Nam Thi
Ngày đầu về lại căn nhà cũ…
Thanh nhận ra giếng sau nhà đã được làm mới. Đó là cái giếng cổ, có lẽ được đào từ khi ông cao tổ của anh chuyển từ Kiên Thạnh lên Vĩnh An khai phá vùng đất trên bờ Bắc sông Côn nầy, như vậy đến đời anh nó đã trải qua mười hai đời kể từ cuối thế kỷ 17. Đó là theo lời truyền khẩu trong dòng họ. Khi Thanh còn bé thành giếng và nền giếng tô bằng vôi, bong tróc nhiều chỗ phơi lộ những viên gạch thẻ.
Cha anh lập gia đình, ông nội anh cắt gần hai nghìn mét vuông ở phần phía Đông của vườn nhà từ đường cho ông xây nhà. Cái giếng cổ nằm trên phần đất đó nên thuộc nhà anh. Ông nội cho đào cái giếng khác xây bằng đá ong với tiết diện lòng giếng rộng hơn nhiều để đủ nước cung cấp cho nhu cầu mỗi khi giỗ họ và hiệp tế quy tụ con cháu nhiều hệ phái ở rải rát khắp huyện Bình Khê, Vĩnh Thạnh, Tuy Phước…Bộng của giếng nhà anh làm bằng đất nung, càng xuống sâu bộng càng nhỏ, bộng cuối cùng chỉ bằng cái sàn gạo. Anh nhớ có 15 bộng, nên ước chừng giếng sâu chưa tới tám mét, vừa đủ chiều dài một đoạn dây dừa bán phổ biến ở chợ thuở đó. Xóm Vĩnh An nằm ngay bờ sông Côn, nên mạch nước dồi dào, giếng có nước quanh năm, mùa lụt nước giếng dâng lên cùng với mực nước sông. Những năm có lụt lớn nước ngập thành giếng tràn vào bên trong. Nước nguồn đục ngầu đầy phù sa, sau khi lụt rút phải tốn công “cảo” giếng, quậy cho bùn non hòa tan rồi dùng gàu múc hết nước đục trong nhiều ngày đến khi nước trong trở lại mới uống được.
Trước khi Thanh vào Sài Gòn học đại học vào năm 1978, cái giếng là một phần gắn bó của đời anh cũng như căn nhà, bộ phảng gõ, sân trước, sân sau, cây xoài, cây mít… Anh thuộc nằm lòng từng chỗ mẻ của bộng giếng thứ ba và thứ sáu. Nhưng nghiêm trọng nhất là vết nứt chạy xéo nền giếng do rễ cây vú sữa đội lên, rễ càng lớn vết nứt càng rộng, vôi tô nền vỡ dần hình thành một một khoảng lở ngày càng lớn. Mùa hè năm anh học năm thứ hai, anh đã tự tay đào nền giếng, bứng nhánh rễ, rồi mua ciment về tô lại chỗ lở ấy vào ngày giỗ cha anh. Chỗ vá như một vết sẹo kỳ quặc, màu ciment xanh lộ liễu trên nền vôi trắng xám, giống như cái áo dài the được vá bằng một mảnh vải nylon. Nhưng đó là điều cần thiết, không còn cách nào khác vì thời ấy người ta đã thôi không sử dụng vữa làm bằng hợp chất truyền thống gồm vôi tôi trộn mật mía và dung dịch lá dâm bụt quết nhuyễn.
Lần nầy thì Hùng, con út của người anh cả của anh, đã “cải tạo” hoàn toàn cái giếng cổ. Bộng giếng bằng đất nung được móc lên, lòng giếng khoét rộng ra, moi sâu hơn, thay bằng những ống “bi” bê-tông đúc sẵn. Đương nhiên, thành giếng và nền giếng cũng tô mới bằng ciment, rộng gấp rưỡi nền cũ, có lề bao và một cái bục nhô cao rộng bằng chiếc chiếu đơn dùng để giặt giũ. Có một cái gàu nhựa nhưng chắc ít khi được dùng vì đã có một mô-tơ bơm nước lắp sẵn với ống nước thọc thẳng xuống đáy giếng, mỗi khi cần cứ đóng điện bơm nước lên bồn đặt trên nóc toilet hoặc kéo dây ra tận vườn trước để tưới rau, cây cảnh.
Xà-bần từ giếng cũ còn đổ thành đống bên cạnh giếng. Bao nhiêu thế hệ nằm ngổn ngang, những mảnh vỡ của quá khứ… Hùng cho biết mớ xà- bần ấy để dành gia cố nền nhà bếp khi nào nó có tiền. Thế cũng tốt, Thanh nghĩ, không có gì mất đi, chỉ thay đổi chỗ, hình dạng và công dụng; nhưng kỷ niệm, ký ức của con người thì nhạt phai rồi mất dần theo thời gian.
Cũng đành vậy thôi, cái cũ nào cũng sẽ được cái mới thay thế cho phù hợp với tiến bộ của thời mới. Biết thế nhưng Thanh vẫn buồn. Mất cái giếng cổ như mất một người thân. Cái giếng mới như một người xa lạ. Anh không trách Hùng vì nó không báo cho anh trước khi “cải tạo”. Nếu được biết trước, anh sẽ cố giữ lại những phần nào đó để bảo tồn di tích của tổ tiên mà vẫn đáp ứng nhu cầu sử dụng mới của đời sau, thậm chí góp tiền để Hùng đào một giếng mới.
Khi đón anh ở bến xe Phú Phong, Hùng đã khoe thành tích, nó bảo: “…gần chục triệu đó chú. Nhờ con trúng vụ hành mùa rồi mới có tiền, nên con không xin chú hỗ trợ”. Ngay lúc đó anh đã mường tượng hình ảnh cái giếng được làm mới thế nào. Anh cố lắm mới nói được mấy câu khen Hùng…
Ngày thứ hai …
Thanh dậy sớm, uống cà-phê với Hùng. Trận mưa nhỏ đêm qua còn để lại những giọt nước trên lá long lanh như những hạt sương trong nắng sớm. Hùng lấy xe gắn máy ra đồng thăm lúa, trước khi đi nó dặn: “ khi nào chú muốn đi thăm mả ông bà thì a-lô con về chở chú đi”. Nó biết anh vẫn thường đi thăm mộ mỗi khi về quê. Khi nó đã vọt xe ra khỏi ngõ, anh ra giếng và bắt đầu moi đống xà-bần như ý định đã có từ đêm qua.
Anh rinh những mảnh bộng giếng bể để sang một bên, lấy những mảnh lớn xem có thể ráp lại với nhau nhưng anh đã thất vọng. Sau đó anh bắt đầu moi đống vôi gạch vụn. Hầu như tất cả đều vỡ vụn vì người ta đã dùng búa đập khi phá bỏ nền và thành giếng. Hơn nữa hồ vôi sau hàng trăm năm đã phân rã vì mưa nắng. Cũng may phần ciment anh vá nền giếng mùa hè năm 1981 vẫn còn những mảnh khá nguyên vẹn vì chưa bị phong hóa. Đó chính là cái anh tìm. Anh vào nhà lấy cái thúng, cho tất cả những mảnh ciment anh nhặt được vào, bưng đến gốc cây vú sữa, rồi bắt đầu sắp chúng sao cho khớp giống như công việc của các nhà khảo cổ phục chế những mảnh gốm thu thập được từ khu di chỉ để ráp thành cái lọ, cái nồi mà người xưa đã dùng.
Trong khi anh đang tẩn mẩn với mớ mảnh nền ciment thì Hùng về. Nó ngạc nhiên hỏi: “Chú tìm gì vậy. Hôm làm lại nền tự tay con cạy chỗ tráng ciment đó vì mấy ông thợ xây bảo rằng có thể chú hoặc cha con chôn món gì ở đó. Thời buổi đó, người ta vẫn lén chôn giấu của cải mà…Họ bảo con tự cạy chỗ đó chứ họ không đụng vào, sợ mang tiếng sau nầy, nếu quả thật có ‘kho báu’…”. Thanh cười: “ Thì tao giấu vàng ở đó mà…”. Nó trố mắt: “ Thật không chú? Con có thấy gì đâu. Có mấy ông thợ xây làm chứng…Chỉ thấy mấy dấu chân in trên mặt …”. Thấy cháu tưởng thật, Thanh bảo: “ Ừ, chú đùa đấy. Chả có vàng bạc gì đâu. Chú chỉ tìm những dấu chân đó thôi…”. Hùng vỡ lẽ: “ Hèn chi mỗi lần về là chú ra thăm mấy dấu chân đó. Cháu quên mất, nếu không cháu cạy nguyên mảng giữ lại cho chú…”. Hùng ngồi xuống giúp anh sắp các mảnh ciment, chẳng mấy chốc họ đã phục hiện mảng nền giếng in bốn bàn chân dường như là của hai người đứng áp mặt nhau, nhìn kỹ thấy hai bàn chân lớn song song nhau, một bàn chân nhỏ chỉ in phần ngón mà không có phần gót.
Hùng tò mò hỏi:” Bàn chân của ai vậy chú? “. Thanh lửng lơ: “ Bí mật quốc gia…”.Anh không giấu niềm vui, bảo cháu: “ Đi kiếm món gì tối chú cháu mình lai rai nhé…Mà này, sao cháu đập hết bộng giếng, uổng quá vậy? Toàn là bộng của lò Mỹ Yên nổi tiếng, trăm năm chưa hề hấn gì…”. Hùng phân bua: “ Con cũng có ý giữ nhưng hầu hết đã bị nứt rạn, cạy ra là bung. Chỉ còn ba bộng nguyên vẹn, con để trên chái nhà trên…”. Thanh kêu lên: “ Vậy sao…Mầy cũng khá lắm. Của ông bà để lại, cố giữ làm kỷ niệm. Chú có cách rồi…”.
Chiều đó, hai chú cháu lai rai nửa lít rượu trắng với mấy con chuột đồng nướng mà Hùng đã săn được. Chuột đồng thui nguyên con, lột da, móc hết ruột, ướp nước mắm ngon, tẩm gia vị từ chiều cho thấm, nướng bằng lửa than mùi thơm bay xa cả xóm. Khi rượu đã ngà ngà, Hùng gợi lại: “ Chú kể sự tích đôi bàn chân in trên nền giếng ấy đi”.
Thanh bắt đầu kể.
“ Mầy có biết cô Xuân bên Xuân Hòa không? Mầy còn nhỏ làm sao biết được. Hồi đó, tao với cổ sắp lấy nhau. Tao tính sau khi tốt nghiệp, xin được việc làm thì xin cưới. Năm tao học năm thứ hai, nghỉ hè tao về giỗ ông nội mầy. Tao rủ cổ qua nhà mình ăn giỗ, cũng là để ra mắt bà con. Thật ra, cổ ở bờ Nam sông Côn đối diện với làng mình, đâu có xa lạ gì mà coi mắt, coi mũi. Tao chỉ muốn cổ làm quen với bà con dòng họ.
“ Tao ra sông đón cổ. Ngày thường nước sông cạn queo, vén quần lội qua được. Ai dè, đêm hôm trước mưa trên nguồn, nước sông dâng cao, có chỗ sâu tới rún. Cổ không dám lội vì cổ mặc bộ đồ bộ mỏng, ướt là …thua. Cổ đòi quay về. Mà cổ về là tao…thua. Tao nă nỉ mãi, cuối cùng cổ chịu để tao cõng lội qua…”.
Nghe đến đoạn đó, Hùng không nhịn được: “ Cõng như cõng con nít hã? Hèn chi, chú chưa già mà lưng đã thấy còng…”. Thanh cũng cười, tiếp: “ Để yên, tao kể cho nghe. Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời tao “gần” cổ đến như vậy. Chết cũng không quên…Đến bây giờ tao vẫn còn thấy cái cảm giác nằng nặng mà phơi phới, lành lạnh mà ấm áp, nhất là hơi thở của cổ phả bên tai tao…Về đến nhà, cổ liền xuống bếp giúp nấu nướng. Tao ở trên nhà trên thỉnh thoảng chạy xuống …dòm chừng. Thấy cổ được mọi người chăm sóc, khen ngợi tao thấy sướng trong bụng. ..
Thanh nhấp một chén rượu, rồi kể tiếp:
“ Mâm cỗ dọn xong chuẩn bị cúng. Tao đang trải chiếu thì thấy cổ lấp ló ngoài cửa, ngoắc tao. Khi tao chạy ra, cổ liền kéo tao ra giếng, chỉ chỗ ciment tao mới tô lúc sáng chưa khô. Cổ hớt hải nói: ‘ Chết rồi anh ơi. Em ra rửa chân, vô ý dẫm vào đó rồi, làm sao?’. Tao để ý thấy trên mặt ciment ướt in nguyên bàn chân phải của cổ, còn bàn chân trái mới in phần trước với năm ngón chân đầy đủ…có lẽ cổ mới bước vào, hoảng quá nên thụt lại”
Hùng cắt ngang: “ Dễ ẹt. Trộn chút hồ tô lại là xong ngay”.
Thanh nâng ly rượu, cười giòn: “ Nói như mầy thì đâu có chuyện chú cháu mình phải mệt suốt buổi sang. Lúc đó, không biết do đâu mà tao thông minh đột xuất. Tao tuột dép ra, bước vào chỗ ciment mới tô, in luôn hai bàn chân tao đối diện với dấu chân cổ khiến cổ ngạc nhiên la ý ới. Tao nói với cổ: ‘ Coi như anh và em lăn chỉ…chân giao ước rồi nhe. Kể từ giờ nầy, em là vợ anh. Chút nữa vào cúng, nhớ lạy ông cha chồng cho kính cẩn đấy…”.
Rượu đã thấm, Hùng nhừa nhựa: “ Vậy mà cuối cùng cổ lại không lấy chú…Nghe nói cổ qua Mỹ ”. Thanh gật đầu: “ Ừ…Thời buổi đó…”. Anh nghĩ thầm chắc chẳng có cơ hội nào Xuân thấy lại dấu chân hóa thạch của mình – dấu chân mãi mãi tuổi đôi mươi.
Thanh không kể gì thêm. Hai chú cháu uống đến ly rượu cuối cùng.
Ngày cuối cùng
Thanh bảo Hùng mua nửa bao ciment, ra sông chở cát về trộn hồ. Hai chú cháu mất cả buổi xây một bệ cao hơn mặt đất hai tấc, trên mặt gắn hai cái bộng giếng làm ảng chứa nước, có vòi xả tươm tất. Phía dưới bệ, Thanh mang hết những mảnh ciment của nền giếng cũ có in dấu chân của anh và Xuân gắn kết lại bằng vữa. Tuy những dấu chân không còn nguyên vẹn nhưng chưa mất…*
Nam Thi
9-2012

Truyện ngắn cua a dóc rát xúc dong.nhung truyen ngan nhu the nay se đuóc nhiễu ngươi biết den va yêu men.
Tôi sẽ cố gắng hơn. Cảm ơn
“Cổ không dám lội vì cổ mặc bộ đồ bộ mỏng, ướt là …thua. Cổ đòi quay về. Mà cổ về là tao…thua. Tao năn nỉ mãi, cuối cùng cổ chịu để tao cõng lội qua…”
_ Chiện này chỉ có lảo sư xóm chùa được cõng mới thấy :
Cái cảm giác nằng nặng mà phơi phới, lành lạnh mà ấm áp, nhất là hơi thở của cổ phả bên tai…nghe buồn buồn, nhột nhột thâu!
Chớ cở cha Ni – Tham ngày nay mà có cõng cả chục em thì cũng chẽng ăn thua….bởi , cái lưng thèng chã bị…chai rầu!
Phải dzẫy hông hậu trưởng GIAMAHAVU. Viết hay lém ! viết tiếp chiện dzào Thanh Lâu uống bia ôm cho bà con đọc chơi nghen..!
@ Mr NO. Những tình tiết trong truyện toàn là “phịa” để “tám” thôi. Mà giả sử bây giờ có người bảo cõng không biết còn cõng nổi không, làm gì tới “chục em”. Nếu có chắc phải nhờ No hay Thiên Bồng giúp một tay.
Không cần vào thanh lâu cũng phịa được mà. Hãy đợi đấy, sẽ có “chân dài hóa…cáo”.
@ Chúa Xòm đâu rồi, No réo kìa.
Thiên Bồng giờ cũng chai lưng
Bơi sông lội suối cõng từng ấy em
Nhớ xưa lòng vẫn thòm thèm
May ra được nữa bồng em trốn liền, he he….
“Nhớ xưa lòng vẫn thòm thèm”
Nghe anh tâm sụ là em …hãi hùng ! hihihi
Tùng tùng cắt cắt tùng tùng
Xóm Chùa hát bội trong mùng ai ơi!
Ngỡ rằng đứng ở giếng khơi
Vung tay đao múa lão mời nhập vai
Anh em ơi hãy lên đài
Múa dăm ba chữ tấu hài cho vui…
Hát bậu mà múa trong …mùng
Khán giả hổng có ai cùng dzỗ tay
Nam Thi đang xỉn đang say
Thiên Bồng cổ dzũ phen này hết hơi…
Xóm Chùa cỡi ngựa chạy rông
Gặp phải bóng hồng mắt mở hổng ra
Nam Thi thấy vậy vội la
Thấy cái cột nhà ở đó không ông?
Tội thân Con Cóc tồng ngồng
Cumi còn đó mà không được gì
Ớt Bay cũng có lắm khi
Lao đao xính vính cũng vì dấu chân
Mơ nàng tiên nữ trắng ngần
Nam Thi thức dậy hỏi phần tui đâu? he he…
Thiên Bồng này giỏi quá ta !
Bao nhiêu bí mật thiệt thà khai ra
Nam Thi ổng vác …chổi chà
Mau mà năn nỉ ổng tha lần này
Lackiu ổng hối lộ ngay
Lo mà chuẩn bị hai tay gắp mồi .
Thiên Bồng này giỏi quá ta !
Bao nhiêu bí mật thiệt thà khai ra
Nam Thi ổng vác …chổi chà
Mau mà năn nỉ ổng tha lần này
Lackiu ổng hối lộ ngay
Lo mà chuẩn bị hai tay gắp mồi .
Xóm Chùa khò trưa
TB làm gió làm mưa chốn nầy
Này, này, tớ bảo cậu này
Không dưng cậu quậy tầy huầy xóm tui
Chuyện riêng ai bảo mà khui
hữ?
Chủ nhật có một giấc trưa
Cớ sao chẳng được làm mưa chốn này
Lắc kiu giỏi cõng bực thầy
Thì thôi cõng hết bầy hầy thế gian
Chừng nào cõng tới giọng khàn
May ra thì có một nàng giúp cho
Còn không thì cứ nằm co
Say sưa giấc điệp tay mò…..gối ôm, he he….
Nị ui! Nị đang nói thay nỗi lòng của ai đó?…. Hi…hi…..
Chulan thấy tội anh Thiên Bồng chưa ?
Tội…. chưa xử? he he…..
Chiều dẫn NỊ đi dzí nhen anh TB !
Mến em anh muốn dẫn đi
Xe anh hết chỗ lấy gì chở em
Anh đưa địa chỉ cho em
Tới cổng anh đón chị em vui vầy?
he he he …
Tới cổng anh đón là em dzô …tù
Bầu trời đâu đã sang thu
Sao anh lại kéo mây mù giăng ngang
Anh cho em những lá vàng
Thâu ! em hổng chịu ….anh lên đàng dzí nẫu đi !!! hihihi
Bây giờ anh mua ciment về hóa thạch bàn chân anh rồi đem đấu giá chắc nhiều cô mua lắm .
Xúi dại nhe. Tui mà để lại dấu chân trên đất thôi thì người ta cũng lấy chổi quét, thậm chí lấy cuốc cào cho sạch. Thôi Lu à, cứ tiếp tục “đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng” tiện hơn. Di vô ảnh, khứ vô hình như điệp viên…không không thấy.
Cái dzụ “đi không dấu, nấu không khói, nói không tiếng”: giúng du kích ngày xưa quá nha! he….he…..
Chulan dzừa rùi dzô SG cũng dzậy nghen ! NỊ chưa gặp mà đã dzìa rùi .hihi …Gặp nẫu xong là lo ” thăng ” hè !
He….he….Chu Lan cũng mong chờ gặp Nị nhưng lackiu mà chờ hoài hổng thấy Nị tới mờ………hic………..
Cứ làm thử xem biết đâu có người ái mộ họ mua dấu chân anh thì sao ?
Chỉ một dấu chân nhưng cả một cuộc đời buồn vui ẩn chứa trong đó
Bạn có để ý bức hình minh họa của bác Sáu admin không? Đó là dấu chân trên cát biển, “sóng biển” sẽ xóa đi. Cũng thế thôi, mau hay chậm dấu chân dầu trên cát hay trên ciment cũng sẽ mất, nếu không có người giữ nó trong tim mình.
Trong truyện nầy, “dấu chân” chỉ là một phân câu chuyện gắn kết với cái giếng và dòng sông…tổng hòa những cái đó là “cuộc đời” như bạn nói.
… Tuy những dấu chân không còn nguyên vẹn nhưng chưa mất…*
Rồi lưng của anh Nam Thi sẽ còng thêm khi anh phải cõng nặng những gì của ngày xưa còn lại.
Bài đọc thấm lắm anh Nam Thi !
Nhân vật Thanh có thể “còng” như bạn nói nhưng tôi thì không. Có chết cũng chết “thẳng” huống chi còn đang sống ngon lành. Haha…
“Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm”…(NĐC)
Hoài cổ ? – Đúng.
Đồ cổ ? – Cũng đúng.
Kỷ niệm ? – Đúng luôn.
Bởi xét về mặt bản chất nó tương tự như nhau, có khác chăng là mức độ nông – sâu; đậm – nhạt ; dày – mỏng… khi thể hiện ra bên ngoài. Anh Nam Thi là như thế, hay nói khác hơn – đó là bản chất thật của con người văn chương, kể cả con người sinh học Nam Thi.
Đều đều mà liền lạc. Đơn giản nhưng ẩn chứa. Bình thường lại sâu sắc… Đó là một phong cách & tôi rất hâm mộ phong cách viết ấy của anh Nam Thi. Câu chữ luôn gắn với một “mạch tình” (hay gọi tấm lòng ?) xuyên suốt trong toàn bộ câu chuyện anh kể, mà cũng phải công nhận một điều – như Ngô Đình Hải nói – trí nhớ của anh rất “xịn”. Thường thì những câu chuyện như thế này rất dễ bị lãng quên theo thời gian chứ không dễ chi tiết, khúc chiết như vậy nếu có trí nhớ xoàng.
Cái tựa hơi “khoa học khảo cổ” một chút cũng không sao (chắc là tiểu xảo để câu view !?). Phải chi được đọc thêm vài dòng về cái giao ước lăn chỉ… chân sao không được thực hiện đến nơi đến chốn sẽ “tròn trịa” cảm xúc hơn…
HADOCO mà, cổ nào cũng là cổ, cổ chân, cổ tay, cổ hong…đều là cổ. CỔ không có dấu là CO => đọc là CÔ => “cô” nào cũng ái, hiếu, hoài…cả.
Mình xin thưa với bạn hai điều:
– Tưởng tượng có một phần là trí nhớ nhưng không phải toàn bộ là trí nhớ.
– “Tình chỉ đẹp khi còn dan dở”, nẫu bảo thế mà. Nếu Thanh và Xuân lấy nhau thì …thâu rầu, còn gì nữa đâu, sương mờ đã lâu.
Hay là TuGan viết tiếp “Hậu…Dấu Chân…” cho bà con chém gió chơi cho vui. Mời Ngô Đình Hải cùng phóng bút…
Trong chúng ta , ai cũng có những kỷ niệm của riêng mình dù là kỷ niệm vui hay buồn . ” Dấu chân hoá thạch ‘ như một ” bằng chứng ” , một kỷ niệm khó mà quên của tình yêu .Có những điều chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc nhưng đôi khi cái khoảnh khắc ấy lại ăn sâu trong tâm hồn người .
Truyện viết với nội dung nhẹ nhàng và hay .
Chúc anh nam Thi vui , khoẻ để còn lackiu dài dài với …NỊ !
“Vắng một người là vắng tất cả”, một ông Tây thi sỹ “tình-hành” viết như thế. Mình vừa nảy ý định viết một truyện tựa đề “TÌNH HÀNH”, thấy được không YD? Lấy Nị làm “nguyên mẫu” nhé?
So far so good, còn lackiu dài dài với pà-con xunau.
kakak …Chỉ sợ lấy NỊ làm nguyên mẫu rùi anh Nam Thi bị …chọi đá thui ! kakaka …anh Nam Thi hổng sợ thì cứ dziệc tự nhiên . kakaka
Thanks for “Vắng một người là vắng tất cả ” nghen . hihi …
Chu Lan thấy anh Nam Thi và Nị công xi dziết bài được đó. Níu mà bị oánh có Chu Lan cấp kíu he…he…..
Anh Nam Thi và tui cũng giống nhau chuyện…nớ nớ! Đúng không? yêu
rất nhiều…mà chẵng đươc bao nhiêu! hihi…
Đừng có “lấy bụng mình sinh bụng người” nhé đồng hương. Tui “được” nhiều thứ lắm đấy, này nhé: mấy chiếc xương sườn bị gãy, ruột gan vá chùm vá đụp và tiếp tục được…sứt đầu mẻ trán. Đó là cái vốn quý để viết văn, làm thơ về sự nghiệp ” yêu rất nhiều…” đấy. Nên cảm ơn ĐỜI, phải không bác Trần?
OK anh.
Wow!!!!!!!!!!!! Ước gì Chu Lan được làm dấu chân hóa thạch nhỉ? để thỉnh thoảng có ai đó ghé dzìa thăm….
Lời còn thứ 53 nha anh Nam Thi!
Hôm nào về Phù Cát, anh ghé cửa hàng vật liệu xây đụng mua vài ký ciment
để Chu Lan in dấu chận nhé. Tuyệt mật đấy. Nẫu “cừ” chết.
Đi đâu mà vắng mặt lâu dzữ dzậy chulan ?!
Nị đi lac kiu mới dzìa hả?
Ơ …NỊ đi …lang thang mới dzìa mà . Ngô Đình Hải có hú NỊ lackiu đâu ? heheh
“Ôi, ta bùn ta đi lang thang, bởi vì ai?”. Có trời biết.
Hỏi Nẫu Xóm Cũ là biết liền hè !hehe
Dại gì khai. Hỏi kỳ cục.
Ôi Chu Lan dzìa Xứ mờ. Xứ Nẫu quê mình giờ vắng lặng, Chu Lan buồn nên đi lang thang. Bi giờ thèm đi Lackiu dzí Nị gơ.
Dzô đây đi , NỊ dẫn chulan đi lackiu ! 2 đứa mình nhậu thui , hổng say hổng dzìa ! hihi …nghe ” nổ” phát ớn chưa ?!!
Cảm ơn anh Nam Thi đã trả lời như vậy, MN thấy hiểu ra nhiều điều.
Túm lại: mackeno, vui vẻ vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv
Anh Nam Thi! đọc xong câu truyện, Nghi Lâm nghĩ có lẽ anh phải ụống mấy viên vô thường tâm đan mới được.
Uống cả thúng rồi đấy, khiến loài rùa gần tuyệt chủng. Bệnh nhập lý rồi. Thua.
Chào phụ thân Bất Giới! con không khoẻ lắm, nhưng vì hôm nay thứ bảy chùa ít việc nên con trốn đi chơi vậy mà.
Tôi thích nghe Nam Thi kể “chuyện đời xưa”, nghe kể riết rồi đâm ghiền! Anh có trí nhớ rất tốt, hể ngồi lai rai là những mẩu chuyện cũ mà anh hay đùa là để dành “ăn giỗ nói dóc” lại được mang ra và sau đó thành truyện! Từ “Tường rêu” đến “Chơi với đàn kiến” và bây giờ là “ Dấu chân hóa thạch”! Nói cho “có vần” chứ làm gì có “thạch” nào để “hóa” ở đây! Có điều khi viết anh rất cẩn trọng với diễn biến của thời gian và không gian câu chuyện, người đọc được anh lôi về miền ký ức của mình một cách dễ dàng và thích thú. Với tôi, nói Nam Thi hoài cổ thì có thể đúng, nhưng chơi đồ cổ thì không, anh chơi với kỷ niệm thì đúng hơn! Dấu chân “hóa thạch” bên bờ giếng chỉ là một trong vô số những dấu chân đã “hóa… sẹo”, “hóa… tì”, “hóa… vết” trong lòng anh! “Đến bây giờ tao vẫn còn thấy cái cảm giác nằng nặng mà phơi phới, lành lạnh mà ấm áp, nhất là hơi thở của cổ phả bên tai tao…” “Coi như anh và em lăn chỉ…chân giao ước rồi nhe.” Thì câu kết: “Tuy những dấu chân không còn nguyên vẹn nhưng chưa mất…” là tất nhiên thôi!
“Đồ cổ” của Nam Thi phần lớn có “lí lịch” gắn chặt với dòng đời của anh! Nó không để chơi…mà để giữ! Cám ơn anh. Chúc anh vui.
Nhà thơ Đỗ Tốn đã viết ( khoảng 1960):
Đốt rừng cho sáng núi
Đốt tim cho sáng lòng
Cuộc đời là dĩ vãng
Người chết cuối cùng không ai chôn”.
Người ta thường nói chúng ta bị nhốt trong ngục tù thời gian (Krishnamurti?), dĩ vãng là thời gian mất đi vĩnh viễn, tương lai thì vô định, hiện tại chỉ thoáng qua, là ranh giới mong manh của quá khứ và tương lai.
Người lớn tuổi hay kể chuyện “hồi đó”, vì đời họ hầu như là “dĩ vãng”, tương lai không xa là hồi trống, hồi kèn. Nhưng họ may mắn sẽ không là “người chết cuối cùng”…và chắc sẽ có người chôn. Chính vì vậy, tôi là kẻ lạc quan…giamahavui./ gianahaiu.
Chào anh Nam Thi! Giá mà dấu chân trên giếng có thể hoá thạch thật, nhưng chỉ là hiện tượng đánh lừa thôi phải không? Chỉ là xi măng, cát vữa trộn lẫn để làm cho dấu chân tồn tại, nhưng trong tâm trí của người đời nó có tồn tại không? Ngẫm lại mà buồn. Một truyện ngắn hay.
Ni cô Nghi Lâm khỏe chưa ?
Chỉ là “Sè sè nấm đất bên đường” thôi mà đã xao động trái tim Kiều kia đấy. “Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi” thôi, mà Kiều đã động lòng trắc ẩn nghĩ đến thân phận mình cũng là “chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”,
Trong cái đống xà bần hổ lốn của cuộc đời, dấu chân vỡ nát chỉ có giá trị với Thanh. Mỗi người, tôi e rằng, đều có những dấu chân vỡ vụn để trân trọng, kiếm tìm.
Anh Nam Thi chắc ngoài đời yêu dữ dội lắm hén ?
Để hôm nào tôi thử thanh lý hàng tồn kho xem rồi báo cáo tổng kết nhé. Mà “yêu dữ” đâu có gì xấu nhỉ?
Anh Nam Thi ơi sao anh tưởng tượng đủ thứ hết vậy ?
Nghề của chàng mà Thanh Hoa !
Thanh Hoa chờ nghe lời xuyên tạc của lão Bất giới Giản đơn vì mình chẳng có nghề gì ráo. Vô công rồi nghề nên cố “vẽ” chuyện cho bạn đọc xunau đọc và “tám” cho vui thôi.
Tôi cũng cố ý “để dành” nhiều chỗ cho bạn đọc tưởng tượng thêm. Chẳng hạn vì sao “đã lăn chỉ chân giao kết” rồi mà nàng vẫn xa chàng. 1001 lý do để họ xa nhau, ai thích kiểu gì thì cứ việc nghĩ ra. Đúng ra, Thanh là kẻ bị tình phụ mà anh chẳng hề trách móc, vẫn trân trọng kỷ niệm xưa. Vì sao nhỉ? Tôi cũng chả cắt nghĩa được. Có lẽ, tại nó vậy.
Nói như Quế Sơn, tác phẩm bây giờ không còn là của tôi nữa mà là của các bạn, đọc và “chém gió” cho đỡ buồn.
Dấu chân hóa thạch vẫn còn đây
Tình cũ ngày xưa sớm hao gầy
Người cháu ngàn cân treo sợi tóc
Xót thương ghi lại chút tình này?
Đọc “Dấu chân hóa thạch” của anh không hiểu sao TB lại liên tưởng đến 3 bài viết của Văn Công Mỹ viết về Lão Mập, viết cho người sắp đi xa, phải vậy không anh?
Không phải đâu. Đây là một mẩu truyện hư cấu lồng trong khung cảnh quê tôi. Còn truyện của anh VCM có lẽ là tự truyện, hầu như người thật việc thật.
Gần trọn đời tôi ở phố nhưng lại ít viết về phố mà lại quanh quẩn lũy tre làng. Chẳng hiểu vì sao. Nhân vật của tôi thường giống như tôi – ở phố nhưng lòng ở quê. Không viết về mình nhưng làm sao tránh khỏi có mình trong các nhân vật hư cấu.
Cảm ơn TB đã quan tâm đến người thân của tôi đang mắc bạo bệnh.
Chào anh Nam Thi! Một truyện ngắn rất hay! Cám ơn anh!
” Tuy những dấu chân không còn nguyên vẹn nhưng chưa mất…*”
Một câu kết rất ngắn nhưng súc tích và chứa đầy hàm ý!
Posted by 113.173.101.176 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Chưa mất. Rồi cũng mất thôi.
Cảm ơn nhé.
Chào đại ca!
Cho tiểu đệ đặt cục gạch xí chổ, đi nhậu dzìa đọc rầu mới biết đường còm nhen!
Sao không hú tớ, hữ?
Cho em đi theo No nhe, về còm sau.
Nữa. Lại thêm một nhân vật lackiu bỏ rơi tui. Huhu.
Không phải bỏ toi, mà bà con biết ông NT đang ” trực chiến”. Xó-ri.
“Cái giếng cổ” của một dòng họ thăng trầm qua bao thế hệ , dù bị “xoáy mòn” theo năm tháng , nhưng “cái hồn” của nó với người trong cuộc vẫn còn đọng đầy sâu lắng những kỷ ức thiêng liêng khó phai …như “Dấu chân hóa thạch”_dù đã vỡ “từng mảnh ciment” vẫn được Thanh xếp lại trân trọng , nâng niu đầy cảm xúc …thật xúc động! Bài viết thật hay !
Vậy là “cái cũ” chưa hẳn đã bỏ đi phải hông anh NT ? Chúc Anh vui nhé !
Sao bỏ được, Ngọc Thơ. Mình cũng là “cái cũ” đây. Bỏ uổng mờ. Tậu.
“Nàng ới phụ tớ làm chi
Tớ là cơm nguội những khi đói lòng” ( ca dao cải biên. Thiếp-> tớ/ chàng-> nàng)
+/ Trong bài “Gửi gió cho mây ngàn bay”(Đoàn Chuẩn_Từ Linh) có cụm từ “đập gương xưa tìm bóng” từ câu thơ của vua Tự Đức “Đập cổ kính ra tìm lấy bóng – Xếp tàn y lại để dành hơi”.
+/ Trong bài “Dấu chân hoá thạch”(Nam Thi) cũng có :
Bới xà bần lên tìm…mảnh vỡ,
Xếp “dấu chân hoá thạch”_nhớ… “người xưa”(?)
“““““““““““
….”Tao tuột dép ra, bước vào chỗ ciment mới tô, in luôn hai bàn chân tao đối diện với dấu chân cổ khiến cổ ngạc nhiên la ý ới. Tao nói với cổ: ‘ Coi như anh và em lăn chỉ…chân giao ước rồi nhe”……
+/ VR tui lại thấy thế này : “Dấu chân hoá thạch” chỉ có “3,5 bàn chân” bởi vì: trong 4 bàn chân, có một bàn chân… “nhón”(có dấu ngón mà không có dấu gót) nên chỉ còn 3,5 bàn chân ?….?
(đã tới “giờ thiêng”_gửi tặng anh chai một câu hát :….. “Mà lòng mến còn nhiều_Đập gương xưa tìm bóng. Nhưng thôi tiếc mà chi_Chim rồi bay, em rồi đi. Đường trần quên lối cũ_Người đời xa cách mãi. Tình trần, khôn hàn gắn thương lòng….”_Hẹn anh!)
Xin ngã mũ chào VR – à quên đầu trần, lấy cái gì để “ngã” đây? Rất tinh ý, VR ơi. Đời là một mớ xà-bần, nhưng biết đâu trong mớ hổ lốn ấy có giá trị – dầu chi “có giá” với riêng mình.
Cảm ơn về bài hát – luôn như thế – theo kiểu của VR. Một bài hát mình ưa thích từ thuở còn …thất tình.
Viết chặt chẻ,không thừa không thiếu . Hay !
Có đấy, HNP. “ăn năn” thiếu vần “n” của từ “năn”.
Khi viết, tôi tiếc phải rút ngắn đoạn Thanh đón Xuân ở bến sông. Ở đoạn sông tôi tả, bãi cát “Miễu Ông” phía bên Xuân Hòa rất rộng, nên người quê tôi khi nói đến cái gì rộng thì ví “như bãi cát Miễu Ông”. Luồng nước từ xưa nay chảy bên bờ Bắc. Bạn cứ tưởng tương Thanh dõi theo bóng Xuân hút trong bãi cát mênh mông đó. Rồi khi nàng đến gần…Thanh lội qua rước. Họ nói với nhau những gì nhỉ? Rồi chàng cõng nàng…Ôi chao, nghẹt thở mất. Trên đường từ bờ sông về đến nhà, cả hai đi qua những soi đậu phọng, nương mía, dưới bóng những cây dừa trong làng. Họ đùa vui với nhau. Rồi những cặp mắt tò mò, những lời chọc ghẹo của những người trong làng họ gặp trên đường…
Những tình tiết rất thú vị, đành phải bỏ vì chỉ có truyện dài mới dung nạp được hết. Còn bao nhiêu thứ khác có thể tưởng tượng…Nhưng truyện ngắn là thế như đánh du kích, cắt cù thôi chứ làm sao bài binh bố trận được.
Xin lỗi: “năn nỉ” chứ không phải “ăn năn”. Đầu với óc! Khổ.
Tình tiết dấu chân hóa thạch rất độc đáo làm cho câu chuyện trở nên lãng mạn sinh động
Hồi còn bé, nhiếu lần đi thăm lăng Tự Đức ( Khiêm lăng), tôi thấy trên những viên gạch vuông lót đường có in những dấu chân người, có cả dấu chân trẻ con và dấu chân thú vật như chó, gà. Chắc là dấu chân của người và vật nuôi in lúc viên gạch còn ướt. Chủ nhân của những dấu chân ấy hẳn đã chết lâu lắm rồi, nó gợi nhớ giặc “chày vôi”, những người thợ xây lăng nổi loạn do Đoàn Trưng, Đoàn Trực cầm đầu. Những dấu chân ấy ám ảnh tôi đến tận bây giờ.
Mới đây, những nhà khảo cổ tìm thấy dấu chân của ngưới cổ ở châu Phi hàng triệu năm trước in trên đất bùn hóa thạch.
Dấu chân hóa thạch gợi ý từ đó. Nhưng dấu chân của một chuyện tình hấp dẫn hơn phải không bạn?
Truyện viết hay lắm . Chúc mừng anh
Sướng! Đa tạ.
Câu chuyện thiệt hay, tôi đọc đến chi tiết anh chàng đang yêu ứng phó cứu bồ bằng cách ịn bàn chưn làm dấu mà rùng mình vì xúc động. Thật đáng yêu. Những kỷ niệm tuyệt vời trong đời một con người, may mà còn lưu dấu thật thà như vậy.
Truyện mới rợi hả tác giả, gởi đăng báo kiếm nhuận bút đi nào!
Cảm ơn bạn. Khi viết đến chỗ đó tôi cũng xúc động như nhân vật của mình.
Trên xunau, tôi chỉ góp những bài mới viết – không bao giờ “second hand”. Bởi tôi thấy bạn đọc trên trang mình rất tuyệt, rất đáng được tôn trọng.
Từ khi về hưu, tôi thề không kiếm tiền bằng chữ nghĩa. Lâu lâu, anh Sáu Nẫu và hội lackiu XN đãi vài ve hay một chầu cafe vỉa hè là dzui lắm rồi. Có thể xem đó là nhuận bút hào phóng.
Biết thêm được một điều hay, cảm ơn anh.
Thế là anh Nam Thi đã thực hiện ” lời hứa” với em nhân dịp anh về thăm quê năm nay rồi đấy ! ý tưởng và kết cấu nội dung ” Dấu chân hóa thạch ” anh đã nói cho TUTHUC nghe trong một buổi lackiu ở Phù Cát.
– Thanh có món gì giống Nam Thi không nhỉ? Có lẽ có điểm giống, hay tìm món cổ, …, sống nhân hậu , luôn tôn nghinh Phúc Đức ông bà..
– Coi chừng thông minh đột xuất lại có lúc ngu bất thình lình :
“ Nói như mầy thì đâu có chuyện chú cháu mình phải mệt suốt buổi sang. Lúc đó, không biết do đâu mà tao thông minh đột xuất. Tao tuột dép ra, bước vào chỗ ciment mới tô, in luôn hai bàn chân tao đối diện với dấu chân cổ khiến cổ ngạc nhiên la ý ới. Tao nói với cổ: ‘ Coi như anh và em lăn chỉ…chân giao ước rồi nhe. Kể từ giờ nầy, em là vợ anh. Chút nữa vào cúng, nhớ lạy ông cha chồng cho kính cẩn đấy…”.
– Hơn 4 tháng mới ” trả ” món nợ nầy , tuy lâu nhưng đúng với lời phát hoạ ban đầu , em khen ông anh không ” quịt ” ! ( sau hơn một tháng em có nhắc anh qua comment một bài viết nào trên XN rồi đó ,)
– Chào TG Nam Thi
Giờ ni đọc truyên Ni
Tư .. vỗ bụng cười khì
Phẻ rồi nhe ông tướng
Được hướng …
phóng ” Bàn tay run” đi !
Ậy, viết truyện cũng cực thấy mồ. Có ý tưởng rồi còn khối thứ mới viết được. Rồi cảm hứng nữa. Thai nghén thì lâu chứ viết thì nhanh – chín tháng 10 ngày mà truyện nầy mới 4 tháng + một buổi. Làm sao quịt được, TUTHUC. Nợ bạn chầu lackiu ứng trước “nhựn bút” rồi.
“Dấu người đi lối mòn” ( Nguyễn Trãi?)
Nàng đi qua đời tôi
Để lại dấu chân son.
Nghe anh kể ..bi giờ được đọc câu chuyện PLH mới cảm nhận được những cái hay qua cái tài viết của anh đó nha!Chúc mừng HADOCO! hì..hì..
Posted by 113.165.221.251 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Viết reply hai lần rồi mà không send được. Sao vậy Phan.
Xuất bản “miệng” cũng có cái hay của nó: tác giả đồng thời là diễn vien kịch nói.
HADOCO nghe cũng chẳng kém GIAQMAHAVU nhỉ?
Phải công nhận là anh Nam Thi có duyên với đồ cổ và thích ngành khảo cổ. Nào là ” Nàng Apsara đang yêu “; rồi ông Phương với cô Minh trong ” Chơi với đàn kiến”; Rồi ” Tường rêu” và nay là “Dấu chân hóa thạch”. Tội nghiệp bạn tui! Hèn chi tui thấy lưng ảnh hơi khòm khòm. Không biết có bị thoái hóa cột sống hay chưa. Chắc cô Xuân phải nặng ghê lắm đây. Dzụ này phải hỏi lại ảnh mới được.
Chẳng lẽ anh Nam Thi thích chơi đồ cổ sao ?
Đúng rồi. Tôi sưu tầm đồ cổ, từ cái rìu đá ( thời kỳ neo-lithique) đến cái cạo râu hiệu Gilette sản xuất năm 1921, mấy cái nồi đồng, cối đá, den81…bản thân tôi (cũng là một thứ đồ cổ).
Thời gian đọng lại trong những thứ “có tuổi” đó bạn ạ. Càng cổ càng có giá.
@BMV.
Bạn chọc trúng gót achille của tội rồi. Có thời bạn bè gọi tôi là anh Hadoco đấy ( anh Hai đồ cổ).
Hỏi các nhân vật của tôi sao lại hỏi tôi.
sự tích đôi bàn chân in trên nền giếng Ý tưởng thú vị lắm
Bàn chân tiên đấy bạn ạ. Tiên nữ. Còn mấy dấu khác in trong tim. Một vài dấu in bên bả sường
Có cái gì hóa thạch nữa không anh,kể cho mọi người thưởng thức luôn !
Cảm ơn mở hàng.
Có đấy. Hòn Vọng phu. To đùng.
Có đấy chứ, trái Tim tôi hoá thạch…
Từ độ em chân bước viễn du
Trời đang thu chớm lạnh, chút sương mù
Lỡ lục lại , vẩn rỉ hoài giọt máu!
Và một ngày em trở về]
ban cho anh phép lạ
trái tim thôi không con hóa đá
rạo rực dấu chân xưa…
“rạo rực dấu chân xưa…”
ngờ đâu trời đổ cơn mưa
anh che nón lá cho vừa lòng em
trời lạnh còn đòi ăn kem
nem anh để sẵn mời em vô nhà
nào ngờ vợ ngủ trong nhà
cả hai trợt té, cái nhà rung rinh…
he he…