi tranh nghe vọng tiếng cười thơ ngây

Tiếc hoài con sáo xa bay!

Tóc thề em buộc chia hai hững hờ

Võng đưa

biền biệt giấc mơ

Một miền ký ức bây giờ còn đâu!

Võng đưa kẽo kẹt tiếng sầu

Người đi buổi ấy qua cầu mưa sa

Ta về nhớ tiếng võng đưa…

Read Full Post »

Ngô Quang Hiển

.

Hôm trước từ Milan bay qua Berlin rồi từ đó đón xe bus về lại Dresden. Sân bay TXL Berlin luôn có hàng trăm chuyến xe đưa khách về khắp các địa phương nước Đức và những quốc gia lân cận. Xe bus đường dài các nước phương tây rất đúng giờ. Lại rất tiện nghi. Nếu như xe VN sản xuất theo tiêu chuẩn Euro 2, nhiều lắm là Euro3 thì ở đây phổ biến Euro 6. Đầy đủ tiện nghi ,wifi, nhà vệ sinh….như máy bay mặt đất. Chuyện trễ xe dài tập như ở VN lại là hãn hữu ,năm thì mười họa. Vé xe bus gần như không bán tại trạm dừng, đón. Mua qua mạng, nhất là xe bus đường dài, càng sớm càng rẽ.
Lần này hai cha con chọn hãng xe mới toanh vừa mới đi vào hoạt động chỉ vài ba tháng, hãng Regio Jet , có trụ sở tại cộng hòa Cezch. Xe mới toanh. Giá khuyến mãi chỉ bằng nửa so với Euro lines. Trên xe cô tiếp viên dáng chuẩn như hoa hậu cứ chạy đi chạy lại hỏi han giúp đỡ hành khách. Khi thì nhắc nhỡ hành khách cài dây an toàn. Khi thì nhặt hộ, sắp xếp hành lý cho gọn ghẽ. Lúc cười tươi như hoa giúp anh cả quỷnh như mình sữ dụng facebook trên màn hình be bé đặt trên lưng ghế. Xe chạy một lúc,cô tiếp viên chạy lại hỏi hành khách dùng cafe hiệu gì. Nhiều người lắc đầu. Kể cả mình. Nhưng khi cái miệng xinh như hoa ấy giải thích free thì cả xe nhao nhao. Người cappechier người cafe kèm cho chocolate…. Riêng mình vẫn một tách nhỏ espresso. Nhưng sao thơm thảo ngon lạ. Cafe chùa trên xứ người.
Xe chạy êm ru bà rù. Berlin lạnh 5 độ. Trời mù mịt sương. Chỉ hơn hai tiếng sau, Dresden đã 17 độ. Cảnh sắc hai bên đường mùa thu lại đẹp như tranh vẻ. Hàng dặm dài rừng thu phong lúc vàng lúc đỏ cứ hực lên trong cơn mưa phùn. Cảnh tựa như càng đẹp hơn khi cô tiếp viên hao hao hoa hậu cứ lên lên xuống, đứng sát vào người hỏi hỏi han han. Mùi nước hoa dịu dịu cứ thoang thoảng bay bay luyến lưu. Hu hu.
Về nhà đã 1g. Lục đục bắt nồi cơm lên ăn. Bốn ngày ở Ý xơi toàn món Ý nên hơi ngán. Dù ẩm thực Ý thuộc loại tuyệt cả vời. Thằng con xung phong khuân vác, cửu vạn đường dài nên mình đảm nhiệm vai trò bếp trưởng. Chờ cơm sôi thì nghe thằng con xí xa xí xô điện thoại. Thằng con ngoái qua mình bảo nhà xe từ Praha hỏi hai hành khách ngồi ghế số 43,44 có bỏ quên cái ví trên xe không. Mình kiểm tra thấy cái ví vẫn còn. Kiểm tra lần nữa vẫn còn cái ví. Vậy là ok. Gọi điện lại cám ơn họ. Họ lại bảo xin lỗi hành khách vì đã làm phiền.
Cơm nóng canh ngọt, trời lại lạnh. Ngủ một giấc đẫy rồi thay bộ quần áo mới chuẩn bị đi ra siêu thị. Giở cái ví tìm tiền không thấy nó đâu. Lục banh căn phòng nhỏ mới tá hỏa. Toàn bộ tiền bạc cho chuyến đi, giấy tờ , passport ,thẻ tín dụng đều nằm trong cái ví quan trọng đó. Giời ạ. Giờ mới nhớ mình có tới hai cái ví. Một chỉ dùng để ít tiền lẽ cafe vặt, vài giấy tờ linh tinh. Một là…. cái bỏ quên. Cấp tập gọi lại cho hãng xe Regio Jet. Người điều hành” xin lỗi quí khách, chiếc ví bỏ quên đã đến văn phòng tại Praha” Chẳng biết làm sao.! Mất giấy tờ tiền bạc ở xứ người quả là một đại họa. Nhưng chỉ 5 phút sau chuông điện thoại từ Cezch lại réo vang. Nhân viên điều hàng hãng xe thông báo chiếc ví bỏ quên sẽ được chuyến xe sớm nhất từ Praha chuyển giao cho khách vào lúc 20 g tại địa điểm ga trung tâm Dresden.
Đúng 20g mình có mặt tại địa điểm đã hẹn,phân vân không biết có mất mác thứ gì không. 20g 10 phút điện thoại lại réo vang nhân viên điều hành hãng xe từ Praha cách đó đến vài trăm cây số tiếp tục xin lỗi quí khách vì xe bus đến muộn những…10 phút .10g 20 chiếc xe sơn màu cam cập vào điểm hẹn. Mình nhận đầy đủ giấy tờ, tiền bạc không thiếu một xu. Cô lơ xe nữ xinh xắn không kịp cho mình cảm ơn một tiếng lại xin lỗi ngược vì xe trể đến 20p. Chỉ kịp chụp tấm hình người tài xế và bản hiệu xe để mai mốt mọi người có qua Dresden hãy đi ủng hộ hãng vận tải mới toanh này , Regio Jet.

Thật ra ở Đức ,Praha hay châu Âu không phải mọi chuyện đều tốt đẹp. Kẻ cắp cũng nhiều như rươi,huống hồ chi chuyện đánh rơi và cầm nhầm tài sản. Nhưng có điều luật pháp ở những nước này rất nghiêm minh, buộc người ta phải tự giác thi hành. Chẳng hạn ở Đức việc nhặt được tiền đánh rơi được qui định rất cụ thể. Ông Stefan Kranz một luật sư nổi tiếng giải thích: “Nếu tiền nhặt được có giá trị không quá € 10 thì không cần thông báo về việc nhặt được tiền và người tìm thấy có thể giữ tiền,”. Nhưng ngay cả trong trường hợp này, chỉ được phép giữ tiền, nếu sáu tháng sau khi nhặt được vẫn không tìm thấy chủ sở hữu.
Tất cả mọi thứ vượt quá số tiền của 10 € phải được nộp lại cho cảnh sát hoặc các văn phòng nhận đồ rơi mất. Người nhặt đồ thành thật sẽ được hưởng một phần thưởng có giá trị 5-10 % . Và khi chủ sở hữu không được tìm thấy trong vòng sáu tháng tiếp theo, người nhặt sẽ được nhận toàn bộ số tiền.”
Chính việc ban hành luật pháp và thực thi nghiêm luật pháp trong những hành vi tưởng nhỏ này đã tạo thành nếp văn hóa ứng xử,hành vi ứng xử đẹp trong đời sống . Đây cũng là một kinh nghiệm,nhưng liệu kinh nghiệm này có được thực thi ở xứ Việt không khi chúng ta vẫn cứ dừng lại ở những hô hào chung chung mà không có điều luật kèm theo.

Read Full Post »

Nhớ mùa trăng 2021

Lê Tâm

Một đêm trước trung thu, trời mưa dầm như mọi năm. Nằm trong căn phòng ấm áp, chăn trùm kín tận cổ, thấy thương những người nhiễm covid nguy kịch đang vật vả níu kéo từng hơi thở trong các ICU.

Tối hôm qua hình như trời chuyển tiết. Sáng nay ngớt mưa. Bầu trời chợt xanh lơ, không cả một gợn mây lơ lững làm dáng. Chậu mai lão tuổi đời gần hai chục năm mấy hôm trước vàng vọt cằn khô vì sâu bệnh giờ phủ đầy lớp lá non màu hồng lộc. Tiếng chim se sẻ ở đâu kéo về râm ran một góc sân thượng. Trung thu rồi. Nắng cũng như tỏa hương.

.

Thành phố tôi sống gần 50 năm hình như đang ngập ngừng vào thu. Bầu trời đêm, vầng trăng vẫn vằng vặc. Trăng dường như to hơn, tròn trịa hơn mọi khi nhưng tôi không cảm nhận được vẻ đẹp kỳ ảo huyền diệu của ánh trăng. Trăng trung thu năm nay sao lạ quá. Cũng là trăng nhưng nhìn trăng tôi tự dưng thấy lòng bất an, lạnh giá. Phải chăng trăng trong lòng tôi, trong lòng chúng sinh những ngày thành phố ngập tràn trong cơn lũ covid rất buồn này lại là vầng trăng khuyết, trăng một màu xám xịt. Nhìn trăng sao lạnh lẽo quá, trăng như đẫm nước mắt người.

.

Chợt nhớ những mùa trung thu cũ, cũng có những cơn mưa bất chợt như thế này. Anh em chúng tôi cầm đèn ngôi sao, đèn bánh ú lấp ló sau cánh cửa chờ trời tạnh mưa. Nhớ ba tôi, đi làm về, buổi trưa không ngủ, vót tre làm đèn trung thu cho tôi và cả những đứa bé kề bên. Nhớ có lúc tôi sơ ý làm cháy chiếc đèn bánh ú với những tua rua đủ màu sặc sỡ, chạy về nhà mếu máo. Ba tôi cười, lấy vội mấy tờ giấy báo, vài hột cơm nguội, vài phút sau lại tinh tươm chiếc lồng đèn phá cách tung tăng cùng đám con nít lí nhí hàng xóm.

Lớn lên một chút thì chúng tôi thích tự chế lồng đèn, dù mẹ tôi đi chợ về vẫn mua những chiếc lồng đèn giấy xếp về cho anh em chúng tôi. Đó là những chiếc lồng đèn bằng vỏ lon bia nhôm đẩy đi leng keng khắp xóm. Rồi thay đèn bằng đuốc. Những đám trẻ mấp mé dậy thì, mép bắt đầu lún phún những hàng ria, đốt hàng chục cây đuốc cháy rực rỡ đi vòng quanh phố. Đi suốt đêm, đến mức sáng hôm sau trốn học. Vui không tưởng.

Trung thu của tôi hồi nhỏ không có nhiều cổ bàn linh đình như trong những câu chuyện trong sách viết về trung thu. Nhiều lắm có thêm hộp bánh trung thu mua ngoài cửa hàng bánh của ông già Hoa kiều góc đường Phan Đình Phùng. Nhưng đó là những trung thu hạnh phúc, đủ đầy trong ký ức ngọt ngào trong trẻo của tôi vì nó có hai từ thiêng liêng” mái ấm ” Giờ nhớ lại vẫn rưng rưng cảm động.

.

Còn mùa trung thu này, trung thu năm tôi 63 tuổi, chỉ tại Sài Gòn này trong chớp mắt

1.500 trẻ em mồ côi cả cha lẫn mẹ.

1500 trẻ em bị dìm xuống dưới đáy cuộc đời vì cơn lũ covid tràn qua.

Mồ côi, ai đã từng trải qua nỗi đau mồ côi mới hiểu tận cùng sự bất hạnh. Tôi, năm 58 tuổi mới mồ côi, nhưng nỗi buồn thì cũng lớn như núi. Suốt một thời gian dài tôi mới lãng quên

Vậy mà chỉ dăm tháng mùa dịch, chỉ riêng Sài Gòn, 1500 bé đã mồ côi cả cha lẫn mẹ

Cả đời tôi sẽ không bao giờ quên một mùa trăng 2021 không trọn vẹn.

.

Chợt nhớ đến chương trình trung thu cho bệnh nhân covid ở bệnh viện dã chiến 5D Bộ quốc phòng phát trên truyền hình tối hôm qua.

.

Hơn 300 các em nhỏ từ 15 tuổi trở xuống đang điều trị tại đây đã ra đứng ở lan can của bệnh viện nghe hát và vỗ tay rất hào hứng theo điệu nhạc mà không biết trong số các em ở đây, liệu có em nào trong số đó sẽ không bao giờ nhìn thấy lại vầng trăng tròn vằng vặc đêm nay?

Có em còn rất nhỏ khoảng chừng ba bốn tuổi trùm kín trong bộ đồ bảo hộ màu xanh dương rụt rè đứng một góc ban công. Ánh mắt em hoang mang, xa xăm, như chiếc lá giữa muôn trùng bão dông.

.

Lý ra giờ này em đang vui trung thu với bạn bè cùng trường lớp. Hay ấm áp trong vòng tay gia đình với đèn lồng, hộp bánh dẽo và cây trái mùa thu đang ủ hương nồng nàn. Không hiểu ba, mẹ em, người thân em, bạn bè em đang trôi dạt phương nào. Có khi nào họ đang cố níu giữ những hơi thở mong manh trong một ICU hồi sức nào đó, hay hóa thân thành làn khói tỏa bay lên trời. Còn các em đang lênh đênh lênh đênh trong khung trời trung thu xa lạ.

Trời thì mưa các ông địa và lân vẫn cứ nhiệt tình trong sân khu cách ly, dù áo quần những tình nguyện viên ướt đẫm trong cơn mưa lúc đậm lúc thưa.

.

Có ai biết ông địa kia có khi là những bác sĩ thiện nguyện từ các tỉnh miền ngoài vào chi viện cho phương Nam. Còn phía trong những con rồng phun lửa đang uốn lượn đẹp mắt biết đâu lại là những anh lính chiến, hay anh công nhân vô danh nào đó đang cố làm hết sức mình để các em, các bệnh nhân covid nhỏ đang chùng chình trong ranh giới tử sinh thêm chút sức mạnh tinh thần để vượt qua dịch bệnh. Một đốm lửa ấm đang được khơi lên. Các em, các con không hề đơn độc vì chung quanh chúng ta có biết bao nhiêu người hiền lành tử tế. Chính bệnh viện dã chiến, nơi các y bác sĩ đang ngày đêm tận tụy chăm sóc 300 bệnh nhi covid ngay lúc này là bếp lửa, mái ấm, là gia đình theo nghĩa đẹp nhất, nhân văn nhất. Phải không các em?

.

Có tiếng vỗ tay nho nhỏ từ những bàn tay be bé tràn ngập các tầng lầu bệnh viện. Chị Hằng Nga xuất hiện, chị Hằng của thời covid đang hoành hành chỉ là cô bác sĩ trong bộ blouse ngành y trắng đơn giản, khoác ngoài thêm lớp phục trang đa sắc, chắp vá từ đâu đó. Đám trẻ ồ lên. Những tiếng cười trong trẻo ngập tràn tình người như gột rửa nỗi sầu bi của một đêm trăng Sài Gòn u ám dịch bệnh.

Tự dưng mắt tôi cay xè. Chắc nhiều người chung tâm trạng với tôi.

.

Trăng vẫn lúc sáng lúc mờ . Một mùa trung thu 2021 sẽ nhớ hoài trong ký ức.

Trích hồi ký “Những ngày giãn cách

Read Full Post »