Huỳnh Ngọc Nga

Hoài loay hoay sắp xếp các thùng carton vào xó góc của nhà kho, bạn bè chàng chung quanh đã xong việc và thay quần áo, bấm thẻ ra về gần hết. Trước khi ra cửa họ ồn ào chúc tụng nhau “Buona festa, buon Natale “ (chúc mừng ngày lễ, chúc mừng Giáng Sinh). Bao nhiêu mệt mỏi trong ngày hầu như tan biến trên gương mặt họ, mắt long lanh vui, miệng cười hớn hở, họ đang hân hoan chờ phút vui vẻ xum họp trong đêm thánh, đêm Chúa ra đời. Hoài vừa làm việc, vừa mong thời gian kéo dài hơn ra để bè bạn đồng nghiệp khoan về hết hẳn, nhưng kim đồng hồ ngày thuờng luôn biếng lười bò lê chậm chạp vậy mà hôm nay sao bỗng vùn vụt chạy như xe lửa tốc hành, thoát chốc chỉ còn Arvin, một anh bạn người A Rập và chàng là hai người cuối cùng còn ở lại.
Mang túi xách cá nhân lên vai, Arvin bước chậm về phía Hoài, dừng lại trước mặt bạn, hỏi :
– Chiều nay anh làm gì? Có chương trình gì đặc biệt không?
Hoài ném mảnh khăn giấy vừa lau khô tay xong vào sọt rác, uể oải :
– Thì cũng như năm ngoái, nằm nhà coi TV chứ có ai ở đây đâu mà lễ với lạc.
– Đến ăn chung với bọn mình tối nay đi.
Hoài ngó bạn, ngần ngừ giây lát rồi lắc đầu :
– Cám ơn anh, nhưng tôi cũng có rất nhiều việc để làm, hẹn khi khác vậy.
Arvin xiết tay Hoài, chào từ giả, chúc lời chúc cuối năm như mọi người rồi quay lưng ra về. Hoài nhìn theo dáng chàng A Rập, tự nghĩ thầm nếu hắn nói được tiếng Việt thì đỡ khổ cho chàng biết bao nhiêu, và thật ra chàng đã dối bạn khi bảo rằng chàng có nhiều việc phải làm để từ chối lời mời của Arvin dù rất muốn có một nơi tụ họp để quên sự cô đơn buốt giá trong đêm Giáng Sinh nơi xứ người. Chàng nhớ lại năm ngoái, Arvin cũng đã mời chàng như hôm nay và chàng đã hăng hái nhận lời. Nhưng khi về đến nơi trú ngụ của bạn, chàng mới bật ngửa trước tình huống không ngờ trước. Đó là một căn hộ nhỏ hẹp trong một chung cư cũ kỹ , tồi tàn ở ven thành phố Torino. Leo năm tầng lầu vì chung cư không có thang máy, chưa kịp thở lấy hơi thì đã bị ngập chìm giữa một đám hơn chục người da màu đang líu lo cười nói tòan những ngôn ngử mà Hoài chẳng hiểu được một lời. Không là giáo dân đạo Chúa nhưng họ cũng tụ họp ăn uống vui đùa như ai. Những người đồng chủng của Arvin và cũng là những người đồng cảnh với Hoài tất cả là những cánh thiên di lạc loài, quần tụ bên nhau để tìm hơi ấm giữa đêm đông lúc người nơi đây hân hoan chờ giờ Chúa giáng sinh. Mỗi người mỗi cảnh, cơ hồ chẳng ai giống ai, có chăng điểm chung cùng là mục đích mưu sinh tìm sự sống giữa một châu Âu hoa lệ, một châu Âu mà họ lúc còn ở quê nhà chỉ nghe thấy qua phim ảnh, báo chí với các tài tử xinh đẹp, phố thị huy hoàng, triệu phú có thể trở thành qua một canh bạc, một ván bài, một chuyến áp phe….Nhung đến đây rồi họ mới biết câu vàng đá, đến đây rồi họ mới biết cuộc sống ở đâu cũng cần một chút tình, tình người, tình đồng loại, đồng hương, đồng bào…mà những thứ tình đó với chàng trong xã hội phương tây quý hiếm hơn vàng. Muốn đừng nhớ phải cắm đầu làm việc, làm như trâu, cắm cúi từ sáng tưng bưng đến chiều tối mịt mù, làm thế nào để khi chiều về đến nhà sau khi tắm rửa, ăn uống xong chỉ còn cần quay lăn ra ngủ, ngủ ngon lành vì mệt, ngủ ngon lành vì phải lấy sức “cày cấy” cho ngày mai, ngủ không cần mộng mị chiêm bao, những giấc chiêm bao hình ảnh một thời nơi quê cũ. Hoặc thoảng ngược lại cần chiêm bao, thì phải chiêm bao nợ tiền nhà, tiền gas, tiền điện thoại và lỉnh kỉnh những thứ phải trang trải của cuộc đời, như gởi tiền về quê nhà giúp đỡ người thân, tiền chắt chiu dành dụm sao để mai kia mốt nọ “vinh quy bái tổ” trở về dù không võng lộng cũng áo gấm phủ người xênh xoang….Ôi, cuộc đời lưu vong phần lớn là thế đó, mọi người ai cũng biết những có mấy ai biết mà chẳng thích một lần chúi đầu vào để xem hư thực ra sao, như cô gái xuân thì biết có chồng là mang gông vào cổ vậy mà vẫn hân hoan cười trong giờ phút ký giấy lảnh nợ đời .
Và chàng, Hoài công tử của vùng Tôn Đản – Khánh Hội, cái xóm nghèo nhưng thảnh thơi sống đời bình dị, chắc có lẽ chỉ có chàng không thích đời bình dị đó nên dù chẳng khổ sở gì với đồng lương trung bình của một tư chức tại Sở Công nghiệp Thành Phố, chẳng vướng bận chuyện vợ con, mẹ cha có anh chị chàng gồng gánh, tất cả cũng chưa đủ để thuyết phục chàng bỏ giấc mơ hải ngoại khi nhìn những tấm hình rực rỡ của bè bạn, thân nhân từ nứoc ngoài gửi về. Và cuối cùng, trong đợt tuyển người đi lao động tại Tiệp năm 1987, chàng đã tìm cách ở lại không về khi hết hạn định và vượt trốn sang Tây Âu, vất vả từ Pháp sang Đức để sau gần năm, sáu năm xuôi ngược chàng đã dừng chân tại Ý khi tìm đuợc một việc làm cố định tại một xưởng sản xuất bánh ngọt. Xưởng làm bánh ngọt nhưng cuộc sống nơi đây cũng chẳng ngọt ngào gì, Hoài đã phải ngậm đắng nuốt cay trước những áp lực, hống hách của những tên cai thợ khinh người, kỳ thị . Ngày ngày hai buổi cứ gậm nhắm bánh mì thịt nguội hay những miếng pizza khô khan, những bịch mì gói nhàm chán và chàng bỗng tiếc nhớ bàn ăn ấm cúng cạnh mẹ cha với chén đũa khua lách cách, tô canh nóng, dĩa thịt xào………ly nước trà ngút khói sau buổi ăn, nhớ day dứt, nhớ điên khùng đến độ một đôi lúc chàng tự ngạc nhiên khi thấy tình quê hương đang trổi dậy trong chàng qua nổi nhớ vì những món ăn đó. Nhưng cái khổ vì nhớ mùi vị quê hương có lẽ cũng ít ray rứt chàng hơn cái khổ vì cô đơn dù vẫn ở giữa chốn đông người. Chung quanh chàng, bè bạn đồng cảnh ngộ cũng không ít, nhưng tìm được một thằng bạn da vàng mũi tẹt, biết nghe và nói tiếng Anamit nơi đây thật khó hơn chuyện tìm vàng đáy biển. Mấy năm đầu, Hoài may mắn tìm mướn được một căn hộ nhỏ ngăn nắp chung với một người bạn người Sicile miền nam Ý. Cuộc sống tha phương của đôi bạn cũng đủ vui qua ngày tháng lạc loài nhưng bạn chàng bỗng nhận được tin cha mất, phải trở về quê để gồng gánh chuyện đất đai của người cha để lại, thế là chàng phải sống đơn lẻ một mình từ đó. Số vốn tiếng Ý ít ỏi của chàng chỉ đủ để đổi trao chuyện làm việc, chuyện bình thường, đôi khi muốn ghi danh đi học lại nhưng suốt ngày quần quật với công việc, chàng còn thời gian đâu để học với hành. Chàng thèm làm sao được tào lao với những người bạn ngoại chủng của chàng bằng ngôn ngữ quê hương như thèm những buổi cơm có dĩa rau thơm, chén nứoc mắm mặn mòi. . Chàng dành dụm tiền mua một máy hi-fi cũ đủ để nghe những băng cassette, những dĩa CD nhạc Việt, những bài Vọng Cổ đậm đà, thỉnh thoảng chàng hát nghêu ngao một mình những bài nhạc xa xưa, đôi khi chàng nghe lòng chùn xuống giữa tiếng hát ngây ngô của chính mình. Thì ra, nổi nhớ còn nằm trong tiếng nói, trong điệu nhạc, lời ca, và trong cả những hình ảnh VN trên sách báo.
Chiều Giáng sinh năm ngoái, chàng đã hội họp cùng đám bạn của Arvin, nhưng giữa chốn đông người đó, tiếng Á Rập vang vang bốn phía, giữa nơi ồn ào đó chàng bỗng như người đứng giữa sa mạc lạc loài, cái lạc loài trong khác biệt ngôn ngữ, thức ăn. Và đêm Noel năm ấy chàng đã ra về trước khi chuông nhà thờ ngân vang báo hiệu giờ Chúa ra đời. Trên đường về khôhg có tuyết rơi như những những đêm đông trước, nhưng gió buốt thổi cắt da, người bên ngoài không đông đầy như phố thị VN khuya đêm 24 tháng chạp, thiên hạ giờ đó đang nâng ly, cạn chén quần tụ bên gia đình, có ai lang thang như chàng đâu. Trên xe buýt về nhà chỉ có chàng và ông tài xế đang chờ giờ đổi ca, trống vắng khắp mọi nơi như trống vắng trong hồn chàng. Về đến nhà, chàng không buồn thay quần áo, mở máy hi-fi, nghe giọng hát u trầm của Khánh Ly, băng nhạc Trịnh công Sơn, từ đầu đến cuối là cả một thời dĩ vảng, dĩ vãng của quê nhà, dĩ vãng của chàng. Không chịu đựng nổi, Hoài tắt máy, nằm vật xuống giừơng, nhắm mắt bắt buộc một giấc ngủ tìm quên. Nhưng ai bảo con người làm chủ được chính mình người đó nối dối vì đêm hôm đó Hoài đã không tự bắt mình ngủ được. Nhắm mắt lại để thấy rõ ràng hơn mà thôi, thấy rõ sự cô đơn của chàng, thấy rõ nhành trúc phương nam không vươn mạnh được với phong thổ trời tây. Trong cái rõ ràng đó, Hoài nghe nưóc mắt từng giọt lăn dài, nước mắt của một thằng con trai đã từng bôn ba băng ngàn, vượt biển, lăn lộn tứ phương. Chàng trở thành một đứa con nít để nhớ mẹ cha, anh chị và đàn cháu nhỏ, nhớ cô bồ cùng sở đang ngóng đợi chàng về để làm lễ giao bôi, không biết Phượng của chàng có chờ nổi những lời hứa hẹn mông lung của chàng để đừng sang bờ bến khác hay không. Ngày thường sự mệt nhọc đem giấc ngủ đến với chàng như một liều thuốc ngủ, nhưng đêm ấy, đêm Giáng sinh lạnh lùng, giấc ngủ chợt trở thành xa lạ để chàng trăn trở như một con sâu đang dẫy dụa giữa chất muối mặn kinh người. Trổi mình ngồi bật dậy, không có máy vi tính để “chat “, chàng với tay cầm lấy máy điện thoại quay số gọi về gia đình. Nửa vòng trái đất, trọn nội nhớ nhung, cách biệt sáu múi giờ bên kia quê nhà, tất cả được nối liền bởi đường dây điên thoại, có lẽ trong những khám phá tiến bộ của khoa học trong giây phút đó đối với chàng phương tiện truyền thông nầy đúng đầu trên mọi thứ. Nhưng buổi điện đàm rồi cũng chấm dứt, tiếng nói của mẹ cha, anh chị và mấy đứa cháu làm chàng khốn khổ nhớ nhung thêm. Và chàng đã vật vả như vậy suốt đêm, những hình ảnh liên hoan đêm Giáng Sinh trên TV cũng không làm chàng khuây khỏa được, đúng là một đêm hoảng loạn vì cô đơn. Mãi gần sáng chàng mới chập chờn đi vào giấc ngủ và tỉnh giấc vào gần giữa trưa ngày hôm sau. Muốn ra ngoài đổi không khí nhưng chẳng biết phải đi đâu, thân nhân chẳng có, bạn bè quen thân cũng không, chỉ có đám bạn Trung đông, Á Rập chàng đã chạy trốn chiều hôm qua, giờ nầy chắc họ còn đang lăn kềnh ngủ chưa thức dậy, vả lại chàng cũng sợ và chán những nặc nồng trong căn phòng của nhóm bạn ô tạp đó. Chàng lại phải chịu đựng sự hoang vắng như thế thêm suốt hai ngày tiếp nối trong khi chờ đợi lịch trình làm việc bình thường trở lại. Mùa Giáng sinh năm đó đúng là mùa cực hình của chàng, và chàng tự nhủ phải tìm cách tránh tình trạng như vậy vào mùa lễ năm sau.
Thời gian qua không đợi ai hối thúc, nhanh với tuổi đời trên vai người nhân thế và chậm với những ước mộng chờ trông, thấm thoát mà một năm đã trôi qua và hôm nay đêm Giáng sinh lại đến. Hoài tần ngần nhìn theo bóng Arvin đang xa dần ngoài cổng xí nghiệp, nửa muốn đổi ý chạy theo để nhận lời quần tụ cùng đám cư dân Á Rập tối nay, nửa sợ những hổn loạn trong căn phòng nộc nằng mùi khói thuốc, mùi mồ hôi của những người bạn ô tạp đó. Thay đổi quần áo công nhân xong xuôi chàng lửng thửng bước ra khỏi cổng. Trời mùa đông ngày dài đêm ngắn, tiết mùa đông là tiết lạnh cho những cặp nhân tình quyện rủ vào nhau, là tiết cho bếp nồng sưởi ấm tình gia đình trong đêm buốt giá. Chàng không có tình nhân cũng chẳng có gia đình, bè bạn đúng nghĩa thì xa xôi muôn dặm. Hoài rùng mình khi một cơn gió thoảng qua, có lẽ vì lạnh mà cũng có lẻ vì nhớ đến sự khổ sở của đêm Giáng sinh năm trước. Bước chậm, chàng để tự do cho tâm trí hướng dẫn đôi chân, không bắt buộc chúng phải đến bến xe buýt về nhà như thường lệ, chiều nay chàng muốn làm kẻ lang thang ngoài đường hơn cô đơn trong căn nhà đơn chiếc lạnh.
Phố xá chiều 24 Noel nhộn nhịp người đi, vội vàng hối hả để về nhà trước buổi lễ khuya . Đèn hoa khắp chốn lập lòe muôn sắc, tin khí tượng cho biết năm nay tuyết sẽ không đến như đêm Chúa ra đời. Từ nhiều năm nay, khí hậu trái đất đổi thay khá rõ nét, con người đang tự hủy hoại hành tinh của mình bằng cách gia tăng sự ô nhiễm khắp nơi, khoa học càng tiến bộ, vật chất văn minh càng đi xa thì đời sống con ngưới càng trổ nên mong manh hơn với sự run rẩy chết lần mòn của quả địa cầu. Tuyết không rơi, nhưng gió vẫn lạnh lùng, Hoài kéo cao cổ áo choàng mùa đông rồi rảo bước đi những bứoc chân vô định. Mặt trời mùa đông đi ngủ sớm, chưa 6 giờ chiều bóng tối đã chan hòa vạn vật, hoa đèn lại càng rực rỡ hơn trên phố thị. Saigon giờ nầy chắc nhộn nhịp chẳng khác nơi đây,có khi còn hơn thế nửa vì dân Saigon phóng khoáng, cái phóng khoáng dễ chịu của người miền Nam cởi mở, dễ chấp nhận, dễ hòa đồng. Nhà chàng không theo đạo Chúa, nhưng sống ở châu Âu mấy năm dài tự dưng chàng thấy như đó là ngày lễ của chính mình, không phải vì tôn giáo mà vì hình ảnh quây quần ấm cúng cùng thân nhân, bè bạn trong đêm giữa bàn ăn bên ngọn nến chập chùng, bên những gói quà muôn sắc. Phải chi giờ nầy gia đình chàng hoặc Phượng có mặt nơi đây, chàng sẽ mua cho những người thân yêu đó những món quà với tất cả tháng lương tháng thú mười ba trong năm của chàng để nói với họ rằng chàng cần và yêu họ biết bao nhiêu. Nhưng tất cả đang ở xa chàng nửa vòng trái đất, tiền trong túi áo hảy còn nguyên mà tình thương sao xa vạn dặm. Chàng chao đảo mấy năm trường để kiếm tiền mà quên mất rằng cuộc sống nầy tiền không phải là chúa tể vạn năng, còn có những thứ khác vô hình và muôn ngàn lần giá trị hơn.
Hãy còn sớm chán để trở về nhà một mình, loanh quanh thêm nửa tiếng ngoài trời, Hoài bứoc vào một rạp chiếu bóng đang chiếu một phim viễn tưởng. Con người chưa hẳn hài lòng với thực tế của các phát minh họ đã tìm ra được, họ đang mơ ước một thế giới khác siêu việt hơn, một thế giới mà trái tim và khối óc nhân loại đuọc thay thế bằng những máy robot tân kỳ thượng đẳng, người hóa thú và thú hoà đồng với người. Phim X-Files đưa người hành tinh gia nhập địa cầu trong lúc chàng chưa gia nhập nỗi cuộc sống con người ngay tại chính quả địa cầu của chàng, thật mỉa mai làm sao.
Hoài rời rạp chiếu bóng khi cơn đói đang mời gọi bao tử chàng. Về nhà bây giờ chắc cũng chỉ spaghetti luộc với sốt cà chua, thôi lang thang thêm chút nửa để đừng thấy căn phòng ghẻ lạnh của chàng. Trên nền trời sao đêm lấp lánh, hẳn ánh sao nào đó có Chúa đang ngự vì để thấy sự đơn côi của chàng tuổi trẻ. Một bar bên đường hãy còn lưa thưa khách gần đấy, chàng đẩy cửa bước vào, kêu một tô súp nóng, một dĩa xà lách với vài lát thịt nguội, một chai nước lạnh rồi nhâm nhi vừa ăn vừa ngó người qua lại bên ngoài khung kính, không có ai trong đó quen thuộc để chàng vẫy tay chào. Một đôi nam nữ ngồi bàn trước mặt chàng đang đứng dậy rời quán, có lẻ đây là buổi hẹn cuối mùa của một cặp tình nhân ngoài định ước gia đình nên phải gặp gỡ nhau tại đây rồi sau đó ai về nhà nấy để lo cho buổi tiệc giữa đêm. Buổi ăn nhạt nhẻo cuối cùng rồi cũng xong, Hoài móc túi trả tiền rồi đến trứoc máy play station đặt ở góc phòng cuối quán, chàng cần phải làm cái gì đó để đừng về nhà sớm mới được, mấy trò chơi điện tử nầy tương đối khá dễ chịu và ít ra cũng làm chàng quên thế sự trong vài tiếng đồng hồ.
Chàng có thể quên thời gian trong trò chơi khoảnh khắc đó, nhưng cô thu ngân và anh bồi bàn lại ngóng ngóng nhớ giờ về. Còn đang say sưa theo dõi những biến chuyển của trò chơi Hoàng bỗng nghe anh bồi bàn cất tiếng bên tai :
– Thưa ông, đã đến giờ đóng cửa.
Hoài giật mình ngẩng đầu lên, nhìn kim đồng hồ trên tường trước mặt, đã mười một giờ rưỡi khuya, hôm nay quán đóng cửa sớm hơn thường lệ. Hoài kết thúc trò chơi và nhìn quanh, một ý nghĩ vừa thoáng qua trong chiếc đầu đang đặc quánh của chàng. Ngoài đường lúc đó vắng tanh, trong quán chỉ còn cô thu ngân đang tínhh sổ đóng máy cuối ngày và anh bồi bàn đang sắp xếp bàn ghế. Hoài tần ngần bước chậm về quầy thu ngân, nhưng không đến trước mặt cô thu ngân mà vòng ra sau quầy để đến sát bên cô. Cô thu ngân khá xinh xắn với mái tóc cắt ngắn gọn kiểu con trai, mặt bầu bĩnh dễ thương, áo thun thời trang cao khỏi rốn, cổ sâu khiêu khích. Cô ngạc nhiên thấy Hoài đến sát bên cô, chưa kịp cất tiếng hỏi chàng muốn gì thì chàng đã nhanh nhẹn ôm choàng lấy cô và thô bạo đặt môi lên vùng trũng sâu với viền ngực cao mời gọi. Cô gái hốt hoảng nhanh tay đóng két tiền, dẫy dụa kêu cứu. Anh bồi phòng quay lại, chạy nhanh đến bên máy điện thoại quay số kêu cảnh sát trong lúc cô thu ngân vừa với tay chụp được một dĩa đựng tiền thối trên quày và đập mạnh vào đầu Hoài. Chàng chóang váng buông cô gái ra, cười hài lòng khi thấy anh bồi phòng gài khóa cửa ra vào và chạy đến với chiếc ghế trên tay.
Hơn nửa giờ sau đó Hoài ngồi trong phòng Cảnh sát khu vực, đầu quấn băng trắng sau khi từ bịnh viện ra. Người cảnh sát trực lấy khẩu cung và hỏi lý do hành động của chàng. Hoài nói như đọc một trang tiểu thuyết :
– Tôi không phải là tên vô loại, tôi có nhà cửa, công ăn việc làm đàng hoàng, nhưng không có gia đình thân nhân gần gũi, cả bạn bè cũng không, tôi sợ cô đơn. Tôi muốn tìm người bậu bạn đêm nay, các ông cũng đang vì công tác phải tạm xa gia đình trong khoảnh khắc nầy. Tìm cách vào được đây, có các ông bên cạnh, ít ra đêm nay cũng không hẳn là một đêm Giáng Sinh buồn. Chúng ta cùng chuẩn bị mừng Chúa ra đời chứ?
Giữa đôi mắt tròn xoe của nhân viên cảnh sát, không đợi ông ta đáp lời nào, Hoài chìa tay ra :
– Buon Natale (Chúc mừng Giáng sinh).
Huỳnh Ngọc Nga
Torino, ITALIA – 26.11.2004
Em com thử coi nó có hiện lên không nghen chị Hai Nga.
Hi hi…nó hiện rồi đó dì ba nó ơi.
76t7t67
76t7t67 là mật mã hay số tù của chàng Hoài hả Duc?
Năm mới an lành nha Duc.
Xin mời ông/anh/bà/chi duc lên nhận giải thưởng lời còm thần bí nhứt trong năm 2013….
Mình cũng suýt “điên” vì cô đơn chị Nga ơi
Thiệt hả Chip? Gì mà dữ vậy? Bây giờ Chip đã qua “cơn” rồi chứ? Đừng làm bà con hoảng hồn nha.
Chúc Chip không bao giờ cô đơn để “suýt” điên nữa.
Một năm an lành nghen Chip.
Tội nghiệp hôn!
Sao mà cô đơn vậy? Xa nhà hả? Rán đi, từ từ rồi cũng quen hà. Bảo đảm đó. Đừng làm gì bậy nghen!
Các bạn ơi,
Gần 3 giờ khuya rồi, Bếp mở mắt hết lên sau khi đã còm cho các bài đứng trước DGSTT cho đúng luật “trước, sau”, cho trọn tình bằng hữu. Xin các bạn đã thăm tù đêm Giáng sinh đừng giận nếu thấy Bếp không lo ochuyện “nhà” mà lo chuyện “nước” trước nghen. xin hứa,ngày mai sẽ trà nước, bánh trái từngngười đã ghé tù thăm kẻ cô đơn.
Bếp thăng nghen. Hẹn chiều tối mai
Em thà cô đơn hơn ở trong tù,nhưng cái cô đơn biết đâu khủng khiếp hơn cả nhà tù ?
Tất cả tùy tinh thần của mỗi người Y Dung ơi. Có người sợ tù hơn cô đơn và ngược lại. Duy có điều mình đã thấy những kẻ cô đơn hay đâm ra bịnh trầm cảm rồi làm những điều “khùng” bất tử lắnha Y Dung.m, có lẻ nên vô tù cho …vui hơn cô đơn ở ngoài bạn ạ.
365 ngày an vui
Kính thưa quý bà con cô bác bạn bè,
Chị Hai của tiểu muội lớp phải làm dâu nhà Ý, lớp phải làm sui nhà Ý ngày Tết Ý nên bận sắp tắt thở. Chị Hai vô phương kiếm ra được thì giờ để viết cám ơn thiện cảm của quý vị, đã đọc và “còm” cho chị.
Chị nhắn xin được khất vài bữa. Mong được sự thông cảm của quý vị.
Kính chuyển lời.
Tiểu muội của chi Nga.
Phương Linh
Chị Hai,
Coi chừng có thể chị sẽ phải viết phần hai: Cô thu ngân vô tù thăm ảnh……..
(Thấy Trí giỡn mặt với chị, em cũng muốn hùa theo dí chị, sợ không? hihi)
Kính gởi chị Nga,
Đọc chị viết thấy thấm thía hơn tâm trạng của những người sống cô đơn. Em chợt có một thắc mắc, nhờ chị góp ý: Đàn ông muốn vào tù thì làm vậy, còn nếu đàn bà trong trường hợp nầy thì phải làm sao?
Kính chúc anh chị và hai cháu năm mới tốt lành.
Nguyễn Đức Tịnh Trí
Dì dụng Tư nó ơi,
Chị vẫn chưa rảnh rang lắm nhưng nhớ lời hứa với dì dượng nên cố gắng tranh thủ thời gian để gõ mấy giòng cho dì dượng nó đây.
Thứ nhất, trả lời cho dượng Tư rằng nếu vai Hoài là đàn bà thì cứ nhìn cái quần đàn ông mà “tính chuyện vô tù” (khoan nghĩ quấy nghen dượng), chị muốn nói “cô” Hoài cứ thò tay vào túi quần sau mà móc ví tiền là chắc chắn hết cô đơn vì được vô tù như ý muốn, hi hi…., nếu dượng có ý gì hay hơn thì cứ góp ý cho cô nàng nào muốn vô tù dễ dàng.
Thứ hai, trả lời cho dì Tư, ý tưởng cho cô thu ngân vô tù thăm anh chàng “khùng” kia coi bộ khó thực hiện vì con gái Ý “chảnh” lắm, họ không có từ tâm như dì đâu.
Vợ chồng dì dượng đốt pháo dữ lắm không trong đêm giao thừa Tây vậy? Bên Y, sau Tết tây còn lễ bà già ôm cây chổi bay nữa đó (Befana), công nhân, học sinh được nghĩ đến 7.1 mới đi làm, đi học lại. Thiên hạ nghĩ lễ, chị chẳng có ngày lễ nào được nghĩ ngơi hết, còn mệt hơn ngày thường thì có.
Chúc năm mới cả nhà dì dượng an vui, vạn sự như ý nghen.
Phải nói thêm là mấy cô Ý…ẹ choai choai chanh cớm mới chảnh, chứ các cô Ý cũng có những cô ngoan lắm như cô Ý Elena của Trương văn Dân đố mấy ai bì kịp. cô rhâu ngân nầy mua đông còn mặc áo chữ v tức là thuộc loại choai choai rồi dì Tư nó ơi.
Chị Hai,
(Chị viết dùm em một bài “Nỗi lòng người sợ mập” đi chị Hai. Hồi chiều, em không dám ăn no, vì cái mặt em gần đây sao giống giống như cái dĩa -tròn vo-. Vồn không có nhan sắc chi đặc biệt, lại mập tù lù khó coi quá nên bèn hạ quyết tâm ăn ít ít bớt, kết quả là lên giường nằm trằn trọc hoài ngủ không được, vì … đói. Phải dậy ăn một chén bột táo cho nó lành… ai dè càng xót ruột, phải ăn thêm tô bún…..té ra ăn còn nhiều hơn bình thường nếu hồi chiều ăn cho no!)
Chị Hai,
Không phải ý em là cô thâu ngân vô tù thăm anh Hoài vì lòng nhân đạo, hay tội nghiệp anh Hoài. Mà vi….hihi… khó nói quá…. ảnh bị bắt đi rồi chỉ ngẫm nghĩ lại, nhớ hồi “bị” ảnh thình lình ôm thấy cũng “có lý” quá…..
Tụi em thuộc diện nghèo ở đây, do tiết kiệm không có đốt pháo chị à. Tụi nhỏ xin tiền Trí mua vài cây pháo rẽ rẽ, đốt lên so với hàng xóm thì èo uôt thầy thương lắm. Chắc sang năm sẽ quyết tâm không cho đốt luôn. Bề nào cũng là tiền. Mua đồ rẽ cũng tốn tiền, đốt ra xấu quắc thiệt là uổng tiền mua.
Em vẫn phải đi làm những ngày lễ, nên ở nhà. Chỉ có Trí chở tụi nhỏ đi thăm Nội Ngoại cô dì Chú Bác thôi.
Kính chúc anh chị và các cháu năm mới an lành, hạnh phúc.
Dì dượng Tư của sắpnhỏ ơi,
Chị đã viết còm hồi âm dài sọc cho 2 vợ chồng dì dượng nhưng vừa gửi đi thì thư biến mất, tức mình hết sức,bây giờ viết lại nhưng ngắn hơn vì chị buồnngủ quá chừng rồi.
– Trả lời dượng trí nha: Nếu Hoài là phụ nữ thì làm ngược lại, thay vì làm “ẩu” phần trên cô thu ngân thì nên tìm quần của anh bồi (khoan nghĩ quấynghen dượng) , xem cái ví tiền để túi bên nào rồi thò tay hớt nhẹ là chắc chắn được vô tù liền. Hi hi..nếu dượng có ý gì hay hơn thì cứ đóng góp vô sẽ được hoan nghinh liền.
– Hồi đáp cho dì Tư đây: ý tưnởg cho cô thu ngân vào thăm chàng Hoài coi bộ hơi khó vì con gái Ý “chảnh” lắm chứ không từ tâm như dì Tư nó đâu.
Dì dượng đốt pháo đêm giao thừa vuikhông? Bên Ý tụi nhỏ được nghĩ đến ngày 7 mới đi học lại vì có lể bà già bay (Befana).
Chúc cả nhà dì dượng 1 năm an lành, như ý nha.
Đúng là điên thiệt,nhưng liệu trong đời thường có cas bệnh nào như thế này không ?
Xin lổi Y Dung và các bạn Bếp chưa kịp hồi đáp, Bếp bận quá, thông cảm đừng giận Bếp nghen. Bếp sẽ từ từ đáp lễ các bạn cho trọn tình bánh sáp, bánh quy, chỉ kẹt là hơi chậm mà thôi.
Trở lại bịnh điên, Bếp thiệt tình thấy có rất nhiều người điên giữa thế giới tỉnh Y Dung à, biết đâu cũng có lúc Bếp điên mà Bếp không biết và chỉ có người khác thấy lúc “ba trợn” của Bếp thôi. Những cơn điên mộng mị giữa đời thường nhiều lắm bạn hiền ơi.
Năm sắp tàn, Y Dung đừng bắt chước chàng Hoài ba trợn nha.
Chúc Y Dung 365 ngày hạnh phúc.
Tam trang cua nhung nguoi Viet song tha huong doi khi that la buon chi Nga nhi !
Posted by 115.74.39.183 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Buồn chết luôn nếu chung quanh ta không cvó đồng hương lyly à.May là Bếp sang đây cùng gia đình mà mấy năm đầu còn rầu nhớ muốn khùng luôn đó. Bây giờ đở rồi nên mới ngồi gõ kể chuyện tào lao đó chứ. Lyly nhớ đừng bỏ xứ đi xa nghen.
Vui khoẻ & may mắn nha lyly.
Buon Natale (Chúc mừng Giáng sinh).
Cám ơn Thanh Thanh đã ghé còn chúc mừng nữa chứ.
Đáp tạ lại Thanh Thanh ngày tết tây vui vẽ nghen (vì Giáng sinh đã qua rồi).
ai cha co don cung co the lam nguoi ta dien thiet
Posted by 14.161.79.199 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Thiệt, giả gì Bếp không biết (vì đợc tin trên báo rồi hư cấu viết ra thôi) nhưng Bếp tin chuyện đó rất có thể đó Magiamsinh à.
Muốn chắc chắn, Magiamsinh thử kêu bà xã bồng con cháu về thăm nhà cả tháng rồi ở 1 mình thui thủi 30 ngày chẳng ai lo thì biết hư thực ra sao liền (quên, nhớ đừng tìm người thế bà xã trong thời gian đó nha, hi hi..)
Nói đùa, đừng làm thật, bà xã Magiamsinh sẽ đăng báo kiện Bếp đó.
Chúc bạnvà cả nhà ăn tết tây vui vẻ nha.
May quá, mãi đến sáng nay mới đọc cái truyện này của chị, đã trôi qua được cái thời khắc cô đơn phát khùng của nhân vật chính rồi.
Chúc mừng chị viết đều đặn và lên tay, luôn là người mang niềm vui đến bạn bè.
Toàn là các bài viết cũ đó Ái Duy ơi, lúc nầy Bếp vừa làm biếng , vừa bận lung tung việc nên viết ít lắm. Nay được Ái Duy khích lệ chăc Bếp phải lên dây cót để viết đáp tạ bạn hiền mới được.
Bếp cũng chờ các bài viết tâm đắc của Ái Duy đó.
Ăn Tết tây vui vẽ nha.
Y học có nhắc đến bệnh lý điên vì cô đơn chị Nga ơi !
Phải đó minh Huy, Bếp cũng có đọc tin nầy.Nhưng thiệt tình ở đây Bếp chưa định cho chàng Hoài điên đâu, chỉ hơi “mát mát” một chút thôi hà, Minh Huy không thấy vậy sao? Vì nếu anh chàng điên thì đâu còn nghĩ rằng ở trong tù có người bậu bạn và ít cô đơn hơn. Và vì không điên nên anh chàng khôn ngoan chỉ phạm tội thuần phong mỹ tục dễ được tha hơn thay vì tội cuỗm tiền ở quầy thu ngân sẽ bị phạt nặng hơn.
Minh Huy và cả nhà vui Tết tây nghen, như thế sẽ không như anh chàng Hoài vậy.
Chị Hai ơi ,
Đọc chuyện chị Hai viết , em thấy hiển hiện kiếp người trong ấy !
Tây hoặc Đông cũng thế thôi !
Chị viết cảm động lắm và phản phất hương nhân bản từ tâm hồn chị .
Em lúc nầy cực và chộn rộn công việc . Năm nay , trời Hòn Đất buốt lạnh
hơn mọi năm .
Mong chị về !
Nằm đêm thương các chị Hai , Ba , Tư vướng víu chồng con , tất bật cuộc sống , buồn vui . Em một thân , một mình dẫu có thoáng một chút cô đơn
như đêm Noel , nhưng nhẹ gánh .
Chúc anh chị Hai , các cháu vui khỏe .
Út thương của các chị,
Cưng nói đúng, đông – tây gì cũng như nhau, vui buồn do cuộc sống và cái tâm mình. Cuộc sống nơi nào cũng đầy bon chen đáng ghét nhưng cũng không thiếu tình người. Nếu chịu khó chấp nhận những điều không quá đáng thì cũng sống vui …qua ngày để từ từ đi tới….như chị nè, hi hi..Chị đang từ từ đi tới thăm Út với dì Ba nó đó nghen
Chèn ơi, nghe Út trằn trọc thương mấy chị mà đứt ruột hà.
Đừng lo, những tất bật, buồn vui của các chị là do tự nguyện tròng đầu vào cổ nên các chị cũng hổng dám thở than đâu.
Cực mà vui vì lo cho những người mình thương nên chẳng thấy nặng nề.
Chị cám ơn Út nghen. Kỳ nầy chị nhất định về gặp tía má để xin phép tính chuyện gieo cầu cho Út đó. Chờ đi nha cô nương.
Út thương,
Nghe em vui được ở chỗ mình “nhẹ gánh”, chị tư mừng.
Mong em nhớ hoài là cảnh nào cũng tốt mà cảnh nào cũng có mặt không tốt,
Đừng bao giờ tự để cho mình bị buồn nghe em.
Chị tư
Noel buồn nhưng cảm thấy còn may mắn hơn Đêm giáng sinh trong tù
Hi hi..nghe Kim nói vậy là biết Kim không cô đơn rồi, Bếp yên tâm lắm.
Thực sự, buồn vui là ở tại lòng ta há Kim? Lòng thanh an thì dù trong tù hay ngoài đời tự do vẫn nhẹ nhàng như nhau thôi.
Kim vui hoài nghen.
Chuyện buồn quá,chúc chị và gia đình giáng sinh hạnh phúc
Xin lổi đã làm Nguyenvan buồn lây nghen. Chỉ là chuyện hư cấu thôi mà, tại Bếp hết đề tài viết nên mượn ý tin tức thiệt trên báo rồi vẻ rồng, vẻ rắn thêm chưn cho Nguyenvan …buồn chơi vậy mà.
Nhưng thôi, chuẩn bị Tết đi Nguyên van, cười lấy hên đừng thèm buồn chuyện ..thiên hạ internet nữa,
Cười lên đi nào.
Chào Chị Huỳnh Ngọc Nga!”Đêm Giáng Sinh trong tù”.Phút trổi dậy hứng thú…Sàm sỡ trong vô tư..Cô đơn..nghĩ là làm..Cảm xúc nhất thời đó….ở tù..Tội! Rất thông cảm cho Hoài..Bài viết rất tâm lý. Tình cảm con người đôi khi khó hiểu là vậỵ! Một phút bốc đồng cũng có thể gây ra chuyện..May với Hoài chỉ là chuyện nhỏ..Mà cũng ở tù hết một ngày Giáng Sinh…Buồn!
Nàng tiên tử tế xứ nẫu ơi,
Hoài đâu thèm buồn chuyện ở tù aitrinhngoctran ơi, vì chính hoài muốn vô tù..chơi cho đở cô đơn mà, hi hi..Nói giởn, chuyện hoàn toàn hư cấu nhưng dựa trên sự thật đăng trên báo đó bạn hiền à.
aitrinhngoctran chuẩn bị Tết tây, Tết ta gì chưa?
Sự cô đơn thật khủng khiếp
Bep cung da tung thay chung quanh co nhieu nguoi don chiec song that kho so vi co don, de so lam Minh Man oi. No khien nguoi ta dam ra binh tram cam roi di den hoang loan doi khi phai tu tu nua do. O ben nay nhieu truong hop nhu vay xay ra roi. Can nhat la nen co ban de khi co don ta co nguoi tào lao chia xe. Minh Man co dong y voi Bep khong?
Chào chị Huỳnh Ngọc Nga.Chúc chị và cả nhà một GS. và Năm Mới vui tưng bừng.Dù hạnh phúc vẫn không quên được những mảnh đời xa xứ “cô đơn vô cùng tận” như Hoài.
Posted by 117.2.219.52 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Thiet tinh Bep so Giang Sinh va cac le Tet cuoi nam lam Co Tich oi. So vì met qua và so vì biet mình dang thu ngan con duong “gan dat xa troi”, hui hi..nhung so thi so chap nhan van chap nhan de vui cung chung quanh thoi.
Co Tich va phu quan va gia dfinh an tet tay vui ve nha.
Cầu mong sao đừng có ai quá cô đơn trong đêm giáng sinh như anh chàng Hoài
Mimosa oi, mình mong là mot viec mà ong troi cho và con nguoi tao ra tam trang cua mình lai là mot viec khac. Nhung chung ta cu cau mong thoi hen Mimosa.
Chac chan la Mimosa khong làm nguoi co don nhu anh chang Hoài roi. Bep tin vay va chuc ban moi an bhinh trong nhung ngay moi sap den..
Phi lí nhưng cũng có lí
Phi li và co li luc nào cung dua vào nhau de tao ra nhung mot chau trong cuoc song o tap cua chung ta do Thanh Huy oi.
Cam on nhieu da ghe tham va gop loi còm nha.
Chuc moi an binh cho nhung ngay moi .
Ôi nỗi cô đơn tận cùng của con người
Vang, noi co don cua con nguoi that khuig khiep. chuyen Bep ke lay tu tin tren bao cach day nhieu nam : mot nguoi Y co don da tao dieu pham phap de duoc vao tu hau co ban trong dem Giang Sinh. Bep lay y do ghep vao khung canh nguoi Viet xa xu de hu cau thanh chuyen do Hoa Dien Vy oi.
Chuc ban moi an binh cho nhung ngay moi sap den nha.
FÉLIZ NAVIDAD , BUON FESTA !
Nguyen Dong Hoang hien huynh oi,
Huynh viet tieng Tay Ban Nha cho Bep roi, Bep chuc lai huynh bang tieng y hay tieng Viet nghen. Tieng Y cung gan gan nhu tieng Tay ban Nha “Felice Natale, Buona festa” .
Cam on anh da ghe tham DGSTT.
Chuc nhung ngay cuoi nam an lanh, hanh phuc
Merry Christmas and Happy New Year
Posted by 115.74.42.22 via http://webwarper.net
This is added while posting a message to avoid misusing the service
To you too, my dear HDC.
To you too, my dear HDC
Một ngày post 4 bài đọc mệt xỉu xứ nẫu ơi,nhưng may là bài nào đọc cũng được…huhu
Chào hien huu Nau Nha Que,
Nghe NNQ than mà cam dong. “Hàng hoa” tren xu nau muon thuo van còn do, hien huu cu tu tu thung thinh ma thuong thuc, chu vua doc vua hu hu làm Bep sut sit muon hu hu theo day nè. Noi vay chu cam on su chiu thuong chiu kho doc bai cua NNQ lam do.
Chuc ban va gia dinh an tet tay vui ve de cho Tet ta den nha.
Chào Nga Tỷ!
Đọc tựa truyện… “nghe sợ lắm” , nhưng kết thật có hậu, tình tứ ấm cháy “cô đơn”…người trong cuộc luôn…
(Hổng khen bài viết nữa, khen quài sợ Tỷ cho đệ dẻo miệng, tậu lém!)
_Trước thềm đông Giáng sinh, chuông Noel sắp đổ… tình yêu thương, đệ xin chúc Tỷ-Quynh một GS sức khỏe, hạnh phúc xoáy tận Năm mới đọng vui tươi, cuộn an lành nghen!
Tho hien de ui,
Ngu ty ngàn lan xin loi da de Tho de cho hoi am, nhung thong cam giùm ty nghen, may hom rày ngu ty muon khùng luon vì cong viec cuoi nam, bay gio loi dung ong xa de trong PC nen ngu ty nhào vo xu nau go voi vai hang cho Tho de day.
U, cho chi em, hay do gì de bung, dung khen làm chi mac co roi sanh ra tu man cung dung che neu do vi lam chi cung mac co ma het hung viet bài moi luon, hi hi..Cu noi “de da doc roi ty oi” là chi du mung lam lam.
Ngu ty dang du do vo chong HPL cùng ve VN nam toi, hy vong se co luc chi em chung ta ngoi cung..trà da voi nhau nghen. A, hien de o Saigon hay Binh Dinh vay?
Nga Tỷ ơi!
Dạ, đệ đang sống ở Sài Gòn, cảm ơn tỷ thật nhiều đã cảm mến!Đệ rất mong được gặp các tỷ-quynh HNN-HPL cùng cụng…”trà đá” ở quê nhà đây!
Đệ xin chúc tất cả những người thân bên ấy, Năm mới sức khỏe và luôn an vui nhé!
Tho hien de,
Chi moi go còm cho de luc nay, thay hien ra roi, sao bay gio dau mat het vay cà? Dành go lai vay? Phai hoi sau Nau nhung dieu ky cuc nay moi duoc .
Ngu ty cam on Tho de luc nào cung tu te voi ngu ty, cho Tet lanh bao li xi nghen. Ngu ty dang “thai nghen” 1 bài ve cac Ut cua ngu ty day, co Tho de trong do nua. Cho qua nam toi doc nghen.
Chuc Tho de va ca nha nhung ngay cuoi nam vui ve, hanh phuc..