Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for Tháng Tám 25th, 2023

Một truyện ngắn UKRAINE

VOLODYMYR VYNNYCHENKO

(Ukraine)

Truyện ngắn

Một tình tiết lạ

HIẾU TÂN dịch

Tại sao tim tôi thắt lại khi nó nhìn thấy cái đẹp? Tại sao tôi muốn ôm đầu bằng hai bàn tay và khóc bằng những giọt nước mắt nóng bỏng? Tại sao? Và tại sao trong những giọt nước mắt ấy có cả dịu êm, vui sướng, buồn đau và vô vọng?

Nhưng tôi biết. Bây giờ chắc chắn tôi biết, nhưng cho đến cái đêm hôm ấy, ngay cả chính cái đêm ấy, khi cái tình tiết chưa ai từng biết, vô nghĩa ấy xảy ra cho tôi – tôi vẫn chưa biết. Tôi nghĩ rằng Natalie vẫn chưa biết. Mà nàng cũng không cần biết.

Nỗi buồn dẫn tôi đến với Natalie. Tôi thấy nàng lần đầu trên tàu điện. Tôi đang đọc báo thì nàng bước vào toa. Báo viết đủ thứ nhưng không có gì dính với hạnh phúc – người ta giết người khác như thế nào, người ta tự giết mình như thế nào, người ta trộm cắp, giết nhau, gào khóc, lừa bịp như thế nào, tóm lại, mọi thứ không có gì dính dáng đến hạnh phúc và tiếng cười (bạn có nhận thấy báo chí không bao giờ viết về chúng hay không?) Tôi đọc tất cả những cái ấy và trở nên vô cảm. Nhưng khi nàng bước vào, khi mắt nàng chạm mắt tôi trong thoáng chốc, tim tôi bỗng lịm đi. Tôi thấy buồn vô hạn. Tự nhiên tôi muốn ôm người ngồi cạnh, béo phị vì ham ăn, và hôn vào cái cổ ba ngấn của anh ta. Tôi muốn hai tay che mặt, ngồi thụt xuống, lắng nghe tiếng chuông khao khát, nỗi khao khát chưa từng biết, ngọt ngào trong tim tôi.

Và sau đó tất cả những cái ấy luôn sống lại trong tôi khi tôi đắm đuối nhìn Natalie. Thậm chí ngay cả khi tôi ôm nàng lần đầu tiên, khi thân thể nàng run rẩy trong tay tôi, ngay cả khi ấy nữa, nỗi buồn cũng không rời khỏi tim tôi. Nó không rời đi, nó chỉ trốn khỏi ngọn lửa khao khát.

Và Natalie, ngay cả bây giờ, nàng vẫn không biết tại sao khi nhìn cái đẹp tim ta lại buồn đến vậy, lại đầy khao khát, lại thích thú một cách đau đớn đến vậy. Nàng biết nàng có một sắc đẹp tuyệt với, ờ, điều ấy thì nàng biết chắc.

Chính đêm ấy, nàng bảo tôi: “Anh nghĩ em không biết giá trị của em à? Nếu em muốn, ngay ngày mai em có thể có một chiếc ôtô.” (Nàng thích ôtô lắm lắm.) “Anh không tin em à? Sao anh lại cười? Tôi tin nàng. Tôi cười vì một lý do hoàn toàn khác. “Và em sẽ có! Em chán ngấy phải ăn khoai tây và khoác chỉ một chiếc áo khoác rồi.” (Chúng tôi đang ở trong tình trạng như thế: ăn khoai tây và chỉ có một chiếc áo khoác.) “Những ước mơ ngu ngốc của anh làm em bực mình. Vâng, em bực mình. Em nói thẳng với anh như thế đấy. Em không phải một bà thánh….Lạy Chúa. Hãy cho em tiền và không phải những bài hát. Tiền! Anh có hiểu không?” Nàng chưa bao giờ thật sự nói thẳng ra như vậy. Tôi đang ngồi cúi gục đầu, đến lúc đó tôi ngẩng lên và nhìn Natalie. Ôi, nàng đẹp biết bao! Lạy Chúa nàng đẹp đến mức tôi muốn đập đầu tôi vào mép bàn cho nó vỡ toác ra, như chiếc bình hoa vô dụng kia. “Thế nào, sao anh cứ nhìn trừng trừng thế. Anh sắp giảng đạo về chù nghĩa khuyển nho chăng? Cứ giảng đi! Em không thánh thiện. Em phát cáu khi phải tỏ ra thánh thiện. Em không làm được. Em cần tiền, thế thôi. Những lý tưởng, những khao khát tìm tòi, những tinh thần và những hành động cao cả xin anh cứ giữ cho riêng anh. Những cái ấy không hợp với em. Thế đấy. Cái gì? Anh chưa từng mong cái đó à?” Tất nhiên tôi chưa từng mong cái đó. Có lẽ…có lẽ tôi có mong, bởi vì tại sao nó buồn thế, tại sao trái tim tôi thắt lại nghẹn ngào khi nhìn vẻ đẹp của thân thể nàng. Tôi không nói thêm gì nữa với nàng. Thậm chí tôi lặng lẽ ra khỏi nhà mà không mang theo áo khoác.

Trời đã về khuya. Trên đường phố có sương mù. Nó bao bọc những bóng đèn như những chiếc khăn quàng của phụ nữ. Khách đi đường bước hối hả, cổ áo dựng lên và hai tay đút túi. Họ biết rõ họ đi đâu. Nhưng tôi không biết, nên tôi không vội. Tôi thậm chí không đút tay vào túi và kéo cổ áo lên. Tôi chỉ mỉm cười. Nhưng nếu có ai đó lấy nụ cười ra khỏi môi tôi và nấu chảy nó trong một thứ gì đó mà họ có thể nấu chảy cả tiếng cười lẫn tiếng khóc, thì nụ cười của tôi có lẽ không có vẻ là một cái cười. Tôi dừng lại trên một góc phố. Tôi thường đợi Natalie ở đấy. Chúng tôi cùng bước đi, ôm chặt nhau. Cũng ở đây thường xuất hiện một bóng người mà vừa trông thấy, trái tim tôi thắt lại vì thương xót và một nỗi sợ khinh khi.

Phải, chúng tôi thường qua đây. Chúng tôi hối hả về nhà. Một đĩa khoai tây nguội và một chiếc áo khoác đang đợi chúng tôi ở nhà.

Còn bây giờ, tôi đi đâu bây giờ? Dù sao, chắc chắn là không phải đi kiếm tiến. Đương nhiên là thế. Nhưng, dù sao, đi đâu? Sương mù làm đường phố ẩm ướt, nhớp nháp, lạnh lẽo nhưng dẫu sao vẫn ấm hơn tảng băng đang đè trĩu trong ngực tôi. Và tôi lại đi dọc đường phố, trong sương mù.

Bỗng nhiên có bóng người áp sát tôi. Tôi nhìn quanh. Vẫn là cái sinh linh mà chúng tôi thường gặp trên những phố này. Vẫn là cái sinh linh xấu xí, tội nghiệp đã gợi lên trong chúng tôi nỗi sợ hãi bí mật và khi ấy chỉ muốn níu chặt nhau hơn.

Ả luôn luôn xuất hiện bất ngờ thế nào đó ở cùng một nơi hoang vắng. Chúng tôi không nghĩ ả là gái điếm, mặc dù chúng tôi thường thấy ả vỗ nhẹ vào khách đi đường như ra hiệu. Nhưng khách qua đường sau khi liếc nhìn lập tưc quay người bước đi. Chúng tôi thường nói chuyện về ả, và Natalie luôn hỏi liệu có người đàn ông nào đi với một sinh linh ghê rợn như ả không, một bóng ma.

Quả thật, ả giống như một bóng ma, như sự hiện hình của một gái điếm, như cái biểu tượng ghê sợ của cái nghề đáng nguyền rủa ấy. Ả luôn luôn mặc một thứ không thay đổi, như thể ả đã bước đi ở đây hằng đêm trong nhiều năm. Và quả vậy, một con ma cần gì thay quần áo? Luôn luôn vẫn là chiếc áo choàng dài mầu xám ấy, các nếp gấp của nó không lay chuyển khi ả bước đi dưới những bức tường, dọc theo những cánh cửa câm lặng khóa kín, và những tủ kính của các cửa hàng. Luôn luôn trong chiếc mũ cổ lỗ xẫm màu, từ đó buông xuống tấm mạng che mặt dày màu xám, và luôn luôn có một chiếc dù trong tay ả.

Một hôm chúng tôi gặp ả dưới một cây đèn đường. Một khuôn mặt xấu xí liếc nhìn chúng tôi qua tấm mạng che mặt, xấu đến mức tôi thấy chân mình bủn rủn. Nó tái nhợt, với cặp mắt mệt mỏi, trang điểm như mọi cô gái điếm, với cặp môi đỏ chót giống như của một xác chết.

Tại sao ả đi dưới những bức tường, trong bóng tối? Có thể có người đàn ông nào đi với ả chăng? Natalie ngờ điều ấy. Tôi nhìn quanh một lần nữa và nhìn thẳng vào mặt ả. Khuôn mặt hoàn toàn phù hợp với những gì trong tim tôi.

Nhưng lúc này tất cả những gì mà tôi cần là hôn lên khuôn mặt ấy và khám phá ra rằng sinh linh này có thể làm cho tôi vui.

“Chào ông,” cô ta nói giọng thì thào hết sức véo von.

“Chào cô,” tôi to giọng trả lời, miệng luôn mỉm cười.

Cô ta chăm chú nhìn nụ cười của tôi, lướt nhìn khắp mặt tôi, ngực tôi bằng đôi mắt mở to trân trân và hỏi bằng giọng đều đều êm dịu:

“Ông ra đây đi dạo phải không ạ?”

Tôi phá lên cười.

“Tất nhiên tôi đi dạo. Tôi thích ra đây khi đẹp trời.”

Một lần nữa cô ta dán cặp mắt cá chết lên người tôi. Trên khuôn mặt cô ta, cứng đơ như chết, không một chi tiết nào cử động, như thể cô ta đã quen với kiểu cười đó, quen với những quý ông từ thiện “ra phố khi trời đẹp” như thế này.

“Đi với em chứ?” Cô ta hếch mặt lên.

“Đi đâu?”

“Sao lại đi đâu. Về nhà em.”

Cô ta nhìn tôi “Anh không biết thật à?”

Tôi cũng nhìn cô ta. Một người qua đường cầm ô đi qua liếc nhìn lại chúng tôi. Hắn nhìn cô ta, nhìn nhanh sang tôi và tôi đọc được trên mặt hắn vẻ ngạc nhiên, khinh bỉ và thương hại đối với tôi.

Và Natalie sẽ nói sao đây?

“Có đi không?” cô ta hỏi lại, đầu cúi xuống.

Bỗng nhiên tôi thấy ớn lạnh như thể sương mù tràn vào óc tôi, không phải vì tôi chỉ mặc một chiếc áo khoác duy nhất, mà còn vì điều gì khác, cái điều có thể khiến người ở xích đạo ớn lạnh.

“Tôi không có tiền.” Tôi nói giọng buồn và lạnh lùng.

“Anh có thể trả tôi lúc khác cũng được.”

Hừ. Con ma này quyết chiếm chỗ của Natalie đây. Tuyệt. “Nào, đi” tôi nói.

Cô ta xoay người và bước đi hầu như không một tiếng động, dẫm lên những vũng nước trên vỉa hè. Chiếc áo choàng màu xám, giống như một tấm vải phủ quan tài, thẳng đuột không hề lắc lư, quệt xuống đất.

Tôi mỉm cười và quả quyết đi theo cô ta. Chúng tôi không phải đi lâu.

Cô ta sống trên tầng 6, trong một căn áp mái, trong một phòng nhỏ có bức tường cắt một nửa và trên nó căng một tấm vải che. Một góc phòng bị bưng kín bằng một tấm khăn trải giường mầu xám, góc khác kê một chiếc giường, rộng và êm. Nhiều tranh khắc treo trên tường.

Chúng chủ yếu là những bức ảnh chụp các họa phẩm cổ điển. Nhiều bức của Rodin. Tôi nhận ra ngay. Cô ấy lấy chúng ở đâu, cô ma này, và không biết chúng có ích gì cho cô?

“Cô có nhiều tranh khắc thế?” Tôi nói.

Cô nhìn tôi hơi sợ hãi, như thể tôi muốn lấy đi những bức tranh này của cô.

“Cô thích chúng hay đây là quà tặng?”

“Em thích chúng.” Cô ta nói dịu dàng và bắt đầu vội vã cởi váy áo.

Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu cạnh bàn và tựa đầu lên cánh tay. Tôi không muốn cười nữa. Tôi muốn… Không! kết thúc đi!

“Anh buồn à?” tôi nghe bên cạnh tôi tiếng thì thào êm dịu.

Tôi ngẩng đầu lên và cười vào mặt cô.

“Tại sao tôi phải buồn? Vì tôi đã lên đến tầng 6? Đấy vẫn chưa phải là vấn đề lớn. Còn có những cái tồi tệ hơn. Được. Chúng ta sẽ đi ngủ chứ? Tuyệt…ở đây yên lặng lắm. Nhưng cái gì ở trong góc kia? Một chiếc giường thứ hai chăng? Chắc cho những vị khách đặc biệt?”

“Không. Quần áo em treo ở đấy.”

“Quần áo à? Cũng thế cả thôi. Thậm chí một trái tim treo ở đó tôi cũng cóc quan tâm. Nhổ lên tất cả mọi thứ, và thế đấy. Được không?”

“Được,” cô ta đáp và nhìn tôi rất chăm chú. Chúa ơi, cô ta có đôi mắt đẹp quá… Không, không phải đôi mắt, cái biểu cảm. Mắt cô xấu, như mắt cá, không gì sửa chữa được điều ấy. Nhưng cái biểu cảm của chúng thì đẹp. Ôi, nếu mắt Natalie cũng có biểu cảm như thế. Nhưng – để làm gì!

“À, thế nghĩa là tôi phải cởi quần áo. Tuyệt. Cô có nhiều khách không ?”

“Không, không nhiều lắm…”

“Không nhiều lắm? Thì cũng thế cả thôi” Nhưng, có lẽ tôi nên cầm lấy mũ và bỏ đi?

“Em xấu lắm nên ít người đến với em..”

“Thật ư?” Nhưng Natalie đẹp đến nỗi…

Trái tim tôi đầy đau đớn đến nỗi tôi tưởng rơi xuống tận đáy và tôi muốn quào sàn nhà bằng những ngón tay co quắp.

Tôi nhăn nhở cười với cô. Tôi không nghĩ cô có thể đọc ra niềm vui mừng trong cái cười ấy.

Cẩn trọng, nhu mì, cô chạm vào cánh tay tôi và dịu dàng vuốt ve nó.

Và thật lạ lùng, tôi thấy ấm bên trong và cảm thấy tiếc cho tôi.

“Với ai cô cũng mơn trớn thế này à?”

“Những người đang buồn.”

Không, nhất định có cái gì đó tuyệt vời trong giọng nói của cô, một cái gì nhu mì, nhưng là cái đến từ một sự thấu hiểu sâu sắc.

“Tại sao cô nghĩ là tôi đang buồn?”

Cô mỉm cười và không nói một lời cô bước ra xa, đến cạnh bàn và nghĩ ngợi. Ánh sáng từ ngọn đèn lọc qua chiếc chao đèn mầu lục tỏa xuống khuôn mặt xấu xí của cô một màu lục ngả xám. Trông cô giống như một xác chết đăm chiêu suy nghĩ về cuộc sống đã qua của nó qua làn sương mờ im lặng của quan tài mà trông thấy mọi thứ, hiểu và buồn một nỗi buồn hiền lành nhỏ nhoi tội nghiệp.

“Những người đang buồn có thể hiểu nhau”. Và khi nói thế, cô nhìn tôi vẻ tội lỗi và sợ hãi, sợ bởi vì cô dám so sánh tôi với cô.

Tôi đứng bật dậy và bước quanh phòng. Sao tôi muốn đến thế lấy hai tay đè mạnh lên ngực để ép bật ra cái khỏi đó cái cục gì nó đang chẹn ngạt tôi, như cho xì hơi ra khỏi một quả bóng. Trời ơi, sao ngạt thế.

“Nghe này! Cô có chút rượu nào không?”

“Không , em không có rượu”

“Nhưng vậy thì…” Có lẽ cô ấy có sợi dây thừng. Nhưng thôi, chết tiệt..

“Được. Sao cô không cởi ra? Cởi ra”

“Em còn phải tắt đèn.” Cô ta nói dịu dàng. Tôi nhìn cô. Đúng thật, cô ta không thể cởi quần áo dưới ánh sáng. Nhưng đó lại là điều tôi tuyệt đối cần.

“Sao lại tắt đèn? Không cần thiết. Tôi không thích tối. Tôi thích ánh sáng, tiếng cười, hạnh phúc.” Và tôi thậm chí bật cười.

“Sao cô nhìn tôi như thế? Cô không tin tôi à? Tôi nói có gì lạ đâu? Mọi người đều thích ánh sáng và hạnh phúc. Chắc cô có nến. Mang lại đây. Chúng ta sẽ thắp nến ở mọi góc. Sao cho ánh sáng xuyên vào mắt. Sao cho mọi vật đều được nhìn thấy. Trong mọi góc, hai, ba ngọn nến. Trút bỏ quần áo ra. .. từ góc ấy. Ánh sáng trong mọi xó xỉnh.”

Và tôi nắm mép tấm khăn trải giường mầu xám, kéo tuột nó ra. Đúng lúc ấy, có một tiếng thét vút lên sau lưng tôi, và tôi đứng chết lặng với góc khăn trải giường trong tay! Trong góc, trên hai chiếc rương nhỏ, đứng một pho tượng làm dở dang. Đó là tượng một người đàn bà xấu xí, xấu đến mức tôi không thể nào rời mắt khỏi nó. Đó là một cái gì nhức nhối, một cái gì bất ngờ, quyến rũ một cách kỳ lạ, đáng sợ nhưng đồng thời tràn đầy một nỗi đau thầm lặng, ngọt ngào khát khao bí ẩn. Tôi nhìm quanh tìm chủ nhân, cô ta đang đứng sau lưng tôi, mỉm một nụ cười âu sầu như có lỗi.

Cô rất giống người dàn bà đó.

“Có ai đã tạc nó ở đây?”

Không trả lời, cô cố lấy lại tấm khăn trải giường từ tay tôi và che lên tác phẩm ấy.

“Khoan đã.” Tôi nóng nảy gạt cô ra. “Nói cho tôi biết ai đã làm cái này?”

Cô ta trở nên tức giận. Mặt cô có nét biểu cảm đúng như nét mặt người phụ nữ kia, thậm chí những đôi môi mím lại một cách đau đớn và quyến rũ giống nhau. Một kiểu đẹp ngự trên những đường nét nhăn nheo, xấu xí ấy. Đúng, đúng, nó đẹp thật. Nó là cái gì khó tin, phi lý, nhưng đây là cái đẹp thật sự.

“Tôi đang tạc nó…” cô ta nói, mắt nhìn vào khuôn mặt người phụ nữ. Người phụ nữ nhìn cô, dường như họ hiểu nhau.

“Cô?… Chính cô?”

Con ma mỉm cười. Có cái gì đó đã xảy ra với cô, một loại biến đổi. Tội lỗi và sợ hãi biến đi đâu mất. Cô cúi đầu, nói chậm rãi.

“Có thể nó là chính tôi. Có thể nó là cái gì đó có trong mọi người. Không phải thế sao?”

Và ngửng phắt đầu lên, cô ấy nhìn tôi. Tôi chuyển mắt nhìn sang pho tượng. Thật sự có một cái gì thân quen trong đó, một cái gì gần gũi. Thật sự…

“Đây là một tác phẩm đẹp” tôi lầm bầm.

Tôi muốn nói một điều gì khác nũa, nhưng không biết nói gì

“Anh nghĩ thế à?”

“Vâng, tôi nghĩ thế.”

Ôi cái gì thân quen đến thế trong khuôn mặt này? Đôi mắt? Đôi vú chảy xệ khô héo vì sự chất phác và những rối loạn của trái tim, quai hàm trẹo đi vì bản năng thú vật? Cái miệng hé lộ nỗi đau bị tổn thương? Hay là sự khao khát kia, nỗi khao khát hiền lành, tối tăm, bí ẩn ấy – tìm một chỗ nơi nào đó giữa những vành môi, nơi nào đó dưới vầng trán thấp giữa đôi mắt sụp xuống kia?

Tôi lấy chiếc ghế đẩu, ngồi xuống và bắt đầu ngắm cái hình dáng tuyệt mỹ. Cái nhìn chăm chăm của nó qua vai tôi, găm vào một nơi nào đó, tới bóng ma kia, như thể cô ta bất cẩn và nghiêm túc để cho mình bị quan sát kỹ, đúng như tôi mong muốn.

Cả ba chúng tôi cùng im lặng. Một miếng đất sét đắp pho tượng rơi từ đầu gối nó xuống sàn. Đôi chân trông là lạ và khó tin, nhưng chắc chắn chúng là những đường nét đang tồn tại. Một dáng hình như thế này không thể thấy được, thế nhưng chúng đã được thấy. Nó có trong mỗi chúng ta. Thậm chí…

Bỗng nhiên ý ấy đập vào tôi. Nó giống Natalie.

Hết sức rối loạn, tôi nhảy bật lên khỏi ghế và bắt đầu nhìn tác phẩm ngu ngốc này! Thật ngu xuẩn! Thế nào? Ở đâu? Thật vớ vẩn! Con ma nhanh nhẹn chạm vào cánh tay tôi. Tôi nhìn quanh.

“Nó làm anh chán ngấy phải không?”

Tôi lại ngồi xuống. Thật vớ vẩn. Tôi nghĩ quá nhiều đến Natalie và nàng hiện ra trong một hình dáng ghê sợ như thế này. Tôi mỉm cười.

“Bức tượng của em đã làm anh chán ngấy.”

“Nó thật sự tuyệt diệu. Có một cái gì đó trong nó… Cô làm nó có lâu không ?”

“Sáu tháng”

Thật sự cái vật ghê gớm này hút người ta đến nó. Nó kéo mắt anh, nó kéo tim anh và hơi thở của anh đến với nó băng vẻ đẹp mê hồn và nỗi khát khao của nó; sự xấu xí và thảm hại của nó.

“Tôi muốn tạo hình một con người.”

“Một con người?”

Tôi quay đầu nhìn lại “bóng ma” từ đầu đến chân. Bây giờ cái miệng cô ta có một nét biểu cảm có trên người phụ nữ kia. Cô ấy đã nhìn vào gương khi nặn đôi môi này. Và cô ta cho bức tượng hình ảnh đôi mắt của chính cô. Và cái mũi tẹt kia giống như một quả mận bị ép.

“Cái đẹp này và cái xấu này có trong tất cả mọi người… trong mọi hình thức… Nhưng nó nhất định phải có. Chẳng phải sao?”

Tôi không nói.

“Nhất định phải có…Cả cái đẹp lẫn cái xấu… chỉ đôi khi cái đẹp bị giấu kín đến nỗi không thể thấy nó. Hoặc cái xấu ẩn dưới cái đẹp. Tôi muốn cho chúng bộc lộ cùng nhau… hay là tôi không nên?”

Cô ta hay nói “tôi có nên không?” Dù thế nào tôi vẫn im lặng và nhìn tác phẩm của cô. Nhìn càng lâu, tôi càng thấy trong lòng ấm áp và thoải mái. Như có một cái gì bóp nghẹt tôi, thổi phồng tôi, không cho tôi thở dễ dàng, đang từ từ thoát khỏi tôi qua một cái lỗ nhỏ.

Cảm giác thật diệu kỳ, và tôi không muốn cưỡng lại nó. Ôi, không! Tôi muôn nghe điệu nhạc ấy, cái giọng hơi vỡ ra dường như được bọc bằng một lớp men bạc, giọng của một người đàn bà đẹp. Tôi không muốn cử động để khỏi làm vỡ mất cái bình lặng của đêm, trong đó dường như chỉ có ba chúng tôi tồn tại cùng với cái ánh sáng dìu dịu của ngọn đèn trên bàn. Các góc của căn phòng này được bọc bằng sự hài hòa buồn bã của cái đẹp và cái xấu, ở trung tâm của cái thành phố khổng lồ tối đen đang ngủ say này.

Những đường nét của pho tượng kỳ lạ này toát ra một nỗi khao khát trò chơi hão huyền của cuộc sống. Cô gái đứng bên tôi, giọng của cô là giọng của pho tượng ấy. Trong tim tôi nỗi buồn thức dậy.

“Anh là nghệ sĩ phải không ?”

“Phải, tôi là một nghệ sĩ.”

“Em nhìn biết ngay. Em rất vui mừng. Em đã muốn trưng bày nó từ lâu. Nhưng em không thể… bây giờ em mới thấy những gì em làm là đúng. Em hạnh phúc.”

Cô xúc động. Cô ước vài bước về một bên, quay lại, xoa xoa hai tay. Rồi cô dịu dàng chạm vai tôi.

“Anh buồn à?”

Tôi gật đầu, mặc dù tôi không còn buồn nữa.

“Có phải điều gì đó làm anh chán. Tha lỗi cho em, vì em đã yêu cầu anh chuyện đó… Em thích anh.”

Tôi thích nghe nói thế dù tôi không rung động.

Cô im lặng.

“Anh có bao giờ cảm thấy tất cả mọi khốn khổ là một hình thức của cái xấu không ?…”

Tôi không động đậy. Tôi không muốn để cô nói, để cái giọng vỡ, khao khát ấy tiếp tục sau lưng tôi.

“Em luôn cảm thấy rằng… đó là lý do tại sao những người xấu xí lại thường bất hạnh đến thế… Xấu xí không phải chỉ trên mặt… Tất cả đều xấu.. Em không đúng à?”

Tôi thở dài sâu. Người đàn bà này biết nỗi buồn. Cô ta biết cái ý nghĩ về nó. Có lẽ cô ta thường xuyên nhìn nó kỹ quá như nhìn vào một vết thương.

“Sao anh không nói?”

Bỗng nhiên tất cả chuyện này trở nên tuyệt diệu. Bóng ma này, căn phòng được trang hoàng thanh nhã với thị hiếu nghệ sĩ này, những bức tranh, và bức tượng bị che khuất sau tấm khăn trải giường. Tôi đứng lên và lướt nhìn cô chủ nhà của tôi từ chân đến đầu. Cô đứng, hai cánh tay buông thõng bên mình, chăm chăm nhìn tác phẩm của cô. Đôi mắt cô mang cùng nỗi đau buồn như bức tượng của cô. Bản thân cô là một tác phẩm.

“Cô làm có lâu không ?”

Cô thở dài và quay mặt về phía tôi.

“Anh nói gì? Em xin lỗi, em không …”

“Tôi nói – Cô làm việc này có lâu không?”

“Việc gì?”

“Việc đắp tượng, tất nhiên.”

“Không, không lâu, chưa đến một năm”

“Và… làm gái?”

Cô ta cúi đầu xuống.

“Em không tìm được việc nào mà em có thể đi làm vào ban đêm”

“Không tôi không hỏi chuyện đó. Tôi hỏi cô vào nghề ấy đã lâu chưa?”

Tôi nói với cô như một quan tòa. Và cô ấy cảm thấy tôi có quyền nói với cô như vậy. Nhưng tại sao?

“Em đã làm nghề ấy ngay từ khi em bắt đầu làm bức tượng này.”

“Và cô làm tượng vào ban ngày.”

“Vâng.”

Tại sao tôi hỏi cô tất cả những chuyện ấy? Có trời biết. Tôi lại ngồi xuống ghế, tựa đầu lên lưng ghế, và không cử động. Ở nơi nào đó trong xưởng vẽ không người, Natalie đang ngủ. Cứ để cho nàng ngủ. Ngày mai nàng sẽ thấy sự đánh giá sắc đẹp của nàng. Cứ để cho nàng thấy.

“Nghe này” Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, “Có phải cô cố cho tôi thấy sự thống nhất của cái đẹp và cái xấu để thấy trong cái hình thức đẹp bề ngoài cái xấu bên trong bộc lộ ra, phải không ?”

“Không em không muốn cố theo cách ấy. Khó hơn nhiều.”

“Khó hơn? Hừ! Ừ khó hơn, đúng. .. nhưng nó có nhiều tác động hơn”

“Oh…nhiều hơn…”

“Nó phải gợi lên một nỗi buồn cùng cực. Nó phải gây ra rối loạn đau đớn ở tâm một sự kết hợp như thế, đúng không? để cho một vẻ đẹp như thế, một sự kết hợp như thế, sao cho người ta có thế thấy… Không! tôi nói không đúng… tôi không thể nghĩ… nhưng bây giờ tôi hiểu. Bây giờ tôi đã hiểu.”

Và tôi lại ngả đầu tựa lên vai ghế. Bây giờ tôi đã thật sự hiểu, rằng ngay cả trong những khoảnh khắc hạnh phúc thuần khiết nhất với sắc đẹp của Natalie, trái tim tôi bị bóp nghẹt bởi một nỗi buồn, nỗi khát khao chưa từng biết khiến tôi muốn khóc lên bằng những giọt nước mắt nóng hổi cho ai đó hay cái gì đó, và tại sao trong những giọt nước mắt đó có cả cái dịu dàng và hạnh phúc và nỗi đau và vô vọng.

Hiếu Tân dịch theo bản tiếng Anh (dịch từ tiếng Ukraine) của L. Hirna và D. Struk

Read Full Post »

Phía mùa rực rỡ

                                       Hoàng Thanh Hương

Ý ngồi nghe bản “Forever in love”, mùa xuân ngoài cửa, mùa xuân năm nào cũng đến ngoài mong đợi của nàng, nàng không thích những thứ thuộc về nó, bao năm rồi nàng không có tết, 30, mồng 1,2,3 thậm chí rằm tháng Giêng, chúng là chuỗi thời gian hân hoan của bao người, bao nhà thì nàng thờ ơ như ngày thường, như ngày đi làm đầu tuần, chẳng phấn khích, chẳng hào hứng, uể oải tiếc nuối hai ngày nghỉ với bao việc riêng chưa làm hết đành gác lại, lại là mớ công việc quanh quẩn với những mặt người quanh quẩn, tất cả cứ phải nhẫn nhịn thế để cuối đời có đồng lương hưu, để có cái danh công chức viên chức nhà nước, để ngong ngóng đợi đầu tháng nhận gần 4 triệu cho hơn 8 năm làm việc. Có lúc nàng bị bệnh sợ người, nhất là những người cùng giới, cùng ngành, cùng bộ phận công tác, những môi son hồng cánh sen, đỏ, cam vừa thơn thớt nói cười vồn vã, vừa quay lưng khuất bóng là đơm đặt, dè bỉu, bêu riếu, trắng đen thật giả lộn nhào, hỗn loạn. Mẹ bảo phần đa đàn bà là thứ rắn độc, nguyên nhân của mọi chiến tranh. Mẹ bảo mình là đàn bà, kiếp giời đầy, cố gắng không là số đông tồi tệ. Đời người luân hồi, thiện – ác có quả báo, đều phải đền trả sòng phẳng. Nàng tin chúa. Nàng đã thấy thiên đường trong những giấc mơ. Nàng đọc đâu đó khi trẻ người ta hay vấp váp, khi trung niên thì vật lộn và khi già hay nuối tiếc. Nàng chưa vào trung niên nhưng cũng không hẳn đang trẻ, cái cỡ 30 tuổi nó ở quãng giữa hai mốc kia, như thế nghĩa là vừa hay vấp váp vừa phải vật lộn. Năm nàng 28 người tình bỏ nàng theo mụ nạ dòng giàu nhất huyện C, gã chúi đầu vào bộ ngực đồ sộ cứng câng silicon của mụ, nghe mụ phỉnh phờ “Lấy em, anh sẽ là ông hoàng của thế gian”. Và gã bỏ nàng để làm ông hoàng của mụ ngực bự. Vài lần gã lái xe đứng đợi nàng đầu hẻm, nàng và gã giằng co, nàng tát gã, nàng tím mặt rồ ga phóng nay nẩy qua đám ổ gà ổ voi, về đến cổng nhà nàng mới khóc lu loa. Thằng ngọng đứng chơi phía bên cổng nhà nó líu lịu bảo đừng khóc, đừng khóc để ngọng gọi bố dỗ Ý. Nàng phẩy tay bảo đừng, bảo nó lại cô cho túi bánh cam nóng giòn. Tết mấy năm rồi chỉ có thằng ngọng hay chạy qua chạy lại líu lịu với nàng, bạn bè đến uống nước trà rồi đi, đồng nghiệp đến uống nước trà rồi đi, trà nhà nàng ngon đệ nhất vì nàng là kẻ rành trà, thích trà. Đĩa bánh ngọt còn nguyên từ ngày 1 đến ngày 15 tháng Giêng, thời buổi này chả ai còn thèm bánh ngọt. Nàng nhớ cái hồi bé tí, chao ôi chỉ mong đến tết để mà tha hồ ăn bánh kẹo, những thức ấy ngon ngọt thơm đến tận bây giờ. Còn giờ, bánh xịn loại A1 con nàng cũng chẳng thèm ngó lấy một cái, nàng thì sợ béo cũng lơ. Khách đến ngồi chào chúc cho phải phép rồi đi. Chỉ có thằng ngọng bới bới nhặt một cái màu vàng nó thích, ngồi nhai chậm chạp, gật gật on on (ngon ngon). 

Một cái tết cách đây 5 năm nàng sinh con một mình, bệnh viện thành phố đêm 30 trống trải và lạnh như xéo da ngắt thịt. Nữ hộ lý gầy gò đặt đứa bé nhỏ tí ti và tay nàng, ánh nhìn cảm thông: Không ai chăm à? Chồng đâu? Mẹ đâu? Nàng đón con, nó bé xíu, 3kg, ậm ạch từ đầu chiều giờ nó mới chịu để nàng thấy mặt, nàng gọi nó là Lì, tên đi học là Ly Ly, nó mang họ nàng, Mai Ly Ly. Nàng hỏi nữ hộ lý gầy gò có thích tên con bé không? Chị bảo tên đẹp chỉ khổ, theo ông bà ta xưa đặt tên xấu dễ nuôi, khỏi sợ ma quỷ nhòm ngó. Tên gì kêu lanh canh, nghe lạnh và ám ảnh tan tác. Sao không đặt là  Nụ, Nhài, Hiền, Mai cho nó dịu dàng, yên ổn. Nàng cười nhẹ, chị tên gì? Tên Thôi. Nàng nhiu mày tên gì mà như cấm đoán, ngăn cản thế? Chị đắp chăn ngang bụng nàng cười buồn kể lể bà già đẻ cố đứa con trai, chị thứ 9 vẫn thị mẹt, bà nản, sức khỏe đuối nên quyết không đẻ đái gì nữa, kết thúc ở số 9. Vũ Thị Thôi. Câu chuyện trôi êm giữa hai người đàn bà trong căn phòng hậu sinh lạnh xéo da ngắt thịt. Nàng lì xì chị 500 ngàn, chị chối đây đẩy. Chị bảo quanh năm nghề hầu người đẻ, chứng kiến bao buồn vui oán giận của thiên hạ khi được/bị nhận một sinh linh, nhọc lắm, tủi lắm rồi. Kiếp sau không làm người, làm kiếp chó, con người sống với nhau bạc quá. Mấy lần tính nghỉ, nhưng nghỉ thì chỉ có húp nước lã, mà nước lã cũng chả có mà  húp vì không có tiền đóng phí nước, nhà máy nước nó cắt pheng. Chị bảo mấy năm rồi chả có cái tết cái nhất gì sất, xin làm mấy ngày này kiếm thêm đồng nuôi thằng con giai học cấp 3, thằng bé giỏi như thần đồng, đẹp giai như bố, thương người như bố, hiền lành như bà ngoại, ăn no ngủ kĩ như bà nội… chị cứ như được khơi đúng nguồn, thao thao kể về thằng con. Bà mẹ nào cũng tự hào về con, cũng yêu con kì lạ. Còn nàng, nàng đang bế trong tay đứa bé đỏ hỏn, nó là thứ nàng không mong đợi, anh cũng không đợi mong. Anh bỏ nàng vì sự có mặt của nó. Nàng mở mũ để nhìn nó kỹ hơn, chẳng nhận ra gì, chẳng thấy gì, chỉ thấy lạnh từng cơn xông vào lưng, ngực, chân tóc buôn buốt. Nàng bảo nữ hộ lý: Chị ôm nó cho em ngủ chút, em lạnh quá, em sợ ngủ quên đè vào nó. Chị lườm nàng hừ một tiếng lầm bầm: Rõ là vụng, trẻ thế mà đèo bòng, khổ chưa? Nàng cười nhẹ, kéo chăn kín đầu, mùi nhang cúng giao thừa bên phòng họp khoa sản tỏa lan thơm thơm, tiếng nhạc ti vi rộn ràng chào xuân mới, nàng co đầu gối ép sát bụng cố dỗ giấc cho quên từng cơn đau co thắt tử cung. Tiếng chị ru hời ru hỡi buồn buồn rên rên, nàng lớn lên chẳng biết mẹ là ai, cha là ai, họ hàng là ai. Nàng buồn buồn lớn lên giữa cái xóm người làm công ăn lương nhà nước cư xử  kiểu cách nhạt nhẽo cùng mẹ nuôi – một văn thư ế duyên. Bà nhặt nàng trước cổng nhà thờ Mẹ vô nhiễm một sáng giáp tết. Nàng được trời ban sức khỏe và nhan sắc, nàng có trí nhớ tốt, đôi bàn tay đẹp như tay đức mẹ thiên chúa. Nàng ít nói đến nỗi trong xóm nhiều người tưởng nàng câm, nàng hay nhìn chăm chắm vào người đối diện không chớp mắt khiến họ bối rối, sợ hãi, nàng hay ôm chó mèo nói lảm nhảm thì thào, mẹ nuôi nàng kệ mọi điều dị nghị xôn xao, bà một mình nuôi nàng lớn nhanh như thổi, học giỏi nhất trường, vào đại học thủ khoa, ra trường được nhận làm việc ngay, nghề bác sĩ nhi là nghề mẹ nuôi mơ ước, nàng thực hiện mơ ước của bà một cách trôi chảy, bà yêu nàng một cách chân thành nhất thế gian, chắc là hơn cả tình yêu của người mẹ đẻ nàng, người vứt nàng lăn lóc sáng giáp tết nọ trước cổng nhà thờ. Bà ấy chắc xinh đẹp, chắc dại dột và chắc là ác như thú. Nàng nhớ mẹ nuôi, giá lúc này có bà, nàng sẽ được ăn những thìa cháo thịt bằm nóng hổi thơm nhức mũi, sẽ được uống cốc sữa nóng hổi béo ngọt để lấy lại sức, sẽ được bà xoa xoa hoặc chườm nước nóng lên vòm bụng đang cương trương đau thắt… Bà không chờ nổi ngày nàng lên xe hoa, không chờ nổi ngày hai mẹ con đi đặt thiệp cưới, không được nhìn góc trái thiệp ghi bà quả phụ Mai Thị Phi tổ 12 phường K, TP. Pleiku trân trọng báo tin lễ vu quy của con gái Mai Xuân Như Ý… Nàng thèm có mẹ nuôi quá, nước mắt nàng chan chứa. Những sự kiện buồn thảm toàn rơi vào đời nàng những ngày tháng tết đến xuân qua. Khi người ta vui vẻ sum vầy thì nàng một mình với nỗi đau mất mẹ, sinh con một mình, người yêu phụ bạc.

Phòng mạch của nàng ngoài giờ lúc nào cũng đông khách, những ông bố bà mẹ xuýt xoa, đi ra đi vào sốt ruột ngóng đợi đến lượt bế con cưng vào, những đứa trẻ nàng khám cho thuốc 3 ngày, 5 ngày, 10 ngày hết ho, ói, sổ mũi, ỉa chảy, sốt… Người ta đồn nàng mát tay mát vía. Người ta đồn nàng đẹp như đức mẹ nhưng kiệm lời, chẳng thấy cười, mắt luôn nhìn chăm chắm làm người đối diện lúng túng. Nàng giàu. Tiền mẹ nuôi ki cóp cả đời đủ để nàng sửa nhà cũ thành phòng mạch, đi làm cơ quan, hết giờ về làm tại nhà, nàng chẳng đi đâu, chẳng gặp ai, tết cũng chẳng thăm hỏi đồng nghiệp bạn bè. Bà trưởng khoa phê bình nàng ra rả mỗi dịp họp xét bình bầu thi đua cuối năm rằng nàng tự ti, thiếu quan tâm đồng nghiệp, không có tính phối hợp, không hòa đồng, không tích cực trong các phong trào văn nghệ thể thao… năm nào nàng cũng tự nhận hoàn thành nhiệm vụ, không lăn tăn bầu bán danh hiệu thi đua. Nhưng các chị già ở khoa thương nàng lắm, ai nhờ gì nàng cũng giúp, lịch của nàng dày ken vì trực thay. Các chị già giơ tay đề nghị nàng hoàn thành tốt nhiệm vụ, bà sếp gạt phắt, các đồng nghiệp cùng tuổi ngồi im, ngó linh tinh chỗ khác, các đồng nghiệp trẻ hơn sợ sếp ngồi im thít, tiếng thở kìm nén ấm ức. Chẳng ai muốn dây với bà, công việc bữa nay người đông của khó, bà điên tiết về tâu với ông chồng giám đốc viện là mai có ngay quyết định chuyển sang bộ phận khác. Chẳng ai dại. Ở viện nàng cái giường đôi ở nhà  và cái ghế da trên cơ quan của vợ chồng sếp là đề tài “hot”. Việc cơ quan cũng là việc nhà và ngược lại, cứ như thời phong kiến thống trị. Nàng thờ ơ. Mấy em nhỏ thì thầm vào tai nàng: Tết chị đến quà cáp bả để êm cho rùi. Nàng cười nhẹ, nhún vai. Tết nàng đút phong lì xì, họp tổng kết cuối năm xong tặng các chị già, cho các em trẻ, cho bác bảo vệ, các chị hộ lý kèm câu ngắn gọn: “Năm nay nhà em có tang không đến thăm được”. Tang hết 2 năm nàng vẫn một câu đấy mỗi khi tết đến. Các chị già làm mai đám này đám kia, nàng nể đi cà phê xem mặt, được 30 phút đòi về vì bệnh nhân đợi đầy nhà. Các chị già chán ngán bảo nàng làm để chết à. Nàng cười nhẹ. Mắt chăm chắm nhìn người trai đối diện. Anh chàng cà phê nhỏ giọt tránh mắt nàng.  Các chị già thở dài sườn sượt. Con gái gì mà mắt với mặt cứ buồn rười rượi thế kia sướng làm sao được. Rồi lại thở dài sườn sượt ngước mắt nhìn trời. Trời cao tít, nhấp nháy sao và sao.

Anh không chịu nổi nàng, anh không muốn cưới nàng, anh thích xài tiền của nàng, thích ngủ với nàng, thích ăn những món nàng nấu mỗi tối được về thành phố. Kĩ sư nông lâm ở huyện, gặp một lần anh lao vào nàng, đều đặn và lắm trò anh làm nàng xiêu lòng, đến khi nàng yêu anh, cần anh thì anh tỏ ý rút lui. Lý do anh chưa muốn có con lúc này, anh phải phấn đấu, chức phó chủ tịch huyện anh chạy đã 5 năm nay, bây giờ đang cơ cấu trẻ, nàng theo đạo công giáo sẽ khiến anh khó thăng tiến… nhiều lý do nàng không nhớ hết nhưng bạn anh lộ với nàng rằng anh bảo không chịu được sự im lặng của nàng. Lấy nàng anh sẽ không tiến được vì thầy bói nói anh và nàng khắc tuổi, nàng dân xóm đạo. Ba lí do bị phụ tình. Nàng không phá thai, anh mua nhà ở huyện, lên phố không đến nhà nàng, không liên lạc. Cứ như chưa quen nhau bao giờ. Nàng không phá thai. Bà sếp đòi kỷ luật nàng, đòi truy ra bố đứa bé, thế kỉ XXI rồi mà, nàng có quyền làm mẹ đơn thân. Các chị già chăm nàng ăn, trực thay nàng khi nàng nghén, đến nhà khám thay nàng những hôm nàng bệnh không gượng dậy nổi, cha mẹ bệnh nhân tặng nàng những món quà sơ sinh dễ thương của con họ, những món ăn vặt bà bầu. Nàng cười nhẹ. Mắt nàng nhìn chăm chắm.

Gã đến, gã yêu nàng như điên, gã trẻ hơn nàng hai tuổi, nhất gái hơn hai, người ta đồn gã là thằng đào mỏ, nàng kệ. Gặp gã nàng như bị sét đánh, lao vào nhau bốc cháy. Hơn một năm bên nhau gã là người tình tuyệt vời, gã chăm sóc nàng như nữ hoàng, thẻ lương gã luôn hết veo ngay từ giữa tháng bởi những quan tâm chu đáo cho hai mẹ con nàng. Ly Ly yêu gã gọi là papa, chị giúp việc yêu gã gọi là cậu Ba, nàng yêu gã gọi là mình. Những bữa cơm chung thật ấm cúng. Gã nài nỉ nàng ra giêng cưới. Nàng cười nhẹ, mắt chăm chắm nhìn gã gật lia lại, những tia mắt lóng lánh như pha lê, đêm mùa đông, phòng ngủ 30 độ C, dưới đèn hồng nàng đẹp như đức mẹ thiên chúa, vòng tay gã cuộn nàng ấm áp, giấc ngủ có gã thật sâu và êm dịu. Nhưng gã không cưới nàng, gã không thích làm nhân viên quản lý khách sạn quèn, gã không thích làm chồng khi chưa tuổi 30, gã mộng làm giám đốc công ty tư nhân, nàng không biết điều đó, gã chỉ nói với nàng khi đã say mèm rằng đời này anh yêu em mãi mãi nhưng anh nhất định phải có danh tiếng với đời. Không thể nào cứ con sãi ở chùa thì quét lá đa mãi được, con sãi cũng có thể làm vua chứ, nhất định phải làm được. Nàng không hiểu, vỗ về gã ngủ. Giờ thì gã làm vua rồi, mụ ngực bự hơn gã 7 tuổi, đại gia nông sản và gỗ gì gì đó, nức tiếng huyện T, các chị già chê mụ ngực bự là thứ hư hỏng, đấy là hàng xách tay, cơ sở hai của quan này quan kia mấy đời mới củng cố được cơ ngơi địa vị như thế. Nàng tặng anh một câu ngắn gọn: “Mong anh làm vua mãi mãi”. Nàng xóa số anh, nàng xé nát ảnh, nàng vứt vào sọt rác những thứ liên quan đến anh… nàng thất tình như tuổi teen. Khi ba mươi tuổi đàn bà yêu sâu hơn nhưng cũng cả tin hơn. Khi ba mươi tuổi đàn bà bắt đầu biết quý những gì mình đã có và cả biết tiếc. Gã gọi điện, gã nhắn tin, gã đến trường gặp Ly Ly, ôm hôn nó ngấu nghiến, cho nó gấu Misa và sữa, bông tai vàng, con bé vẫn gọi gã là papa, chị giúp việc vẫn nhắc cậu Ba, nàng im lặng, nàng câm lặng, nàng nhẹ cười khi ai đó nhắc lại mối tình của nàng và gã.

Ý ngồi nghe bản “Happy new year”, mùa xuân đang về qua ngõ, giàn hoa tigon nở hồng mong manh, nàng đóng cửa phòng khám, hôm nay sinh nhật nàng, ngày giáp tết cách đây 30 năm nàng chào đời, bị bỏ lại trước cổng nhà thờ mỗi ngày nàng vẫn đi qua, được nhặt lên và đem về nuôi nấng, được mẹ nuôi cho cái tên đầy mong chờ hạnh phúc, được làm mẹ khi 25, nàng tự hỏi giờ mẹ nàng ở đâu, bà có dằn vặt trong tim mỗi khi nhớ đến nàng. Nàng đã làm mẹ, mẹ đơn thân khi tuổi 25 nhưng nàng sẽ không phải dằn vặt đến khi chết.  Anh đã lên được chiếc ghế phó chủ tịch huyện, đã xây nhà ba tầng, sắm xe hơi, đã kết hôn nhưng không có con, vợ anh bị khiếm khuyết ống dẫn chứng. Anh không lần ghé thăm Ly Ly. Mai là sinh nhật con. Đôi khi nàng vẫn nghĩ về anh, không oán trách. Gã đã làm giám đốc, mụ vú bự đã sinh bé gái nặng 4kg.  Gã nói với Ly Ly nó là em gái con – Ly Ly em. Mụ vú bự nhắn tin “Chị em mình cùng yêu một người đàn ông, em có duyên mà không phận, chị may mắn có phận, mong em dĩ hòa vi quý để hai nhà được yên vui em nhé!”. Mụ hẹn tết bế Ly Ly em ra thăm Ly Ly chị. Nàng nhắn lại “ok, nên cho bé bú sữa mẹ!”, send thêm cái biểu tượng mặt cười vàng chóe. Khi ba mươi tuổi đàn bà vị tha hơn, biết nghĩ về tương lai hơn, biết thương mình và âu lo hơn.

Hôm nay nàng tròn ba mươi. Mùa xuân đến ngõ, lao xao phố phường, thằng ngọng bấm chuông. Nó chìa mảnh giấy qua kẽ cửa. “Chiều qua nhà anh tất niên, anh gói bánh chưng cho hai mẹ con rồi, đừng mua bánh chợ về cúng mẹ nhé!”. Nàng nhướn mắt, nàng cười nhẹ. Mắt nàng ngó chăm chắm sang bờ rào đối diện. Bố thằng ngọng đang vừa lau mấy chậu mai vừa hát “Happy new year”. Nàng nghe có tiếng Ly Ly và chị giúp việc bên ấy. Nàng mở cổng. Từ ngày mẹ thằng ngọng qua đời vì ung thư gan đây là lần thứ hai chị sang nhà anh. Anh chuyển về đây ở khi nàng vừa 20. Lâu lắm rồi nàng mới nhìn kĩ một người đàn ông. Anh chỉ cái xích đu: “Ngồi đi, chậu mai này tặng em, mừng sinh nhật nhé, mừng xuân luôn”. Ly Ly ôm cổ anh nũng nịu: “Bác hông tặng con bánh tò te à?”, “Tối mai mới có bánh tò te chứ? Mỗi đứa hai cặp tha hồ mà ăn”. Thằng ngọng chỉ vào chồng bánh trên chiếc bàn gỗ nơi góc thềm: “Ánh ưng của ố, ủa ọng, ủa em Y Y, ủa ị Ý”. Nàng cười nhẹ, mắt nhìn đăm đắm thằng ngọng đang nặng nhọc phát âm, cố diễn đạt điều nó muốn khoe. Tên nàng nó nói rõ nhất, tên nàng dễ gọi, người ngọng cũng có thể phát âm chuẩn. Anh quay nhìn nàng, mắt cười, ngập ngừng: “Hay là ba mẹ con chị em nhà Ý mai qua đây cùng đón giao thừa với bố con anh cho vui?”. Nàng nhìn anh đăm đắm. Giờ nàng mới nhớ câu mẹ nuôi khen anh “ Đàn ông đàn ang gì mà tử tế thế. Vợ bệnh con tật  mà thương yêu chăm sóc một dạ một lòng”.  Nàng gật gật, mắt nhìn anh chăm chắm. Anh bảo: “Em cười đi, Ý cười đẹp lắm đó”. Nàng gật gật nhoẻn cười. Ly Ly và thằng ngọng vỗ tay nhảy choi choi reo ầm ĩ: “A mẹ cười rồi, mẹ cười rồi”. Nước mắt nàng tự nhiên chan chứa. Bỗng nhiên nàng muốn đi chợ, siêu thị, các cửa hàng, hôm nay sinh nhật nàng, mai tết rồi, mai sinh nhật Ly Ly, nàng muốn sắm sanh thật nhiều thứ, cho mình, cho Ly Ly, cho chị giúp việc, cho bố con thằng ngọng, cho mấy chị già, mấy em trẻ cơ quan, cho bác bảo vệ, mấy chị hộ lý, cho cả bà sếp… Chị gọi: “ Này, anh lái xe chở mẹ con em đi sắm tết nhé”. “Tuân lệnh”. Nói xong anh giơ tay chào kiểu nhà binh. Ly Ly và thằng ngọng vừa nghe thế lại nhảy choi choi reo ầm ĩ: “A đi sắm đồ Tết thôi, đi thôi mẹ”… nàng nhoẻn cười, hai má hồng hồng, mắt nhìn chăm chắm vào lũ con, vào anh, vào chậu mai bắt đầu xòe những bông vàng rực rỡ háo hức đón mùa./.

                                                                                                H.T.H

Read Full Post »

Nhánh Liễu Buồn Gió Chải

Trần Vấn Lệ

.

Cả tuần nay trời nắng.  Sáng, chiều, lạnh bâng quơ.  Cali rất ít mưa, chỉ mưa khi bão rớt…

Cũng thèm mưa rắc hột, mà không có thì thôi!Chắc con chim bật cười nếu nó nghe mình nói?Cây đang mùa kết trái, nhìn mãi thấy vui vui…Bè bạn không con ai mặn mòi thăm nhau nữa…Mà có thăm, có hứa; hứa rồi biết làm sao?  Ngày tháng trôi qua mau, lời hứa nào cũng chậm…Có khi lòng vẫn thắm, tình thì lại mây trôi!*

  • Làm thơ mình săm soi rồi gục xuống bàn viết.  Bài thơ nào chấm hết?  Hình như chưa bài nào!
  • Bốn tám năm chiêm bao, ước mơ thành mộng mị!  Không ai gọi Chiến Sĩ những người trai cuối đời!
  • Có lúc cũng ngậm ngùi…chỉ ngậm ngùi có lúc. Mẹ Cha từng khổ cực gấp trăm lần bầy con…
  • Nhắc để nhớ Quê Hương, nhắc để cho còn nhớ: núi chưa mòn hơi thở, sông đi nữa vẫn dài!
  • Ngộ chớ chữ Trần Ai!  Ai trần ai…   ai biểu?  Công Hầu, Khanh Tướng thiếu trong tất cả bài thơ…
  • Em có hiểu thế chưa?  Tha nhé người lỡ cuộc. Cúi đầu trước Đất Nước, gục đầu Đất Nước đâu?
  • Tôi hỏi chim bồ câu, chúng giụi đầu thương mến.  Ở đây không chim én dù mùa Thu sắp về…
    Ngó ra đường, vắng hoe.  Nhánh liễu buồn, gió chải… 

    Trần Vấn Lệ 
  • Delete
  • Move to
  • Forward

Read Full Post »