Truyện ngắn của Vũ Thiên Kiều
.
Còi tàu kéo những hồi dài dồn dập. Có ai đó kéo áo cô đứng lại với lời mắng sa sả: Điên à! Tàu sắp qua mà còn ào tới. Định tự tử à. Người đâu mà mà yếu đuối quá. Tưởng chết là xong ư.
Cô đứng lại như cái bong bóng đang bay vướng phải hàng rào. Lòng rỗng toác. Mình tỉnh hay điên. Vẻ xinh xắn tươi rói thanh tân của cô đâu rồi. Chiếc lá vàng vô tình lả tả ướt mèm chao xuống đất. Gương mặt cô nhòe nước. Nước mắt quyện với mưa phùn làm thành từng dòng xối xả.
Đoàn tàu rầm rập vút qua. Những toa tàu giống nhau như những hộp diêm đặt khít kia có đựng những người có tâm trạng giống nhau không nhỉ? Tàu sắp cặp ga Hàng Cỏ, ai xuống tàu rối bời tâm trí, ai hồ hởi mừng vui hội ngộ.
Cô bước đi những bước đi vô định, thất thểu. Năm năm yêu nhau cho một lời dứt khoát vô cảm đến thế ư. Anh có thể tiễn cô bằng câu: Em về đi. Sự lạnh lùng ráo hoảnh. Tắt nắng ngày thì đến đêm sương lạnh, sao cô không hiểu triết lý giản đơn ấy sớm hơn.
– Này cháu! Sao khóc sướt mướt thế. Ngồi lại uống cốc trà nóng cho ấm cháu.
Cô sững người. Sự cô đơn trong vòng đời vòng người được đánh thức bởi lời mời ấm tình của bà cụ hàng chè trên vỉa hè.
Cô đón cốc nước trà từ tay bà mà đầu óc vẫn còn tiếp tục mụ mị. Hà Nội chuyển mùa. Hà Nội sắp tết. Lòng người cũng chuyển. Hà cớ gì mà cô phải thổn thức. Cớ gì mà cô phải đau khổ dường này.
Cô lơ đãng ngó xuống đường. Vội vội dòng xe, lũ lượt dòng người với cả sự hối hả, tất bật và như vẻ tập trung lắm lắm vào phía trước không quên cẩn thận dè chừng phía sau qua gương chiếu hậu. Cô tìm trong những chiếc xe vút qua, những chiếc khẩu trang bịt chặt một dáng người quen. Mưa mãi cũng phải nắng. Nhẽ nào?
Cô hớp một ngụm trà. Chát! Đắng. Đã bao giờ cô uống thứ nước vàng sệt như thế đâu.
– Lúc đầu chưa quen cháu sẽ thấy vị chát, đắng. Uống vài ngụm sẽ thấy ấm bụng và ngọt ngọt nơi cuống họng đấy. Cơ vài bận là thích ngay cháu ạ. Bà cụ vừa cười khoe hàm răng đen nhấp nhánh vừa thong thả quảng cáo với cô.
Cô hớp thêm một ngụm nữa. Nước mắt vẫn vòng quanh mi. Vẫn đắng! Vẫn chát. Ơ nhưng sao đã nghe ngòn ngọt nơi cuối giọng. Uống cạn cốc trà cũng là lúc những giọt nước mắt của cô rụng hẳn xuống. Vài cái chớp mắt, mi mắt cô bỗng ráo hoảnh như lòng anh, từng sợi mi lại cong cong nhún nhẩy. Hình ảnh anh lướt nhẹ qua mắt cô, rồi nhòa nhoẹt mờ xa. Cô nhìn bà cụ, chiếc áo bông to sụ, mũ len đội đầu, khăn len quàng cổ, hơi nóng từ cốc trà bà cụ vừa rót phả lên như dải lụa sương bay bay.
Bà cho cháu xin cốc nữa ạ!
Bà cụ lại cười! Nụ cười hồn hậu quá. Cô nhớ bà nội cô. Giá lúc này đây cô được gối đầu lên lòng bà để được vuốt ve và cả câu mắng yêu: Bố cô, chỉ được cái hay làm nũng.
Cốc thứ ba! Vị chát không còn nữa, vị đắng cũng biến mất. Cô chỉ thấy rặt là ngọt, thấy dễ chịu. Dưới lòng đường dòng xe máy, xe ô tô vẫn dung dăng ngược xuôi và có vẻ dày lên như mắc cửi.
Thêm vài người ghé lại uống trà. Cô vân vê cốc trà nóng trong tay và ngắm họ. Họ ngồi xuống như những vị khách quen. Hớp ngụm đầu tiên, mỗi người một vẻ, người thì đăm chiêu lư tự, người căng thẳng nhíu mày, người mặt buồn rười rượi, người hâm hâm như đang bực tức điều gì đó…
Sau ba lượt rót. Gương mặt họ như giãn ra. Niềm vui lại lấp lánh trong ánh mắt họ. Họ trở lên linh hoạt hơn, họ nhìn ngó xung quanh, có người lại mủm mỉm cười một mình.
– Năm nay có vẻ Tết về sớm hơn mọi năm bà nhỉ? Người đàn ông có bộ râu quai nón hỏi với vẻ đon đả.
– Hà Nội năm nào chả tết sớm so với những nơi khác.
– Ừ. Đúng rồi. Hà Nội là thủ đô, là nơi tập kết các nguồn hàng… thì tết nhộn nhịp sớm nhất là hẳn rồi. Một người hào hển nói.
– Từ sáng đến giờ mời mỏi mồm mới có hai cuốc xe, được chẵn ba mươi nghìn, vừa nghiến một đĩa cơm, ăn một mình thì cả nhà tối nay nhịn. Cháu ghé xin bà hớp trà lấp bụng cái đã. Một anh chừng khoảng ngoài bốn mươi, thân hình gầy lỏng khỏng vừa chìa cốc cho bà cụ vừa nói.
– Thì anh cứ uống. Bữa nào khớ thì giả cho già cũng được mà. Khổ. Bọn ăn không hết, người lần không ra. Bà cụ chép miệng.
Lời mây sâu mũm! Cô nhớ lại những lúc cô sôn sốt cùng anh. Cũng từ quê ra với chiếc xe ôm liếm bãi, anh chở cô đi làm mỗi tối. Sự thật thà, tháo vát tốt bụng cộng với lam làm chịu khó đã đem lại cho cô thu nhập ngày một khá hơn. Thu nhập của cô tỷ lệ thuận với sự đổi đời của anh. Anh đã được cô bì bõm chăm chút nuôi bốn năm đại học, rồi xin việc làm. Những tưởng công thành danh toại cô cũng rỡ ràng duyên phận. Ai ngờ.
– Sao tiền ở đâu mà người ta mua lắm thứ thế bà nhỉ? Một cậu có vẻ thư sinh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
– Cậu quan tâm người ta làm gì? Có tài thì vắt nắng gọi mưa được mà.
Cô ngước nhìn người đàn ông có bộ râu quai nón. Anh ta không có vẻ gì là lam lũ. Hình như dưới cổ áo da ngồn ngộn cọng dây chuyền vàng to đùng thì phải. Nhìn những ngón tay trắng hồng của anh ta thì mới thấy rõ hơn sự đối nghịch với những người đang xúm xít uống trà.
Cô định nhắc ánh mắt đi chỗ khác thì bị anh ta nhìn xoáy, ghìm cứng lại. Anh ta tinh nghịch nheo nheo mắt, ra vẻ như đo ván thách đố cô.
Chảo lửa lòng cô đã nguội. Cô đáp trả anh ta bằng một luồng lạnh sắc. Anh ta nhún vai và khẽ mỉm cười.
Cô chìa chiếc cốc trước mặt bà cụ: Cho cháu xin cốc nữa.
Râu quai nón nhanh nhảu: Để cháu.
Bà cụ vẻ ngạc nhiên phấn khích: Đấy đã bảo mà. Cháu sắp nghiện rồi nhá.
Cô nhoẻn miệng cười. Ánh mắt lại giao với cái anh chàng râu quai nón. Kỳ cục.
– Tôi xin phép được thanh toán hiệp nước này nhé. Râu quai nón lại lên tiếng.
Cậu thư sinh xuýt xoa: Ôi! Quý hóa quá. Anh cứ tự nhiên ạ.
Anh chàng gầy lẩm bẩm: Một ngày phúc phận. Trời không khép nắng.
Cô mấp máy môi định phản ứng thì anh chàng râu nón chìa cho cô chiếc danh thiếp: Đừng buồn nữa. Cẩn thận tránh tàu, xe. Sớm gọi cho anh nha.
Nói rồi anh chàng đi về phía bên kia đường, mở cửa ngồi lên chiếc xe hơi màu mận chín sang trọng. Chiếc xe vút đi.
“Trời không khép nắng”. Cô lẩm bẩm lời anh gầy. Ngó chiếc danh thiếp cũng sang trọng như chiếc xe rồi bỏ vào túi xách. Mây lãng đãng trên nền trời đang xám dần. Nắng ở đâu? Bình minh của buổi sáng đã là quá khứ. Tương lai là buổi sáng tiếp theo. Ừ. Ông trời cứ ngày rồi đêm. Một chu kỳ bất tận. Nắng do người tự thắp thì cháy mãi. Có thể! Cô lại mỉm cười. Dường như ngụm nắng lạc bầy đã làm tổ trong mắt cô.
Cô rút hai trăm ngàn trong ví nhét vào túi áo anh gầy: Nhờ anh mua cân giò cho các cháu ăn.
Vừa lúc đèn đường Hà Nội đồng loạt bật sáng.
Vũ Thiên Kiều
Bình luận về bài viết này