Nam Thi
Ngày đầu về lại căn nhà cũ…
Thanh nhận ra giếng sau nhà đã được làm mới. Đó là cái giếng cổ, có lẽ được đào từ khi ông cao tổ của anh chuyển từ Kiên Thạnh lên Vĩnh An khai phá vùng đất trên bờ Bắc sông Côn nầy, như vậy đến đời anh nó đã trải qua mười hai đời kể từ cuối thế kỷ 17. Đó là theo lời truyền khẩu trong dòng họ. Khi Thanh còn bé thành giếng và nền giếng tô bằng vôi, bong tróc nhiều chỗ phơi lộ những viên gạch thẻ.
Cha anh lập gia đình, ông nội anh cắt gần hai nghìn mét vuông ở phần phía Đông của vườn nhà từ đường cho ông xây nhà. Cái giếng cổ nằm trên phần đất đó nên thuộc nhà anh. Ông nội cho đào cái giếng khác xây bằng đá ong với tiết diện lòng giếng rộng hơn nhiều để đủ nước cung cấp cho nhu cầu mỗi khi giỗ họ và hiệp tế quy tụ con cháu nhiều hệ phái ở rải rát khắp huyện Bình Khê, Vĩnh Thạnh, Tuy Phước…Bộng của giếng nhà anh làm bằng đất nung, càng xuống sâu bộng càng nhỏ, bộng cuối cùng chỉ bằng cái sàn gạo. Anh nhớ có 15 bộng, nên ước chừng giếng sâu chưa tới tám mét, vừa đủ chiều dài một đoạn dây dừa bán phổ biến ở chợ thuở đó. Xóm Vĩnh An nằm ngay bờ sông Côn, nên mạch nước dồi dào, giếng có nước quanh năm, mùa lụt nước giếng dâng lên cùng với mực nước sông. Những năm có lụt lớn nước ngập thành giếng tràn vào bên trong. Nước nguồn đục ngầu đầy phù sa, sau khi lụt rút phải tốn công “cảo” giếng, quậy cho bùn non hòa tan rồi dùng gàu múc hết nước đục trong nhiều ngày đến khi nước trong trở lại mới uống được.
Trước khi Thanh vào Sài Gòn học đại học vào năm 1978, cái giếng là một phần gắn bó của đời anh cũng như căn nhà, bộ phảng gõ, sân trước, sân sau, cây xoài, cây mít… Anh thuộc nằm lòng từng chỗ mẻ của bộng giếng thứ ba và thứ sáu. Nhưng nghiêm trọng nhất là vết nứt chạy xéo nền giếng do rễ cây vú sữa đội lên, rễ càng lớn vết nứt càng rộng, vôi tô nền vỡ dần hình thành một một khoảng lở ngày càng lớn. Mùa hè năm anh học năm thứ hai, anh đã tự tay đào nền giếng, bứng nhánh rễ, rồi mua ciment về tô lại chỗ lở ấy vào ngày giỗ cha anh. Chỗ vá như một vết sẹo kỳ quặc, màu ciment xanh lộ liễu trên nền vôi trắng xám, giống như cái áo dài the được vá bằng một mảnh vải nylon. Nhưng đó là điều cần thiết, không còn cách nào khác vì thời ấy người ta đã thôi không sử dụng vữa làm bằng hợp chất truyền thống gồm vôi tôi trộn mật mía và dung dịch lá dâm bụt quết nhuyễn.
Lần nầy thì Hùng, con út của người anh cả của anh, đã “cải tạo” hoàn toàn cái giếng cổ. Bộng giếng bằng đất nung được móc lên, lòng giếng khoét rộng ra, moi sâu hơn, thay bằng những ống “bi” bê-tông đúc sẵn. Đương nhiên, thành giếng và nền giếng cũng tô mới bằng ciment, rộng gấp rưỡi nền cũ, có lề bao và một cái bục nhô cao rộng bằng chiếc chiếu đơn dùng để giặt giũ. Có một cái gàu nhựa nhưng chắc ít khi được dùng vì đã có một mô-tơ bơm nước lắp sẵn với ống nước thọc thẳng xuống đáy giếng, mỗi khi cần cứ đóng điện bơm nước lên bồn đặt trên nóc toilet hoặc kéo dây ra tận vườn trước để tưới rau, cây cảnh.
Xà-bần từ giếng cũ còn đổ thành đống bên cạnh giếng. Bao nhiêu thế hệ nằm ngổn ngang, những mảnh vỡ của quá khứ… Hùng cho biết mớ xà- bần ấy để dành gia cố nền nhà bếp khi nào nó có tiền. Thế cũng tốt, Thanh nghĩ, không có gì mất đi, chỉ thay đổi chỗ, hình dạng và công dụng; nhưng kỷ niệm, ký ức của con người thì nhạt phai rồi mất dần theo thời gian.
Cũng đành vậy thôi, cái cũ nào cũng sẽ được cái mới thay thế cho phù hợp với tiến bộ của thời mới. Biết thế nhưng Thanh vẫn buồn. Mất cái giếng cổ như mất một người thân. Cái giếng mới như một người xa lạ. Anh không trách Hùng vì nó không báo cho anh trước khi “cải tạo”. Nếu được biết trước, anh sẽ cố giữ lại những phần nào đó để bảo tồn di tích của tổ tiên mà vẫn đáp ứng nhu cầu sử dụng mới của đời sau, thậm chí góp tiền để Hùng đào một giếng mới.
Khi đón anh ở bến xe Phú Phong, Hùng đã khoe thành tích, nó bảo: “…gần chục triệu đó chú. Nhờ con trúng vụ hành mùa rồi mới có tiền, nên con không xin chú hỗ trợ”. Ngay lúc đó anh đã mường tượng hình ảnh cái giếng được làm mới thế nào. Anh cố lắm mới nói được mấy câu khen Hùng…
Ngày thứ hai …
Thanh dậy sớm, uống cà-phê với Hùng. Trận mưa nhỏ đêm qua còn để lại những giọt nước trên lá long lanh như những hạt sương trong nắng sớm. Hùng lấy xe gắn máy ra đồng thăm lúa, trước khi đi nó dặn: “ khi nào chú muốn đi thăm mả ông bà thì a-lô con về chở chú đi”. Nó biết anh vẫn thường đi thăm mộ mỗi khi về quê. Khi nó đã vọt xe ra khỏi ngõ, anh ra giếng và bắt đầu moi đống xà-bần như ý định đã có từ đêm qua.
Anh rinh những mảnh bộng giếng bể để sang một bên, lấy những mảnh lớn xem có thể ráp lại với nhau nhưng anh đã thất vọng. Sau đó anh bắt đầu moi đống vôi gạch vụn. Hầu như tất cả đều vỡ vụn vì người ta đã dùng búa đập khi phá bỏ nền và thành giếng. Hơn nữa hồ vôi sau hàng trăm năm đã phân rã vì mưa nắng. Cũng may phần ciment anh vá nền giếng mùa hè năm 1981 vẫn còn những mảnh khá nguyên vẹn vì chưa bị phong hóa. Đó chính là cái anh tìm. Anh vào nhà lấy cái thúng, cho tất cả những mảnh ciment anh nhặt được vào, bưng đến gốc cây vú sữa, rồi bắt đầu sắp chúng sao cho khớp giống như công việc của các nhà khảo cổ phục chế những mảnh gốm thu thập được từ khu di chỉ để ráp thành cái lọ, cái nồi mà người xưa đã dùng.
Trong khi anh đang tẩn mẩn với mớ mảnh nền ciment thì Hùng về. Nó ngạc nhiên hỏi: “Chú tìm gì vậy. Hôm làm lại nền tự tay con cạy chỗ tráng ciment đó vì mấy ông thợ xây bảo rằng có thể chú hoặc cha con chôn món gì ở đó. Thời buổi đó, người ta vẫn lén chôn giấu của cải mà…Họ bảo con tự cạy chỗ đó chứ họ không đụng vào, sợ mang tiếng sau nầy, nếu quả thật có ‘kho báu’…”. Thanh cười: “ Thì tao giấu vàng ở đó mà…”. Nó trố mắt: “ Thật không chú? Con có thấy gì đâu. Có mấy ông thợ xây làm chứng…Chỉ thấy mấy dấu chân in trên mặt …”. Thấy cháu tưởng thật, Thanh bảo: “ Ừ, chú đùa đấy. Chả có vàng bạc gì đâu. Chú chỉ tìm những dấu chân đó thôi…”. Hùng vỡ lẽ: “ Hèn chi mỗi lần về là chú ra thăm mấy dấu chân đó. Cháu quên mất, nếu không cháu cạy nguyên mảng giữ lại cho chú…”. Hùng ngồi xuống giúp anh sắp các mảnh ciment, chẳng mấy chốc họ đã phục hiện mảng nền giếng in bốn bàn chân dường như là của hai người đứng áp mặt nhau, nhìn kỹ thấy hai bàn chân lớn song song nhau, một bàn chân nhỏ chỉ in phần ngón mà không có phần gót.
Hùng tò mò hỏi:” Bàn chân của ai vậy chú? “. Thanh lửng lơ: “ Bí mật quốc gia…”.Anh không giấu niềm vui, bảo cháu: “ Đi kiếm món gì tối chú cháu mình lai rai nhé…Mà này, sao cháu đập hết bộng giếng, uổng quá vậy? Toàn là bộng của lò Mỹ Yên nổi tiếng, trăm năm chưa hề hấn gì…”. Hùng phân bua: “ Con cũng có ý giữ nhưng hầu hết đã bị nứt rạn, cạy ra là bung. Chỉ còn ba bộng nguyên vẹn, con để trên chái nhà trên…”. Thanh kêu lên: “ Vậy sao…Mầy cũng khá lắm. Của ông bà để lại, cố giữ làm kỷ niệm. Chú có cách rồi…”.
Chiều đó, hai chú cháu lai rai nửa lít rượu trắng với mấy con chuột đồng nướng mà Hùng đã săn được. Chuột đồng thui nguyên con, lột da, móc hết ruột, ướp nước mắm ngon, tẩm gia vị từ chiều cho thấm, nướng bằng lửa than mùi thơm bay xa cả xóm. Khi rượu đã ngà ngà, Hùng gợi lại: “ Chú kể sự tích đôi bàn chân in trên nền giếng ấy đi”.
Thanh bắt đầu kể.
“ Mầy có biết cô Xuân bên Xuân Hòa không? Mầy còn nhỏ làm sao biết được. Hồi đó, tao với cổ sắp lấy nhau. Tao tính sau khi tốt nghiệp, xin được việc làm thì xin cưới. Năm tao học năm thứ hai, nghỉ hè tao về giỗ ông nội mầy. Tao rủ cổ qua nhà mình ăn giỗ, cũng là để ra mắt bà con. Thật ra, cổ ở bờ Nam sông Côn đối diện với làng mình, đâu có xa lạ gì mà coi mắt, coi mũi. Tao chỉ muốn cổ làm quen với bà con dòng họ.
“ Tao ra sông đón cổ. Ngày thường nước sông cạn queo, vén quần lội qua được. Ai dè, đêm hôm trước mưa trên nguồn, nước sông dâng cao, có chỗ sâu tới rún. Cổ không dám lội vì cổ mặc bộ đồ bộ mỏng, ướt là …thua. Cổ đòi quay về. Mà cổ về là tao…thua. Tao nă nỉ mãi, cuối cùng cổ chịu để tao cõng lội qua…”.
Nghe đến đoạn đó, Hùng không nhịn được: “ Cõng như cõng con nít hã? Hèn chi, chú chưa già mà lưng đã thấy còng…”. Thanh cũng cười, tiếp: “ Để yên, tao kể cho nghe. Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời tao “gần” cổ đến như vậy. Chết cũng không quên…Đến bây giờ tao vẫn còn thấy cái cảm giác nằng nặng mà phơi phới, lành lạnh mà ấm áp, nhất là hơi thở của cổ phả bên tai tao…Về đến nhà, cổ liền xuống bếp giúp nấu nướng. Tao ở trên nhà trên thỉnh thoảng chạy xuống …dòm chừng. Thấy cổ được mọi người chăm sóc, khen ngợi tao thấy sướng trong bụng. ..
Thanh nhấp một chén rượu, rồi kể tiếp:
“ Mâm cỗ dọn xong chuẩn bị cúng. Tao đang trải chiếu thì thấy cổ lấp ló ngoài cửa, ngoắc tao. Khi tao chạy ra, cổ liền kéo tao ra giếng, chỉ chỗ ciment tao mới tô lúc sáng chưa khô. Cổ hớt hải nói: ‘ Chết rồi anh ơi. Em ra rửa chân, vô ý dẫm vào đó rồi, làm sao?’. Tao để ý thấy trên mặt ciment ướt in nguyên bàn chân phải của cổ, còn bàn chân trái mới in phần trước với năm ngón chân đầy đủ…có lẽ cổ mới bước vào, hoảng quá nên thụt lại”
Hùng cắt ngang: “ Dễ ẹt. Trộn chút hồ tô lại là xong ngay”.
Thanh nâng ly rượu, cười giòn: “ Nói như mầy thì đâu có chuyện chú cháu mình phải mệt suốt buổi sang. Lúc đó, không biết do đâu mà tao thông minh đột xuất. Tao tuột dép ra, bước vào chỗ ciment mới tô, in luôn hai bàn chân tao đối diện với dấu chân cổ khiến cổ ngạc nhiên la ý ới. Tao nói với cổ: ‘ Coi như anh và em lăn chỉ…chân giao ước rồi nhe. Kể từ giờ nầy, em là vợ anh. Chút nữa vào cúng, nhớ lạy ông cha chồng cho kính cẩn đấy…”.
Rượu đã thấm, Hùng nhừa nhựa: “ Vậy mà cuối cùng cổ lại không lấy chú…Nghe nói cổ qua Mỹ ”. Thanh gật đầu: “ Ừ…Thời buổi đó…”. Anh nghĩ thầm chắc chẳng có cơ hội nào Xuân thấy lại dấu chân hóa thạch của mình – dấu chân mãi mãi tuổi đôi mươi.
Thanh không kể gì thêm. Hai chú cháu uống đến ly rượu cuối cùng.
Ngày cuối cùng
Thanh bảo Hùng mua nửa bao ciment, ra sông chở cát về trộn hồ. Hai chú cháu mất cả buổi xây một bệ cao hơn mặt đất hai tấc, trên mặt gắn hai cái bộng giếng làm ảng chứa nước, có vòi xả tươm tất. Phía dưới bệ, Thanh mang hết những mảnh ciment của nền giếng cũ có in dấu chân của anh và Xuân gắn kết lại bằng vữa. Tuy những dấu chân không còn nguyên vẹn nhưng chưa mất…*
Nam Thi
9-2012

200 comment
Đây có thể không phải là truyện ngắn hay nhất nhưng tôi quan sát thì hình như đây là tác giả được nhiều người yêu mến vì anh hòa đồng và quan tâm đến độc giả và các bạn văn khác. Tôi nghĩ đó mới là điều đáng quí
Trời ạ, đang ở chỗ lackiu mà admin Sáu Nẫu “kiu” về hầu độc giả thứ >200. Vậy là sướng+. A nice weekend, lah !
Cảm ơn TôTi Châu.
@Văn Thanh Hoàng.
Đây rồi # Mr.200. Congratulation. Mới có mấy ve mà tôi đã lạng quạng click lộn tùm lum. Sorry nhé hai bạn Hoàng và Châu.
Mình không phải nhà văn chuyên nghiệp, ngoài cái thú khi viết, còn có cái thú lớn hơn là được giao lưu với bạn bè bốn phương, kể cả người quen và không quen. Trên Internet người viết và người đọc/ người đoc và người đọc có thể tương tác (interaction) với nhau thoãi mái. Sướng là ở chỗ đó. Tuy đối diện với mình là màn hình (monitor) nhưng ẩn đàng sau là những con người với tấm lòng sẵn sàng dành cho nhau, chia sẻ với nhau. Quý là ở chỗ đó.
Nếu tội được bạn bè yêu mến như bạn nhận xét thì đó là phần thưởng lớn nhất, là thứ nhuận bút không thể tính bằng tiền. Và tại sao tôi không tiếp tục viết nhĩ.
Chúc bạn cuối tuần vui vẻ và nhớ khi nào rảnh thì vào xunau.org “tám” cho vui nhé.
Chúc mừng truyện ngắn hay của anh Nam Thi nhé
Rong xin gởi comment thứ 197 và cảm ơn một truyện ngắn hay “Dấu chân hóa thạch”. Tiếc quá là đại huynh không mang ‘dấu chân kỷ niệm’ đẹp xưa về Saigon và biết đâu chừng mai mốt có “ngừ” về xin đo so “gót hài” như trong chuyện “Tấm Cám” và… hehe. Chúc đại huynh nhà văn.. Nam Thi vui khỏe nhiều và viết lackiu đều đều!
Mai sau dù có bao giờ
dấu (chân) xưa nay đã riu mờ mờ xanh
trăm năm còn một chữ tình
giếng xưa chắc vẫn soi hình bóng ai
Tks Rong.
Đọc Dấu Chân Hóa Thạch của anh Nam Thi tự nhiên em thấy vui trong lòng. Nếu anh hỏi em cũng không biết trả lời sao cả. Chỉ thấy trong lòng nó nhẹ nhàng thanh thản , một chút yêu người , một chút thấy đời còn đẹp, một chút bâng khuâng và nhiều chút thấy bài viết hay quá! Lâu rồi em không vào XN được . Hôm nay vào được nên com muộn , anh đừng trách em nhé! Vì em là fan hâm mộ truyện ngắn của anh đó!
Ôi! Một chút.
Chỉ một chút thôi
Nếu nụ hoa cho tôi một chút mùi hương
Gió cho tôi một chút hơi mát
Em cho tôi một chút…nụ cười
Gom góp lại
tôi sẽ giàu vô số kể
Sáng nay
em cũng cho tôi một chút
một chút thôi
không bao giờ trễ…
Cảm ơn nguyentiet nhiều.
Bây giờ Qua Phượng “đắp” cho Dấu chân hóa thạch lời comment thứ 182, mười một điểm nha!
Chời ơi ! 11 điểm là mới 2 nút hè !
Wao! lâu nay bận rộn không vào XN nay mới rảnh vào thăm,thấy bài của anh dài tới trên một trăm bảy mươi cái còm,em còn biết nói gì đây ! chỉ biết nói “chúc mừng anh”
Bài viết của anh lúc nào em đọc nó cũng mang cái chất của “nẫu xóm cũ ” lắm ! thật thú vị, chúc anh luôn khỏe & viết khỏe nhe!
Trần muội muội.
Muộn còn hơn…không bao giờ. Anh em mới nhắc Trần muội muội hôm kia ở 64. Bận gì thì bận thỉnh thoảng cũng nên ghé thăm nhà coi vắng em …gà có bươi bếp không chứ.
Anh viết để bà con “tám” cho vui đó mà. Đã lâu không lackiu nhỉ.
Cảm ơn em.
Ai nhắc em dzậy anh NT ? anh có nhắc em không? từ nay em rảnh rồi ! sẽ bắt đầu vào XN tám với anh trở lại rùi….đừng lo , tại em bận thêu bức tranh, mà anh biết đó…già cả mắt mũi kèm nhèm sau khi thêu xong con mắt nó mù luôn nhìn gà hóa cuốc,nhìn một thành hai nên có còn thấy chữ gì nữa đâu mà vào thăm nhà XN nữa,nên em đành bó tay làm ngơ luôn!
nay bức tranh đã xong rùi…..từ nay em sẽ vào tám tiếp với bạn bè nè !
Trùi ui ! Ai nhắc chị mà chị hổng biết thiệt na ? ! hehehe …NỊ biết mà NỊ hông khai , 1 chầu đi NỊ nói cho nghe nghen chị Loan !
Chiều nay Nị hổng lackiu na? Bữa nào dzô, hai đứa mình đi lackiu nha….cùng lén đi hổng rủ ai nha…..hi….hi…….
Hôm nào lackiu mới khai báo. Nói nhỏ nhe, đừng cho cái Nị nó biết.
Ừ nhỉ, TKL thêu nghệ thuật không thua Q gì đó ở Đà Lạt – thêu hai mặt nữa. Hôm nào làm cuộc triển lãm cho Nẫu lé mắt chơi nhe. Nói thiệt đấy.
Hihi …Miễn cái người mà bị khai tên ra hổng phải là Nẫu Xóm Cũ là ….ok hè ! Có nói to cũng hông sao .kakaka
Ai dzẫy NỊ ? một chầu cafe bánh bèo nha ! nói đi em iu!
kakaka…mấy anh Xứ Nẫu chuẩn bị bụng ăn bánh bèo , uống cà phê …của chị Loan kìa !
Hẹn ngày giờ tới quán rùi dzừa ăn dzừa uống nghe NỊ khai luôn cho dzui nha chị Loan ! kakaka
NỊ giữ bí mật tới phút cuối mờ !
chiều thứ 7 hay chiều chủ nhật đi ,giống như hôm bữa dzậy đó! OK nha !
@_Chị Loan
Chị nỡ lánh bạn quên cả bè
Đêm ngày xỏ chỉ với luồn kim
Thêu thùa may vá ôn thời trẻ
Vắng bóng trên trang lắm kẽ tìm..
Kì này tái hiện đền bánh bèo, tụi em xực gấp đôi, mỗi ngừ mừ chén đó nha! Chị nhớ mà chửn bị cái….dạ dày!
Em biết thêu
hẳn là em biết vá
xin vá dùm đời anh
rách tơi bời hoa lá….
(nói hộ một người không câm mà không nói được)
@_Mém R
Sáng nay vừa mở mắt ra
Gặp ngay ngừ đẹp tặng hoa sướng…hè
Đời anh thích sống lè phè
Cơm gà, cá gỏi, cá mè hỗng ăn
Áo quần rách toạc rách băm
Em nào biết vá siêng năng vá dùm
Mai này mà hết bị khùng
Dzợ cho em đến ngủ chung xum vầy!..hè hè
hihi …Hổng dám từ chối ạ !
Còm cho chị Kim Loan mà sao chạy tuốt dưới ni hè ?
Chừng nào có lắckiu dzậy anh NT ?
Mới đi lackiu dìa nè. Phê!
Hổng trốn Qua Phượng đi lackiu một mình nha anh Nam Thi!
Chặt anh Nam Thi làm 2 khúc , cái chân dzìa quải đi lackiu dzí Qua Phượng , còn cái đầu ở trong này uống bia dzí còm sĩ Xứ Nẫu , chịu chưa ?
Chớ bi giờ nẫu ở nơi đâu
Để woa đứng chớ woa ngầu mình woa
Chớ bi giờ nẫu ở quãi mà
Để cho woa như con cuốc nó tu woa một mình
Chào Anh! Thời tôi cũng đã rõ chuyện nầy – cũng nên “nhắc lại” cái quá khứ “vàng son” ấy một chút – cho thế hệ trẻ hôm nay mà! Anh viết về “Cái Bếp” đi – vui đấy! Hôm kia Phan Trường Nghị có gởi tôi bài viết về ” Thi Thoại Về QT…” có đề cập đến gđ cụ Tam Hà! Tôi ddax post lên binhdinhquetoi – anh vào đọc chơi! À – bài DCHT là ” Bút ký hay Truyện ngắn” vậy? Nếu là BK thì các tựa nhỏ phía trên là cần – còn TN thì có lẽ chính nó làm rườm rà ( & thừa)! Trái Tim YT của tôi luôn rộng mở – nên thỉnh thoàng cũng ” trở ngại” chút vậy thôi mà! Anh yên tâm – Trái Tim tôi không bao giờ ngừng đập đâu! Chúc mừng…”comments khổng lồ! “
Cảm ơn anh gợi ý. Là TN anh à, nhưng tôi thay vì làm đậm một từ để phân đoạn, tối kéo luôn mấy từ…Bỏ đi cũng được.
Cái bếp là một chủ đề hay nhưng phải có thời gian “thai nghén” cho chín rồi hẵng viết. Thật ra thai nghén thì lâu chứ “đẻ” mấy hồi.
Vâng trái tim người, nhất là trái tim nhà văn thì không hóa thạch được, không chết ngay cả khi “hắn ta” thôi không sống nữa. Bởi tác phẩm còn là trái tim nhà văn còn đập. Forever!
Về bài của Phan Trường Nghị trên Quán Văn.
Hôm nọ về gặp anh, tôi cũng đã xin ý kiến anh về tư liệu do anh Quách Giao sao lục từ di cảo của cụ Quách Tấn. Nghị tuy trẻ nhưng viết về sử, kể cả lĩnh vực văn học rất “cứng”. Tình cờ, nhà văn Trương Văn Dân bảo tôi viết một bài về cụ Quách, tôi nghĩ ngay đến Nghị và đề nghị bạn ấy viết về cụ Quách (với tài liệu tôi có).
Nhân đây, cũng xin thay mặt Nghị cảm ơn anh Quách Giao, trưởng nam của cụ Quách, đã cung cấp phần di cảo của cụ chưa được công bố. Riêng tôi, tôi được biết thêm về người cha quá cố của mình, nên càng biết ơn cả anh Nghị và anh Giao.
Va cảm ơn anh đã post bài nầy lên binhdinhquetoi.
Loa…Loa…Loa……Dấu chân hóa thạch đã cán đích lời còm thứ 162 rầu, chúc mừng anh Ni Tham nha, nhớ kiu Qua Phượng đi lackiu với mọi người nha anh!
Chắc rồi, không có HP lackiu kém ngon mấy ly đầu nhưng sau đó…ly thứ 4, 5, 6,…vvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvvv
Có chuyện cho pà con “tám” là dzui rầu. He he….
Chào Anh Nam Thi! Tôi vào đọc ” Dấu Chân Hóa Thạch” đến 2 lần mới hét! Sáu N dùng co chữ nhỏ – mà không in đậm nét? ( Nhân đây đề nghị Sáu cho đậm co chữ nếu là văn xuôi – còn co chữ to hơn ( 14 chẳng hạn) nếu là Thơ. Đâu có “tốn kém gì – mà “hà tiện” làm tôi đọc rất đau mắt – mệt! ). Đúng là phải có “thay đổi” ( không thể khác) – nhưng, khi cần “giữ” cũng nên giữ gìn cẩn trọng! Việc 2 chú cháu Thanh cho gắn các mảnh vụn của bàn chân lại liền nhau – là một viiệc làm rất cần! Xây dựng mới – OK, cần thiết – nhưng không thể “ohas bỏ hết cái cũ”!. Đây cũng là một ” thông điệp” gởi đến cho tất cả! Bênh Tim của tôi đang dần ổn! Trái Tiim đã bao phen làm tôi khổ! Chúc Anh ngày ngày An Vui nhé! Hẹn ngày tái ngộ! Gởi lời Thăm bà con! MVL:
Tội anh tui quá, anh thử bấm cùng lúc 2 phím Ctrl và + coi co chữ lớn lên chưa, muốn nhỏ lại thì bấm Ctrl – , chúc anh trai như ý.
Tại “trái tim (anh) không(chịu) ngủ yên đó”. Nhờ trời, trái tim anh vẫn còn đập. và vẫn còn…
Đó, chính đó. Cái giếng cổ là chứng nhân của bao thế hệ. Thời của tôi và anh còn bé, cái giếng và cái bếp quan trong lắm. Vì đó là nước và lửa. Nhiều nhà không đào nổi cái giếng, phải đi gánh nước. Hầu hết không có nổi cái “thùng quẹt”, mà có thùng quẹt cũng không có đá lửa. Người ta phải giữ lửa bằng cách un trấu, gốc cây, mất lửa nấu cơm là phải đi xin lửa – những ngày đầu năm mới mà mất lửa là xui xẻo cả năm.
Tôi có ý định viết về cái bếp. Bây giờ toàn lò gas, bếp điện, người ta quên dần khái niệm bếp lửa hồng đã tồn tại từ thời con người nguyên thủy.
Cảm ơn anh đã đọc và thấu hiểu.
Trời quơi !
Ngừ ta dzẫn “ghợ” dzìa ăn giỗ “re mét” ! Mét,mũi,tay,chưng…hổng chịu xem mà cứ chúi mũi mấy ngón chưng “nhón” lạ ghơ nghen !
Đám giỗ gần 150 ngừ, dzậy chắc cái nền giếng … nhà ông Thanh xụn luôn?
Có một chi tiết mình quên kể nên NNT mới “đẹt dzấn đờ” rằng ” đám giỗ gần 150 người, dzậy cái nền giếng …nhà ông Thanh xụn luôn”.
Quả đúng vậy, nếu….Tôi xin bổ sung chữ “nếu” ấy như vầy nè:
“…Sau khi tự mình “lăn” nguyên hai dấu chân để giao ước, Thanh cúi xuống hun Xuân thật nhanh vì sợ thiên hạ thấy. Anh bảo Xuân:” Em lên cúng…cha nhe”. Anh định dắt Xuân đi lên nhà trên thì Xuân dãy nảy:” Anh à, không được đâu…”. Thanh ngạc nhiên: “Sao vậy, cưng?”. Thanh chỉ mấy cái dấu chân bảo: ” Anh kiếm cái gì đậy lại, nhà đông người, lỡ ai vô tình dẫm lên là…xụn lun đấy.” . Thanh bèn chạy lấy cái nia chụp lên chỗ ấy, cẩn thận hơn anh lấy mấy hòn gạch bể đè lên…”
Ngọc Thơ, ok chưa. Nhờ dzậy dấu chân hóa thạch mới còn để tui kể chiện.
Cảm ơn eng NT !Dzẫy lè nẫu hết “théc méc” rầu !
Nẫu cứ sợ ông Thanh giữ lộn cái dấu chưng “ngừ cuổng cô Xuân dzìa dinh” có dự đám giỗ thì …đeo cho cái “ si tình nhớ” ông Thanh lém !(Đùa tí cho dzui hén Bác)
Vì vậy mà “dấu chân hóa thạch” đọng lại… cái “tình hoài cổ”rất sâu !
Chào anh Nam Thi! Nãy chừ đọc truyện của anh, xong rồi đọc hơn 100 cái còm, không biết còm của Th là còm thứ mấy? và giờ nầy anh NT có còn thức đọc còm và trả lời nữa không?
Mới đọc tưởng anh kể chuyện cái giếng ai dè lại là một câu chuyện tình dẫu là duyên không thành mà vẫn rất lí thú. Lí thú nhất là cái chuyện lăn chỉ chân giao ước..cái này chắc chỉ có anh mới nghĩ ra được thui, bởi lâu nay người ta thường lăn chỉ tay để làm tin thôi mà.
Dấu chân hoa thách…một kí ức tình yêu không phai mờ, được kể bằng một giọng văn rất duyên, hẳn sẽ để lại nhiều vấn vương trong lòng người đọc.
Cái giếng mới là thật, là cái muốn nói. Nhưng chỉ nói cái giếng thì ít người thèm đọc, nên “phịa” ra một chuyện tình để “câu” độc giả. Chuyện tình là ảo nhưng – đến lượt nó – cũng thiệt luôn. Mấy cái dấu chân chỉ là hình tượng cho một tình yêu dường như đã từng xảy ra đâu đó bên bờ sông Côn.
Thế đó, thế giới văn chương là giả giả thật thật, ai muốn “thấy” sao cũng đặng. Người xưa bảo” văn chương thị tiểu xảo” là vậy. Với tôi, văn chương là hình thức kể chuyện bằng chữ nghĩa cho nhiều người thưởng ngoạn như anh nông dân kể chuyện trên trời dưới đất ở bờ ruộng, mấy anh nhậu nói chuyện tầm phào khi lackiu. Mà đã là kể chuyện thì muốn có người xem, người nghe…được như vậy là sướng rồi.
ÔI, chuyện tình yêu kể mãi không bao giờ hết.
“Người xưa bảo” văn chương thị tiểu xảo” là vậy.” (trích)
Đó là chuyện “người xưa” nói. Người nay nói: “Chi tiết nhỏ làm nên tiểu thuyết lớn” đó anh Nam Thi à.
Một thời gian sau người ta sẽ quên đi truyện ngắn này của anh, như người ta đã và sẽ quên đi hàng trăm truyện ngắn hay tiểu thuyết của người khác đã đọc (dĩ nhiên, nếu có đọc), nhưng chắc là hai chi tiết, theo ý tôi: cõng cô gái và ghi dấu chân thì sẽ ở mãi hay rất lâu trong trí nhớ người đọc. Tương tự như những câu thơ hay đi với ta suốt đời.
Đó mới là văn chương, theo quan niệm của tôi.
Úi chà chà! Chờ anh ghé thăm mãi mà nay mới thấy. Cảm ơn nhiều.
Nhân anh đề cập chuyện nhỏ-chuyện lớn, tôi chợt nhớ câu ca dao Trung Hoa:
” Quyết chí trồng hoa, hoa không nở
Vô tình giâm liễu, liễu nên xanh”
Hai câu ca dao Trung Hoa anh nhớ đó đọc thấy súc tích lắm. Mà sao anh ‘chợt nhớ’ hay vậy?
Đọc xong bài và các lời còm, muổng dùa thấy lòng mình phơi phới, cứ như diều gặp gió…
Nhưng sao đọc đến lời còm của Chulanbinhdinh, rồi tiếng ve kêu mùa hè muổng dùa bỗng giật mình … Chết cha!!!!nhà mình bắt đầu bén lửa rồi…
Anh Nam Thi ơi !!! chữa cháy, chữa cháy …
Có tật mới giật mình. Lửa loại ấy mà cháy thì thầy chạy, làm sao chữa nổi. Nhà tui chắc cũng sắp tiu. Cho tiu lun. Hic
Trời ơi! Tật của muổng đâu mà tìm không thấy ? Thế thì nhà muổng làm sao cháy được đây?
Cháy quách cho rồi. Nhà chỉ một người ở vắng hoe…hic
Tội này biết đến khi nào mới xử đây ?
Trưa nay?
Xunau.org, nhà anh Ni Tham, nhà anh Muổng cháy….cháy….chảy bỏng trong lòng mọi người? ai là người xử đây?
Để NỊ kiu xe cứu hoả tới chữa cháy xong rùi là NỊ …xử cho nghen Hoa Phượng !
Xin trích một đoạn trong sấm Trạng…Nẫu
“cháy nhà mới ra mặt muổng
Tí, Ngọ trời nắng gắt
Ngọ, Mùi mưa trút xuống
Mèo ướt mà chuột cũng lột
Rùa bò trên đường nhựa
Để lại dấu chân hóa đá
Cá trong lẩu ngủ mở mắt
Ớt bay vừa ngọt vừa mát
lão Nô vừa đánh răng vừa hát
Chừng nào Đá nổi trong bia
Đốt nhà không cháy mãi khuya mới dìa.
… “Tao tuột dép ra, bước vào chỗ ciment mới tô, in luôn hai bàn chân tao đối diện với dấu chân cổ khiến cổ ngạc nhiên la ý ới. Tao nói với cổ: ‘ Coi như anh và em lăn chỉ…chân giao ước rồi nhe. Kể từ giờ nầy, em là vợ anh…..”
Đọc tới đoạn này, em thầm nghĩ: phải chăng dấu chứng của bốn bàn chân đó là dấu chứng của nụ hôn đầu đời của đôi trai tài gái sắc này thì hay biết mấy?
Dẫu biết rằng hành động của anh chàng Thanh in thêm hai dấu chân của mình để lưu chứng tích tình yêu là chân thật và mộc mạc của người con trai xứ nẫu, nhưng nếu đó là những dấu chân của cô gái khi nhón gót hôn chàng trai sau khi nhận lời cầu hôn cũng hay lắm chứ, anh Nam Thi nhỉ? Hi….hi…..
@- Hoa Phượng :
Từ dấu mấy ngón chân trái của Xuân… Hoa Phượng ” phát minh” một ý rất lãng mạn- trữ tình… lắm ( nhưng nếu đó là những dấu chân của cô gái khi nhón gót hôn chàng trai sau khi nhận lời cầu hôn cũng hay lắm chứ, anh Nam Thi nhỉ? ), Nền giếng Hoa Phượng có dấu năm ngón chân như dzậy hông ?
@- Nam Thi :
Mau ra ứng vớt ý nầy vào ” Ngăn kéo” !
Nhà Hoa Phượng dùng nước máy anh Tư Thục wơi. À, anh tìm lại nền giếng của nhà anh xem, có khi còn in dấu chân ….. đó!
@ Qua Phượng+Chulanbinhdinh+TUTHUC : Hổm rày… “sung” wá đó nhe? Nhưng mờ hổng chịu khó đọc kĩ tác phẩm của Nam Thi_bởi dzì_trong “Dấu chân hoá thạch” kia, chỉ có 03,5 bàn chân hà?Bởi dzẫy, trong “com” của VR cũng đã nghi vấn cho cái “sự nhón” này rồi?(còn_ “nhón” để “hun” hay cho…đúng tư thế…?thì cũng…tuỳ ngừ đọc!) :
” +/ VR tui lại thấy thế này : “Dấu chân hoá thạch” chỉ có “3,5 bàn chân” bởi vì: trong 4 bàn chân, có một bàn chân… “nhón”(có dấu ngón mà không có dấu gót) nên chỉ còn 3,5 bàn chân ?….?”
* Cái “sự nhón”(nhón gót) để…làm gì(?)thì…Bít chít lìn…!!!
Good idea.
@ TUTHUC.
Đã nói rồi, hôm nào dzìa Phù Cát tớ sẽ ghé cửa hàng vật tư xây dựng ở TT Ngô Mây mua mấy ký ciment, cát mịn, ai có nhu cầu in dấu chân ở bất cứ chỗ nào thì cứ bảo, không nhất thiết phải nền giếng. Đảm bảo không đẹp không lấy tiền.
Ai muốn tự in thì tớ “tư vấn”, chuyển giao công nghệ in dấu chân đã đăng ký bản quyền sở hữu trí tuệ
@ Hoa Phượng quơi,
Hôm đó là ngày giỗ cha Thanh, giữa ban ngày ban mặt, đông đảo bà con trong họ ngoài làng mà …hun thì nẫu “cừ” chết. Tui cũng thích cho cặp đó hun nhau nhưng thấy không hợp lý nên để dành cơ hội khác cho họ truy lãnh cả vốn lẫn lời…Làm người viết đôi khi cũng tội, muốn thế nầy mà lại viết thế kia. Khổ thân không chứ !
E hèm……. Mai này anh Ni Tham dzìa Bình Định làm dịch vụ “IN DẤU CHÂN” , có khi nào anh lại cũng muốn in hai bàn chân của anh lên tác phẩm không nhỉ?
Cái này để em nói với anh TUTHUC để ý mới được….he….he……
Hoa Phượng đang “Đồng hành” cùng anh Nam Thi và các anh chị Xunau.org; dzậy mà tối qua tự nhiên trang xunau.org văng đâu mất khi Hoa Phượng đang comment lời còm thứ 105…. Hic….. Tưởng rằng đã quên, ai ngờ sáng nay dậy lại comment tiếp.
Sáng nay đã là comment thứ 123 rầu anh NT wơi!
Còn người, còn nước, còn non
còn người xunau ta còm…vô tư.
Phương thuốc thần kỳ!
Thanh về Sài Gòn tự nhiên sinh chứng đau lưng, chạy chữa khắp nơi mà không khỏi, bao nhiêu thầy cũng bó tay vì không tìm ra nguyên nhân! Một đêm Thanh không ngủ được, nằm chập chờn vì đau nhức, chợt thấy có người con gái mặc bộ đồ lụa mỏng đến gần đắp cho mảnh vải nhỏ chỉ bằng vuông gạch lên lưng, tự nhiên hình ảnh dòng sông Côn ngày nào hiện ra, (cảm giác nằng nặng mà phơi phới, lành lạnh mà ấm áp… ) tràn về, làm đau nhức biến mất, ngủ một mạch tới sáng. Tỉnh dậy thấy trên người vẫn còn nguyên miếng vải, nhìn kỷ lại thì ra là một bức tranh vẽ nền xi măng xám xịt và mấy dấu chân in phía trên. Từ đó Thanh nâng niu như báu vật, đêm nào đau lưng không ngủ được, đem ra đắp lên lưng thì khỏe.
Ban bè đến lackiu chúc mừng . Thanh thật lòng kể lại. Có người bạn không đau lưng nhưng lại bị tức ngực và đau bụng lâu năm. Kể với Thanh rằng từ ngày đi dự tiệc cưới của người yêu về sinh ra khó thở và chướng bụng thường xuyên. Uống bao nhiêu thuốc vẫn như cũ! Nhớ tới chuyện của mình,Thanh bèn vẽ hình cô dâu và chú rể là bạn, rồi dặn đêm nằm lấy tấm tranh đắp lên ngực mà ngủ. Bạn nghe theo làm vài lần quả nhiên hết bịnh. Từ đó tiếng lành đồn xa, người tới nhờ Thanh trị bịnh ngày càng đông!!!
Nếu bạn chẳng may mắc bịnh tương tự xin mời đến địa chỉ: Ngã ba Xóm Chùa, gặp lackiu xunau! Chúc bạn may mắn.
Nghe lời Ngô Đình Hải, chiều nay tôi vẽ xong bức tranh “dấu chân hóa thạch” để phòng khi hữu sự. Đang “buồn không biết vì sao tôi buồn”, bèn lấy bức tranh đè lên bụng – vì bức tranh đã lồng khung nên phải “đè” chứ không đắp được. Ngủ thiếp đi mươi phút, khi tỉnh lại tôi thấy trong người “phan phái, phẻ phằn”, nỗi buồn tan biến.
Hay thiệt là hay. Xin cho tràng pháo tay.
Em chào anh NĐH, chúc anh ngày mới tốt đẹp nha!
Hơ! Hơ!…Chào qua Phượng! Ngày qua tới nay thấy Qua Phượng “bận bịu” làm “ngừ mẫu” cho quynh Nam Thi lấy…dấu chân!!!… nên hỗng dám kiu! Giờ chào nhe: Qua phẻ hông? Chừng nào dzô SG ? Ngày mai…tui mời đó!!!
Úi chu cha,cảm ơn anh Qua dzẫn phẻ, cái hẹn ngày mai ……….bao giờ cho đến ngày mai, sao Qua hổng thấy? anh NĐH hén!
Ông anh viết ngày càng lên tay !!!
Cảm ơn bạn khen. Nghe khen bao giờ cũng khoái hơn chê. Hic
Anh Nam Thi ” hảo ngọt” nên ưa được khen mờ…. He….he……
Ai mà chẳng hảo…ngọt, hữ? Lọ là cha Ni Tham…Chạy
1. Dại gì không cõng. Cơ hội ngàn năm một thuở mà!
Nếu nước ngập đầu thì ta cho nàng cưỡi lên cổ rồi bơi chó qua sông! Vào nhà kiếm thêm cái phao cho an toàn. Sá chi ướt đồ. miễn nàng khô ráo là được.Cho nàng cưởi cổ trước cho …quen
2. Cho cõng chớ sao không! Chàng đang rắp ranh…cưới mà. Nếu chàng không cõng về được vì bị …cảm sốt thì ở lại, ngủ với chị của chàng, chờ nước rút lội về.
3. Ơ hơ… câu ni khó quá. Chắc tui nhìn chàng cổm động không biết nói năng chi. Nói năm điều ba chuyện rồi dọt lẹ về …đón cháu nội.
4. Gặp chớ sợ chi không gặp hè. Không cầm sắt thì cầm kỳ.
Thanh kể: Chiều tối sông vắng người, tao với cổ cứ để nguyên quần áo, ùm xuống nước, lặn hụp thoãi mái như hồi còn bé. Gặp chỗ nước sâu lút đầu, cổ chới với. Tao hết hồn lao tới. Cổ ôm choàng lấy tao, vất vả lắm tao mới đưa cổ đến chỗ cạn, suýt chút nữa hai đứa tao mò tôm luôn. Tao thở muốn hụt hơi, mà cổ xem ra vẫn tình bơ. Cổ nhắc tao: ” sao cứ ôm hoài vậy, thả em ra đi, em quên đôi dép trên bờ…”. Tao vừa buông, cổ đã lao người xuống luồng nước sâu bơi ngược trở lại bờ. Thấy tao hoảng cổ nói với lại:” không sao đâu, em trở lại liền”. Xem ra cổ bơi còn giỏi hơn tao…Tao biết hồi nãy cổ giả đò…”.
Hai đứa tao cứ để nguyên quần áo ướt lội bãi cát đưa cổ về nhà…Vải
tetoron thấm nước trong gần như giấy kiếng …Thôi, tao không kể nữa
đâu…”
XC nghe sao chép lại y chang.
Đọc đoạn “hậu…” này tự nhiên muốn…dzéo đùi non cha XC một cái rồi : “Quỷ xứ ! Mắc dzịt !” 😀
TB cũng mắc, mà mắc thứ khác, cũng may mà ổng stop lại, he he….
Đồ phải gió! Pó tay.
on Tháng Chín 24, 2012 lúc 11:25 sáng | Trả lời Xóm Chùa
Đồ phải gió!….
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Gió này thuộc loại gió tai
Không “chít”,cũng…bịn; lai rai…bị quài(?),
Xóm Chùa muốn thử… “sức trai”?
Bơi sấp? bơi ngửa? chưa “đai”(die)_chưa dừng!
Vinh Rùa quơi, chớ vội mừng
Muốn đai chẳng duyệt, muốn ngừng không cho
Gió nầy là thứ gió to
Đại phong cụ phải biết lo thân già…
…………………………………………
” Gió nầy là thứ gió to
Đại phong cụ phải biết lo thân già…”
Biết thân phận, hãy “dừng” đúng lúc!
Cớ sao còn đua sức…(với)trai tơ?
Xóm Chùa đửng có mà…mơ,
Đua với trai trẻ, “cứng…đơ”* có ngày!
Nhớ nghe? (*) cứng đơ=đai(die)= “lên ngựa về với…gió”!
Rầu ! CÒM THỨ 100 NÈ !
Một chăm em quơi
chiều nay một chăm phần chăm…
@ GỬI CÁC CHIẾN HỮU LACKIU & “TÁM” + CHÉM GIÓ
Xin gửi mấy câu hỏi CÓ THƯỞNG “gợi ý” từ truyện do ông Nam Thi phịa:
1. Nếu bạn là đàn ông, bạn có sẵn sàng “cõng” cô Xuân lội sông không? Nếu nước sông ngập đầu, bạn sẽ có giải pháp gì đưa nàng sang sông( có thể lượt về nước sẽ dâng cao hơn)?
2. Nếu là nữ, bạn có chịu để chàng cõng không? Lượt về, bạn trai của bạn không cõng được, bạn sẽ làm sao vượt sông?
3. (Nữ) Nếu ngày nào đó bạn thấy lại dấu chân của mình đã in mấy chục năm trước vẫn được “người ta” trân trọng giữ gìn, bạn sẽ phản ứng thế nào?
4.(Nam) Nếu bạn là nhân vật Thanh, bạn có mong muốn gặp lại “nàng” không?
Một chầu lackiu dành cho ba bạn có câu trả lời sớm nhất và hay nhất.
huhu …cái còm trả lời thi đố dzui để …chọc của NỊ biến đâu mất tiêu rùi ….huhuhu
Câu 1 : kiếm cái ghe , nước sông có ngập đầu cũng qua tuốt , còn hông thì đợi nước rút hãy cõng , nước ngập đầu mà cõng cho chết …ngộp ha ? hihi
Cơ hôi ngàn năm có 1 mắc chi từ chối hè ? hehehe Hỏi ngộ nghen !
Câu 2. Cho cõng để …hành hắn ta chơi .
Cõng đi mà hông cõng dzìa là hắn muốn mình ở lại .hehe ..âm mưu …đen tối . Báo Công an để được đưa dzìa an toàn và báo Công an …bỏ tù hắn luôn cho …chừa ! kakaka
Câu 3.Gỡ dấu chân đó đem dzìa làm kỷ niệm của riêng mình cho hắn …khóc chơi !
Câu 4.Thời gian tàn phá mọi thứ chỉ trừ …kỷ niệm . kakaka …dzẫy đừng nên gặp làm chi , cứ để người trong …mộng dzẫy …đẹp hơn ! kakak
Thâu ! học tài …thi phận . Đậu rớt gì cũng kệ ! NỊ đi …lang thang đây , hết bùn NỊ lại dzìa ” tám ” tiếp nghen anh Nam Thi !
@ Nị à ơi, Xóm Chùa nghe Hùng, cháu của ông Thanh, kể lại như vầy (thu recorder nghiêm chỉnh):
Hôm đó cháu đang làm ở vườn sau thì nghe con mực sủa dồn, biết có khách cháu liền chạy ra. Đầu tiên, cháu thấy một chiếc Atilla dựng ở sân mà không thấy ai cả. Thì ra khách đang xem hoa tử kinh nở. Khách là một bà ngoài năm mươi, ăn mặc kiểu thành phố…cháu chưa gặp lần nào> Bã cho biết ở đâu bên Xuân Hòa. Bã nói thấy hoa đẹp nên muốn xem. Xem hos xong bã đi vòng trong vườn rồi đi ra sau giếng. Thấy ảng nước mà chú cháu mình làm hôm nọ, bã múc nước rửa tay. Bã phát hiện mấy cái dấu chân. Bã có vẻ thờ thẫn, rồi bỏ dép ra, áp chân vào hai cái dấu chân nữ…Bã lấy nước rửa mặt. Đôi mắt đỏ hoe…
Khi đi bã xin cháu số điện thoại của chú và cho biết tối mai bã bay về Mỹ. Lúc đó cháu mới biết bã là ai. Thật tậu…
(XC sao lục)
Anh Nam Thi nói xấu ” bả” nha…Hoa Phượng mét liền nè!
Đim qua XC lackiu với ngừ ta có mấy ve mà phia ngủ đã nằm mơ rầu… bữa sau mà uống nữa, uống cho quỹnh luôn cho khỏi mớ…tậu !
Tối nay lackiu nữa nhe. Coi thử có mơ nữa không…
Câu 1: Kiếm cái bao nylon đựng quần áo 2 người dìu nàng qua sông, he he…
Câu 2: Ngu sao không chịu, lỡ yêu rồi, may ra còn có lời, hi hi…
Câu 3: Cũng may mà hồi đó mình không lấy chả, bây giờ người ta ở villa đi xế hộp, lấy chả giờ còn phải lo xách nước cho chả tắm, ha ha…
Câu 4: Gặp làm chi nữa hở trời, ra nhà hàng lắc kiu, ngắm những bông hoa nhỏ hổng mát mắt à, gặp mà chẳng được gì lại buồn thêm thôi, kha kha….
Em ok câu 1 của bác TB. Chỉ thêm: đợi trời tối mới hành quân vượt sông, rồi cùng nhau túc tắc qua bãi cát Miễu ông vắng lặng rộng bao nhiêu tốt bấy nhiêu…10 giờ PM mới dìa tới nhà.Có bị má quýnh cũng ok…
lackiu có ” ý đồ ” … chưa tốt lắm !
– Giỗ cha thì phải lo thu xếp ” vẹn trong trọn ngoài” cỡ 5 giờ chiều tìm cách đưa cô Xuân về chứ, để chi đến 10 PM ?
quên , quên…, , đã quá 60 nên lẩm cẩm:!
– lackiu XN có ” ý đồ ” … chưa tốt lắm !
– Giỗ cha thì phải lo thu xếp ” vẹn trong trọn ngoài ” cỡ 5 giờ chiều tìm cách đưa cô Xuân về chứ, để chi đến 10 PM ? “Tập hợp con ” đen chứa trong ” tập hợp mẹ “trắng ?
Tui gầy tong teo làm sao mà cõng được,vậy tui nhờ cổ cõng được không xóm chùa. Còn lượt về nước cao quá đầu tui biểu cô ấy làm thuyền tui nằm trên thuyền “bơi ” qua sông. Dẫy lãnh giải được chưa ?
Gầy là…thầy đủ thứ. Với bất cứ lý do gì, thật giả gì cũng được, thuyết phục được cổ cõng bạn, làm “bè” cho bạn “sang ngang” đều tuyệt vời. Ban giám khảo lackiu ghi nhận “tối kiến” của bạn khi chấm điểm. Wait.
Oa…… Hoa Phượng đánh dấu lời còm thứ 94 nha anh Nam Thi!
Chúc mừng anh, món nợ của anh với hội Lackiu Phù Cát, đọc bài viết em thấy tái hiện nhiều kỷ niệm của thời thiếu nữ của Hoa Phượng gơ đó.
NỊ đợi tới lượt 100 NỊ xí chỗ nghen !
Nhớ là chi hội lackiu Phù Cát mới tạm ứng “nhựn bút” thôi, phần còn lại hôm nào về truy lĩnh + lãi – riêng HP phải “bồi dưỡng” khoản “tái hiện nhiều kỷ niệm của thời con gái” đó nhé.
Tks
Tạm ứng ” Nhưn. bút” hào phóng ấy gần bằng nhuận bút Báo Bình Định đấy anh Ni Tham à !
hà.., hà . giờ chiều rùi , TT đi tìm …….tabaha !