đinh tấn khương
1. CHUYỆN TÌNH TRÊN MẠNG
Cũng như vài gia đình khác, gia đình anh được đưa đến định cư tại Thụy Điển sau khi được tàu nước nầy cứu vớt, trong lúc chiếc thuyền con vượt biên đang chết máy và lênh đênh trên biển cả nhiều ngày.
Những ngày mới đến, vợ chồng và 2 đứa con sống rất hạnh phúc, nhờ nhận được những giúp đỡ ban đầu của chính quyền và người dân bản xứ. Dần dà thì cuộc sống cũng tạm đi vào ổn định.
Thời gian trôi nhanh, hai đứa con cũng đã trưởng thành và có gia đình riêng tư. Nhưng công việc sinh nhai thì cũng chỉ tàm tạm chứ không mấy khá giả cho lắm, nên chẳng giúp gì cho anh chị.
Anh có đi làm một thời gian nhưng sức khỏe đã hạn chế công việc, cho nên lúc sau nầy anh đành phải nằm nhà. Có lẽ sự eo hẹp về tài chánh là nguyên nhân thầm kín đã dẫn đến sự đổ vỡ của vợ chồng anh, trong độ tuổi ngũ tuần!?
Tiền bạc không nhiều nhưng lại nằm trong tầm kiểm soát của người vợ. Nhất cử nhất động anh đều phải báo cáo mọi chi phí tài chánh. Cuộc sống của anh bị lệ thuộc hoàn toàn vào người vợ của mình. Anh buồn lắm, cho dù nhiều lần chị đã cố giải thích cho anh hiểu:
– Cần phải biết tém khéo mới lo được cho đời sống. Vợ giữ tiền là giữ cho gia đình, chồng mà nắm tiền thì có ngày lại cho người ngoài ăn đấy.
Nghe vậy, nhưng anh không hiểu là chị muốn nói cái gì? Cho người ngoài là ai, đôi lúc anh cũng muốn gởi chút quà tết về cho mấy đứa cháu rất nghèo, còn bỏ lại bên VN mà anh không dám hỏi vợ.
Nói phải tội, có nhiều khi anh nghi rằng, vợ mình đã lén gởi tiền giúp cho bà con bên ngoại của các con anh. Nhưng không có bằng chứng gì cho nên anh chỉ biết ôm lấy một nỗi buồn!
Sự đổ vở kiểu nửa vời. Hai người vẫn sống chung trong một căn hộ để bớt tiền thuê nhà, cũng như giảm bớt tiền điện.. những thứ mà họ có thể dùng chung và chia sẻ với nhau. Ngoài mấy thứ ấy ra, thì cả hai, mạnh ai nấy giữ những gì mà mình đang có, chẳng chịu chia sẻ hay là cho người kia được dùng, mặc dù thật sự có cần đến.
Thời gian cũng trở nên thừa thãi với anh. Anh bèn dành hết thì giờ lướt mạng, để tìm người tán gẫu cho vơi đi thời gian và nỗi buồn. Thế rồi một hôm anh gặp được người “đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”, một người phụ nữ đang sống cách anh nửa vòng trái đất. Chị nầy đã ly dị chồng cách đó không lâu, sau khi biết được chồng mình ôm tiền về VN làm ăn và “rước cầm mới lên thuyền cũ”.
Hai người nói rõ hoàn cảnh gia đình cho nhau nghe.. có lẽ tìm được sự cảm thông, cho nên tình cảm đã dần lớn thêm nhiều hơn, giữa hai người.
Chị hẹn gặp anh tại quê nhà. Anh thú thật là không đủ tiền mua vé máy bay. Chị mua vé trên mạng và gởi mã số code cho anh. Căn dặn là đến ngày giờ G.. cứ ra phi trường Z, tới quầy check- in của hãng hàng không XY, nói số code là mọi thủ tục lên máy bay sẽ được tiến hành.
Anh sắp xếp hành lý, nhưng trong túi lại trống trơn khiến anh lo lắng. Anh gọi người chị gái đang định cư tại Úc mượn đỡ vài ngàn dằn túi. Tình trạng tài chánh bị cô lập của đứa em đã được báo cáo từ lâu nên người chị cũng cảm thông đứa em trai của mình.
Chị gởi hai ngàn dollars, chuyển thẳng về người bạn tại Sài Gòn và nhắn anh về đến đó mà lấy.
Mang cái túi hành lý nhỏ, nói với vợ con là anh cần về thăm nhà vì có việc gấp.
Chị và các con cũng đã quen cái cảnh “có anh cũng như không” trong cái căn nhà nầy từ lâu cho nên cũng chẳng có ý kiến đồng tình hay ngăn cản gì cả.
Không nghe ai hỏi:
– Bên nhà có chuyện gì gấp, có ai ốm, ai đau hay là có ai hấp hối mà lại phải về gấp như vậy!?
– Có cần một ít tiền đi đường hay không!?
Thái độ dửng dưng, lạnh nhạt của vợ con đã làm nhẹ đi cảm giác tội lỗi. Vì anh đã nghĩ rằng, chừng tuổi nầy mà lại bỏ bê gia đình để đi tìm một người tình trên thế giới ảo, trên mạng. Cảm giác ấy đã ray rức anh rất nhiều, trước đó không lâu!
Về đến VN, hai người găp nhau. Mối tình trong thế giới thật đã tiến rất nhanh, nhanh hơn cả cái mối tình khi còn ở trong cái thế giới ảo suốt mấy tháng vừa qua. Có lẽ, những nỗi buồn của từng người đã kéo họ lại gần nhau hơn.
Anh theo chị về Mỹ, phụ chị trong một cái thương vụ nhỏ. Nhờ thế cũng tạm đủ sống và anh cảm thấy thật vui vì không bị lệ thuộc cũng như không còn bị “phong tỏa tài chánh” như trước kia nữa.
Nhờ có tiền, hai năm sau anh quyết định quay về thăm lại người thân, nhìn lại xứ nẫu, nơi mà anh được sinh ra và lớn lên với nhiều kỷ niệm gắn bó trong khu nhà nghèo, nhưng rất thân thiện.
Niềm vui nào cũng qua mau. Hết thời hạn thăm quê anh tính quay về Thụy Điển, hoàn tất giấy tờ ly dị và sẽ bay qua Mỹ để sống trọn khoảng đời còn lại với người yêu.
Bất hạnh thay, anh bị tai biến mạch máu não, gục ngã trong phòng tắm. Rất lâu sau đó, mấy đứa con mới phát giác và đưa anh vào bệnh viện. Nhưng đã trễ!?
Anh chỉ còn sống thực vật và bác sĩ cần gia đình cho quyết định để rút ống dưỡng khí.
Mặc dù người chị của anh tại Úc cũng như người tình bên Mỹ, đã xin cho anh được sống thêm một thời gian nhằm hoàn tất thủ tục mang “tro” của anh về Mỹ, với người tình mới.
Nhưng bà vợ cũ và các con đã đưa ra quyết định thật sớm, không chần chờ mặc dù đã có lời yêu cầu khẩn thiết từ người nhà và người tình của anh!
Cuối cùng, thân xác anh đã vĩnh viễn nằm lại cái vùng đất mà anh đã từng chạy trốn.
Chẳng có ai biết, bây giờ linh hồn anh đang ở chốn nào!??
2. SỐNG ĐỂ TRẢ NGHIỆP!?
Gia đình anh chị định cư tại Úc cũng khá lâu. Nhờ vào tính chuyên cần và chịu khổ chịu khó cho nên công việc kinh doanh của anh chị cũng khá thành công. Các cháu thì học hành lại giỏi và tạo được những thành quả tốt đẹp.
Nhờ thế mà hầu hết mọi người biết đến, đều truyền tụng rằng, gia đình của anh chị quả là một gia đình kiểu mẫu trong số những gia đình người Việt tỵ nạn, tại đây.
Anh chị rất vui vì những lời khen ngợi không ngớt ấy.
Chị mừng, vì có được một người chồng năng nổ, hoạt bát và biết lo cho con cái, biết yêu thương vợ mình.
Ngoài công việc ra, anh không bao giờ la cà với bạn bè, không thuốc lá, không rượu bia… Tiền bạc làm ra thì anh cũng không cần để ý đến, kiếm được bao nhiêu là đưa cho vợ cất. Anh thường nói đùa với vợ:
– Giữ tiền làm chi cho thêm phiền, tiêu mà quên báo cáo thì lại khổ thân tôi!?
Dưới cặp mắt của chị, anh quả thật là một người đàn ông đáng tin và rất có uy tín. Nhiều lần chị đã đề nghị với anh là, cùng về thăm lại quê hương sau nhiều năm xa cách. Anh thường gạt ngang:
– Em cần thăm nhà thì cứ đi một mình cũng được. Anh có đi thì cũng chẳng ích gì mà lại còn bỏ bê công ăn việc làm nữa. Chỉ sợ em buồn khi thiếu anh vậy thôi, nếu thế thì anh đành xin lỗi, em nhé!
Lần nào cũng vậy, anh luôn từ chối cái cơ hội mà rất nhiều người trong độ tuổi như anh, mãi ước ao có được! Chính vì thế mà chị rất yên tâm!?
Một vài người bạn đã kể cho chị nghe những mẫu chuyện đổ vỡ gia đình trong độ tuổi ngũ tuần, xảy ra nhan nhản lúc gần đây. Nhất là mấy ông cứ nại cớ là về thăm bố mẹ bệnh nặng, làm mộ cho song thân.., nhưng thật tình là đang bị dính bùa bên ấy!
Những lúc gần đây, các con đã ra riêng. Công việc làm ăn cũng khá ổn định. Chị cũng muốn nghỉ ngơi chút ít, bởi sức khỏe của chị không còn được như xưa. Chứng đau lưng kinh niên cứ hành hạ như tra tấn chị hằng đêm, nhất là vào những ngày của mùa đông.
Về Việt Nam để tránh cái lạnh ở Úc, đã giúp giảm nhẹ cái đau của chứng thần kinh tọa. Chứng bịnh mà bác sĩ đã nói với chị rằng, không có cách nào chữa dứt.
Vả lại, cuộc sống tại Việt Nam đã cho chị chút ít niềm vui. Vui với người thân, với bạn bè xưa cũ.. Tất cả, đã khiến chị dành nhiều thì giờ bên đó hơn là tại Úc.
Không có gì để chị phải lo vì chồng chị cũng chẳng than phiền. Chị thầm cám tạ ơn trên đã cho chị một người chồng tốt, với một gia đình rất hạnh phúc.
Nhưng chị đâu có ngờ…
Khoảng thời gian chị về thăm Việt Nam. Một lần anh ghé lại tiệm bán thức ăn nhanh, gặp một cô gái đang đứng xếp hàng trước mình, chờ đến lượt order. Cái hàng dài chờ đợi ấy đã giúp cho họ có dịp để trao đổi, chỉ là những lời hỏi thăm có tính xã giao.
Rồi họ cùng ngồi vào bàn ăn và lắm chuyện được mang ra bàn tán, về đời sống tại Việt Nam bây giờ và những khó khăn gặp phải tại xứ người, coi bộ hai người “tâm đầu ý hợp”lắm.
Qua mấy câu chuyện ấy, anh biết được rằng cô là một du học sinh đến từ Việt Nam, không có thân nhân và đang gặp nhiều khó khăn về tài chánh.
Họ trao cho nhau số điện thoại và hẹn cơ hội được gặp lại.
Thời gian và hoàn cảnh cô đơn đã giúp cho cả hai xích lại gần nhau thật nhanh chóng, như để làm giảm bớt cái lạnh trong lòng cũng như xua tan khí lạnh ngoài trời, trong những ngày của mùa đông xứ Úc.
Không hề nghi ngờ gì về sự thay đổi của chồng mình, cho đến khi chị phát giác ra được, người chồng mà chị luôn tin tưởng đã mượn một số tiền khá lớn từ ngân hàng, qua việc thế chấp một trong những bất động sản mà anh đang đứng tên làm chủ.
Kể từ đó, chiến tranh đã bùng nổ, ngay trong căn nhà mà trước kia luôn tĩnh lặng. Anh đòi ly dị, chia tài sản nhưng chị và các con chưa dứt khoát.
Cuộc sống gia đình đã trải qua một khúc quanh đầy nỗi khổ niềm đau. Chị và các con đã khóc thật nhiều nhưng anh đã quyết định cho mình một ngã rẽ..
Anh theo về Việt Nam với người yêu mới. Bỏ một số tiền lớn, xây tổ ấm uyên ương cho cả hai và anh đã hứa là sẽ hoàn tất thủ tục ly hôn để cùng nhau vui hưởng hạnh phúc, trong khoảng đời còn lại.
Anh quay về Úc để hoàn tất ý nguyện đó. Vài hôm sau, nhận được điện thoại của người bạn cũ, người mà anh vừa gặp lại trong lần về mới đây. Người bạn tri kỷ đã được anh mời đến dự buổi tiệc khánh thành cái tổ ấm, cũng như ra mắt người vợ trẻ của mình.
Người bạn gọi anh về lại Việt Nam gấp, vì có vài chuyện cần bàn. Gặn hỏi mãi thì được cho biết, người vợ mới của anh vừa đưa một người đàn ông khác về sống ngay trong cái căn nhà của anh, mới bỏ tiền ra xây.
Bán tín bán nghi, anh mua vé ngay và hôm sau bay thẳng về Sài Gòn. Anh tính tìm gặp thằng bạn nhưng quá nóng lòng, nên thôi. Đi thẳng về tổ ấm, mở cửa vào nhà (vì anh cũng giữ chìa khóa riêng, có lẽ cô người tình đã không nghĩ là anh sẽ trở lại sớm, nên lơ đãng?).
Nghe tiếng cười khúc khích trong phòng ngủ, anh đẩy mạnh cánh cửa khép hờ và nhìn thấy một cảnh tượng, khiến máu trong người anh như sôi sục.
Anh hét toáng lên, đập phá mấy thứ đang ở trong tầm tay mình. Như chưa hả giận, anh vớ lấy cái bình bông gần đó tiến nhanh lại người thanh niên xa lạ, đang cố mặc lại quần áo.
Xung đột bắt đầu, hai người trao nhau những cú đấm. Nhưng chắc chắn là, sức anh không hơn được cái sức đang trong độ tuổi thanh niên kia. Anh bị dồn ra khỏi cánh cửa, lối ra hành lang. Rồi bất ngờ, anh hứng trọn cái xô đẩy rất mạnh của người thanh niên, khiến anh rơi từ tầng một xuống đất.
Nhằm lúc đó, người bạn của anh đang đi ngang qua (như để theo dõi, giống mọi lần) phát hiện sự việc. Người bạn kêu xe chở anh vào bệnh viện để chẩn đoán và điều trị những tổn thương. Anh được cho biết là chỉ gãy một cánh tay mặt và cần băng bột. Vài vết trầy khác không có gì đáng quan tâm, anh được cho xuất viện cùng ngày.
Hôm sau, theo lời khuyên của người bạn anh đã trở về lại Úc. Anh tính sẽ nhờ luật sư mang sự vụ ra tòa xét xử.
Vài ngày sau, bổng dưng cơn nhức đầu bộc phát đột ngột xảy đến với anh. Vợ anh không có nhà, anh gọi điện thoại nhờ con đưa anh đến gặp bác sĩ vì tay đang bó bột, cho nên anh không tự lái xe được như mọi khi.
Mấy đứa con cho biết là đang bận, hẹn chiều sẽ về. Nhắc ba nó lấy đỡ hai viên panadol mà uống cho vơi bớt cơn đau. Anh đoán có lẽ chúng nó giận mà không thèm về sớm, chứ chẳng phải bận rộn chuyện chi!?
Anh đi dần vào hôn mê.
Chiều đến, đứa con gái trở về thấy bố mình nằm yên, sóng sượt trên nền nhà. Vội vàng gọi xe cứu thương và được chở thẳng vào một bệnh viện gần nhất. Được chẩn đoán, anh bị chấn thương sọ não, máu tụ nhiều và đã để quá trễ cho nên phần não chết không thể phục hồi.
Anh đã được cứu sống, nhưng chỉ là “sống thực vật” mà thôi!.
Bác sĩ xin ý của vợ anh (vì vẫn còn là vợ chính thức) cùng các con, để quyết định rút ống thở, cho anh được ra đi trong bình yên.
Nhưng bà vợ đã quyết định, hãy cho anh phải sống:
– Sống để trả nghiệp và làm gương cho người đời!?
Mấy đứa con cũng không dám đưa ra quyết định nào khác. Có lẽ chúng nghĩ, mẹ mình có lý!?
Ngày cuối đông 2011
đinh tấn khương

Cám ơn Anh Chị và các bạn đã vào đọc bài viết nầy và đã gởi nhiềuphản hồi.
Mấy hôm nay có vài công việc cần phải giải quyết gấp cho nên không về thăm nhà Xứ Nẫu được, mong được thông cảm cho tội thất lễ với người đọc.
Thân Kính
dtk
Chuyện này hình như chỉ có mấy ông việt kiều mới thường hay vấp phải thôi!…mà nhất là tới cái tuổi Tri Thiên Mệnh….
Người ta luôn làm khổ nhau .Vậy mới gọi là đời phải không anh Khương.
Chào bs Khương 2 câu chuyện của a là 2 thãm cảnh buồn của bi kịch hôm nhân không có tình yêu , chỉ có sở hữu đời nhau thôi . Đứng trước viễn cảnh này ai cũng ngán ngẫm. Cám ơn câu chuyên của anh đã phần nào nhắc nhỡ chúng ta nên sống với nhau vì tình hơn là quyền-lợi.
QN11 xin giới thiệu Anh Đinh tấn Khương cũng dân ‘ nẫu ” xứ mình , là cây viết chủ lực của Blog Quinhon11 .
Anh có nhiều bài viết về đời sống quanh chúng ta , rất sâu sắc . Các bạn c ó thể đọc thêm nhiều bài viết khác của Anh trên http://quinhon11.blogspot.com/
Chúc các anh chị một ngày vui .Thân ái . QN11
Đọc xong câu chuyện không biết nói sao. Cuộc đời nhiều cay đắng và buồn quá
Chào bs Khương,
Hai câu chuyện và cũng là 2 bi kịch. Bi kịch đó được tạo nên bởi chính những người trong cuộc.
Họ sống, chung sống, nhưng thực sự là chôn sống đời nhau, đến với nhau mà quên mang theo một chữ tâm, “một tấm lòng”, hờ hững bước trên những đợt sóng ngầm mà vẫn không hay biết, hay biết, mà chẳng quan tâm.
Chẳng quan tâm là mình có bình yên hay người bạn đời hạnh phúc hay không mà chỉ sống như một thói quen, một bổn phận, miễn có chút trách nhiệm trong một mái gia đình “tàm tạm” là được rồi.
Khi những cơn sóng ngầm làm lung lay thành vách, cái “tôi” của những người trong cuộc bùng phát để chiếm hữu và chứng tỏ quyền lực, áp đảo cái “chúng tôi” rồi bắt gặp sự tình cờ của số phận để đẩy đưa người bạn đời của mình đi vào cái chết.
Viết không phải để trách ai, mà nhằm nhắc nhở người đọc phải đến với nhau bằng một tấm lòng, có phải vậy không a Khương?
Chúc anh vui, sức khoẻ và bình an
TVD
Tác giả diết về tậu lẫu của mấy ông nhưng chuyện dzợ chồng đổ vỡ, mấy bà cũng có trách nhiệm. Có thể hai bà trong truyện coi ông chồng như không khí, I don’t you any longer, tiền thì bà giữ, tình thì bà cóc cần nữa. Tậu cho thằng đàn ông. Bò phế canh người ta còn xẻ thịt bán. Còn đàn ông…hết xài. Tậu.
Không tình thì còn nghĩa. Ôi, chỉ biết kêu trời. Ở VN chắc cũng có nhưng ít hơn vì vẫn còn đạo đức truyền thống, còn cộng đồng gia đình, dòng họ, làng nước.
” I don’t need you…”. Đang bàn chiện woại wấc nên bày đẹc diết tiếng Anh…trật lất. Lần sau chỉ diết tiếng…em thâu. Sorry.
Trong 2 câu chuyện này người đàn ông đổ lỗi cho đàn bà,quá khắc khe mới tạo nên cảnh đó.
Còn rất nhiều cảnh khác nữa đàn ông sinh chứng ,cũng làm họ đau lòng chứ!
Ôi! Có phải chăng tình yêu?
Tại anh, tại ả, tại cả đôi đường.
Hũm phải tại anh cũng hũm phải tại “im”
Tại trời xui khiến nên hai đứa mình … chơi dzí nhau !…
Dzầy nè Tú Gàn :
Hông phải tại anh cũng hông phải tại em
Tại dzàng lên giá hai đứa mình …xa nhau !
Giỏi ! Mừ điểm ! Dzề chỗ ngầu xuống !
Hê hê! ngồi xuống đứng lên mà không biết mệt, ngồi xuống đứng lên mà không phiền lòng.
Đọc mấy còm vui của quí ” Lão” tự nhiên Tui bộc cười vui ghê, tôi ké dứ nhen !
Hi hi …dzô đây để giảm ” sì trét ” , để cười mờ anh TUTHUC ! ( Sáu Nẫu nói dzẫy rùi )
Hên quá ! Có chiến “hỉu” rầu ! Wellcome TUTHUC ! Mình tui cứ “tả xung hữu đột” dzí mấy “im” xứ Nẫu này … “mợt” ghơ ! Có quynh thêm một tay “cồm” cho nó zui hữ ? Hầu đó có cha nậu Galeng nhưng lúc này chả giở chứng seo hổng biết mà chả cứ nhè Tú tui chả “chọt” … nhột thí mồ lun !
Ga-leng ” thít” nên Ga-leng mới theo “chọt” Tú Gàn cho dzui ! Dzẫy mà cũng than thở hử ông Tán Gù !
(hầu nãy còm nhầm chỗ nghen !)
Thâu, em hổng dám cho anh… “thít” đâu !
4h29 chiều hôm qua TUTHUC có còm ” chọt ” Tú Gàn ở Bài Xứ Nẫu một tháng một ngày… với nội dung như sau : ” Tú Gàn thì dư sức ga lăng chứ Chẹp trai chưa bằng Thiên Bồng, phong độ còn xa anh em nhà Rùa. …! hùa hùa ….hí hí ! “, bấy giờ TUTHUC ” bám theo ” đỡ Tú Gàn ” hí..hí ../.
lủi đi ăn cơm chiều tí rùi ” khuấy động” nũa !
Đọc xong hai câu chuyện trên đều không vui, rất đau lòng, tội nghiệp cho cả hai nhân vật chính trong truyện – buồn !!!!!!!
Rất cảm ơn tác giả .
Đây là bài học quí giá cho đời người , hic…nhiều người học mà ít người hành quá ha .
Sao biết ít ngừ hành,nhiều ngừ học ?
Thì một ông ” Chuyện Tình Trên Mạng ” một ông ” Sống Để Trả Nghiệp ” đó , cả hai đều có học nhưng không chịu hành , nói vậy chứ đó là chiện chung chung , hà cớ Tú Gàn thắc mắc…he…he…chạy.
Chuyện xưa cũ người ơi xin tha thứ
Trả nợ đời còn chi nữa đâu em
Đêm đông lạnh gục đầu nơi quán vắng
Nguyện hồn anh được vỗ cánh bên em.
hu hu …Tậu anh Thiên Bồng quá ! Đọc mấy câu ni em hổng thể nảo hông …sụt sùi ! hu hu …Hay quá à !
Uả ? Cuối Đông thiệt na ta ? Mới tháng 9 mờ !
Xù này hơi wen wen nha, nếu đúng là wen thật thì TB nói nhỏ nè: Tháng này ở bên nớ lạnh lắm tối khoảng 3 tời 4 độ C đó, hic hic….
Trư quynh không biết Xù shiệt na ?
Không biết thật mà, TB nghi cô ấy họ H…. tên N…?
Xù là Xù chứ không phải như anh Thiên Bồng đoán đâu ! Trật lất rùi nha !
Cám ơn Xù đã trả lời, vậy là TB nhầm rồi, hi hi…
Nhưng Xù có hát karaoke dzí anh Thiên Bồng rầu ! he he he
Tú Gàn có biết Xù không ?
Anh mà hông biết thì ai biết ? Đừng đố anh nha Xù “tưng” !
Sao phải chạy ? Dzà chạy đi đâu khi mà :
Chuyện tình trên mạng vỡ tan
Sống để trả nghiệp cho…phanloquo ?!
(Thơ này là thơ gì ? Đố bagiDEua đóa !)
bagiaDEua ! Xin lẫu !
Khong co hoan canh nao giong hoan canh nao,
Có khi chết hóa ra lại nhẹ nhàng hơn khi người ta sống .
Tiền mua được tất cả nhưng không thể mua hạnh phúc !
Một truyện ngắn phản ánh sự thật của thực tế và gợi nhiều suy nghĩ !
Đời là một cuộc bể dâu
Ai ai cũng muốn sống lâu hưởng già
Khi xưa phù phím trăng hoa
Cuối đời nghĩ lại xót xa dzì bà
Bao năm chăn gối tới già
Bây giờ Thất sũng cả nhà ngó lơ
Buồn thay kiếp sống bơ vơ
Xuôi tay bả cũng ầu ơ dzí dzầu….! xong phin..nghen Nị
Cũng vì tim cứ lung lay
Nửa đời lại vướng tình này khổ thân
Bước chân chẳng chút ngại ngần
Có hay một hố mộ phần đợi đâu
Đừng than đừng khóc u sầu
Vui buồn cắt đứt qua cầu nhởn nhơ
Đời là muôn vạn chữ ngờ
Trần gian bỏ lại nằm mơ …thiên đường ! hì hì
Nếu bà cứ mãi coi thường
Tui đi biền biệt sầu vương không nề
Buồn tình cũng chẵng đem khoe
Hai phương cách biệt , tui phè suốt đêm
Lá rơi khe khẽ bên thềm
Chui trong nệm ấm chăn êm ấp gà
Đôi ta dẫu có cách xa
Tình tui vẫn cứ thiết tha cho người
Chỉ mong nhận nụ cười tươi
Trên môi người đẹp hai mươi tình đời
Trời xanh mây trắng vẫn trôi
Tim tui chỉ muốn đỗi ngôi thôi mà! …hà..hà.
Anh dzìa ở lại bên này
Có em chờ sẵn đêm ngày nhớ mong
Anh đi xin chớ bận lòng
Bốn mùa tình mãi mặn nồng thiết tha
Cây khô cằn sẽ nở hoa
Thời gian như đã lùi xa với mình
Trăng sao còn sáng lung linh
Em còn ôm mối chung tình ngàn năm
Anh đi dzìa nhớ âm thầm
Chỉ mùi hương nhẹ như trầm đến đây
Đời còn rượu cứ còn say
Để mai anh có …xuôi tay …đáng đời ! hè hè …
Xời ơi ! chưa chung chưa chi mà đã rủa anh rùi !
Chị Xù làm thơ hay ghê ! Anh Galant thua 1-0 dồi !
hì hì …dzẫy mà còn chưa sợ kìa !
Xù nói dzới Galant đó !
@ Nẫu quơi,
Ga-leng thua, đã có tui
Để xem Xù sẽ tiến-lùi mần răng
Người chi ác khẩu nói năng
Rượu chưa vơi (đã) rủa ga-lăng tiêu đời
Người chi ác độc Nẫu quơi
Thiên hạ chạy trốn Xú chơi…một mình
Cóc nầy cũng thấy thất kinh
Dzọt
Cóc ơi Xù thấy bất bình
Bởi dzì chữ nghĩa chữ tình rung rinh
Nếu mà Cóc nghĩ phận mình
Làm thân phụ nữ như đinh đóng …thuyền ( hi hi hi …thế từ nhen )
Còn ông xã cứ triền miên
Hái hoa bắt bướm gây phiền …chịu hông ?
Tối ngày cứ chạy lòng dzòng
Cóc xem có chịu được không Cóc nè !
Cóc đừng nói tậu Xù nghe
Xù mà ác độc là Cóc …he he he ….tuyệt nòi !!!!!!
” Làm thân phụ nữ như đinh đóng….hòm/ cũi/ /chuồng/ lồng…(tùy mục đích và đối tượng sử dụng)”. Tậu.
Cóc dzọt
Dzọt là phải ! Ở lại bị … nấu cháo đậu xanh đó Cóc à ! Khôn !
Ga-leng ” thít” nên Ga-leng mới theo “chọt” Tú Gàn cho dzui ! Dzẫy mà cũng than thở hử ông Tán Gù !
Hai mẩu truyện khá hấp dẫn, hèn chi bạn thân của TB muốn về VN chơi sau mấy chục năm xa cách (thân nhân hắn đã định cư ở nước ngoài hết), Bà cai tù của hắn OK với 1 điều kiện: Cắt….. để lại quê hương thứ 2 trước khi về, hic……
Cám ơn anh Đinh Tấn Khương.
cắt…phim?
Chỉ 2 ký tự thôi BN quơi, ha ha….
cắt cò?
Một thâu ! Q !
Rồi “Q…đăng”! Ác.
Đã nói “một” thâu mà ! Dzu “phá” lệ nhen ! Nhớ nhen !
Cuoc song doi khi cung chua chat dang cay qua
Xin chúc mừng XUNAU tròn tháng tuổi: Xổ sữa, bụ bẫm lắm! Chúc mừng bạn bè có nhau những tấm ảnh kỷ niệm đánh dấu sự kiện này. Thân mến, HKB.
Đâu phải một mình Rùa xịn lẫn cả huynhkimbuu cũng bị lẫn .! đọc 2 bài này mà tới 2 ngừ bị lận.
Ôi! thật đáng thương cho hoàn cảnh của mỗi con người trong 2 mẫu chuyện.
hai cuộc tình -hai cái chết -hai bài học …cho những ai…..??!!
Chung quy cũng chỉ là TIỀN … Sự VÔ CẢM luôn đẩy người ta đi vào những lối mòn , những ngỏ cụt trong tâm hồn- của chính mình- rồi sẽ dẫn đến những kết thúc không mong đợi … Cảm giác này – tôi biết ! Nhưng may mắn là nhờ có bạn bè nên tôi cũng TỰ CỞI TRÓI – TỰ THOÁT được để MÌNH VẪN LÀ MÌNH – nhưng đã dày dạn hơn !
Cám ơn tác giả Khê Kinh Kha ! Chúc sức khỏe – hạnh phúc !
nguyen quy wơi ! lẫn lộn điều chi mà cám ơn tác giả khekinhkha dzậy????
Chị … là ngừ đầu tiên … “sụp hố” đó ! hahaha…
Bớ anh Gùa xịn quơi! mang kính dzào dzà đọc lại tên tác giả đi nhen (hông là ĐTK kiện í)
Không có kính mà mang (để quên ở Vincom rầu !) !
Lảo mới bị rượt chạy thục mạng chưa hoàn hồn lại đó chị Loan ! thông cổm cho lảo đi nhen!
Rầu! Nguyễn Quy mê cái lãng mạn của KKK nên lẫn rầu! hì.. hì…!
Nguyễn Quy wơi! Tỉnh lại!
Tậu anh Nguyễn Quy gơ !
Xin lẫu ! Cám ơn tác giả ĐINH TẤN KHƯƠNG !
( Giả bộ “lộn” cho nẫu ý kiến ý cò cho dzui ! Đó là “thủ thực” của Rùa xịn đó nhen. Ai muốn học thì học-“phờ riiiii”)
Q “đăng”.
Căng Đu !
Hai cuộc tình và hai cái chết – Hai quyết định cuối cùng của hai người vợ đã
gợi nhớ sự muôn màu của cuộc sống và gợi cho người đời những bài học quý giá .
Chị cũng có cảm nghĩ như nguyentiet dzậy!
Sao thấy chua chát quá nhà văn ơi!
Hai mẫu chuyện hay ! xem xong mấy ông bạn trang lứa tui, nhứt là mấy cái ông ” dzịt kiều ” Nhớ mà rút lấy ” kinh nghiệm ” để dành phòng thân nghen!….he..he. cám ơn tác giả.
Không chỉ “dziệt kiều hầu hộp” (không phải “dzịt”-Galant gõ thiếu chữ “ê” rầu) mà mấy ông … “nậu địa xí xa xí xớn” cũng xem đay là bài học cho chính mình ! “Bảy mư chưa gọi rằng lành” mừ !
Đúng hông Ga leng ??? Nhớ hữ !!!
Tui chỉ biết kiu ” dzịt ” à…chịu hông chịu thì thâu! hử lảo Rùa
Kiu dzẫy … đụng chạm mấy Nẫu Dziệt kiều không “hầu hộp” mần reng ? Khó xử à nha !
” Nghe tiếng cười khúc khích trong phòng ngủ, anh đẩy mạnh cánh cửa khép hờ và nhìn thấy một cảnh tượng, khiến máu trong người anh như sôi sục.
Anh hét toáng lên, đập phá mấy thứ đang ở trong tầm tay mình. Như chưa hả giận, anh vớ lấy cái bình bông gần đó tiến nhanh lại người thanh niên xa lạ, đang cố mặc lại quần….”
Nhưng không kịp, hắn đành phải ca bài Tẩu Vi Thiên. Và cuối cùng đành bỏ lại chiếc điện ” thọi ” với cái quần ” Bò ” mới tậu hôm trước….đó! Bía Ngã biết cha đó là ai không ? đoán thử xem…hè..hè !
còn ai trồng phai(lan)đất này nữa?hehe…
Đạo dzăn + pha chế tào lao … còn bày đẹt “đón điếc” nữa chớ ! Thâu cha nậu !
Vài người đáng trách, tất cả đều đáng thương.
Câu chuyện gợi cho chúng ta những bài học của tuổi chớm già.