Vừa bước vào đã nghe Lão Mập la lớn : “Nè ông ! Ông chuẩn bị giật cái tít thật kêu cho cái “show” này nghen”. Tiếng Lão Mập to ,vượt lên những âm thanh ồn ào của mớ nhạc cụ điện tử ầm ầm náo động cả khán phòng. Phòng trà ban ngày là nơi các ca sĩ tập dượt để chuẩn bị cho một chương trình mới. Ngó trần trụi không có ánh đèn màu, không có những khuôn mặt được make up kỹ càng, không quần là áo lượt… bộ mặt phòng trà xem chừng khá nhợt nhạt, vô duyên. Những khuôn mặt các cô gái tuy đã dặm lên một lớp phấn vẫn không dấu nổi giấc ngủ kéo dài từ khuya hôm trước đến trưa trật hôm nay.
Tuấn mỉm cười khi nghĩ đến hình ảnh Lão Mập sẽ nhảy dựng lên và chửi thề vì khoái trá khi anh sẽ gằn giọng đọc cho lão nghe cái tít của chương trình lần này. Lão Mập thiệt là thằng lắm chiêu. Từ những ngày đầu tiên lôi mấy em ca sĩ nổi tiếng ở phương bắc vào cái thành phố nắng nóng này gây nhiều tò mò cho đám dân chơi mới nổi, đến chuyện vẽ ra cái vụ nhạc 60-70 dụ mấy khứa lão ăn chơi hoài niệm thời hip pi, hip piếc…và chiêu nào bày ra cũng chật ních khán giả.
Nhớ tháng trước Lão Mập kêu ra quán café máy lạnh ở trung tâm thành phố, không để Tuấn kịp khuấy ly café lão đã vào đề: “Đù, kỳ này tui làm chương trình “độc” chưa từng thấy ở Việt Nam cho ông coi !”.Không đè nén nỗi cảm xúc lão phun luôn: “Tui kéo mấy con nhỏ hoa hậu, á hậu, mấy con diễn viên, mấy em người mẫu…và cho tụi nó hát. Đù, tui đảm bảo mấy khứa chết chắc !”.Tuấn thắc mắc: “Mấy con đó hát hỏng gì?”.Lão Mập cười hô hố: “Ối xời, ông khờ bỏ mẹ. Lip sync, lip sync hết. Hát con khỉ gì! Rồi tui moi “đạn” từ mấy thằng bồ tụi nó, gọi là tài trợ đó. Ông hiểu chưa?”
Lần này chiêu của Lão Mập đúng “độc” thiệt! Sơ sơ ba thằng bồ xin tự nguyện “ tài trợ” ba ngàn ngon ơ. Dĩ nhiên Lão Mập hứa hẹn với từng thằng: ẻm sẽ là cây đinh của chương trình! Sau khi khoe cái vụ tiền “tài trợ” Lão Mập ngó quanh đám nhạc công rồi lên giọng với Tuấn: “ Tui chịu cái tựa quảng cáo của ông đó. Đù, Những Nàng Tiên Múa Hát. Đúng “độc”, ông hơn thằng thi sĩ Quang Ròm nhiều!”. Lão Mập khoái Tuấn từ lúc lão “phát hiện” ra anh có chút năng khiếu về văn chương, chữ nghĩa thông qua việc Tuấn chấp bút viết mấy câu quảng cáo cho mấy chương trình ca nhạc, tỉ như thay vì viết : “Trân trọng kính mời quí vị khán giả đón xem chương trình ca nhạc đặc sắc với sự tham gia….” Tuấn dài dòng văn hoa trích dẫn: “ Tôi là con chim lạ bay đến bên đời ngứa cổ hót chơi. Xin giới thiệu giọng hát trẻ Mỹ Trâm” hoặc : “Các bạn hãy nhắm mắt lắng nghe dòng sông mùa thu chảy chậm…(ý là giới thiệu ca sĩ Thu Hà)”. Cái vụ văn vẻ này thì Lão Mập “nhường” hẳn cho Tuấn. “Để tui còn điều hành đám nhạc công, mấy con ca sĩ chứng chướng này chứ tụi nó, đù…dễ ngươi lắm!”.
Ngày đã quá trưa, có thêm các cô gái lần lượt bước vô khán phòng. Bữa nay là ngày tổng dượt quan trọng để chạy chương trình y như thiệt. Đám nhạc công hào hứng thấy rõ. Thằng xếp ban nhạc đang nghiêm trọng dặn dò mấy em ca-sĩ-người-mẫu, chủ yếu là diễn chứ còn cái vụ hát thì ráng nhép miệng cho ngon là được rồi. Vậy mà sáng giờ nó cũng vã mồ hôi bắt mấy em hát đi hát lại vì trật nhịp hoài. Lão Mập đang rù rì với Hà Ân, hoa hậu năm rồi. Khuôn mặt đẹp rực rỡ của Hà Ân sáng trưng khi nghe Lão Mập đoan chắc nàng sẽ tỏa hào quang trong đêm diễn. Nhưng nàng vẫn ngần ngừ: “Em thấy mặt con Triệu Ngọc tuy buồn nhưng nó dại dại sao ấy, mà mấy ông anh bảo là nó có nét… liêu giai!”. Dấu ánh nhìn trong cặp mắt kiếng đen, ngồi ở góc phòng Triệu Ngọc nhìn thấy hoa hậu Hà Ân đang to nhỏ với Lão Mập, thỉnh thoảng hất hất cái đầu về phía mình. Làm ra vẻ không quan tâm, đuôi con mắt vẫn nhìn Lão Mập nhưng khuôn mặt Triệu Ngọc quay lên sân khấu tuồng như đang xem mấy em người mẫu loi choi tập luyện. Nàng vẫn tự tin cái danh hiệu quốc tế đạt được cách đây hai năm, mà lúc ấy cũng được 10 tờ báo phỏng vấn chứ ít ỏi gì ! Thêm nữa nàng còn vớ được một thằng vũ công nhà nghề ở Mỹ về, nó copy một điệu nhảy ở Broadway hẳn hòi, tập dượt suốt một tuần nay. Rồi còn bộ trang phục giả một tay chơi Hollywood giá năm nghìn chớ bèo sao ! Thoạt đầu nghe ngóng hoa hậu Hà Ân sẽ diễn vở Cô Bé Lọ Lem, Triệu Ngọc nhủ thầm: “Con này dại! Ngu, đi chọn vai Lọ Lem !”. Nhưng khi biết Hà Ân sẽ đóng vai cô tiên thì nàng đâm lo vì nghe đâu cái vương miện mà cô tiên Hà Ân đội trên đầu giá chót cũng hai chục nghìn đô ! Một cảm giác gai gai khắp người nàng khi Triệu Ngọc tưởng tượng nụ cười liên tục sáng chói của Hà Ân khi nhận những tràng vỗ tay của đám nhà giàu bên dưới.
Buổi chiều, không khí ngoài đường chẳng dịu đi chút nào. Tuấn mệt mỏi ngồi xem các tiết mục đang diễn ra trên sân khấu, tai ù đi cơ hồ đang xem một cuốn phim câm. Dĩa cơm sườn trưa nay dường như được tiêu hóa nhanh chóng. Phần dưới bụng nằng nặng, anh chậm chạp bước vào toa-let…nghe bên phòng toa-let nữ rõ mồn một tiếng hoa hậu Hà Ân gọi cho thằng bồ: “Anh à, lấy sẵn cho em cái đầm dạ hội mầu xanh ấy nhá…Ở cái tủ cao số bốn ấy…Có chưa, anh?”. Yên lặng một lúc, tiếng Hà Ân có vẻ nóng nảy: “Sao, không thấy à? Ôi giời, thì cái màu xanh ấy. Sao mày… đần thế, thằng già ? Bà… chán mày lắm rồi !”. Như người bị trúng gió, khuôn mặt xanh lét và với một nụ cười khó tả, Tuấn lảo đảo bước ra khỏi toa-let. Anh nôn thốc tháo những nước và nước ngay trên bậc tam cấp gỗ được đóng bên cạnh cánh gà sân khấu…

Viet them vai ky nua coi cho vui anh My oi
Sẽ cố.Chúc vui nghe, Huy !
Còn nhiều chuyện ghê gớm hơn anh Mỹ ơi. Em theo dõi mảng ni mà biết tỏng tòng tong à
Bữa nọ trông thấy Hồng Thủy rồi,hẹn bữa nào có duyên trò chuyện nhé.
Khai thác mảng đề tài này là lợi thế của Văn Công Mỹ rồi. Chúc thàn công
Chỉ là không “đụng hàng” thôi,Huy ơi.Chúc vui.
Không ngờ Văn Công Mỹ lại là tiểu thuyết gia. Cố lên cố lên viết cũng hay ra phết
Trời đất,loibinh cho vô ngoặc kép giùm mấy chữ “tiểu thuyết gia” .Chỉ là kể tếu táo thôi mà.
Tiên thì phải gắn liền với tiền. Không tiền thì tiên sẽ thành ác quỷ…hic hic
Hic hic hic !
Muốn chơi phải bỏ tiền, nhưng cái cách phải mất tiền có khác nhau. Lão Bự là người đáng nể, vì biết nhằm vào cái thích của các anh các chú mà … moi. Là quản trò biết lắm chiêu, lão biết cách lấy tiền trong túi các em và các anh bồ một cách có nghề, âu cũng là cách lương thiện thôi.
Nhưng các anh bồ già cao tay hơn nhiều, cùng lúc họ bỏ tiền ra để nuôi, để lăng xê và để xem các em và những người làm của lão Bự diễn trò. Thật đáng đồng tiền.
Anh Tuấn bây giờ chắc đã có tuổi, sớm khuya gì vào mạng cũng thấy anh nhấp nháy – “onlai”. Nghe nói sau khi lão Bự nghỉ hưu, anh Tuấn thế chân lão coi sóc gánh hát, he he… Rồi cũng vì không muốn làm giống lão Bự nên giờ, anh chỉ… làm … thơ thôi.
Khi thực hiện cái show ấy ,vừa độc đáo , mà sướng nhất là một chiêu kinh doanh hoàn toàn lương thiện Nam ạ.Còn chuyện “các anh bồ già cao tay ” là một chuyện khác.
“Nghe nói sau khi lão Bự nghỉ hưu, anh Tuấn thế chân lão coi sóc gánh hát…” có hư cấu cái đoạn này nhưng đến khúc …Tuấn bị banh xác,sợ quá bèn delete mất.He he!
Viết ngắn mà đủ để người đọc ngao ngán bề sau cuộc sống của những nàng tiên.
Nhưng để nhân vật trong truyện nôn thì hơi dư phải không anh Mỹ. Hãy để độc giả đọc xong sẽ nôn thốc nôn tháo ra.
Thôi anh,cứ để nhân vật nó nôn cho hết.Cũng có ý đo phản ứng khách hàng chút xíu,để còn…bày “chiêu” nữa.
Hình minh họa có lẽ của Mai Phương Thúy
Phải không, Sáu Nẫu ?
Có vẻ tác giả xây dựng truyện từ những tình tiết có thật trong giới nghệ sĩ.
Nếu “những tình tiết có thật trong giới nghệ sĩ.” thì cũng đâu có gì lạ phải không bạn ?
Viết thật có hồn…thi văn đều song toàn
Cảm ơn Nguyên Soái!
BẠN VIẾT HAY QUÁ NHƯNG CÓ THẬT KHÔNG ?
THẬT HAY KHÔNG THẬT THÌ SAO HỞ, THU HỒNG ?
Có vốn sống như VCM thì viết văn ngon lành lắm ! Hư cấu thêm chút nữa sẽ rất hay .
Sẽ nghe lời anh chai.Nhưng em chỉ viết mảng này thôi,cho chắc.Hi hi !
Làm thơ hay mà viết văn, truyện ngắn cũng hay như thường. Nhà thơ văn VCM có tài đó heheh. Mong có một vài câu chuyện hay hay.. nữa ra lò. Nên thường viết truyện “rất ngắn vui” đi. Sẽ bán chạy đó hihih. Chúc vui!
Chỉ để…vui thôi nghen,Rong!
Anh Mỹ ơi, hóa ra anh viết văn cũng có nghề lắm đó…Chúc mừng anh nha…
Thôi em ơi,cái nghề này anh…dốt lắm.
Văn Công Mỹ ” chộ” hết chuyện “hậu cung” nên viết chắc không trật hí?
Trật chút xíu dễ đọc anh ơi.
Không biết còn loại vải nào mỏng hơn nữa không?
Gặp Kim Yến biết liền !
Ngoài tài làm thơ lại còn viết văn hay nữa ! nhất anh VCMỹ rùi đó !
Lại đi Tây Ninh nữa rồi.
Ấy ! lại nói Ba láp ba xàm nữa rùi !
Tậu ngịp anh,em gái.Để anh sống nghen,Chim !
Hình sao gần gần giống em ghê?
Như một “lát cắt” lật trần hậu trường thế giới Showbitz…
Đọc sao thấy “ái ngại” cho “những nàng tiên múa hát “ của Anh quá chừng !
Sao giọng văn hôm nay nghe “cay cay…đăng đắng …” khác với giọng “mượt mà, lãng mạn hiện hữu trong thơ Anh VCM ?
Thơ ơi,chẳng qua có những điều thơ nói không…tới.
Một thế giới thực của showbitz ! Đúng là chán
Đừng chán.Vốn dĩ nó phải là vậy mà !
Ôi hậu trường thề giới các nàng tiên múa hát sao mà ghê gớm vậy.
Nếu mà biết rồi Tường Vy thấy cũng thường thôi.Không ghê gớm lắm đâu.
Chào Văn Công Mỹ,
Khi những ánh đèn màu trên sân khấu vụt tắt, những hình nhân múa may quay cuồng dưới ánh sáng lờ mờ, sẽ giống những bóng ma?
TVD
Sân-khấu-cuộc-đời cũng thế thôi,anh ạ.
Đúng là cái nết đánh chết cái đẹp
Hi hi hi hi !
Đọc bài nầy lại nhớ quá cái chương trình ” Khi người đẹp hát” ở phòng trà TTĐ. Đâu cần nghe hát, chỉ nhìn là thấy hay, nên mới 1 thời có các cty ” nghe-nhìn”. Hậu trường nào cũng vậy thôi bác nẫu nhân ạ.
Bác Mỹ hôm nay cho “nghe”, hôm nào cho “thấy” đi chuyện hậu trường đó mà. Chẳng hạn chiện ca xong mấy em ca sĩ xà đến gặp Minh đui lấy phong bì, người ngồi bên nhìn mà tá quả!
Đừng nhắc cụ thể chuyện gì cả,bạn mình ơi!
Đằng sau lộng trường, hí trường, ca trường, vũ trường…sao quá nhiều chuyện oái ăm..đủ cả hỉ, nộ, ái, Ố..dzăn công Huê kỳ cũng đã thấy, nghe, kể, mà không…É sao mà lạ chỉ có nữ nhân làm rối tung mù mịt..cũng tại cái lũ nam nhân bày chuyện..chắc còn nhiều chuyện thật hơn nữa nhưng cũng thế thôi..
Hậu trường “nào” cũng nhiều rắc rối , nhiều hậu trường còn cay đắng hơn.
Tự thân cái mặt trái đã là oái ăm rầu.
CR túm lại : ý Anh Văn Công USA , với các Em thuộc giới showbiz , “bồ ” thì được chứ ” vợ ” thì dễ bị bịnh cưa sừng….
Kể chuyện mỹ nhơn mấy huynh nghe “qíu” hết trơn,nói năng lộn tùng phèo. Giờ đến Chúa Rình lại nhầm giống Zua :cắm chứ sao nói cưa !
Gởi Anh Văn Công USA
Huynh lại nhầm rồi. Chúa chứ hổng phải Dzua. Thì bị bịnh cắm rồi mới cưa chứ.
Ka ka ka ka !!!!
Hahaha!!!! đúng là ” ở trong chăn mới biết chăn có rận ” . Ông chủ phòng trà mà viết về chuyện “hậu trường” giới “showbiz” thì miễn bàn thêm ! Mấy ai có điều kiện gần gũi và có cái nhìn rõ ràng như lão . Đọc xong lại thấy khoan khoái và bớt “tự ti” , thấy cũng may nhờ cái phận”khố rách” của mình mà chẳng “dây” được với “ẽm” nào !!! Chuyện chắc còn dài và nhiều cái để viết , chừng nào cho anh em đọc tiếp đây hả huynh Huê Kỳ ?
Mà quên , còn cái chuyện “tiếng hoa hậu Hà Ân gọi cho thằng bồ:” sao tui thấy nghi nghi , hỗng biết phải chính “ai” nghe điện thoại không mà sao”lập lại” y chang dzậy ta !!!( hihihi ).
OhOhOh….Dzẫy thì “cái lọi”(loại) chiên… “ăn tục-nói phét” cỡ như…VR thì…chiện muốn trở thành… “sao xẹt” cũng đâu là quá khó? (hay ngược lại : trước hết, phải trở thành “sao xẹt” rồi mới được “ăn tục-nói phét?)
Ông lầm rồi Zua Rình.Mấy nường nói…tục thì có.Chứ ăn thì sơn hào hải vị không hà.
Trước tiên nói cái zụ alô,mình kể bớt đi rồi đó.”Lập lại y choang”…shock lắm.May cho Ngô huynh,tướng cao ráo đẹp chai như huynh mà vô cái làng ấy đến giờ chắc…hồn lìa khỏi xác rầu.He he.
Chiện đằng sau hậu trường sao lảo Ca rành quá dzẫy! viết hay lắm..nhưng mà hỏi nhỏ nghen..hầu đó chơi với sân khấu đèn màu dzà mấy ẻm chuyên thức đim ngủ ngày_lảo có bị dướng cựa lần nào chưa ?
Đố lão Văn Công dám trả lời …..có ( hahaha )!!!
E hèm,cái này phải hắng giọng mấy lần để nói nè : Các ngươi thấy tên của tại hạ không,đã Zăn Công mà của Mỹ nữa thì…chết rầu, Ngô zí No ơi,chịu sao cho thấu,he he.Thường thì gà đá người ta nói…gãy cựa,chứ dướng là dướng làm sao?
Chời..chời ! pà kon quơi…ra mà coi Dzăn công Mẽo lèo lái kìa..gà gãy cựa mà vẫn còn chọt chẹt được tới hôm nay chỉ có gà ta thâu, chớ gà Mẽo mà dướng cựa thì giờ này phải ở viện dưỡng lảo rầu ! ra quài triền nhiễm pu lít hốt mất nàm sao…hè!
Đọc thấy vui vui,tới đoạn kết tiếng cười càng chua chát .Cảm ơn Anh Văn Công Mỹ trưa nay dọn cho em bữa tiệc cười .
Đọc thấy zui zui rồi nở mộ nụ cừ là “phan phái” rầu !
Viết như vậy có quá lắm không ?
BNgọc,mình đem câu này hỏi một nhà văn đàn anh.Anh ấy nói :” Tôi mà viết sẽ “nặng” hơn nhiều.
Còn chuyện chi ở hậu trường nữa kể tiếp nha anh Văn Công Mĩ.
Thanh Hải ơi, cẩn thận khi…”buôn” mấy chuyện này nghe. Coi chừng “phá sản” đó !