Trần Thảo Nguyên
Chồng tôi hay cười, ăn nói nhẹ nhàng và thích đùa tếu. Đối với anh chuyện gì cũng nhẹ như bông. Tôi thì khác hẳn, dù cũng giống anh ăn nói nhẹ nhàng nhưng việc gì vào tay tôi thì cũng phải cho đàng hoàng và chỉn chu. Anh hay nói tôi quan trọng hoá vấn đề.
Hai đứa quen nhau sau năm 75 khi cùng dạy một trường. Tôi hơn anh hai tuổi nên ngày ấy nói chuyện với nhau đều xưng tên và tôi đã không hề ngờ rằng sau này anh là chồng tôi. Đến một ngày, anh mời tôi đi uống cà phê và nói:
– Ba Xuân biết Thu. Ba nói ba má Xuân biết gia đình Thu rất rõ.
Tôi ngạc nhiên:
– Vậy à?
Anh cười cười nói tiếp:
– Ba còn nói ba má Xuân muốn làm sui với ba má Thu đó!
Tôi tiếp tục ngạc nhiên:
– Hả? Thiệt hông? Đừng có giỡn chuyện này à nghen!
– Thiệt mà! Hổng tin bữa nào Thu hỏi ba Xuân coi!
Tôi nghĩ thầm hổng biết anh chàng này nói giỡn hay là đang tỏ tình với mình đây. Làm sao dám đem người lớn ra mà nói giỡn, còn tỏ tình mà kiểu này thì thiệt là…kì cục!Tôi ngồi im không trả lời. Chặp sau anh hỏi, giọng có phần bối rối:
– Thu…Thu…thấy sao? Xuân đang chờ Thu trả lời!
Tôi đáp nhanh:
– Bất ngờ quá. Thu cũng không biết nói sao!
Bỗng nhớ ra một điều quan trọng, tôi nhìn thằng vào anh, lúc ấy mặt anh đỏ như gấc! Tôi cũng thấy mặt mũi mình nóng ran lên. Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ:
– Đó là …ý của ba má Xuân! Thu…Thu…muốn biết còn ý của Xuân thì sao kìa!
Hình như chỉ chờ có câu hỏi đó. Anh chàng vội vàng trả lời và tự nhiên bị…cà lăm:
– Ồ! Xuân…Xuân…muốn Thu…muốn Thu…từ…từ…lâu rồi!
Tôi bật cười. Anh cũng cười. Rồi cả hai cùng cười to. Tôi hẹn một tuần sau trả lời! Và thế là sau đó chúng tôi thành vợ chồng!
Sau này tôi mới biết được đó là lần đầu tiên và duy nhất anh tỏ tình và cầu hôn theo kiểu ấy. Anh bạo gan ngỏ ý với tôi đúng là nhờ sự động viên và cố vấn của cha chồng tôi. Trước đó cũng có nhiều cô thích anh, trong số đó có một cô tên Sa rất yêu anh và tấn công anh bằng cách lấy lòng má anh. Hằng ngày cô đến phụ má anh dọn hàng ra chợ bán. Hồi đó má anh có gian hàng bán đồ khô ở Chợ Lớn. Ngày Chợ Lớn Quy Nhơn bị cháy, cô chạy đến khóc với má anh và cùng ngồi với má anh ở chợ để bươi lại đống tro than của gian hàng hầu kiếm lại chút gì còn sót! Anh kể lúc ấy anh cũng cảm động lắm nhưng chẳng thấy thích Sa có lẽ vì anh nghĩ ai lại cọc đi tìm trâu! Tính anh cũng nhút nhát. Bông lơn là vậy nhưng khi đụng tới chuyện con gái là im thin thít. Nghe nói sau này cô Sa có chồng và cùng chồng vượt biên sang Mỹ, hai vợ chồng không có con và họ đã li dị.
Chúng tôi có hai con trai. Cuộc sống của vợ chồng tôi nói chung cũng ổn, dù rất nhiều khi tôi thấy mệt mỏi vì tính vô lo của chồng. Có khi tôi có cảm giác mình là người mẹ đơn thân có ba người con trai. Sau giờ dạy anh không bao giờ từ chối những chầu cà phê hay những cuộc vui lai rai với bạn bè. Vì anh vui tính nên anh có rất nhiều bạn bè. Những việc trong ngoài gia đình đều do một tay tôi bươn chải. Những khi tôi phàn nàn thì anh không giận mà chỉ nói vì em lo ngon lành hơn anh nên anh để cho em lo luôn! Chán thật! Nhưng cũng may là tôi luôn tự an ủi mình, thôi kệ, dù sao anh cũng không có thói trăng hoa và vũ phu như một số chồng của bạn tôi. Anh cũng không khó chịu xét nét bắt bẻ mà hay chọc cho tôi cười xoà mỗi khi tôi bực mình. Dù sao anh cũng là một người chồng chung thuỷ và là một người cha dễ chịu và yêu con hết mực!
Một hôm, sau khi uống cà phê với bạn bè, anh hí hửng về nhà xoè ra trước mặt tôi hai tờ giấy 100USD ( lúc ấy tương đương khoảng bốn chỉ vàng ). Anh nói:
– Em cầm tiền này muốn mua sắm gì trong nhà thì mua. Anh thấy mình chưa có máy giặt và đầu máy video đó!
Tôi ngạc nhiên:
– Tiền đô-la ở đâu anh có vậy?
Anh cười hể hả:
– Tiền đô-la thì là ở Mỹ chớ ở đâu!
Tôi cau mày:
– Thôi đừng giỡn nữa Tiền này ai đưa cho anh?
Anh ngập ngừng một hồi rồi nói:
– Anh mới gặp Sa. Cổ mới ở Mỹ về và tình cờ gặp anh ở quán cà phê. Cổ nói muốn tặng anh một món quà mà lâu quá rồi nên không biết anh thích gì! Cô bảo đưa món tiền này về đưa em nhờ em mua sắm giùm cổ món gì còn thiếu trong nhà mình. Coi như là tấm lòng của cổ!
Tôi sững sờ, cảm thấy người lạnh ngắt! Và đó là lần đầu tiên tôi to tiếng với chồng:
– Nhà này nghèo thiệt, còn thiếu nhiều thứ thiệt. Nhưng tôi không cần món quà này! Anh cầm tiền này đi làm gì đó thì tuỳ anh, tôi không cần biết! Thật không thể hiểu nỗi! Anh nghĩ sao mà cầm món tiền này từ cô Sa , mà lại còn đem về đưa cho tôi nữa!!!
( 26/3/2012 )

Cái chàng Xuân này ngố thiệt!
Ai đời đem tiền đàn bà về cho đàn bà? Sao không kiu đám bạn bè hay bạn không bè làm tăng một hai ba có phải … đạo không?
không ai cho không ai cái gì cả…Thu phản ứng vì có cái lý của cô ấy .Còn anh chồng cũng có cái lý của anh ta ,đơn giản là món quà của người bạn thôi.Cái dễ thương ở truyện này là ai hiểu sao cũng được mà…
Nếu là tui, tui tìm em môi má lênh đênh nộp cho chắc cú.
Chúc viết đều đặn, đều tay và tự tin chính mình cho bài viết, Trần Thảo Nguyên. Truyện ngắn này Rong thấy hay đó; nhưng hình như cái đọan kết làm người đọc không thấy thoải mái thỏa mãn lắm, tuy tác giả vẫn biết.. nên đã lấy tựa đề bài viết hay là “Món Quà”. Nên sửa lại đoạn kết cho nó nhẹ
nhàng và vui hơn chút đỉnh; còn nếu không thì đem ‘ổng’ ra “mổ thịt..” heheh. Vui nhe đừng giận. Thân ái.
Anh chồng hiền lành-trung thực dễ thương lắm, đừng trách giận anh nhe Thảo Nguyên.
Cảm ơn Thảo Nguyên câu chuyện bạn viết lôi cuốn-hấp dẫn khiến được đọc rất thú vị,
Chúc Thảo Nguyên vui, khỏe, hạnh phúc, sáng tác đều tay nhé.
Cám ơn lời động viên của chị Kim Chi!
Hì Hì! Vui lắm chứ đâu mà dám giận Rong nà!
Thân mến!
Vừa đi về là có truyện liền hí! Anh chồng trong truyện em mô tả lù đù.Nhưng
đừng chủ quan với người-lù-đù nhé.Có khi…hihi..Chúc em vui.
Hi hi! Cám ơn anh Lữ đã có lời… cảnh giác!
Cha này quá dại. Ai laị ngu ngơ vậy ?
Hì hì! Phải chi anh này được Đình Thậm chỉ giáo cho vài chiêu thì hay biết mấy!
Đúng là ” tự ái đột xứt..dẫn đến ghen tuông dồn dập “. Cái câu chiện của chị Đông Oanh khá hay nhưng thời nay cũng không mấy chi là loạ…mà chỉ loạ là cái cách nịnh dzợ của gã Xuân không giống cái kiểu o bà của ông Nậu Dzinh Rùa!..he..he. Tỉ như lảo VR mà được cô Mèo củ năm xưa dzìa nước tặng $ đô như rứa thì lảo đâu dại chi mà “nộp”!….dzừa bị ghen sảng lại dzừa bị trấn lột, còn đâu nữa mà đi nhà hàng 1B lắc kiu với mấy thằng tui hè…! Tui nói dzẫy hợp ý lảo hông hữ lảo Rùa..?
He he! NOBITA còm dui thiệt!
@ NOBITA : Ừ hé hé! “thằng cha Xưng” ấy đúng là…khờ thiệt luôn! “Quàn cảnh” của gia đình Xưng cũng gần dúng ví quàn cảnh gia đình tui lắm,chỉ khác là…”dzô” được “4 chai”(~$200)thì tui sẽ…”giếm” để tiêu dần(ở 01bTQĐ thì 01chai/lần_vị chi được… “bốn lần”_dại gì đưa cho dzợ?).Thâu, NOBITA cứ cầu nghiện cho tui được… “dzô mánh” đặng,mời ACE đi lakkiu ở 01b/TQĐ nghen? Bắt đầu cầu nghiện đi, nào : Ôm mámì bami hun…Ôm má mì ba mi hun…Ôm mámi…..
Chuyện này theo mình nghĩ cũng bình thường thôi.
Là chuyện kể bình thường hay phản ứng của cô Thu hở anh ?
Cái anh chồng này kì cục thiệt đó Wanh hén!Thật tình kiểu ni hic..hic. dzợ to tiếng …đáng đời chồng chưa!
Phàn ui! Có khi nào nhận được món quà nào gióng như vầy hông nè!
Cầm tiên đi uống bia ôm cho phẻ….
Sao mà hiền vậy bớ ông chồng.
Hì hì! Đó là cái kết của ba láp ba xàm phải hông?
Cám ơn nhiều!
Anh chồng vậy mà phẻ, có gì vợ lo hết từ trong ra ngoài….nên đã vô tâm cầm tiền của ” ngừ ta” tặng đem về nộp vợ.
Cái kết hơi bất ngờ, gặp tớ thì im ru cầm tiền kêu ” muổng dùa” đi lackiu cho phẻ.
Lâu lắm mới gặp bạn, chúc vui khoẻ.
Tụ họp ở Sông Trăng chớ ! Ai chơi nhậu mà rủ có muỗng dủa không hè ?!
NỊ ơi! Nếu tụ họp ở Sông Trăng thì… hú mình với nghen! Hì Hì!
Lắc kiu kiểu này chẳng thà về uống nước lã ngon hơn.Nghẹn lắm!
Đúng là anh chồng… vô tâm phải không H-Cùlao?
Ông chồng nầy vừa vô tâm vừa quên câu : đàn bà dễ tha nhưng không quên, nhớ dai dữ lắm những hình bóng cũ 50 năm trước lận đó.
Ừ! Rủ NỊ đi luôn thể.
Tui thì thấy đàn ông cũng nhớ dai… dữ lắm đó H-Cùlao ơi!
Ông xã chị thiệt thà vậy , giận chi tội nghiệp !
Tóm lại đó là một người hiền lành .
Cám ơn Yến Du đã đọc truyện! Có nhớ câu…” lù đù vác cái…lu…” không? hì hì!
Tùy cách cho mà nhận.
Cám ơn Nắng Thuỷ Tinh! Đúng vậy! Cho và Nhận là một nghệ thuật sống!
Không biết cô vợ nghĩ sao chứ anh chồng trong truyện thật đáng yêu, thật thà như một chú bé…bị cục hứng (?)
Có lẽ sau này ,biết rõ “ngọn nguồn”, cô vợ lại càng “yêu chồng” nồng nàn hơn !
nguyen ngoc tho ới ! Chồng mà thật thà như một chú bé…bị cục hứng(?) thì có lẽ cô vợ cũng sẽ bị…cụt hứng, chứ không yêu nồng nàn hơn đâu!!!
Cám ơn nhé!
Mình nói cái tánh thật thà “cục hứng” của ảnh mà TTN đi…xa đến” chân tơ kẻ tóc “ thì ảnh ấy cũng “chịu sầu bó tay”luôn làm sao lén phén d ù g ặp ng ừ c ũ…(Hi Hi )
He he! Ai biểu NNT nghĩ xa… đến chân tơ kẻ tóc mần chi!!!
Truyện đơn giản, nhưng hay ở chỗ nó khiến nhiều người muốn chia sẻ. Và ai cũng có cái lý riêng lẻ (dĩ nhiên là đúng!) của mình. Còn cô giáo thì sao ?
Cám ơn Nhã Nguyên! Ý cô giáo là … thấy ai cũng đúng hết á! Hì hÌ!
Truyện TTN viết hay ghê, nhất là đoạn kết. Tội nghiệp cho mấy bà vợ, lúc nào cũng sợ tên lửa liên lục địa nên dứt phác phòng thủ từ xa, he, he.
Bà xã của tui gửi lời thăm Thảo Nguyên đó.
Thái độ của Thu tôi nhất trí,nhưng thái độ của Xuân khi nhận tiền của Sa thì nên xem xét lại vì không giống với tính cách ban đầu dẫu biết tính cách con người có thể thay đổi vì đồng tiền,mà cha này bắt đầu thay đổi rồi đấy . Chỉ tiếc là câu chuyện chỉ kết thúc ở đây nên ta không thấy hết diễn biến tâm lý nhân vật
Diễn biến tâm lí tuỳ theo suy nghĩ của người đọc! Cám ơn anh muổng dùa!
Hì hì! Cám ơn WHWH! Bà xã của WHWH cũng phòng thủ dữ lắm hé?
Dù sao anh chồng cũng là người không biết nói dối.
Hi hi! Dù sao anh chồng cũng…hiền! Đúng không? Cám ơn NA!
Thật là oái ăm quá phải không tác giả ?
Đúng là oái oăm! Cuộc sống mà! Cám ơn Nguyễn Tân!
Nhà này nghèo thiệt, còn thiếu nhiều thứ thiệt. Nhưng tôi không cần món quà này! Anh cầm tiền này đi làm gì đó thì tuỳ anh, tôi không cần biết! Thật không thể hiểu nỗi! Anh nghĩ sao mà cầm món tiền này từ cô Sa , mà lại còn đem về đưa cho tôi nữa!!!
Có lần tôi cũng ở hoàn cảnh này ,người yêu cũ giúp tôi một món tiền nhỏ để giúp gia đình đang túng quẫn.Buồn nhưng phải nhận nhưng nếu không gia đình chết đói. Chọn cái nào
…” Buồn nhưng phải nhận …”
Mình cũng… buồn . Cám ơn Sông Hà Thanh.