Lâm Bích Thủy
Trích HK “Về người cha thi sĩ”
Chương: Những người bạn của cha.
Khi còn ở Hà Nội, tôi thường nghe cha ngâm nga “trời hỡi bao giờ tôi chết đi/ bao giờ tôi hết được yêu vì…/ ai đem tôi bỏ xuống hầm sâu…” lời bài thơ sao tội nghiệp, cay đắng làm vậy, tôi tò mò hỏi cụ, và ông kể cho nghe về người công dân số hai của nhóm thi hữu ở đất Bàn Thành thuộc xứ Nẫu…
Sau giải phóng, năm 1988, ba tôi vào Sài Gòn thăm con và bạn thơ. Ông trình ra một tờ giấy A4 chi chít tên người và địa chỉ những người cần đi thăm trong dịp này.
Rồi, sau khi thăm nữ sĩ Mộng Tuyết phu nhân của nhà thơ Đông Hồ, đến chú Chế Lan Viên, ông Tôn Thất Kham, ông Nguyễn Bá Tín – em Hàn Mặc Tử; ông bảo với con rể “Mai ta sẽ đến thăm cô Mai Đình, bạn gái chú Tử nghe con”.
Nghe đến tên Mai Đình, tôi ngỡ ông đang nhắc tới một huyền thoại, một nhân vật trong chuyện cổ tích ở tận chân trời góc biển nào đó. Ngờ đâu cô chỉ ở cách tôi có hai phường. Cô ở P.25, tôi P.27- Quận Bình Thạnh.
Tính tôi rất tò mò, mỗi khi nghe tên ai dính đến Hàn Mặc Tử, tôi muốn tỏ tường về những người đàn bà của nhà thơ giàu ngôn ngữ tình yêu nhưng nghèo sức sống này lắm.
Sau khi đi thăm cô Mai Đình về, nhìn vẻ tươi rói của ba khiến tôi càng tò mò. Tôi hỏi ngay: “Cô Mai Đình giờ thế nào ba?” Ý tôi muốn biết diện mạo, tính tình hiện nay của cô. Chả là vì, khi xem bản thảo HK “Hàn Mặc Tử anh tôi” của ông Nguyễn Bá Tín – em Hàn Mặc Tử, thì nhân vật cô Mai Đình là một thanh nữ không nhan sắc, không đứng đắn, đơn phương yêu Hàn say đắm nhưng không được đáp lại, còn bị bác Tử không dám nhìn mặt vì quá xấu. Đáp lại sự tò mò của tôi, ông già nói: “Cô già nhưng trông rất trí thức, rất sôi nổi và nhiệt tình ”. Tôi không thích câu trả lời này, nhưng sau đó ông nói tiếp: “Gặp ba, bà mừng như “cá gặp nước, như rồng gặp mây. Suốt buổi trò chuyện với ba, bà chỉ nhắc tới Hàn. Ba thấy tình cảm của bà đối với Hàn còn nồng nàn lắm… Bà say sưa kể về ông mà không màng đến có người chồng đang ngồi cạnh ba, bà đọc thơ tình viết về Hàn cho ba nghe làm ba ái ngại quá
Em vẫn bên anh
Lần này em đã quyết tâm
Về đây ở một hai năm mới đành
Để em theo dõi bệnh tình
Bữa ăn, giấc ngủ cho anh đỡ sầu…
Quả thật, gặp ba tôi-người cuối cùng của Bàn Thành tứ hữu, cô Mai Đình vui lắm, dường như đã thỏa nỗi khát khao được trút hết bầu tâm sự cho người bạn của người mình thương nhớ mà bấy lâu chưa giải bày được với ai cả. Nghe cô Mai Đình nói về tình cảm của mình đối với Hàn Mặc Tử, thành thật mà nói, ba tôi vô cùng cảm phục ở cô điều mà ít ai làm được .
Nghe ba kể lại, tôi cũng bái phục tình cảm của cô đối với bác Hàn. Ối! sao có thứ tình yêu đẹp, thanh cao, thánh thiện đến khó tin như vậy, mà lại thực 100% kia đấy. Chính những bài thơ này đã bộc lộ hết tình cảm chân thật của bà đạt tới độ chiêm nghiệm đến vô thường . Bà như trải hết lòng mình, như một lời thách thức với văn chương, với bạn bè, và người thân :
Tuyên bố
Tôi chẳng sợ cảnh nghèo hèn đói khó,
Tôi không kiêng thứ da thịt khác người
Vì lòng tôi, tôi chỉ biết yêu thôi
Và thân thể có phải đâu châu ngọc?
Tôi yêu chàng đã khắc sâu vào tim óc,
Tôi thờ chàng như một vị thần linh…
Từ khi gặp lại nhau, ở quê, ba tôi thường xuyên nhận được thư cô gửi thăm. Những năm cuối ba tôi thường đau yếu cô rất quan tâm đến sức khỏe của ông như cô em đối với người thân còn lại. Lần nào về Qui Nhơn, bận gì bận cô vẫn tìm cách lên thăm ông. Cô còn làm cầu “nối vòng tay lớn” giữa nhà thơ với đồng hương Bình Định. Trong đó có cô Hoa Phương, vợ của nhà thơ Lam Giang. Tiếc thay hai người chưa có dịp hội ngộ: Cô Hoa Phương để lại thư cho ba tôi:
“…Rất tiếc là anh đi vắng. Vì thế tôi không được may mắn làm quen với anh. Tôi tâm nguyện là khi về tới Qui Nhơn sẽ tìm đến thăm anh chị với tất cả tấm lòng quí mến. Thơ anh rất hay, tình anh chị rất đẹp “qua thơ của anh” cho nên tôi ước ao được gặp, thật đáng buồn! Tôi đã già, gần 70 tuổi khó lòng về Qui Nhơn được nữa để thăm anh chị-một nhà thơ vào bậc thầy. Tôi xin phép anh cho tôi được gửi đến tặng anh vài bài thơ mới tập làm. Trước đó cũng có làm chơi một vài bài nhưng chưa gọi là thơ, chưa hiểu gì về luật-mong được anh thương những cô em gái tỉnh nhà yêu thơ-mà đừng cười chê, trái lại xin anh nâng đỡ những cây bút nữ còn rất híếm hoi trong tỉnh nhà để đàn em nó nhờ.
Kính chúc anh chóng bình phục, chị trọn vẹn hạnh phúc bên anh đến giờ chót của cuộc đời.
Thân kính
Qui Nhơn 29/5/1991

Kính chào anh Trương Đình Ngộ. cảm ơn anh đã ghé thăm bài của BT.
Cuộc đời bác Hàn khi còn sống đúng là bất hạnh thật anh ạ, song chắc vì trời lỡ lấy của ông tuổi trẻ nên đã hồi lại cho ông khi đã quá cố. Hiện nay, so sánh bốn thành viên trong Tứ hữu Bàn Thành thì ông là người may mắn và hạnh phúc nhất. Mùng cho ông là Bình Định luôn nhớ và lấy làm tự hào tự hào về ông; Phần mộ của Ông được nhiều lần tu bổ, được dành cho mang tên một con đường đẹp và rộng ở Qui Nhơn… Còn người bất hạnh nhất là bác Quách Tân, sau giải phóng bác cũng sống trong cô đơn … `
Nếu anh muốn tìm hiểu thêm về HMT, ba BT có hai bài viết về ông “Hàn Mặc Tử trong tôi” và những kỷ niệm về HMT, BT có gửi qua “nhà” Sáu Hiển nhưng ko thấy post lên. Nếu anh cần thì vào trang mạng của nhạc sĩ Nguyễn Trọng Tạo , tên bài là “Hàn Mặc Tử chuyện bây giờ mới kể. Nếu ko anh cho BT địa chỉ mail của anh BT sẽ chuyển đến tận nhà anh.
Đã nghe bài hát, ko dám bình luận vì BT rất dốt nhạc tuy hát nghe cũng không đến nỗi.
Chào anh.
Chào Chị Lâm Bích Thủy và các bạn Xứ Nẫu,
Cám ơn Chị đã chia sẻ thêm tư liệu về nhà thơ Hàn Mạc Tử.
Từ nhiều năm nay chúng tôi cố gắng tìm hiểu về thi ca HMT, số phận HMT để mong diễn dịch ra âm nhạc về nhà thơ tài hoa và bất hạnh bậc nhất Việt Nam. Chúng tôi có tham khảo hai tác phẩm của ông Nguyễn Bá Tín (“Hàn Mạc Tử anh tôi”, “Hàn Mạc Tử trong riêng tư”) và đã đọc những dòng không đánh giá cao lắm về cô Mai Đình của tác giả.
Dù rằng tư liệu NBT chứa nhiều điểm quí trong thời niên thiếu của HMT rất quan trọng cho việc nghiên cứu HMT và dẫu có là em của HMT, chưa chắc chắn rằng NBT đã phản ảnh trung thực biến chuyển tình cảm trong HMT với cô Mai Đình. Những ngày HMT cô đơn trong túp lều ở Ghềnh Ráng, những biến chuyển nội tâm HMT, ông NBT mãi đi làm ở tận bên Lào làm sao biết được.
Trong khi nghiên cứu hai bài thơ “Anh Điên”, “Em Điên” để phổ nhạc và dịch ra tiếng Anh/Đức chúng tôi không thể nào không nghĩ đến HMT những ngày cô đơn bên Ghềnh Ráng đã viết những giòng này về chính mình (nghĩ đến Mai Đình?) và Mai Đình như là Anh Điên, Em Điên.
Tiếng Tây có chữ l’amour fou !
Mời Chị và các bạn nghe lại Anh Điên, Em Điên, Những Giọt Lệ trong buổi biểu diễn ở Duyệt Thị Đường, Festival Huế 2012.
Trương Đình Ngộ
Sáu Hiển vừa gọi điện cho BT nói vào xem cho vui đó ngựa hoang NĐT ơi. Tớ nào dám giận cậu; có điều tớ nhớ mãi lời phản hồi của cậu trong bài “An Nhơn…” Thực ra là tớ có di con chuột để tìm tác giả của đọan văn rất chi là đặc sắc và đáng trân trọng đó mà tìm mãi ko thấy đành dùng chữ “quên”. Hơn nữa bạn góp ý cho mình cần chỉnh chu hơn, đoạn văn mà mình ghi ở đoạn cuối bài viết ko phải của mình mà lời đề nghị đó là của nhà thơ TQH, cái mà bạn gọi là bắt người khác phải …” nhưng Thủy ko giận đâu, còn học được cách phải thận trọng hơn khi trích văn thơ của ai đó phải nhớ ngày, tháng đăng ở đâu nữa.
Về tình yêu của cô Mai Đình mình phong cô là anh hùng. Sở dĩ cô làm được điều đó có lẽ cô là người của xứ Nẫu ta .Thời @ cũng có một người vợ thương và tin tưởng chồng ko phạm tội đã viết đơn kêu oan suốt 10 năm trời, đơn nhiều đến nỗi chất cả ô tô ko hết, song le có những người phụ nữ là người mẫu, hoa hậu nếu chồng mình bị tù (vì chiều chuộng những ham muốn của họ) họ sẵn sàng chia tay…
Lâm Bích Thủy à,
khi tham gia sân chơi văn nghệ xunau nhà mình, nguahoang rất mong mọi người hòa đồng, phá bỏ mọi lằn ranh cách biệt để cùng xả láng mới đã đời…
hồn nhiên phá phách, hồn nhiên chọc quấy, hồn nhiên cà khịa, hồn nhiên cười khì… để cùng hết mình mơ lại cái thời chưa kịp mơ, yêu lại cái thời chưa kịp yêu, sống lại cái thời chưa kịp sống…
tuy nhiên riêng các sáng tác có tính tư liệu kể ca giai thoại… về các bô lão tiền bối thì nguahoang rất nghiêm túc vì chỉ cần sơ sểnh chút xíu là sẽ có ngay những di hại không cứu vãn được…
bản tính nguahoang rất ngại va chạm, rất sợ mếch lòng… và cái gì “biết thì thưa thốt” và phần lớn chỉ “dựa cột mà nghe” thôi nên có những bài, những vấn đề… ngoài tầm hiểu biết của mình thì không dám hó hé comment lung tung…
chưa từng [hân hạnh] quen biết với Lâm Bích Thủy nhưng nguahoang thích những tư liệu mà LBT đã nhã ý chia sẻ với mọi người nên nguahoang liều mạng góp vài tiếng “hí” nhỏ bé vậy thôi chứ tuyệt nhiên không có ý gì khác cả…
được LBT xởi lởi như vậy là nguahoang vui và an tâm lắm lắm… he he…
quí mến…
Chào các bạn “quơ” xứ Nẫu. Hồi ký của ông NBT sau khi ấn hành có sửa đôi chỗ, trước khi xuất bản, ông Tín có nhờ Bích Thủy chuyển ra cho nhà thơ YL xem, nếu các bạn đã xem HK sẽ ko thấy nói nhiều đến cô Mai Đình vì cụ YL đã góp ý. Còn việc bác Hàn chê cô MĐ xấu ko muốn nhìn mặt là do chị Ngu-Uyên kể lại với mình đó, chị bảo ” tôi ghét ông Hàn lắm, trong khi bà Mai Đình chăm sóc ông, không nề hà máu mủ gớm ghiết thì ko đói hoài đến, và ko muốn nhìn mặt còn cái người ko thèm để ý đến mình thì lúc nào cũng nhớ thương …” ông Bá Tín ko nhầm đâu Đăng Trình à. Mình xin trích đoạn văn ba mình viết cho các bạn xem:
” Quyển “Hàn Mặc Tử anh tôi” khi xong bản thảo có gửi ra nhờ tôi góp ý…tôi thấy cộm lên mấy chuyện: Vấn đề Quách Tấn, vấn đề Hàn Mặc Tử bị Thúc Tề bóc lột, vấn đề Mai Đình bị nhìn nhận thành một cô gái thiếu đứng đắn.. tôi đã viết bốn lá thư phản đối gửi cho tác giả. Đặt vấn đề như vậy nhằm mục đích gì? Có lợi cho việc hiểu thêm thơ Hàn Mặc Tử hay nhân dip đó mà công kích người khác. Sau đó quyển sách in ra, vấn đề Thúc Tề và Mai Đình có được sữa chữa ít nhiều, vấn đề Quách Tấn vẫn giữ nguyên.”
hi Lâm Bích Thủy,
đã rõ… có vậy chứ ai đời…! hi hi hi
[nguahoang từng có duyên gặp cô Mai Đình lúc sinh thời vài lần]
nên chăng Lâm Bích Thủy thêm vài chữ trong ngoặc đơn hoặc một dấu hoa thị [*] với 1 chú thích ngắn và nhờ bác Ngô Quang Hiển giúp để tránh hiểu nhầm…
đừng giận nguahoang nghen… Lâm cô nương…
Tiếc thật! Chị Thủy à, một mối tình không câm , tuy Bác Hàn có nỗi lo riêng . Cô Mai Đình dù mang đến một tình yêu mà bây giờ thời @ goi là dâng hiến thì thời nào cũng khó cả. Em có bài TÌNH THU để còm cho vui nhé.
Mưa sẽ không rơi,
Trong ngày thu buồn ,
Chờ nghe em đến …
Thêm chút chia ly.
Phút đã xa nhau ,
Không chờ không đợi ,
Rượu kia sẵn có ,
Ta vừa biết đau…
Em có biết không ,
Thu về mang sầu,
Vòng tay định xiết ,
Thoắt đã chia ly.
Ta cố quên đi ,
Những gì đang đợi…
Vì đời vẫn thế !
Ta Người biệt ly.
Thôi thì cứ xem như là một mối tình thơ đẹp
hi Lâm Bích Thủy,
“Chả là vì, khi xem bản thảo HK “Hàn Mặc Tử anh tôi” của ông Nguyễn Bá Tín – em Hàn Mặc Tử, thì nhân vật cô Mai Đình là một thanh nữ không nhan sắc, không đứng đắn, đơn phương yêu Hàn say đắm nhưng không được đáp lại, còn bị bác Tử không dám nhìn mặt vì quá xấu”.
có lý nào Hàn Mạc Tử lại như thế?!… chắc ông NBT có sự nhầm lẫn gì ở đây?
Tình yêu thuở ấy thánh thiện thật
hi Lâm Bích Thủy,
“Chả là vì, khi xem bản thảo HK “Hàn Mặc Tử anh tôi” của ông Nguyễn Bá Tín – em Hàn Mặc Tử, thì nhân vật cô Mai Đình là một thanh nữ không nhan sắc, không đứng đắn, đơn phương yêu Hàn say đắm nhưng không được đáp lại, còn bị bác Tử không dám nhìn mặt vì quá xấu”
có lẽ nào như vậy? ở đây ông Nguyễn Bá Tín có gì nhầm lẫn chăng?…
Như vậy mới là yêu
Chào Lâm Bích Thủy!..Tình yêu tôn thờ thần tượng-Trong sáng như thơ như hương-Không phai theo năm theo tháng-Đa mang vào cõi thiên đàng-Mai Đình yêu thi sĩ Hàn..-Như ta yêu ca nhạc vàng-Trái tim mê đắm lãng mạn-Ru hồn sống tâm dịu dàng…Và công tâm mà nói- người có đẳng cấp thấp trong xã hội- ít ai đề cập nhắc tới -có nhắc chỉ là thoáng qua..Cuộc đời bao giờ cũng thế !Mai Đình cũng biết thân phận mình ”đỉa đeo chân hạc”Nhưng mặc kệ! Chỉ biết yêu là yêu vậy thôi!?Trái tim có tiếng nói riêng của nó mà!
Nghĩ cũng buồn cho bà Mai Đình
Vậy là mối tình…đơn phương !
Hình như chuyện tình HMT&MD đơn giản hơn nhiều so với những giai thoại mà nhiều người đã nhắc đến
Những mối tình này đôi khi hư hư ảo ảo