Truyện Ngắn
Trần Minh Nguyệt
Hai người đàn ông đang ngồi lai rai ở quán bà Tâm, họ ngồi ở đấy chén chú, chén anh từ sáng tới bây giờ. Hai khuôn mặt đỏ ửng lên , sần sần – giọng nói đã nhão nhẹt, nghe có câu lè nhè nhừa nhựa tiếng được tiếng mất. Ở phía góc đường gần đó, cô Ngọ đang chào mời những vị khách đi đường để bán những gói xôi ế còn lại. Một số khách phất tay bước vôi – ra hiệu không mua; một số khác tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Tuy vậy cuối cùng cô cũng bán xong gói xôi cuối cùng. Cô dọn đồ đạc, xoong, nồi vào hai quang gánh và đi khuất dần vào trong con hẽm nhỏ.
Một gã bất chợt nói: “ Ông có biết con mụ Ngọ đó không? Mụ ta đúng là một con đàn bà trắc nết, lẳng lơ, vậy mà không biết thằng nào nó làm cho mụ có thai mà sinh con nữa? Nhìn thây mụ như vậy tôi bắt rùng mình !”. Người đàn ông kia mắt long lên với tia nhìn dữ tợn: “ Mụ ấy là một con đĩ, thì biết thằng nào là cha đứa bé đâu ông? ”. Ngừng lại một lúc, hít một hơi thuốc dài rất thỏa mãn – ông tiếp : “ Ông mới về đây, nên ông chưa biết đó thôi, thời trẻ mụ ấy cũng dể nhìn, vậy mà cũng chỉ vì mụ ấy hư hỏng quá nên không kiếm nổi một tấm chồng cho tử tế.”. Bà Tâm – chủ quán nhậu, đang đứng ở quầy bên cạnh – liếc hai người đàn ông với tia nhìn sắc lạnh. Bà nín lặng. Khẻ lắc đầu, buồn bã….
Căn nhà tranh lụp xụp, xiêu vẹo, ẩm thấp – rộng khoảng 9m2 nằm ở cuối góc vườn đầy cỏ dại của Đình An Nam. Hai con người chui rúc vào đó để tránh mưa, tránh nắng. Lúc Ngọ 8 tuổi gia đình cô cũng có một ngôi nhà nhỏ cạnh bến sông An Hòa, nhưng từ khi mẹ cô bị chứng bệnh nan y, của cải trong nhà lần lượt ra đi, và đến khi mẹ cô mất, ba cô phải bán nhà để trả nợ. Ba Ngọ bị mù vì làm thuê, đập vỏ đạn lấy thuốc và đồng cho chủ vựa mua bán đồ phế liệu. Cảnh nhà suy sụp, cùng đường – hai cha con xin làng về tá túc tạm ở mảnh đất sau Đình này. Những ngày nắng thì tạm yên cho dầu với cái nắng hè gay gắt gió Lào đến ngộp thở. Ngọ sợ nhất mỗi khi mùa mưa bão đến, hai cha con ngày đêm nơm nớp lo sợ túp lều có thể sập ngã bất cứ lúc nào. Những cơn gió thốc, những trận mưa ào ạt – khiến túp lều rung rinh như chực bay lên hay ngã qụy xuống đất. Những ngày mưa to gió lớn, hai cha con cùng nhau chen chúc vào chổ khô duy nhất còn lại trong góc nhà. Cả đêm hai cha con lão mất ngủ vì mưa dột khắp nơi. Nghề mà cha con Ngọ nương tựa để có cái ăn ngày hai buổi là xin sự bố thí của thiên hạ khắp vùng. Từ ngả chợ, đến bến xe. Hôm nào đi xin gần nhà, tối – cha, con về lại căn nhà của mình – lúc phải đi xin ở xa, cha con Ngọ ngủ ở lều chợ, vỉa hè hay gầm cầu. Cuộc sống của hai con người lầm lũi, mò mẫm – không tìm đâu ra nẻo sáng.
Mười sáu tuổi, Ngọ dần trở thành thiếu nữ, và mọi người trong cái xóm nhỏ này ai cũng bảo là cô rất xinh. Ngọ không cùng cha mình ăn xin nữa, mà lên thị trấn xim làm tiếp viên cho một quán cà phê. Vẻ nhút nhát, nhu mì và nét mặt hoang dại của Ngọ thu hút bao khách đến quán. Và Ngọ đã sa ngã vì những vẻ hào nhoáng, quyến rủ bao vây chung quanh. Cô làm được rất nhiều tiền, dành dụm mua được ngôi nhà cấp bốn cho hai cha con. Từ đó, hai cha con không còn cảnh chui đục trong túp lều xiêu vẹo ở góc đình mà nhịn đói để đi ngủ nữa.
Cô có thêm vài cái tên mới “ Ngọ ca ve”. Có người còn ác ý hơn bảo cô là “ Ngọ ăn sương- gái bán hoa ” . Nếu cứ sống chung với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác chỉ vì tiền thì người ta gọi cô là “con đĩ” cũng không sai chút nào. Ngọ cũng không sai, cô không biết chữ nào, nghề nghiệp cũng không có, mà cha thì nay ốm, mai đau – cô biết làm sao để tìm ra tiền chăm lo cho cha, cho con cô bớt khổ đây? Cô chỉ còn tấm thân mình – còn chút nhan sắc, là “ vốn liếng “ duy nhất có thể xoay ra tiền mà thôi. Tiền bạc không dễ kiếm và cũng chẳng ai cho không – nếu không có sự trao đổi?
Cuộc sống không ngột ngạt. chật vật như trước, nhưng cha của Ngọ thì buồn hơn. Cả ngày ông không nói gì với cô cả – chỉ lầm lũi vào ra như một cái bóng lờ lững vô hồn và có khi còn thở dài bỏ bữa. Ngọ thương cha, nhưng không thể nghe theo lời ông được, Ngọ không muốn mình đang được sống sung sướng, nuông chìu, dư thùa như thế này lại trở về cuộc sống lam lũ trước kia. Đôi lúc, Ngọ cũng băn khoăn tự hỏi : “ Danh dự là cái gì nhỉ? Trước kia cha, con cô nghèo quá, suốt ngày đi ăn xin. gặp người tốt bụng thì chẳng sao nhưng gặp phải kẻ xấu bụng thì bị xua đuổi, còn nghi ngờ là người ăn cắp – lúc đó cha, con cô còn có danh dự nữa không? Danh dự của người nghèo khổ cùng tột như cha con cô có còn trên đời này không? ” . Ngọ cũng thường thì thầm tự an ủi mình : “ Xét cho cùng mình có trộm cắp của ai đâu? Mình bán dần danh dự, đổi sự trong sạch của bản thân, đổi luôn hạnh phúc của tuổi trẻ để có đồng bạc nhét vào túi cơ mà? “
Có vài lần Ngọ bị những người vợ của những kẻ no xôi, rững mở kia chận đánh tơi bời, và cắt tóc làm nhục cô ngoài đường. nhưng cô chỉ cảm thấy đau đớn ê ẩm ở thân xác thôi, cũng không mấy xấu hổ. Ngọ nghĩ đơn giản : “ Mình làm chuyện đó vì tiền và những lần như vậy chỉ là tai nạn nghề nghiệp mà thôi. Có gì mà xấu hổ? “ .
Ngày Ngọ có thai bé Khang, cô cũng định đi phá bỏ nó như bao lần, nhưng bác sĩ bảo nếu cô phá thai nữa cô sẽ vĩnh viễn không có con. Bác sĩ cho cô một tuần để suy nghĩ, từ ngày sống bạc mạng đến giờ, đây là lần đầu tiên làm cô dằn vặt khổ đau. Nằm đêm – Ngọ suy tính : “ Bỏ đứa con này đi thì trong cuộc đời mình sẽ không còn có con được nữa, còn giữ lại nó thì đời mình chắc sẽ chịu thêm bao nỗi khổ đau? “
Ba Ngọ gặn hỏi khi nghe tiếng khóc bất chợt của cô trong đêm – biết chuyện, ông kiên quyết bảo cô phải giữ lại đứa bé, nếu cô không làm vậy thì ông sẽ bỏ nhà , không nhận cô là con, và lang thang đi xin ăn như trước cho đến khi chết ở đầu đường xó chợ nào đó.
Và bé Khang đã ra đời. Khi nó còn tượng hình trong bụng Ngọ do dự, không muốn giữ nó lại, nhưng khi nó ra đời, nhìn thấy măt con – tự dưng cô cảm thấy yêu thương nó vô hạn. Nó trở thành niềm hạnh phúc cho cả hai cha, con cô. Cô quyết định rời bỏ nghề “ gái cave “, về nhà làm đủ mọi việc để nuôi con. Ngọ không muốn con mình khi lớn lên phải bị tủi nhục, hổ thẹn vì cái quá khứ tội lỗi, nhơ nhuốc của mẹ.
– Này cô kia! Cô đổ rác trước mặt nhà tôi vậy sao? Ngọ hét to.
Cô Lan – nhân viên của doanh nghiệp tư nhân mỹ phảm Tiến Đạt giật mình quay lại: “ Trước nhà cô hồi nào? Mà ai trong cái ngõ này cũng đổ ở đây, chứ có phải mình tôi đâu? Nhà cô nằm kẹt trong xó xỉnh vậy phải rán mà chịu chứ? ”.
Ngọ xấn lại khiến Lan giật mình quay lui nhưng cô vẫn còn nghe giọng nói đầy giận dữ của Ngọ vọng theo : “ Mấy người cũng vừa vừa thôi chứ, sao mà chỉ biết có mình không vậy? Nhà cao cửa lớn thì mặc mấy người, đem rác đổ trước nhà tôi là không yên với tôi đâu? Nếu không muốn tôi đem rác, và đồ dơ dáy này hất lại vào nhà thì ra mà hốt lại đi? ”
Lan cũng không vừa : “ Cô dám thì làm đi, tôi thách cô đó. Ai mà không biết cô là dân chợ búa, hàm hồ, lẳng lơ, hư hỏng chứ ? ”. Nói xong Lan vào nhà đóng sầm cánh cửa cổng lại. Ngọ hùng hổ vào nhà lấy cái mê hốt rác ra định bụng xúc rác đem đổ lại nhà của Lan, nhưng thằng Khang đi học về – chạy ào vào nhà gặp cô. nó khoe: “ Má ơi! Hôm nay con được cô giáo khen đó. Con viết bài văn tả má, vì con thương má nhiều nhất nên con tả rất hay ”. Ngọ ôm con vào lòng – nước mắt bổng rưng rưng. Cô lặng lẽ cầm hộp quẹt ra đống rác và nhóm lửa đốt nó. Mọi nỗi hờn giận trước kia đều cháy tan theo ngọn lửa …
Phía bên kia đường, đoàn người ăn mặc sang trọng tay cầm bó nhang to, và túi trái cây, bánh kẹo nặng trĩu – họ rẽ theo con đường tiến sâu ra nghĩa trang thị trấn. Ngọ vội bảo cu Khang ngồi ở cửa trông nhà, cô lầm lũi theo sau đoàn người. Những người thăm mộ hôm nay có vẻ giàu sang lắm . Họ đem chưng ra trước mộ những hộp bánh đắt tiền, trái cây nhiều loại và còn có cả vài ba lốc nước yến nữa. Ngọ cảm thấy hồi hộp nhưng thầm nghĩ lễ vật mà người ta dùng để yếm trừ, trẻ chăn bò sợ không dám ăn nên cô tin chắc chắn là của mình. ( còn đồ cúng mả bình thường thì cứ phải tranh giành mới có được)
Những người đi thăm mộ dường như cũng biết được điều đó, nên họ ở nán lại rất lâu, chờ lúc tàn hết cây nhang mới về. Khi họ vừa quay lưng rời khỏi, cả đám trẻ chăn bò đã nhảy ào vào lấy những gì họ để lại, Ngọ vội chen vào và đúng như cô nghĩ – cô đã có được một lốc nước yến, và một hộp bánh. Ngọ bổng thấy lòng rộn lên niềm vui như chính mình được cho quà. Ngọ nghĩ đến nụ cười của cu Khang, và câu hỏi thường ngày của cha: “ Con cho cha thứ gì vậy? “
Bà Hường đang mạnh khỏe vậy mà bổng dưng bị tai biến rồi phài ngồi một chỗ. Trước kia, bà Hường cũng có chồng, có con đàng hoàng – nhưng bị nhà chồng sắc bạc quá không ở được đành bỏ chồng con trôi dạt về con hẻm này. Bà cũng là một người bán hàng rong, đụng đâu bán đó dọc phố ngoài chợ như Ngọ, và cũng cùng chung cảnh nghèo hèn trong cái xóm được đặt tên là “ Xóm Lá “..
Lúc bà Hường còn khỏe mạnh, Ngọ với bà không thuận, cải và ẩu đả với nhau suốt ngày với một lí do duy nhất là giành giật bán từng bó rau, trái bí mà vài khách hàng tình cờ gọi mua giữa phố chợ. Ban quản lí chợ và trưởng thôn đã bao phen đưa họ ra kiểm điểm , nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Từ ngày bà Hường bị tai biến, không đi được nữa – ai cũng ngạc nhiên thấy chính Ngọ lại sang đỡ đần bà trong lúc trưa hoặc tối chứ không có người nào khác – kể cả hai đứa con của bà! Ngọ bảo thẳng với bà Hường khi nhìn được vẻ bối rối và biết ơn trong ánh mắt của bà : “ Chị đừng lo, tôi không rảnh để giúp chị ban ngày đâu. Đằng nào trưa, với tối tôi cũng rảnh mà, giúp chị một chút để trả ơn chị vậy. Dạo này không có chị, dọc phố, ngoài chợ tôi cũng bán đắt hàng hơn… ”. Thỉnh thoảng, Ngọ còn giúi vào tay bà Hường một ít tiền ăn sáng nữa. Tuy bà Hường đau nằm một chổ, di chuyễn khó khăn – nhưng nhà cửa vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng nhờ bàn tay của Ngọ.
Nhờ sư thầy ở tịnh thất Ngọc Lễ mỗi sáng đều ghé châm cứu và săc thuốc nam cho uống – ba tháng sau, bà Hường bắt đầu đi lại được. Bà tập đi dần ra chợ, và có thể buôn bán kiếm sống như trước. Nhưng lần này cả bà Hường và Ngọ đều đồng lòng nhường nhịn. thương yêu nhau – như hai chị em ruột vậy!
Nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt từ quán nhậu đầu con hẽm vọng vào – Ngọ và vội miếng cơm, và tất tả chạy ra phụ việc rửa chén bát cho bà Tâm kiếm thêm tiền cho cu Khang đi học thêm vào thứ bày và chủ nhật như đã hứa với nó tuần trước. Ở vùng này ai cũng biết tiếng “ con Ngọ ca ve, con Ngọ hung dữ, con Ngọ trắc nết “ – nên cô không dám ló mặt lên phía trước quán như một người bị bệnh truyền nhiễm. Với Ngọ – cô quen nghe những lời như vậy rồi, cũng không mấy xấu hổ nhưng chỉ sợ bà Tâm mất khách, sẽ không nhận cho cô làm thêm nữa mà thôi!. Ngoài tiền lương hằng tháng, Ngọ còn được bà Tâm cho thức ăn thừa của khách để tối về cho Khang và cha cô ăn thêm trước khi ngủ.. Hôm nào quán đông khách, hôm đó gia đình của Ngọ còn có được thêm bữa ăn sáng ngon lành….
Dù mang nhiều tiếng xấu từ cửa miệng của lắm kẻ ngồi lê đôi mách ác tâm – nhưng những câu nói ngộ nghĩnh, ngây thơ của bé Khang, lời thì thầm dặn dò thân thiết của cha – Ngọ đã dần tìm thấy được niềm tin yêu trong cuộc sống và luôn nuôi nấng hi vọng về một tương lai tươi sáng sẽ đến với bé Khang – không xa …
Tháng 9 -2011
TRẦN MINH NGUYỆT

Truyen hay
Cảm ơn Nguyên đã đọc truyện và động viên MN.
Vinh Rùa tui rất đồng cảm với anh Thuận Nghĩa trong nhìn nhận :
“Đọc truyện của Minh Nguyệt luôn làm cho mình gần gũi hơn với những người bất hạnh, khốn cùng. Người MẸ bao giờ cũng cao quý, dầu người mẹ đó là Ngọ, bị hoàn cảnh đưa đẩy phải bán thân muôi miệng, nuôi cha đui mù. Cái “hậu” của truyện và của cuộc đời cô gái chính là việc cô không phá thai. Bản năng làm mẹ và cái tâm của người cha mù lòa đã đốt lên ánh lửa soi đường cho Ngọ sống có ý nghĩa…..”.Đọc ở đoạn :
“………Đôi lúc, Ngọ cũng băn khoăn tự hỏi : “ Danh dự là cái gì nhỉ? Trước kia cha, con cô nghèo quá, suốt ngày đi ăn xin. gặp người tốt bụng thì chẳng sao nhưng gặp phải kẻ xấu bụng thì bị xua đuổi, còn nghi ngờ là người ăn cắp – lúc đó cha, con cô còn có danh dự nữa không? Danh dự của người nghèo khổ cùng tột như cha con cô có còn trên đời này không? ” . Ngọ cũng thường thì thầm tự an ủi mình : “ Xét cho cùng mình có trộm cắp của ai đâu? Mình bán dần danh dự, đổi sự trong sạch của bản thân, đổi luôn hạnh phúc của tuổi trẻ để có đồng bạc nhét vào túi cơ mà? “…..
Thì VR tui cứ băn khoăn rằng : Nếu Ngọ suy nghĩ “được” như thế thì, nàng Ngọ có còn là “Người đàn bà trắc nết”(như người đời vẫn gọi)nữa không?
* Trần Minh Nguyệt “thường” nhìn và khai thác những bất hạnh trong đời sống! Truyện hay_nhưng, Buồn!
(Nhân đây VR cũng xin cảm ơn về tập truyện ngắn “Người đàn bà và những giấc mơ” mà MN kí tặng_do Sáu Nẫu chuyển)
Anh Vinh rùa lí lựng hay quá ! Nếu vậy theo anh thì phải gọi người đàn bà ấy là gì nào? không nên đem hai từ Trắc nết mà gán cho một con người vì cuộc sống phải hy sinh thân mình. Nuôi cha, nuôi con và còn giúp đỡ bạn bè khi hoạn nạn! Qua câu truyện trên thì chúng ta ai cũng cảm nhận được.. người đàn bà ấy là một con người tốt, chúng ta không nên gán cái tên như vậy ! Anh Vinh đặt tên khác đi nha…!
Chị Hồng Vân! Có phải ai cũng đồng cảm với những người như Ngọ đâu chứ? Hay có nhiều người xem họ là trắc nết, là người bỏ đi đấy chứ? Cảm ơn chị đã đồng cảm.
Đọc comment của anh Vinh em rất vui. Anh đã nói hộ những gì Minh Nguyệt muốn gởi gắm qua câu chuyện. Ngọ là một cô gái trải qua nhiều biến cố, nhiều chuyện xấu xa và một số người đã đặt cho cô ấy là trắc nết, đó là quan niệm của mỗi người. Câu hỏi của Ngọ về danh dự cũng đáng cho ta suy ngẫm phải không? Cô ấy hành động là đúng hay sai, MN cũng không biết nữa. Chỉ biết rằng chúng ta nên đồng cảm với những người như cô Ngọ cho cuộc đời họ bớt buồn, bớt khổ. Chúc anh an lành.
Một tâm hồn rất đáng trân trọng và một hoàn cảnh thật đáng thương !
Cảm ơn Tịnh Quyên đã đồng cảm với những cuộc đời đầy khổ đau như cô Ngọ. Họ thật đáng thương? Chỉ vì họ buộc phải làm vậy mà thôi.
Ôi! cũng là một kiếp người,một số phận!
Cái tâm của Ngọ đã thay đổi được cuộc sống ,đứa con là niềm tươi sáng cho Ngọ .Truyện của MN rất có tâm có tình..
Nghe chị than Ôi một cuộc đời khiến MN chạnh lòng, đúng là cũng một linh hồn, một số phận nhưng sao lại khổ đau quá như thế này phải không chị? Tiếng nhơ mà Ngọ phải chịu không nói làm gì, chỉ sợ cháu bé kia mai này biết quá khứ của mẹ có còn yêu thương mẹ như xưa không?
Tội nghiệp cho cảnh đời Ngọ quá!
Cảm ơn chị Phàn! Trên cuộc sống này còn nhiều cảnh đời như Ngọ lắm. Chúng ta hãy chia sẻ cùng họ chị nhé. Họ thật đáng thương.
Một hoàn cảnh rất đáng thương ! Trong hoàn cảnh bất hạnh này tình yêu thương ( tình cha con , tình mẫu tử , tình người …) vẫn nỗi bật . Một tác phẩm thể hiện lòng nhân ái . ” Lòng nhân ái là biểu hiện cao đẹp nhất của con người ” ( một câu danh ngôn ).
Chúc Minh Nguyệt khỏe và vui nhé !
Cảm ơn chị Yến Du! Tình cha con, tình mẫu tử đã là động lực giúp cô Ngọ vượt lên trên số phận khắc nghiệt của mình. Hi vọng cuộc đời những người như cô bớt khổ đau.
Nhung cau chuyen rat dam tinh nguoi
Cảm ơn Nguyen Thuy đã đọc truyện và đồng cảm với những con người khổ đau như cô Ngọ
**** CHÚC MỪNG MINH NGUYỆT *****
Ngay lúc bà con xunau.org đang đọc và bình luận về ” Người Đàn Bà Trắc Nết”, hôm qua một số bè bạn ở phía Nam trong đó có Thuận Nghĩa nhận được một quà tặng đặc biệt:
Tập truyện “NGƯỜI ĐÀN BÀ & NHỮNG GIẤC MƠ” của Minh Nguyệt, 124 trang, khổ (13 x 19) cm, nhà xuất bản Thanh Niên ấn hành.
Sau tập truyện ” Những Kẻ Tự Phong”, đây là tập truyện thứ hai của Minh Nguyệt được xuất bản. Trong tập truyện mới có những truyện ngắn đã lên trang mạng của chúng ta.
Xin cảm ơn Minh Nguyệt và hy vọng bạn sáng tác đều tay.
Thuận Nghĩa & bạn hữu.
CHÚC MỪNG MINH NGUYỆT ! (nhưng sao hổng thấy tẹng anh Tú dzẫy ? Phân bì đó nhen ! … Đùa đó !)
Có đấy. Không có mẹt thì ráng chịu thiệt thòi. Ai biểu “lẹng lẽ” chốn chi.
Có ai giữ giùm quà tẹng của anh Tú … nhà em hông dzẫy ?
Chớ hổng phải ở chung nhà dzí Tú Gàn hử ?!
Chưa làm “lỡ” anh HVP ui, làm seo ở chung nhà được ?
Có! Em đang giữ gói quà ngừ đẹp tẹng anh nè ! dẫn đi ăn kem rùi lấy nha anh Tán Gù !
Hè hè ! Chiện nhỏ mừ ! “Hàng trao cháo múc” nhen Linh Lan (N.. à ?)
Khổ gơ ! Linh Lan này lại thích ăn kem giống Nị rùi ! Nị là Nị , chớ có nhầm nghen anh !
Ai biết đâu nà ? Anh đang bị nẫu … rượt chạy hụt hơi mà em ở đó đòi em kem ???
Xí lộn ! En kem !
Anh đang bị nẫu nào rượt…mà anh phải chấp hành mệnh lệnh vậy anh ! áá á ! em biết rùi….hì..hì !
Dzẫy chớ cả ngày nay em ở đâu mà giờ mứ thấy mẹt ?
hi hi …em lo …chạy trước rầu quynh quơi !
Chớ hỗng phải cái sellphone của anh nó cứ đờn bài ò e quài sao ?
Câu hỏi đó là anh Tán Gù hỏi em mà chị NỊ ! chị hông biết đâu ??
Nị … tẽn tò ! hò hò hò …
Điện thoại ? Đó là một trong những …”LẸNG LẼ”. Em không biết sao ?
Ủa mà cái hình chị Nị đâu rầu, sao kg thấy nữa dzẫy ?
Nị trả lời cái câu mà anh Tú Gàn kiu Nị kíu kíu đó , quýnh lộn qua bên này mà !
doandai … tẽn tò ! Khò khò khò …
Anh không đi tới buổi họp mặt của anh, em mà. Sao trách MN chứ?
Anh bận dzìa nhà thăm…má anh . Nghe nói có “phần” của anh rùi ! Anh cảm ơn Minh Nguyệt nhiều nhen ! Chúc ngủ ngon !
Cảm ơn anh Thuận Nghĩa! MN rất vui vì lời chúc mừng của anh và bạn hữu. Đây là món quà động viên Minh Nguyệt rất nhiều.
Anh Nghị nói đúng trong đời sống cần có tấm lòng nhất là đối với những người viết văn.Truyện này tôi thích vì cái nhìn nhân hậu của người viết về những nghịch cảnh trong xã hội
Cảm ơn Qui Thành đã đồng cảm với những cảnh đời khổ đau như cô Ngọ. Sống trên đời ai không muốn mình êm ấm, hạnh phúc nhưng nhiều khi nghịch cảnh của cuộc đời đổ lên cuộc đời họ. Thật là đáng thương, đáng tội.
Sống trên đời sống cần một tấm lòng,để làm chi em biết không? (TCS)….
Cảm ơn Hùng Nghị! Sống trên đời nếu có tấm lòng đồng cảm thì khổ đau của trần thế này sẽ không còn nhiều nữa. Những người như cô Ngọ sẽ bớt khổ.
Trong người đàn bà trắc nết vẫn có cái tâm cái tình.
Cảm ơn Sóc Con đã đồng cảm! Một con người đáng thương, chỉ hi vọng người đời đối với những người như Ngọ bớt khắt khe hơn.
Ngọ đâu có gì là trắc nết? Hoàn cảnh đẩy đưa thôi.
đọc truyện ngắn này, rêu cũng không thấy ở Ngọ có gì trắc nết cả…
chỉ thấy sự bất hạnh của Ngọ vì đã sinh ra trong một gia đình không nền tảng vững chãi… và cái nhìn xoi mói của xã hội – cuộc sống là vậy… Điều quan trọng là Ngọ tự sửa đổi và sống tốt hơn cũng nhờ chính sự hiện diện của bé Khang trong cô..
Thế mới biết thêm hơn về tình phụ tử…, dù mẹ trong mắt người khác xấu xa như thế nào đi nữa thì trong con vẫn là mẹ .
Hay là chị Minh Nguyệt đổi tựa là “Ngọ” đi 🙂
Cảm ơn Rêu đã đọc truyện! Người đời gán cho Ngọ cái biệt danh đó thôi. Em đã đọc truyện ” Một Bữa No” của Nam Cao không? Nếu đọc em sẽ hiểu cái tựa đề chị đặt thôi mà?
Tình … MẪU tử em ui ! ( Đừng nói là anh … rượt nhen ! Hì hì hì …)
Tình … MẪU tử em ui ! ( Đừng nói là anh.. rượt nhen ! Hì hì hì )
Rãnh ghơ hè ! Anh cần gặp em !
Rãnh ghơ hè ! Anh cần gặp em ! sáng nay ! ok chứ !
Lộn xộn nhen ! Muốn gì đây ? Chưa rãnh ! “Sì tóp hia” ! Nẫu la kìa !
Lộn xộn nhen ! Muốn bao cà phơ hay điểm tâm hử ! chổ củ 8g nghen, ok !
Đang ở Xuyên Mộc !
ố ồ…. riu lộn hè hè………
Cảm ơn anh!Chính cái hoàn cảnh đẩy đưa vậy, mà không phải ai cũng thông cảm cho những người như Ngọ. cái tiếng Trắc nết sẽ đi theo cô suốt cuộc đời.
Truyện ngắn này không gây ấn tượng với tôi.
Mình thì ngược lại có ấn tượng dù rằng truyện hơi nhiều chi tiết và tình huống
Cảm ơn Phương Mai đã đồng cảm với những người như cô Ngọ.
ANH VÔ CẢM VỚI NHỮNG CẢNH ĐỜI BẤT HẠNH CŨNG LÀ MỘT ĐIẾU DỄ HIÊU THÔI MA!
Cảm ơn Lê Văn đã nói hộ cho Minh Nguyệt,
Cảm ơn anh! Truyện ngắn không gây ấn tượng với anh cũng dể hiểu thôi.
Tội cho một con người biết hy sinh…để lo cho gia đình !
Chào em ! Khỏe không ?
Cảm ơn tonnuhaiyen! Một con người như cô Ngọ mà có cuộc sống quá khổ như vậy, tiếng trắc nết đã dành cho cô không biết đến bao giờ đây.
Đọc xong thấy tủi cho thân phận con người.
Cảm ơn anh Quang Dũng! Thân phận con người đôi khi là vậy mà anh. Anh vui,
Một câu chuyện đẹp vì nó thấm đẩm tình người
Cảm ơn Tường Vi đã đồng cảm với những người như cô Ngọ, cuộc sống này đôi khi là vậy, có những người không có lối thoát nào, và buộc phải vậy, dù họ lương thiện đi nữa nhưng mấy ai hiểu cho họ phải không?
Truyện hay
Cảm ơn Văn Huy đã động viên Minh Nguyệt.
Truyện nào MN cũng mô tả những con người bất hạnh và tác giả đứng về phía họ
như một sẻ chia tình người…Anh đã nhận được tập truyện NĐBvà NGM của
Minh Nguyệt tặng do Yến Du chuyển lại.Rất cảm ơn MN.Chúc em an lành.Tình thân
Cảm ơn anh Trần Dạ Lữ! Cảm ơn anh đã chia sẻ những bất hạnh, những nỗi khổ mà những người như cô Ngọ phải chịu. Cô ấy vậy nhưng mà tấm lòng của cô ấy thật bao dung.
TMN khắc họa nhân vật Ngọ, một số phận lẽ ra cũng được sống tử tế và ăn học như bao người khác, nhưng Ngọ phải bị một số người chung quanh nhìn nhận là người đàn bà trắc nết. Cuộc sống luôn khắc nghiệt như vậy. Không biết TMN có khóc hay không khi xây dựng nhân vật này. Ôi, những thằng đàn ông , những đồng tiền đến với người đàn bà trong truyện này thật khốn nạn. Sự thiệt thòi luôn thuộc về người phụ nữ, thật oái ăm! Một truyện ngắn đầy ắp tình người của tác giả TMN. Chúc vui, sức khỏe!
Cảm ơn chị đã nói hộ cho em nhiều điều.Cuộc sống có khi không dễ dàng chút nào, họ đôi khi chỉ có một con đường độc đạo dành cho họ mà thôi, họ phải bước theo. Ai không muốn hạnh phúc phải không? Nhưng hạnh phúc quá mong manh nhiều khi không nắm bắt được. Tiếng nhơ mà đời dành cho họ suốt đời.
Cảm ơn anh Hữu Duyên! Cuộc sống nhiều khi quá khắc nghiệt phải không? Chỉ hi vọng những người như cô Ngọ không phải chịu tiếng xấu của người đời dành cho họ, cho cuộc đời họ bớt tủi buồn.
Bài viết hay lắm Minh Nguyệt à! Mỗi cuộc đời có một số phận riêng. Chỉ có những người nghèo khổ mới hiểu thấu những nỗi đau khổ như cha con Ngọ , như bà Hường. Một cô Ngọ bị người đời khinh miệt nhưng tâm hồn cô lại rất đáng trân quý . Câu chuyện của em cũng là một mảnh đời có thật trong cuộc sống này .Cảm động lắm ! Chúc em vui, khỏe hơn .
… Cảm động lắm ! Chúc em vui,khỏe hơn ….
Chúc ai dzẫy hở Tú Gàn?
Ai mà nhái lại lời chúc của nguyentiet dzậy ta! kì gơ hén!
Chúc kí ngừ chúc Minh Nguyệt đó mà ! Thấy hay nẫu bắt chước, mắc gì kì gơ ?
Trắc nết nhưng tâm hồn không trắc nết là được rồi
Cảm ơn Thúy Loan! Tâm hồn không trắc nết là đủ rồi, MN cũng nghĩ như bạn? Hi vọng mọi người cũng nghĩ về họ như vậy? Có những tình cảnh mà con đường dành cho họ là con đường độc đạo buộc họ phải nhắm mắt bước theo thôi.
Một con người một hoàn cảnh nghiệt ngã đã đưa Ngọ vào cái nghề thấp bé bị xã hội xem thường .Nhưng con người đó có cái tâm cái tình và bản năng làm mẹ rất lớn.
Vậy Ngọ không phải là người đàn bà trắc nết mà nghề nghiệp bị người đời gán cho Ngọ.
Bài viết làm người đọc xúc động ở chỗ đứa con về khoe bài làm văn tả mẹ và người mẹ chùng lòng đi đốt rác.
Cảm ơn Hoa Ti Gôn đã cảm thông được những nỗi khổ đau mà những người như cô Ngọ phải gánh chịu. Hi vọng những người như Ngọ sẽ có cuộc sống yên bình hơn.
Mình thích comment của Thuận Nghĩa. Cảm ơn câu chuyện của Minh Nguyệt đã chia sẻ những cảnh đời bể dâu .Mình có chút ý kiến . Cách chuyển đoạn của bạn còn đột ngột lắm .( Vì đây là truyện ngắn) Khiến người đọc dễ cảm thấy câu chuyện mất tính liên tục.Chúc bạn luôn có nhiều mẩu chuyện mới. Minh Nguyệt là cây viết trẻ . Viết khỏe nữa . Mình thấy bài của bạn đăng liên tục. Mến
Cảm ơn Sống Đẹp đã đọc truyện và động viên MN. Trong cuộc sống còn có nhiều điều dâu bể, MN chỉ muốn góp một phần nhỏ xoa dịu những khổ đau. Chắc bạn đọc được truyện MN trên những trang web rồi? Vì ở trang Xứ Nẫu MN chỉ có vài truyện thôi mà? Chúc an lành.
Anh đã đọc Bài này ở trang Anh MVL rồi, Em vẫn giữ cách viết và mục đích của việc viết như lâu nay. mới vào đầu tiên nên A chưa dám nhận xét, bình phẩm gì nhé ! Chờ Quý quynh – Tỷ … cho ý trước rùi mình theo sau.
Chào cô giáo khỏe – vui nhé !
Cảm ơn anh đã đọc truyện của Minh Nguyệt! Em viết như một sự chia sẻ với những người như cô Ngọ thôi. Chúc anh vui.
Giu74a cái tên và nội dung khác nhau quá
Chào Phương Mai! Đôi khi cũng có sự trái ngược như vậy mà bạn. Cảm ơn bạn đã chia sẻ. Chúc an lành.
Trắc nết chưa hẵn đã là XẤU – là BỎ ĐI ! Khi mà sống có TÂM – có TÌNH – có HẬU !
Tốt nết chưa hẵn đã là TỐT – là HAY ! Khi mà sống không có TÂM – không có TÌNH – không có HẬU !
Khá khen cho cô Ngọ NGHÈO – THẤT HỌC nhưng lại là người … TỐT – người TỬ TẾ ( ít nhất là đối với cha mình – con của mình – hàng xóm của mình …) còn hơn những kẻ tự cho mình CÓ HỌC – CÓ TIỀN nhưng lại làm những chuyện … trời ơi đất hỡi !?
Cám ơn Minh Nguyệt đã … nhắc nhở ! Chúc VUI – KHỎE !
Cảm ơn anh Tú Gàn! Em cảm ơn anh đã đồng cảm. Cuộc sống còn có nhiều người đáng thương như cô Ngọ lắm anh à. Hãy hiểu và chia sẻ với những với những người như họ, cho cuộc sống của họ bớt buồn, bớt khổ. Chúc anh vui nhiều.
Lời bình của TÚ Gàn hay lắm! nguyentiet rất tâm đắc.
Cảm ơn chị! Có ai mà muốn mình trở nên như vậy trước mọi người đâu phải không chị? Ai không muốn mình hạnh phúc, nhưng nhiều khi không biết phải làm sao? Chị sáng nay chủ nhật làm gì? Chị vui nhiều chị nhé.
Lời “cồm” của nguyentiet hay lắm ! Tugan rất … thít nghe ! Hè hè ! Cảm ơn nguyentiet nhiều nhen ! Nhen ! Nhen !
Ậy ậy! dzâỵ nên cái tốt cái xấu cái đúng cái sai là do con người đặt ra con người cảm nhận.Phải hông hè!
Hỏi – là đã TỰ TRẢ LỜI rầu ! Qua Ti Gôn “phẻ” hông dzẫy ?
Chào Hoa Ti Gôn! Cái tốt hay cái xấu đúng là do con người cảm nhận thôi anh. Những người như cô Ngọ người đời khó thông cảm cho họ lắm.
Thăm Minh Nguyệt ! Đêm qua mưa dầm suốt – sáng ra còn lai rai! Trời đã sang Đông! Dậy sớm một chút – nhâm nhi li cafe – thăm XN : Đã thấy ” Ngưởi Đàn Bà Trắc Nết ” có mặt cùng bà con XN r Đúng là cái tên ” NĐBTN ” thoáng nghe…” hơi trái tai ” ( chứ chẳng ghê gớm gì đâu – như GR đã góp ý ) – nhưng đọc kỹ – đúng là không phải Cháu ” ác tâm ” – mà là…thiên hạ & người đời ác tâm với cô Ngọ? Người đời thường có cái nhìn định kiến & vị kỹ – nên vẫn gọi vậy/ mà chẳng cảm thông & chia sẻ được gì với những cảnh đời bất hạnh & nghèo khổ & tăm tối ( như cô Ngọ – chẳng hạn ) -Cháu đã nêu lên mấy chữ ấy ( NĐBTN ) với cái nhìn phản diện – mở rộng tâm từ & gần gũi & hồn nhiên đến với họ! Đây cũng là một ” nghệ thuật ” để đặt tựa cho 1 tác phẩm ( chú nghĩ vậy )/ gây sự quan tâm hơn cho người đọc. Cuối cùng: đọc xong – chú không thấy ” cô Ngọ trắc nết ” – mà chỉ nhìn thấy ” một cô Ngọ- đại diện cho bao nhiêu cô Ngọ khác- đáng trân quý & chia sẻ / chứ không phải để khinh miệt! ‘” Có phải vậy không?, Chúc cháu ngày CN an lành! MVL
Anh MVL nhận xét quá chính xác ! chị củng có cảm nhận như anh MVL vậy! bài viết quá hay ! Cám ơn MN nhé ! chúc em luôn vui khỏe để sáng tác nhiếu nhé!
Cảm ơn chị Loan! Em nói hộ tâm trạng cho cô Ngọ mà thôi, cô ta vì cuộc sống, vì cha, vì con của cô ấy đã làm những chuyện không đâu vào đâu, Vậy mà một số người gán ghép cho cô ta những tội như vậy. Những người sống trong sung sướng làm sao hiểu được những gì đã trải qua với cô Ngọ phải không chị? Chúc chị vui.
Cháu vui khi chú đọc truyện và nói hộ cho cô Ngọ nhiều điều. Một người mà làm gái bán hoa, tình tình hung dữ, làm những chuyện không đâu ra đâu ( như tranh cả đồ cúng của những đứa trẻ chăn bò) không trắc nết thì là gì phải không chú? Nhưng mà cô Ngọ đáng thương hơn là đáng tội, ai có qua cảnh nghèo khổ, xin ăn lê la khắp nơi mới hiểu được cái nổi khổ mà cô Ngọ phải gánh chịu trong cuộc đời. Ai cũng muốn có hạnh phúc, có ai muốn mình trở thành ” Vô thừa nhận” như cô Ngọ đâu chứ? Cháu chỉ hi vọng đời những người như cô Ngọ bớt khổ mà thôi. Cháu chúc chú an lành, may mắn.
Tui đề nghị để “trắc nết” trong ngoặc kép, có nghĩa người ta bảo dzẫy mà sự thật không phải dzẫy.= > Người Đàn bà ” Trắc Nết”.
Cảm ơn Mắm Ruột! Trắc nết hay không trắc nết là do người đời có thông cảm với những người như cô Ngọ hay không thôi?
Chào Minh Nguyệt.
Đọc truyện của Minh Nguyệt luôn làm cho mình gần gũi hơn với những người bất hạnh, khốn cùng. Người MẸ bao giờ cũng cao quý, dầu người mẹ đó là Ngọ, bị hoàn cảnh đưa đẩy phải bán thân muôi miệng, nuôi cha đui mù. Cái “hậu” của truyện và của cuộc đời cô gái chính là việc cô không phá thai. Bản năng làm mẹ và cái tâm của người cha mù lòa đã đốt lên ánh lửa soi đường cho Ngọ sống có ý nghĩa.
Truyện có thể dừng lại ở sự kiện cậu bé Khang khoe với mẹ được cô giáo khen khiến ” mọi hờn giận trước khia cháy tan trong ngọn lửa…”. Ngọn lửa ấy là tình mẫu tử giúp cô vượt qua khó khăn trong cuộc sống, bỏ qua những sân si vô nghĩa với người đời, ăn ở nhân nghĩa khi có ai đó cần mình.
Chúc MN khỏe để sống và để viết về điều tử tế, nhân nghĩa.
Cảm ơn anh Thuận Nghĩa! Có nhiều khi con người đứng trước một con đường dành riêng cho mình, buộc mình phải đi về phía trước, Minh Nguyệt nghĩ cô Ngọ cũng vậy thôi, còn cái tiếng đời kia có lẽ cô phải mang theo suốt cả cuộc đời. Hi vọng bé Khang lớn lên sẽ hiểu cho mẹ mình. Anh vui ngày mới.
Truyện thì hay nhưng dùng tên truyện nặng nề quá
Cảm ơn anh! Được khen truyện hay trong một ngày như thế này là em vui rồi. Mà thật ra Mn viết chỉ để nói hộ tâm trạng của cô Ngọ mà thôi. Chúc an lành.
Những người khổ thường thương nhau, khi sướng thường quên nhau, nhất là lúc này, sự hào nhoáng bên ngoài được làm thước đo vị trí xã hội. Từ tâm hiền thể hiện ra trang viết hiền, chúc cô khỏe, vui nhiều,
Em cảm ơn thầy đã đọc truyện em viết và động viên em. Mọi chuyện trên đời đôi khi là vậy nên cũng không biết phải làm sao nữa. Chúc Thầy vui.
Anh đọc bài này 3 lượt, anh cảm nhận…, nhưng chưa nói hết ý mình với xã hội hiện nay. Anh đông cảm với ý của Võ Xuân Phương !
Cảm ơn anh đã vào đọc và cảm nhận. Biết làm sao khi mọi chuyện đôi khi xảy ra như vậy. Anh vui.
Cái tên sao nghe ghê gớm quá Minh Nguyệt ơi !
Biết sao được anh! Người đàn bà mà đã từng làm gái, và sống như vậy thì biết làm sao? Còn tên là do một số người đặt cho họ mà, có phải Minh Nguyệt đâu? Chúc anh ngày nghỉ vui vẻ.