Nguyễn Ngọc Thơ
Chợt nhớ Hầm Hô tuổi dại khờ .
Trời xanh mây, nước hóa bơ vơ .
Tây Sơn ngày ấy xa từ biệt !
Đồng lúa thơm vàng dạ ngẩn ngơ …
.
Mới đấy bao năm tàn giấc mộng ?
Bạc đầu xanh, mòn gót lãng du .
Quá nữa đời trai còn lận đận,
Thân gởi quê người thẹn gió thu .
Chạnh nhớ ! Đền xưa hương khói tỏa,
Bên thềm Kiên Mỹ, bóng me ru .
“Áo vải cờ đào” _Đao, kiếm bạc !(1)
Trời Tây hừng hực khí thiêng rơi…
.
Hàng phượng trước Trường xưa có thắm ?
Hạ về ! Say nắng rớt bâng khuâng.
Ra đi bỏ lại hương tình cũ.
Khát nước Sông Côn -“Nẫu”Đá Hàng !
Ghềnh Ráng vẫn chờ ghe dưới bến
Nghe Hàn thổn thức lệ Gò Găng…(2)
Còn chút rượu nồng : _ Ta uống cạn !
Mai về tìm lại “Bến My Lăng”
Xả hết trong lòng bao vướng bận ,
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng !

Gần 3 năm trước,muổng có làm cuộc du hành từ Phương Danh-Bình Định,qua đường trong lên Tây Sơn rồi tiến thẳng lên Pleiku…tiếc rằng lúc ấy không biết ai,và cũng không biết gì hơn…em đến thăm tôi một chiều kia nắng phai rồi…tiếc thật!
Dzậy là kỷ niệm “ em đến thăm anh một chiều kia…”,chắc đọng sâu và nhắc nhở trong ký ức của “anh chai” hẳn? Nghĩ lại …thật lãng mạn, tình tứ…rồi “tiếc”hùi hụi cái thời “chai tân” đó hả Anh ?
Ủa ! Mà em quên , ba năm trước “anh chai” đâu còn là “Chai tân” nữa !Chắc là cũng “sồn sôn “rồi chứ…dzẫy là có dziên sồn sồn à nghen ! Càng “tiếc” ngẩn ngơ hơn !Nói thật ,trong đời ai cũng có hồi ức đẹp ,khi nhớ lại điều tiếc “cái cảnh nên thơ”ấy phải không Anh?Em cũng dzậy nên mới “hồn viễn xứ” như bi giờ đây !(Cừ)
Cảm ơn anh MD đã chia sẻ như một người bạn đồng cảm ! Chúc anh chị luôn đong đầy hạnh phúc !
Thơ hay đọc nhớ quê quá, ước gì mình về được.
Rất dzui dzì Kim Yến cũng đồng tâm trạng như “hồn viễn xứ” !
Chúc KY luôn dzui và trẻ ,đẹp mãi như chân dung minh họa nhé !
Còn chút rượu nồng : _ Ta uống cạn !
Mai về tìm lại “Bến My Lăng”
Xả hết trong lòng bao vướng bận ,
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng !
Thích quá mấy câu thơ nầy của tác giả.
Nhớ quê, nhưng không buồn, không rườm rà ,sáo.
Mong tác giả cho đọc tiếp những bài thơ của kẻ xa quê.
xin lỗi, viết thiếu 1 chữ :
Nhớ quê, nhưng không buồn, không rườm rà , không sáo.
Đọc mấy lời còm của anh H-Cùlao như nói thay lời cho em khi nghĩ về Xứ Nẫu !
Chúc anh chị khỏe !Hẹn hội ngộ chiều thứ 7 nhé !
Anh H_Cù lao có phải hiện đang ở Phước Kiển ?
Ờ! mình ở gần đâu đó,hẹn gặp chiều thứ 7 thì lackiu, sáng thứ 7 thì cafe, cái nào chơi cũng được.Cho anh em xa quê đọc tiếp những bài thơ viễn xứ, như lời nói hộ dùm anh em.
Dzậy sáng thứ 7 café anh nhé !
Anh NQH hôm qua cũng dzừa nhắc em gởi “Bài”! Em rất dzui khi biết anh cùng các anh chị khác như anh MVL,TVD,CR,TDL,Chị KC,KL…ủng hộ khuyến khích em viết về quê hương !
Đó là món quà cao quý nhất và cũng là sợi dây “đồng cảm” về Xứ Nẫu đậm “Tình” nhất !
Chân thành cảm ơn Anh !
Chơi lén hả? phải thông báo cụ thể tui ngồi ở quán nào,giờ nào để người khác còn biết mà tới,hay là chuyện chỉ vừa mình nhau nghe thôi?
Anh MD ơi !
Ấy là dự định dzẫy thâu !
Nếu rảnh, sáng thứ 7 sẽ “hú” mà …Em với anh H-Cù lao làm dzì có “…mình riêng “ mà dzừa anh MD (hi ..Hi..). Dzới lại em còn chưa biết cả số đt của Ảnh nữa à nghen…
Ten bai tho hay ma noi dung cung hay
Cảm ơn Thanh Hoa đã có nhã ý vế “hồn viễn xứ” !
Chúc vui nhé !
Gởi Nguyễn Ngọc Thơ
Gặp gỡ lần đầu ở STrăng nay lại được đọc thơ. CR tự thấy xấu hổ quá. Người ta thì đau đáu về miền quê cũ dù đã 30 năm xa cách , còn mình thì sau chuyến ra Trung lần này mới biết TS là quê nội. Nhận đồng hương nha. Chúc vui.
Anh Chính Rùa ơi !
Yêu quê hương cũng có nhiều cách thể hiện mà anh ,chẳng qua là chính tấm lòng chân tình của mình mà thôi !
“Người xa quê hương” không hay thể hiện bằng hành động (hoặc không có điều kiện ) như đi-về thăm thường xuyên”,cống hiến” những cái quê hương đang cần,đang thiếu (kể cả tinh thần lẫn vật chất)thì thường thể hiện bằng ngôn ngữ (viết lách) để nói lên” cái hồn-cái tình”quê hương cho để tủi…Nhưng nhìn chung cả hai đều thể hiện lòng mình trước quê hương trong từng hoàn cảnh thôi !
Anh không viết (để nói)nhưng lại đến tân cùng TS, cũng là một sự níu kéo từ tâm thức rầu ! Chính dzì dzậy, anh em mình mới gặp nhau ở Quán Sông Trăng _Xứ Nẫu ?(Cừ)
Rất vui được anh nhận đồng hương !Em chúc anh luôn lạc quan như lần đầu gặp mặt…
@ Anh Ngô Quang Hiển mến !
Chân thành cảm ơn Anh đã đăng “hồn viễn xứ”!
Chính nhờ Anh dìu đắt em về Xứ Nẫu và Em nhận được rất nhiều tình cảm chân tình của các anh chị em Xứ Nẫu như một liều thuốc “hồi sinh” ,làm em “chẻ”thêm mười tuổi…
Chúc anh chị luôn khỏe_vui và hạnh phúc !
Rất đồng cảm với bài thơ HVX của Thơ d91 nghe.chừ anh đang bay theo
em để hoài quê cũ đây nì.Chúc em vui.
Em rất mừng vì anh Dzạ Lữ đã đồng cảm với “hồn viễn xứ” !
Có dịp em phải nhờ Anh dìu dắt nhiều !
Chúc anh chị luôn vui và hạnh phúc !
Vào trang xứ nẫu vui quá ngoc tho ơi! Bài thơ của em phảng phất âm hưởng của một bài thơ cổ, có buồn, có nhớ nhưng vẫn đầy hào khí.
Chị Thanh Hải khen quá làm em nứt mũi luôn , phải lấy giương nhìn thử ấy !(Cừ!)
Em viết bài thơ này là lúc em bị tai biến vẫn còn đang điều trị ởBVYHDT. Rất buồn và nhớ Tây Sơn !
Cảm ơn Chị đã chia sẻ !
Nhà Thơ Ngọc Thơ làm Thơ hay lắm Thơ ơi…!
Cảm ơn Anh NOBITA !
Em biết lúc nào anh cũng đồng cảm về Tây Sơn với em như dìu dắt tận tình !
Chúc Anh và Nị luôn” quậy” cho Xứ Nẫu dzậy sóng tiếng cừ là em theo liền à !
Lời còm của anh NOBITA giống như một câu thơ tuyệt dzời !
Âm hưởng rất nên thơ !
Bài thơ đầy ắp nỗi niềm của người con xa quê. Thật chân tình , hay lắm .
Mới đấy bao năm tàn giấc mộng ?
Bạc đầu xanh, mòn gót lãng du .
Quá nữa đời trai còn lận đận,
Thân gởi quê người thẹn gió thu .
Rất vui được cô giáo tán “tài hoa” chia sẻ hết mình !
Chúc vui và đừng “giá như “ nhiều nhé !(Cừ !)
Quá nửa đời trai còn lận đận
Thân gởi quê người thẹn gió thu!
Thơ hay lắm NNT à! với tâm trạng nghĩ về thân phận & hướng về quê hương với tâm hồn của kẻ xa xứ…rất hay!
Cảm ơn chị Kim Loan đã khen em út hết mình !Dù bận túi bụi ở BV mà vẫn dành chút thời gian cho em …Điều ấy làm em rất cảm động !
Cho em gởi lời thăm Ảnh và rất mong Anh mau hồi phục .
Cảm ơn Chị nhiều !
Ngọc Thơ ơi,
Hợp rồi tan, tan rồi hợp, gần,xa, xa, gần… chỉ là chuyện thường tình trong cuộc sống. Biết vậy nhưng khi khi phải sống xa quê, chợt nghe ai nhắc lại những địa danh : Sông Côn, Đá Hàng… nơi làng cũ lòng vẫn thấy bồi hồi…
Cảm xúc nhớ quê của em thật da diết. Nó gần như một nỗi ám ảnh trong trái tim nhạy cảm. Hình như đây là bài thơ thứ hai của em mà anh được đọc viết về chủ đề này…
Chúc em buồn ít, vui nhiều và hẹn về “bến My Lăng”, ngồi đón gió sông Côn uống chén rượu nồng( nhưng không được say đâu nhé!)
thân ái,
TVD
Em rất xúc động về những lời nhận xét,động viên chân tình của Anh như nâng bước cho em thêm một tầm cao mới…
Cái da diết ,nhạy cảm trong thơ em qua “hồn viễn xứ” , “Về lại đất Tây Sơn” chỉ là một phần nhỏ dõi theo bước chân “yêu quê hương sâu lắng “rộng mở của Anh Chịphủ khắp… Nhất là được thể hiện ẩn sâu trong các tác phẩm của anh chị…
Em phải cố học tập ở Anh rất nhiều ! Ước dzì,em được vinh dự cùng Anh về “Bến My Lăng”uống rượu nồng ( Dạ !Chỉ say chất nồng hương thôi chứ đâu dám say” rụ”-Vì em đang bịnh mà ( Cừ !)
Chúc Anh Chị vui, hẹn tái ngộ !
Ra đi bỏ lai hương tình cũ
Khát nước sông côn Nẫu Đá Hàng .
Không biết Nẫu nào đây mà diễm phúc quá Ta !đi mấy chuc năm rồi vẫn còn nhắc . Thâu thằng em chào Ông Anh Nghen .
Gặp Khắc Tuấn là mình thấy thật vui như bạn hiền lâu ngày gặp lại…
“Nẫu Đá Hàng”_Là mình nhấn mạnh mình ở Phú Thọ ngày xưa …Bây giờ xa Sông Côn nên rất khát cái nước “ngòn ngọt_lờ lợ” …rồi hồi tưởng “Cừ một mình” ấy mà…
Cảm ơn KT đã đồng cảm !
Đọc Hồn Viễn Xứ-NNT_
Mới đấy bao năm tàn giấc mộng ?
Bạc đầu xanh, mòn gót lãng du .
Quá nữa đời trai còn lận đận,
Thân gởi quê người thẹn gió thu .
Tôi bồi hồi nhớ giai điệu bài ca Thuyền Viễn Xứ- Văn Cao
… Đời nhịp sầu lỡ bước, bước hoang mang rồi, quay lại hướng làng Đà Giang lệ ướt nhòa… Chiều nay trên bến muôn phương có thuyền viễn xứ nhổ neo lên đường _
“Còn chút rượu nồng : _ Ta uống cạn !
Mai về tìm lại “Bến My Lăng”
Xả hết trong lòng bao vướng bận ,
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng !”
Một bài thơ với nhiều cảm xúc thương nhớ làng quê canh cánh trong lòng người xa xứ thật sâu sắc, hay lắm nguyen ngoc thơ ơi,
Cảm ơn em, chúc NNT vui, khỏe nhé.
Em rất mừng được chị KC động viên hết mình !
Và em cũng rất xúc động khi chị nhận ra bốn câu thơ mà em gởi trọn lòng mình !
Hôm nào rảnh , em ghé Chị tán gẫu và “cừ” cho thoải mái nhé ! Cảm ơn Chị nhiều !
Anh WHWH ơi ! Chính” Thuyền viễn Xứ” của Văn Cao qua tiếng hát Lệ Thu ngày trước cứ đọng da diết trong lòng em .Nhất là những lúc thất bại,bệnh tật ,trống vắng… làm gợi nhớ Tây Sơn đau đáu !
Và em… hồi tưởng viết “hồn viễn xứ” để nói lên tâm trạng mình, đồng thời gián tiếp giới thiệu “Cái tình _cái hồn” người Tây Sơn vẫn chan đầy dù gặp bao trắc trở ,gian nan trong cuộc sống…
Cảm ơn Anh !Chúc Anh vui và luôn hết mình cho Xứ Nẫu !
Xin lỗi Anh ! Em “đáp lời “quên click mục trả lời…nên nhảy bên dưới !
Gìa rồi, nhưng nếu trí nhớ không nhầm thì ” Thuyền Viễn Xứ” thơ Hà Huyền Chi, Phạm Duy phổ nhạc, thầy Dương Minh NInh dạy ở trường Cường Đễ mà.Anh chị nào trí nhớ còn trẻ nói dùm, cảm tạ.
@ H-Cùlao :
“Níu mà hổng nhớ chiện… “xa”,
Ngầu dzô máy tính,rầu…tra Gu-gồ!
(tham khảo cái này,nghen?)
http://www.art2all.net/nhac/phamngoclan/thuyenvienxu.html
Em thành thật xin lỗi về sự nhầm lẫn Đính chính lại là :
“THUYỀN viễn xứ”chính xác là THƠ của HÀ HUYỀN CHI- PHỔ NHẠC của PHẠM DUY .
Một nhạc phẩm nổi tiếng trước 1975 qua tiếng hát LỆ THU . Cảm ơn anh VinhRua và Anh Hùng-Cù lao .
Đúng là “già “mà nhớ dzai đáo để “lũ trẻ” phải xem lại…(ý nói em).Và cũng thành thật xin lỗi Tác Giả !
Cảm ơn hai Anh !
Dzẫy thì “tho” phải đính chính lần nữa : Thơ của Huyền Chi (không phải nhà thơ Hà Huyền Chi!)hichichic…
@Nguyễn Ngọc Thơ lại thành thật xin lỗi (Đính chính):
Nhạc phẩm “Thuyền Viễn Xứ “! Đúng y chang 100% làTHƠ : HUYỀN CHI và PHỔ NHẠC : PHẠM DUY . Lần nữa xin cuối mình xin lỗi Nhà Thơ dzậy !
Em thật sơ sót !Mà nghĩ lại…mình cũng dễ bị dụ…sập bẫy ghơ !
Cảm ơn anh Vinh Rùa nghen !
Cám ơn VR cho cái đường để xem & nghe ” Thuyền Viễn Xứ”.
Nhưng! tôi tin thầy tôi khi học ở trường Cường Đễ hơn là ông Lân nầy.
Và chắc rằng quí anh chị từng học tại Cường Đễ QN, lớp 9 trước 75 về trước đều học, hát được, đánh nhịp được và yêu thích bài ” Thuyền Viễn Xứ” nầy.
Cảm ơn anh H-Cù lao !Em sẽ lưu ý đến thông tin này và sẽ tìm hiểu thêm chính xác là Nhà Thơ “Hà Huyền Chi hay Huyền Chi” !
Hay là hai người là một ?
@ H-Cùlao :Chắc do lâu quá,nên H-Cùlao nhớ “man mán” đó(?)(hay “nhớ” thầy DMNinh?)_VR tui “cố tra” từ Hà Huyền Chi vẫn không thấy có bài “Thuyền viễn xứ”_và,trên những trang âm nhạc(youtube, zingMP3,nhaccuatui v/v…)thì cũng “chỉ”ghi Huyền Chi(không có “Hà”).Tham khảo :
http://lyric.tkaraoke.com/2706/Ha_Huyen_Chi_tho/
@ nguyen ngoc tho : Huyền Chi (Bà_bán vải); Hà Huyền Chi (Ông_nhà thơ),nên không thể “hai người là một” (Dừng thắc mắc ở đây,nhé?)
Hà Huyền Chi ,Huyền Chi hai người là một.
Dzậy là Anh Minh Khoa trùng dzới ý em hén !
Cảm ơn Anh !
Gìa rồi, không biết trí nhớ tui có nhầm không.
Bài ” Thuyền Viễn Xứ” được thấy Dương Minh Ninh dạy ở trường Cường Đễ thơ Hà Huyền Chi, Phạm Duy phổ nhạc thì phải.
Monh anh chị nào trí nhớ còn trẻ nói dùm, xin cảm tạ.
Xin bái phục trí nhớ tuyệt dzời của anh Hùng_Cù lao !
chào anh Nguyễn Ngọc Thọ,
“Quá nữa đời trai còn lận đận,
Thân gởi quê người thẹn gió thu .”
đồng cảm cùng.. với 2 câu trên về thân phận và tâm hồn đau đáu luôn hướng về cố quán của anh và Hồn Viễn Xứ.
chúc anh vui.
Mình rất cảm động được Rêu viết nhận xét rất ưu ái và đồng cảm cùng “Hồn viễn xứ” !
Mình còn phải nổ lực rất nhiều mới theo kịp được “cái hồn “ trong thơ Rêu !
Chúc vui và hẹn ngày hội ngộ “Quán Sông Trăng “ chia sẻ “cái hồn quê “sâu lắng nhé !
Đọc… là thấy hồn viễn xứ.
Cảm ơn Anh đã cảm nhận nổi lòng người xa xứ !
Mới đấy bao năm tàn giấc mộng ?
Bạc đầu xanh, mòn gót lãng du .
Quá nữa đời trai còn lận đận,
Thân gởi quê người thẹn gió thu .
Bài thơ hay quá!Cảm ơn Nguyễn Ngọc Thơ đã nói lên hộ tâm trạng của mình.
Em rất vui khi anh Tha Nhân chia sẻ !
Mới đấy mà em xa quê đã hơn 30 năm rầu anh TN ơi !Mà nhìn lại… mình chẳng được tích sự dzì ra trò , nên rất thẹn…và nhớ quê da dziết…
Cảm ơn Anh !
“Còn chút rượu nồng: ta uống cạn” Thế cũng đủ rồi. phải không NNT?
“Còn chút rượu nồng, ta uống cạn”
Nghêu ngao ngâm khúc tửu cuồng ca
Ngày về thắp nén hương mồ bạn
Vang vọng hoàng hôn tiếng vạc xa.
( Thăm mộ Bốn Lương, người làm thơ, vẽ tranh “chỉ để cho”bạn bè)
“Còn chút rượu nồng :_Ta uống cạn”
Nghêu ngao ngâm khúc tửu cuồng ca
Ngày về thắp nén hương mồ bạn
Vang vọng hoàng hôn tiếng vạc ca
Đọc mấy câu thơ này ,em thật xúc động…Anh làm em nhớ Thầy NĐL quá ! Vì Thầy vừa là người anh vừa là Thầy của em nữa ! Nay Thầy đã về cõi vĩnh hằng vui “khúc cuồng ca”, nhưng trong lòng những “người ở lại” cứ luyến thương mãi “TRĂNG HẦM HÔ VÀ EM” của Thầy…và em cũng rất thích “TIẾNG VẠC XA” của Anh nữa…
Rất cảm ơn anh NT chia sẻ chân tình cùng em. Thâu ! Ta uống cạn “giọt nhớ”ấy nghen Anh…
Thơ ơi! TS cũng là “quê cũ” của tôi – nên đọc ” Hồn Viễn Xứ” càng thấy thấm thía! Tôi có xa quê thật – nhưng một buổi là có thể đặt chân ở mọi nơi mà Thơ đang nhớ! Nhưng còn Thơ? Tôi rất đồng cảm với “hồn viễn xứ” của cậu – người tuy xa, mà “hồn” (lòng) không xa là quý lắm rồi! ( chỉ buồn cho kẻ “người ở đây” mà “hồn” …vắng tênh! ). Tôi có người ban thơ năm xưa ( HL) – có bài thơ” Lạc Địa” rất hay – cũng bắt nguồn từ “người viễn xứ” ấy! Chúc cậu tim được niềm an vui & an ủi-…khi :..
“…Mới đấy bao năm tàn giấc mộng ?
Bạc đầu xanh, mòn gót lãng du .
Quá nữa đời trai còn lận đận,
Thân gởi quê người thẹn gió thu ‘.
CHÚC THƠ & GIA ĐÌNH AN VUI!
Em rất mừng vì anh MVL đã đồng cảm cùng em với “hồn viễn xứ”. Đó là điều mà em vui nhất !
Hè này, nhất định em sẽ về Quê và ghé thăm anh chị. Lúc ấy Anh nhớ cho em xem bài thơ “Lạc Địa” nhé !
Cảm ơn tấm chân tình của Anh !Em chúc anhchị và gia đình luôn khỏe và vui !
Gởi Thơ ngay bây giờ nhé! Tâm tình của “ngừoi viễn xứ” như Thơ vậy mà:
Đọc “LẠC ĐỊA”
Thơ HOÀNG LỘC
Suốt đời luôn trân quý một chữ “tình”!
Năm 1971 nhà thơ Hoàng Lộc cho xuất bản tập thơ thứ hai của anh – tập “Trái Tim Còn Lại”, và tôi có dịp được đọc. Trong bối cảnh cuộc chiến đang ác liệt, đất nước dẫy đầy tang thương, lòng người hoang mang trước viễn tượng đen tối – “Trái Tim Còn Lại” đã là luồng gió tươi mát, mới lạ – trong sinh hoạt văn học lúc bấy giờ. Nó cần thiết cho mọi người – nhất là giới trẻ… Và tôi đã kịp viết bài nhận định, giới thiệu TTCL trên tuần báo Khởi Hành… (do nhà thơ Viên Linh chủ trương).
Ba mươi bảy năm sau – tháng 4/2008, trong lúc lang thang trên mạng – tôi tình cờ ghé Hoangloc vnweblogs.com, đọc được bài thơ “Lạc Địa” của anh. Đây là bài thơ đầu tiên của Hoàng Lộc tôi được đọc lại sau một thời gian gần nửa đời người !
Tôi thầm nghĩ “Lạc Địa” là xa rời đất, rớt xa đất – rơi xuống đất hay cũng có thể hiểu là “cuộc đất lạc lõng”. Tôi tự hiểu theo ý của mình – và đặt cho nó một cái tên cho dễ nhớ : “Xa Quê”!
“Lạc Địa” là một bài thơ khá dài, gồm sáu đoạn thất ngôn tứ tuyệt. Tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần – lần nào cũng cảm thấy một nỗi buồn man mác, và sau cùng là một niềm vui sâu kín nhẹ nhàng… Buồn, vì biết nhà thơ “đang sống” như vậy – Vui, vì biết nhà thơ “đang là” như vậy.
“Cây đã già đời, đem bứng gốc,
Sót đôi chút rễ, vứt bên trời…
Tiếng kêu cứu gửi từ tâm đất,
Dơ dáng hình, cây đứng lẻ loi!”
Cây nhờ có đất mà sống. Cây bám rễ vào lòng đất để có dưỡng chất nuôi sống mình. Mà “cây đã già đời” thì gốc rễ càng dài, càng sâu. Nhưng, một ngày kia (…) người ta đã vô tâm “đem bứng gốc”. Và thế là cây xanh hồn nhiên kia đã trở nên là “một nạn nhân” của cuộc vô thường đảo điên nọ!
Rời xa đất, chỉ còn “sót đôi chút rễ”, thì bị đem “vứt bên trời” (!). Cây oằn đau kêu cứu từ lòng đất thẳm sâu, mà nào ai có nghe ? Trong Phật ngữ, “Tâm địa” (Đất Tâm), chỉ cho tâm hồn, tấm lòng của mỗi người – giữ được cho tâm như đất, nghĩa là “vô chấp” thản nhiên trước mọi đổi thay, vinh – nhục (…) là một việc khó, không phải ai cũng có thể làm được! Nhưng mà nhà thơ được xem là sứ giả – người truyền thông, nhà giao cảm có trách nhiệm phát hiện và giải bày mọi kinh nghiệm, cảm nhận của thực tế đời sống – (mà chúng ta gọi là “thực tại”). bốn câu mở đầu cho bài thơ nêu lên một thực tại nóng bỏng, đau xót – không chỉ riêng cho tác giả, mà có thể là nỗi bi thiết chung cho nhiều thân phận “Xa Quê” hôm nay (!).
“Ta cũng già rồi, qua xứ khác,
Tiêu điều thân thế lúc cây khô!
Hiểu sao quít ngọt về Giang Bắc,
Giỏi bấy tay trồng cũng hóa chua…”.
Tiếp sau hình tượng cụ thể “cây đã già đời đem bứng gốc” rất sắc và mạnh – nhà thơ có một sự so sánh rất vi tế, rất gợi cảm: “Ta cũng già rồi, qua xứ khác”. Ta và cây – có gì khác nhau đâu? Tuổi 50 của đời người cũng là tuổi “xế chiều” rồi. Đã trải qua hết hai phần ba thời gian có mặt ở trên cõi nhân gian đầy thăng trầm biến động này, nên “Tiêu điều thân thế lúc cây khô” là một hệ quả tất yếu của cuộc sinh diệt trầm luân !
Lại thêm một so sánh thật nhẹ, thật sâu – mở ra cho người đọc biết bao điều thầm kín mà vạn lời cũng không kể xiết : “Hiểu sao quít ngọt về Giang Bắc/ Giỏi bấy tay trồng cũng hóa chua!”. Quít ngọt Giang Nam đưa về Giang Bắc thì dù có cần mẫn chăm sóc tưới tẩm – thì làm sao mà ngọt được? Nó đã bị xa lìa miền “thổ nhưỡng/ khí hậu” cần thiết để phát triển, thì làm sao mà “ngọt ngào” đây?
“Cơm áo nghe ra đời quá cực,
Bỏ bê nghiên bút kể nhiều năm !
Hiểu sao “nhị cú tam niên đắc”
Chỉ nửa câu đây đủ khóc ròng!”
Cái “quá cực” của chuyện cơm áo cũng không chua xót bằng việc “bỏ bê nghiên bút” đối với một nhà thơ! (của người nghệ sĩ / kẻ sĩ – nói chung). Cơm áo thì ở đâu cũng quá cực khi sống lương thiện, thanh bạch. Cơm áo nuôi thân. Nghiên bút nuôi Tâm. Nuôi thân còn dễ (vì tương rau thôi cũng đủ), nhưng nuôi Tâm thì quả là nan giải ! Xa lìa quê nhà – rời xa kỷ niệm, người thân yêu (…) để “rơi vào” một miền đất xa lạ thì làm sao không “Dơ dáng hình, cây đứng lẻ loi”?. Ngày xưa, ở Trung Hoa – thi hào Giả Đảo (793 – 865) từng tâm sự – muốn có được hai câu thơ, ông phải mất ba năm ròng rã ! (“Nhị cú tam niên đắc”). Ngày nay, Hoàng Lộc đã kêu lên : “Chỉ nửa câu thôi đủ khóc ròng”. Ôi ! một tâm tình quá đỗi bi thiết, quá đỗi lãng mạn, và cũng quá đỗi hồn nhiên!
“Hiểu sao đắng miệng mà không uống,
Nghiêng lưng chén lớn nỗi ơ hờ…
Gió – như gió bấc bên chiều mộng,
Thương thằng bạn rượu ở quê xưa!”
Khát đến “đắng miệng” mà vẫn không chịu uống. Bưng ly rượu lên mà lòng bỗng chùng xuống, bơ thờ ! Chỉ 14 chữ, hai câu thơ đã vẽ nên bức chân dung rất thực, rất đậm về tác giả. Tâm tình kia có ai hay ? Dáng dấp này có ai để ý ? Người ta đã vô tâm như đã vô tâm trước bao thảm trạng của đời người, của Đất nước!
Biết chia sẻ cùng ai ? – “Gió – như gió bấc bên chiều mộng”. Có gió. Gió bấc ở đâu ? – “Bên chiều mộng”. Gió bấc trong một chiều thơ mộng xa xưa nào đó ở chốn cũ – ở quê nhà, đã miên man tràn về tâm thức như lời réo gọi người lữ khách tha hương : “Thương thằng bạn rượu ở quê xưa”.
“Bạn rượu” là một cách nói thân thiết khi nghĩ đến bạn văn nghệ, bạn tri âm, bạn cũ (…) đã từng sống, từng sẻ chia bao nỗi gian truân bất hạnh, hay từng lắng nghe nhau bao khát vọng hiến dâng thầm lặng của một thời quá vãng. Nhìn ly rượu ngon, bỗng nhớ bạn hiền. Đó là một tấm lòng. Rượu ngon mà vắng bạn hiền – thì liệu rượu có còn nồng nàn, ấm áp nữa chăng ?
“Biết sống, dễ van cầu đắc chí,
Miễn đừng tới tấp những hư hao…
Ta vẫn đầu sông, em cuối bãi,
Chờ mãn đời đi để… mất nhau!”
Sau phút giây đắm chìm trong cõi nhớ thương khắc khoải – nhà thơ đã có cái nhìn tỉnh táo trở lại – ý thức rằng, dòng sống vẫn đang trôi chảy, thầm nghĩ- như lời tự nhủ : “Biết sống, dễ van cầu đắc chí / Miễn đừng tới tấp những hư hao!”. Và cái “thực tại chia lìa” kia luôn là nỗi ám ảnh cho bao trăn trở trong đời : “Ta vẫn đầu sông, em cuối bãi”. Đến đây tôi chợt nhớ một lời dạy trong kinh Phật : “Kẻ vô ơn, bạc nghĩa – dầu ở gần, cũng hóa xa. Còn người tri ân, nặng nghĩa – thì dù ở xa, cũng rất gần”. Tuy trên “hình tướng” là “đầu sông/ cuối bãi”, là “mất nhau”! (“chờ mãn đời đi để … mất nhau”)– nhưng trong cõi tâm thức uyên nguyên vô hình – nhà thơ không bao giờ xa, không bao giờ mất cả! Biết “mất” là không “mất” tí nào!
Đoạn kết :
“Ngồi góc quê người coi lá rớt,
Bỗng mừng khi là mắc lên cây…
Thà khô héo chết theo cành mục,
Hơn phải sa cơ rụng đất này!”
Bài viết về nhà thơ Hoàng Lộc (qua tập “Trái Tim Còn Lại” – 1971) tôi không còn báo, cũng không còn bản thảo- nhưng tôi nhớ như in một điều : “Hoàng Lộc chỉ làm thơ tình, vì tâm hồn anh quá thật, quá sáng – không thể nói khác hơn lời từ trái tim mình!”. Đọc 4 câu cuối của bài “Lạc Địa” hôm nay- tôi cảm thấy mình có cơ sở để tin tưởng như vậy. Bài thơ là sự thu gọn của đời sống đang diễn tiến, đang trôi chảy, cả ánh sáng và bóng tối, nụ cười và nước mắt, mãn nguyện và thất vọng, do vậy, cho dù thực tại có như thế nào – thì nhà thơ vẫn không hề xa lìa đời sống đang là. Càng thấy rõ thực tại bao nhiêu, nhà thơ càng có những câu thơ bất hủ bấy nhiêu. Bốn câu kết trong “Lạc Địa” của Hoàng Lộc, là những câu thơ như thế !
Ngồi thu mình ở một góc phố xa lạ nào đó- không phải để chiêm ngưỡng vẻ đẹp nguy nga lộng lẫy nhà cửa người xe, mà để … “coi lá rớt” . Phút giây tĩnh lặng trở về với chính mình, với thiên nhiên ngàn đời hồn nhiên chung thủy đã đem lại phút giây thảnh thơi kỳ diệu : “Ngồi góc quê người coi lá rớt”. Tôi tự hỏi : Có mấy ai đã từng “coi lá rớt” như thế nhỉ?
Sự xuất hiện tình cờ của một chiếc lá rơi, rồi chiếc lá “mắc lên cây” – đã như một giọt nước mầu nhiệm làm tràn đầy tâm thức nhà thơ đã bao năm trăn trở, ấp ủ – phút giây “đốn ngộ” chợt đến : “Thà khô héo chết trên cành mục / Hơn phải sa cơ rụng đất này!”. Phải thiết tha sinh tử với “Tình Quê” mới có sự tỉnh giác cao độ để bật ra lời thơ thống thiết như vậy! – “Bỗng mừng” là một sự trở về, là sự “hồi đầu bỉ ngạn” rất quan trọng của một đời người! Chúng ta hiểu, nhà thơ là người có khả năng phát hiện ý nghĩa của đời sống và diễn đạt ý nghĩa ấy ra, truyền thông cho người khác. Góp phần xây dựng đời sống trở nên tốt đẹp – trở nên “nhân bản” hơn; chứ khôn phải sử dụng kỷ xảo ngôn từ để lừa mị, để làm hoen ố đời sống. “Bỗng mừng khi lá mắc lên cây” là một trực nhận rất nhân bản, rất thực, rất Người…
Đọc “Lạc Địa” của Hoàng Lộc tôi vừa thương nhớ Anh, vừa trân trọng Anh. – một nhà Thơ suốt đời luôn trân quý một “chữ Tình” !
Lập Tâm tịnh thất
Th.5.08
MANG VIÊN LONG
@ Kính gởi anh cả MVL mến !
Khi nghe Anh nói đến bài thơ có tên là LẠC ĐỊA của anh HL là em như bị cái tên đầy ma lực ấy hút rồi !Hình như tháng trước,anh MVL có gởi một số tập thơTRÁI TIM CÒN LẠIvô Xứ Nẫu nhưng em chưa có duyên đọc được !Thật tiếc !
Chiều nay, uống café cùng anh NQH về.! Em vội ghé “Xứ Nẫu”thấy anh hồi âm ngay, lòng em thật xúc động và mừng vô cùng !Em đọc đi ,đọc lại bài thơ LẠC ĐỊA và lời BÌNH sắc nét của Anh đến mấy lần…Mỗi con chữ như những nhát cuốc” gọn mà sâu “khơi thông tâm trạng em chảy cuồn cuộn,xói tràn…
“Lạc Địa” của anh HL đúng là một bài thơ” tâm trạng tuyệt hay”. Rất xuất thần !Giải bày nổi lòng của “người xa xứ” trước thân phận nghiệt ngã giữa sóng gió bão giông nhưng vẫn sừng sửng ,kiên cường…Đọc “Lạc Địa” với “lời bình”của Anh , em thấy mình thật nhỏ nhoi và nổi đau của mình chỉ là vết sướt ngoài da. Từng chữ ,từng câu trong 6 khổ thơ như một HƠI THIỀN thả lục căn liền mạch đan xen giữa thực ảo vô biên…man mác buồn nhưng “khẩu khí “đẫm chất “từ ái”.
LẠC ĐỊA như một đáp án giải bài toán khó trong lòng em “bừng tỉnh” và tự thấy thanh thản ngồi mỉm cười một mình! Đúng là bậc thầy,em thật ngưỡng mộ !
“Tâm là đất” và “cây không có đất” ngắt nghẻo như hai nẻo cô đơn mà quấn quýt không rời . Bài thơ mang âm hưởng như “Hồ Trường”_NBTmà đọng đầy chất nhân văn sâu lắng và tình yêu quê hương không chia cắt được trong lòng mỗi người dù đi bất cứ đâu (?)
Em xin ghi lại cho các bạn chưa xem cùng thưởng thức :
LẠC ĐỊA
Hoàng Lộc
“Cây đã già đời, đem bứng gốc,
Sót đôi chút rễ , vứt bên trời…
Tiếng kêu cứu gửi từ tâm đất,
Dơ dáng hình cây đứng lẻ loi!”
“Ta cũng già rồi qua xứ khác,
Tiêu điều thân thế lúc cây khô!
Hiểu sao quýt ngọt về Giang Bắc,
Giỏi bấy tay trồng cũng hóa chua…”
“Cơm áo nghe ra đời quá cực.
Bỏ bê nghiên bút kể nhiều năm!
Hiểu sao nhị cú tam niên đắc
Chỉ nữa câu đây đủ khóc ròng !”
“Hỏi sao đắng miệng mà không uống,
Nghiêng lưng chén lớn nổi ơ hờ…
Gió như gió bấc bên chiều mộng,
Thương thằng bạn rượu ở quê xưa!”
“Biết sống, dễ van cầu đắc chí,
Miễn đừng tới tấp những hư hao…
Ta vẫn đâu sông em cuối bãi,
Chờ mãn đời đi để…mất nhau !”
“Ngồi gốc quê người coi lá rớt,
Bỗng mừng khi lá rớt trên cây…
Thà khô héo chết trên cành mục,
Hơn phải sa cơ rụng đất này !”
Chữ “coi”trong khổ thơ cuối rặt từ “BĐ” như “xuất thần chở cả bài thơ “LẠC ĐỊA “bay bổng, đọng lại trong tâm trí người đọc , người nghe…
Chân thành cảm ơn anh MVL và Tác Giả !
@Nguyenngoctho xin đính chính :
Không hiểu sao , gần đây em có tật hơi đãng trí , hay quên nên có sự nhầm lẫn,thật đáng tiếc…
Xin lỗi anh Hoàng Lộc ,anh Mang Viên Long và các anh chị -em xin sửa lại là :
_Tập thơ của anh HL xuất bản trong dịp “Lễ Tình nhân”_ Xuất bản 2012( sau hơn 40 vắng bóng trên văn đàn VN) . Anh MVLcó gởi tặng cho Xứ Nẫu một số là tập thơ”CHO DẪU PHÙ VÂN” , chứ không phải là tập thơ”TRÁI TIM CÒN LẠI” – đã xuất bản 1971…Trong tập “CDPV” đã đọng lại sắc nét “chất tình” rất riêng của anh HL .Còn tập thơ”TRÁI TIM CÒN LẠI” đã xuất bản 1971.
_Một lần nữa xin chân thành thứ lỗi ! Rất cảm ơn !
@Anh MVL ơi !
Anh em ta đúng là :
“Hữu duyên thiên lý năng tri ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng “ phải không Anh ?
Khổ 1 chưa hay.,hơi khuôn phép Hai khổ sau hay hơn
Cảm ơn anh Đình thậm đã chia sẻ thật lòng !Chúc Anh vui…
Một bài thơ rất khí khái ,tràn đầy nhiệt huyết với quê hương
Rất cảm ơn Anh đã có lời khen , em sẽ cố gắng hơn nữa để không phụ lòng Anh…
Bài thơ gợi hình ảnh quê hương trong sự nhớ nhung và tiếc thương tình cũ nghe đến nao lòng .
Hôm nào ” dzìa quảy ” hú YD nha.
Chúc nguyenngoctho khoẻ , vui nhiều nghen !
Rất mừng dzì Yến Du đã “đồng cảm “ cùng “Hồn viễn xứ” !
Hè này “dzìa”, mình sẽ hú , nhớ nhé !
Chúc “cừ quài”đó nha…Ha..Ha..Há..”TÂY SƠN UI LÀ NHỚ…”
Nị dzìa Qui Nhơn thui , lên Tây Sơn lỡ bị …lạc siu !
Đi dzới “Nẫu Đá Hàng” thì khỏi phải sợ lạc rầu !
Chỉ có lạc…cảnh Tây Sơn thâu !Sợ quên luôn đường dzìa “Xài Dzòn” ấy chứ !
Đùa dzui thâu mờ…
Gửi tặng nguyenngoctho để gọi là đồng cảm cho… “sự nhớ quê”…
http://www.youtube.com/watch?v=Y00xi6CZCDo&feature=related
Nghe “KHÚC HÁT SÔNG QUÊ “ Anh tặng và nhìn “người bạn xa xứ quay về” như uống trọn dòng Sông Côn trong video clip , sao em thấy như tìm lại chính mình …
Cảm ơn Anh rất tâm lý và nhạy cảm với hồn Quê…Ước dzì có dịp chúng ta cùng dzìa thì chắc vui lắm ?
Chúc Anh cứ “dí dỏm” mãi cho Xứ Nẫu “cừ” quài cho đời thêm tươi…
Hàng phượng trường xưa dzẫn thắm hồng
Nhớ quài bước nhẹ thuở chờ mong
Biền biệt anh đi hồn viễn xứ
Đá Hàng…nẫu ruột anh biết hông?
Tui đi mà cứ nhớ nắng hồng.
Phượng đỏ Trường xưa rắc lối thương,
Nhớ người em gái bên Sông Đá .
Nẫu bến hoàng hôn _Thắt cõi lòng !
chào Nguyễn Ngọc Thơ!bài thơ nói dùm tui rất nhiều;nhưng “nẫu đá hàn”là nẫu nào dẫy?
Xin chào bạn TBN !”Nẫu Đá Hàng” là chính tui ấy TBN ơi !
Quê mình ở Phú Thọ _Bình Phú mà !
Cảm ơn bạn đã cùng tâm sự…Chúc vui !
Ra đi bỏ lại hương tình cũ.
Khát nước Sông Côn -“Nẫu”Đá Hàng !
“Nẫu” Đá Hàng chắc cũng nẫu ruột …
Chính dzì nhớ “người ấy “ cứ ngồi đợi bên Đá Hàng ngày ấy mà bi giờ tui dzẫn còn Nẫu ruột đây…dầu người ấy đã …con đùm cháu đề rầu…
Mình cứ không thể quên con nước buồn thiu ấy mãi
Chúc Hoa Ti Gôn vui và “chẻ” mãi…
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng !
Đêm soi mình …
Nghe thác vọng mây trăng !
________
Câu Đêm soi mình hay lắm anh Thơ.
Thanh Hoa thật tinh ý ! Chọn ngay câu mà mình cũng yêu thích nhất nên cho vào câu kết Cứ)
Chúc TH luôn bình an và mãi vui !
Cho mình hỏi tí ! Thanh Hoa là người quê ở Tây Sơn hay Quy Nhơn ?
Rất muốn biết về thông tin của bạn !