Lê Đức Vũ
Hôm nay 14 tháng hai,sao mấy con không tìm một góc riêng cho lãng mạn ; tập trung về đây lại còn muốn tía má kể chuyện cổ tích ??? Lại còn Ớt bay với Xoài tượng nữa, còn tí xíu mà cũng xáp dzô hóng chuyện người lớn à?
…………………………………..
Thôi ,má bây ừ thì tía kể dzậy……
Hồi tía còn đang học tập,bà nội thằng Lán vào thăm cho mấy ràng bánh tráng dừa ;chiều chiều , tía thường xin phép cô quản giáo cho nghĩ sớm một tí để nướng bánh mấy anh em cùng giải lao, cô quản giáo đồng ý và có giao ước trước cổ sẽ bỏ đi qua bên kia cầu,anh em nghỉ đến khi nào cổ quay lại thì về trại…
-“Cô quản giáo là ai dzẩy ông thầy ?”
-“A ! thằng này rộn chuyện,là bà thầy của con bây giờ đó, thôi để yên ông thầy kể cho mọi người cùng nghe,bữa khác con hỏi riêng ông thầy nghen?”
……
Được mấy hôm thì cô quản giáo mang thêm mấy cái bánh phồng qua tham gia…
Trời ! thấy cô quản giáo cầm hai cái cây ,lật qua lật lại cái bánh phồng trên bếp lửa tía mầy mê hổng chịu nổi , cứ như Tề thiên đại thánh múa thiết bản…một lát là có cái bánh phồng vàng ươm ,phẳng phiu ,không một vết cháy,ăn giòn rụm…Một bửa tía làm gan hỏi
-“Cán bộ nướng bánh phồng hay quá, hay là bửa nào nướng thử bánh tráng dừa của tui xem ,biết đâu chừng ngon hơn tui nướng “
-“Hứ! ngày mai anh để tui nướng nghen!”
Hôm sau tía mang luôn hai cái cho chắc ăn; mà thiệt ,cô quản giáo nướng bánh tráng dừa cứ y như nướng bánh phồng cho nên cái bánh chỗ thì cháy đen chỗ thì còn trong veo màu bánh sống mà hay ở chỗ cái bánh lỳ chay ,không có chỗ nào phồng mặt…
-“Trời ơi ,bánh nướng kiểu dzì mà giống chó lác dzữ nè trời…” cô quản giáo than
Thiệt tình là tía mầy nhịn cười không nổi,nhưng cũng may là cô quản giáo không giận ,thế là tía mầy chui dzô bụi ô rô lấy ra cái khác.
-“Thôi để tui nướng cái khác cho anh em có cái ăn, cái này để tui nướng lại kỹ thêm một tí để pha trà, đừng có buồn tui sẽ chỉ tại sao bánh không chín mà chỉ cháy…”
Tía mầy cời rộng rồi dập tắt lửa ngọn vừa nướng vửa chỉ dẫn…lửa phải riu riu ,lật bánh liên tục mà cái quan trọng là phải dùng que cời ém mặt bánh xuống sát mặt than…
-“Sao anh không nói sớm ,thôi để tui nướng tiếp coi sao !”
-“Thôi để tui nướng cho chắc ăn ,anh em đang tới kìa ,mai tui mang luôn hai cái cho cô tha hồ nướng”
-“Anh hứa rồi đó nghen !”
…..
Hôm sau tía mầy thủ luôn ba cái gọi là cho chắc ăn…chưa tới giờ mà cô quản giáo đã te te đi tới
-“Hôm qua anh hứa tui sao,anh nhớ hông?”
-“Nhớ chứ ,tui mang tới ba cái lận tha hồ nướng , hôm nay hy vọng là cô khỏi phải nướng bánh phồng”
-“Sao dzậy ?”
-“Thì ba cái chắc ăn được hai, đâu cần phải nướng thêm bánh phồng”
-“Ờ hé!… thôi mình làm luôn đi.”
Tía mầy lấy bập dừa nổi lửa ,lấy ấm đi múc nước , tới chừng đi lên thì thấy cô quản giáo miệng méo xệch, mắt thì đỏ kè…đang thút tha thút thít ,hai tay dấu sau lưng ,ngó lại thì bánh còn hai cái ,lửa thì tắt ngóm mà chỉ toàn khói là khói…
-“Thôi tui hiểu rồi, đừng có buồn, tại vì cô hấp tấp, chờ nấu ấm nước đã lúc đó có than rồi mới nướng bánh ,cũng may là tui mang đến ba cái bánh…”
Nấu xong ấm nước thì cô quản giáo bảo
-“Thôi thì anh cầm tay chỉ dziệc đi chớ nó mà hư nữa thì tui …hận anh suốt đời…,gì mà hổng chịu chỉ luôn một lần cho có đầu có đủa,dạy kiểu gì mà giống như dạy con nít học a b c…”
Trời đất!!! tía mầy đứng chết trân…
Sau đó tía mầy ra sau lưng cô quản giáo hai tay …dzịn hai tay cổ…bỗng nhiên tía thấy cái ngực mình nó …rần rần ,hai cái tay nó.. giựt giựt ,ngó lại thấy mặt cô quản giáo ..đỏ lựng…thì ra cô quản giáo đang nổi dza dzịt …mắc cở
-“Thôi chết! tui dzô ý dzô tứ quá…xin lỗi cô…”
-“Tui hổng trách anh đâu ,thôi thì anh cứ làm ,đừng …ngại…”
Thế là cái bánh đầu được nướng xong
-“Thôi cái sau cô tự làm đi , còn cái này tí nửa sửa lại sau, chỉ tại vì tui còn ngượng hơn cô nên nó mới như dzậy “
-“Thôi đi …c…h…a…”
Mà tía mầy cũng không ngờ là cái sau cổ nướng chẳng thua gì tía…
Từ đó cô quản giáo giành nướng bánh mỗi chiều…,cũng bởi vì rảnh việc, nên tía mới xin cô quản giáo đi tắm sớm, bửa sau cổ nướng bánh xong rồi chạy ra bờ sông kêu tía vào; bất đồ thấy tía đang…nằm ngữa trên nước…
-“Hay quá ta ! anh này ngó dzẩy mà nhiều tài dzặc quá ta , mai phải chi tui ngón này nữa à nghen!!!”
-“Dạ !!!”
Hôm sau tía được đặc cách về sau với cô quản giáo …thế là tía chỉ luôn ba thế nằm sấp,đứng ,nằm ngữa…cho chắc ăn…tía thực hành trước cho cổ thấy, rồi nhắc đến lúc cổ thực hành
-“Anh đừng ngại , thế nằm sấp ,thế đứng ở đây con nít cũng làm được còn nằm ngữa thì chưa ,dzì dzậy tui cho phép anh đỡ.. lưng tui khi tui tập”
Trời đất…phải cẩn thận thôi ,tía nghĩ thầm…đang đỡ nằm ngữa,bỗng dưng cổ đưa tay vuốt mũi…thế là …chìm một bên, tía chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy cái gì âm ấm đang giựt giựt ở trứơc ngực…
-“Thôi rồi đời mình tiêu rồi…” lần trước là lưng cạ ngực tay nắm tay còn bây giờ thì ngực cạ ngưc, tay tía thì đang ôm hông cô quản giáo,mà tay cô quản giáo thì đang quàng cổ tía…
Tháng sau tía được ra trại và sau đó thì cô quản giáo là …bà thầy của… mấy con ; thôi cho mấy đứa nhỏ đi ngủ đi ,coi con Xoài tượng kìa ,nhắm tít con mắt…
-“Con có ngủ đâu…con đang nghĩ con là công chúa,anh Ớt bay là hoàng tử ,bà thầy là hoàng thái hậu còn ông thầylà…”
Ha ha…ha ha…….

