Mặc Giang
Thi sĩ Mặc Giang ( Tỳ kheo Thích Nhật Tân ) hiện là trụ trì chùa Pháp Quang bang Queensland Australia. Sinh quán Bình Định,xa quê đã non nửa thế kỷ,nhưng quê hương bao giờ cũng là nỗi ám ảnh trong hầu hết những sáng tác của ông. Đọc thơ ông ,những bài thơ thể hiện bằng một ngôn ngữ rặt ròng xứ Nẫu vừa mộc mạc vừa tha thiết ,tự dưng những người xứ Nẫu trong xứ lẫn ngoài xứ không khỏi cảm thấy lòng mình chùng xuống,u hoài
.
Nhớ quê hương cuối phương trời thăm thẳm
Thương quê nhà biền biệt tận trời quê
Mấy “mư” năm xa xứ “dẫn” chưa “dề”
Chắc “diên” số phiêu du “dì” sao lạc
Tiếng “dìa quãy” nghe “nẫu” nói man mác
Tiếng “dô trỏng” nghe “nẫu” nói loanh quanh
Như bếp hồng tí tách mái nhà tranh
Cả gia đình ấm nồng cùng thôn xóm
Mới “hầu” nào mà mấy “mư” năm đằng đẵng
Mới “hầu nãy” mà hơn nửa cuộc đời
Chuỗi thời gian quay “dút” bóng con thoi
Sao không chậm “dà” ráng chờ tui “dới”
Đèo Hải “Dân”, “dẫn” ngàn đời cách trở
Phá Tam Giang, “dẫn” muôn “thở” điệp trùng
Kiếp tha phương chừng như mẫu số chung
Đi đã khó “dìa” lại càng thống “nẫu”
“Thiền diễn” xứ bao giờ “dề” bến cũ
Dòng sông xưa có đợi chiếc đò ngang
Hay ra đi là “dĩnh diễn” biệt tăm
Hun hút mãi bốn phương trời phiêu bạt
“Hống hẳn” đâu, dù đất trời không gặp
Hãy nhìn kia bốn biển “dẫn” thông thương
Tình quê hương, không có nẻo, có đường
Không có gì cản trở cách ngăn được
Ừ, phải “rầu”, non đi cùng “dới” nước
Quốc “dới” gia, “dà” núi gắn liền sông
Thì quê hương máu chảy khắp châu thân
Bất cứ đâu cũng hình hài Đất Mẹ
Chưa “dìa” thăm xin gởi ngàn “nẫu” nhớ
“Dìa” thăm “rầu” ôm ấp “dạn” mến thương
Mang quê hương đi trên khắp nẻo đường
Bởi Đất Mẹ Quê Cha là tất cả.
Tháng 8 – 2012

Sữ dụng từ địa phương vào thơ rất độc đáo. Cảm ơn tác giả
Dạ thưa, bài thơ của Thầy như ý thơ ĐTQ” quê hương nếu ai không nhớ, sẽ không lớn nổi thành người”…Tấm lòng của Thầy với quê xưa thật đáng trân trọng.Xin kính chúc Thầy thân tâm an lạc.
“Thiếu tiểu ly hương ,lão vị hồi
Hương âm vô cải,mấn mao tồi”
Trượng phu Thích tử hà xứ thị
Hải ngoại trùng tuyên, bối diệp khai.
Xin mượn mấy câu Đường thi để chia sẻ cùng thầy.
Dầu ở xa quê, thầy vẫn “hương âm vô cải “.
Kính chúc thầy thân tâm thường lạc.
Thầy đã mang tiếng Nẫu quê hương vào bài thơ thật thú vị.
“Ngẩng đầu trông trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương”
Phật tâm như minh nguyệt
Soi sáng khắp mười phương.
Vừa rồi đi Brisbane, bang Queensland Australia có đến khu chợ Inala của người Việt. Vào chợ mới thấy quê hương của những người con xa xứ mang theo bên mình : Bánh bèo, bánh hỏi, chè các loại của 3 miền…. đóng hộp để những người con Việt mua mang về ăn như mang quê hương trong lòng. Ngoài ra, có hầu như các món ăn tại SG : Bún bò Huế, Phở, Bún mắm….Ngoài sân chợ có khoản đất trống, các chú-bác tụ tập nói chuyện, đánh cờ như nơi tụ tập người xa xứ.
Có người bạn nói tao nhớ món mắm cua chấm rau lang ăn cơm nóng quá.
Đọc bài thơ thấy nỗi buồn của người xa xứ. Tuỳ hoàn cảnh mới làm người xa xứ, chứ chẳng ai muốn vậy cả, tôi tin như vậy.
Nỗi lòng người xa xứ được thể hiện bằng những câu thơ mang nặng nghĩa tình , những từ rất là …Nẫu , hay quá !
Ngôn ngữ thơ trong “QHLTC” của thi sĩ Mặc Giang mang đặc trưng của văn hóa xứ Nẫu & và rất phù hợp với không gian thơ ca của xunau.org.
Nặng lòng với quê cha đất mẹ như vậy thì chắc chắn là tâm rất muốn quay về , vấn đề chỉ còn là thời gian thôi thì phải ?
Rất mong được đọc tiếp những bài thơ tiếp theo.
‘Mư, dẫn, dề, diên, dì, dìa quẫy, dô trỏng, hầu, hầu nấy, dân, dẫn , dìa, thiền diễn, dề, dĩnh diễn, dới, dà, rầu, dạn..hổng hẳn..nẫu”
Chào Thầy,
“Thiền diễn” xứ mấy “mư” năm
“Dân dẫn dìa “quơ” “, bởi Đất Mẹ Quê Cha là tất cả
“Dà dới ” thầy:
“Hống hẳn” đâu, dù đất trời không gặp
Hãy nhìn kia bốn biển “dẫn” thông thương
Tình quê hương, không có nẻo, có đường
Không có gì cản trở cách ngăn được
Kính tặng Thầy :
Tình ca
Chào Thầy ! ” Quê hương là tất cả” chân chất nỗi niềm ” Xứ nẫu “, tràn đầy nỗi nhớ … bao la.. :
“Nhớ quê hương cuối phương trời thăm thẳm
Thương quê nhà biền biệt tận trời quê”
—————————————————–
Chưa “dìa” thăm xin gởi ngàn “nẫu” nhớ
“Dìa” thăm “rầu” ôm ấp “dạn” mến thương
Mang quê hương đi trên khắp nẻo đường
Bởi Đất Mẹ Quê Cha là tất cả.
– Hay lắm, dễ cảm thông nhau Thầy ạ !;
Bởi vì : ” Mang quê hương đi trên khắp nẻo đường
Bởi Đất Mẹ Quê Cha là tất cả.”
Đá núi thấm hơi sương
Giữa non ngàn rớt lệ
Mây trắng trời tha hương
Cõi người mênh mông quá !
Sao Tôi comment trực tiếp không được , xin tạm mượn ” miếng đất nhỏ” của VCM có vài dòng dzới nhà thơ Mặc Giang ( Đại đức Thích Nhật Tân ) :
Chào thầy ! ” Quê hương là tất cả” chân chất nỗi niềm ” Xứ nẫu “, tràn đầy nỗi nhớ … bao la.. :
“Nhớ quê hương cuối phương trời thăm thẳm
Thương quê nhà biền biệt tận trời quê”
—————————————————–
Chưa “dìa” thăm xin gởi ngàn “nẫu” nhớ
“Dìa” thăm “rầu” ôm ấp “dạn” mến thương
Mang quê hương đi trên khắp nẻo đường
Bởi Đất Mẹ Quê Cha là tất cả.
– Hay , đễ cảm thông nhau Thầy ạ !;
Bỡi : ” Mang quê hương đi trên khắp nẻo đường
Bởi Đất Mẹ Quê Cha là tất cả.”
Nỗi niềm của người xa xứ ….buồn quá
Kính chào Thầy
Kính chúc thầy Thân tâm thường an lạc