NAM THI
Con tàu gỗ tiếp tục chạy về hướng Nam, giữ khoảng cách vài kilomet dọc theo bờ biển. Trời cuối Thu âm u, nhưng biển lặng sóng. Khi tàu mới rời bến Quy Nhơn, nhiều hành khách còn ngồi trên boong nhưng đến lúc nầy hầu hết đã chui vào hầm tàu tìm chỗ nằm, nhiều người bắt đầu nôn mửa, chỉ còn lại bác tài công trong ca-bin và ba người ngồi lại ngoài buồng lái có mái che: Minh, một anh lính nhảy dù và một cô gái.
Tàu chạy được nửa giờ, có lẽ bắt đầu vào địa phận Phú Yên. Trên bầu trời hướng Tây, phía bờ biển hai chiếc máy bay khu trục Sky raiders đang quần đảo phía trên những cột khói đen lan tỏa vào những đám mây xám. Anh lính dù quay lại nói với bác tài công: “Chắc đang hành quân giải tỏa đoạn gần đèo Cù Mông, đúng không?”. Bác tài công miệng phì phèo điếu thuốc, nói đùa : “ Chắc vậy. Đứt đường như cơm bữa mà, có vậy mới có khách đi tàu. Bình thường thiên hạ leo hết lên xe đời mới của Phi Mã, Phi Long, Tiến Lực, ghe tàu bọn tôi đói meo…”. Anh lính dù cười: “ Vậy là bác ủng hộ VC cắt đường ha…?”. Bác tài ném điếu thuốc xuống biển dãy nảy: “ Nói thế chết tui…”. Cả ba người đàn ông cùng cười và giới thiệu tên với nhau. Thuấn, tên anh lính dù, châm một điếu Bastos xanh bằng chiếc hộp quẹt Zippo, nối một điếu khác cho bác tài và quay sang Minh: “ Cậu hút thuốc chứ?” Thấy Minh cười, anh gõ gõ bao thuốc, lấy ra một điếu trao cho Minh cùng chiếc hộp quẹt: “ Thuốc Bastos nặng đấy, …”. Minh rít một hơi dài để chứng tỏ mình biết hút, rồi gợi chuyện: “ Tôi là dân miền trên mà. Từ nhỏ đi chăn bò đã phì phèo điếu thuốc to bằng ngón tay cái, quấn bằng lá thuốc núi, hút không quen say mửa tới mật xanh. Bastos ăn thua gì, anh”. “ Vậy cậu quê ở Bình Khê, hay An Túc?”. “Dạ, Bình Khê”. “ Tôi ở Tuy Phước, dân biển. Cậu đi Nha Trang chơi à?”. “ Dạ không. Tôi chỉ ghé Nha Trang thăm ông anh đóng quân ở đó, vài hôm sẽ đi Sài Gòn…”. “ Học ở Sài Gòn à? Sinh viên trường nào?”. “Dạ, tôi học Văn Khoa, …”. “ Tôi cũng nghĩ vậy. Trông dáng của cậu là biết ngay. Ông sinh viên văn khoa nào cũng có dáng triết gia hay nghệ sỹ…”. Minh hơi ngạc nhiên vì sự rành rọt giới sinh viên của anh lính dù. “ Vậy, chắc trước đây anh cũng học trong đó…?”. Thuấn ném mẫu thuốc xuống biển, khẽ khàng: “ Ừ. Tôi học Khoa học, không qua nổi chứng chỉ Toán Đại cương, nên đi lính. Một năm làm sinh viên cũng vui. Có lẽ đó là khoảng thời gian đáng nhớ nhất, tuy chưa hẳn là đẹp nhất vì gặm bánh my mòn răng… ha ha”. Anh lính dù ngã lưng vào thành ca-bin như muốn cắt đứt cuộc đàm thoại. Minh cũng nghĩ không nên đào sâu thêm chuyện riêng tư của người mới gặp tình cờ.
Cô gái mãi nhìn về phía khơi xa đang dần tím sẫm, dường như không để ý đến câu chuyện của hai người đàn ông. Minh chỉ nhìn được nửa khuôn mặt cô. Sống mũi thẳng, mắt có đuôi và lông mày xanh dài hao hao giống Tâm nhưng cô có vẻ gầy hơn Tâm. Cô lgợi cho Minh nhớ đến Tâm, người yêu của anh. Anh đang mỗi lúc mỗi xa Tâm hơn, chẳng biết có còn gặp lại nhau không. Giờ nầy chắc Tâm đang giúp mẹ nấu cơm chiều trong căn bếp nhỏ lợp tôn. Căn nhà đơn sơ trên bãi biển Khu 2, xóm dân chài và dân tản cư từ khắp vùng nông thôn trong tỉnh đổ về. Mẹ của Tâm nấu cơm tháng cho học sinh các trường trung học và giáo sinh của trường sư phạm Quy Nhơn nơi Tâm theo học năm thứ hai. Anh đã từng ăn cơm tháng ở đó cho đến khi vào Sài gòn. Minh và Tâm yêu nhau và mẹ Tâm xem anh như con rể tương lai. Cho đến lúc nầy, chắc bà vẫn tin rằng sau khi Minh tốt nghiệp và Tâm ra trường họ sẽ cưới nhau.
Anh lấy ve dầu Nhị Thiên Đường mà Tâm mua cho. Anh không thích mùi dầu nhưng vẫn thấm vào đầu ngón trỏ thoa lên mũi. Mùi dầu xua đi mùi tanh tanh của con tàu làm anh dễ chịu. Ít ra cũng còn chút gì đó của Tâm theo anh. Anh chợt có ý nghĩ mình sẽ giữ chai dầu ngay cả khi không còn dầu. Và biết đâu ngày nào đó gặp lại nhau anh sẽ cho Tâm xem chai dầu đó…
Cô gái bỗng quay lại, nói với Minh: “ Anh cho em xin chút dầu nhé. Em quên không mang theo. Em vốn ghiền dầu, do vội vàng em quên mất”. Minh đưa ngay chai dầu cho cô ta, ân cần: “ Mời cô. Sao cô không xuống dưới kia nằm cho yên, trên nầy mưa gió và dễ say sóng…”. Cô gái vừa xoa dầu vừa đáp: “ Em không sợ say sóng mà sợ ngợp. Ở dưới kia nhiều người nằm như cá hộp, nôn mửa tùm lum. Anh đừng lo, em dạy học ở ngoài Cù lao Xanh, đi tàu thuyền như cơm bữa nên quen rồi…Sợ anh Minh là dân thư sinh chịu sóng gió không quen thôi. Em tên Xuân. Em vào Nha Trang thăm ông anh nằm ở quân y viện”. Té ra, nãy giờ Xuân đã theo dõi câu chuyện giữa hai người đàn ông. Là cô giáo ngoài đảo xa, Xuân hẳn đã trải đời và bạo dạn hơn Tâm của anh. Anh Lính chen vào: “ Tôi quên tự giới thiệu với cô em, tôi là Thuấn, còn ông sinh viên hào hoa nầy là Minh. Tôi đề nghị thế nầy: nếu vào đến Nha Trang ai nôn mửa sẽ đãi người khỏe một chầu ăn sáng. Đồng ý không quý vị?” Xuân nhanh nhẩu: “ Em nghe lén tên của hai anh rồi.Em đồng ý hai tay. Chỉ sợ anh Minh thư sinh thôi. Còn anh Thuấn là thiên thần mũ đỏ, đi tàu bay không say, chưa biết đi biển thế nào. Em chắc thắng một trăm phần trăm.” . Minh hơi chột dạ vì đây là lần đầu tiên anh đi biển nhưng không còn đường rút lui, nên phải nói cứng: “OK. Ông vua cũng thua thằng liều mạng. Chơi luôn”. Thuấn tiếu lâm: “Biết trước có chuyến đi nầy, tôi đã xin qua Thủy Quân Lục Chiến. Tôi vốn dân biển mà…”. Cả ba ngoéo tay nhau, cười rôm rả, khiến bác lái tàu cũng cười theo và xin làm trọng tài.
Càng về chiều gió càng mạnh và mưa nặng hạt dần. Thuấn và Minh bảo Xuân đổi chỗ vào ngồi giữa họ để tránh gió. Thuấn lấy từ trong ba lô con cóc ra một tấm poncho che mưa tạt vào chỗ họ ngồi. Anh cởi áo jacket khoác cho Xuân. Lúc ấy Minh mới nhận ra hai cặp hoa mai đen thêu trên cổ áo rằn ri của anh. Xuân bảo: “ Em cảm ơn anh. Trung úy Thuấn, vậy mà nãy giờ anh giấu…”. Minh chen vào: “ Tại cô Xuân không để ý anh Thuấn đã từng học đại học, nên đi lính là sỹ quan chắc rồi. Hẳn anh từ Trường Võ Bị Đà Lạt, phải không anh Thuấn?”. Thuấn cười: “ Đúng rồi. Tôi tưởng vào Võ Bị học xong mấy năm là hòa bình, ai dè đến nay vẫn đánh nhau ỳ xèo, chưa biết bao giờ mới dứt. Ra trường người ta điều động về binh chủng Dù… Cũng thế thôi.”. Lúc gần tối, có hai chiếc ca-nô tuần duyên của hải quân chận tàu của họ kiểm tra., một chiếc cập mạn, còn chiếc còn lại cảnh giới từ xa một trăm mét. Dường như lính hải quân quen mặt chiếc tàu chợ nầy nên họ chỉ kiểm soát qua loa. Mấy chú lính hải quân trẻ măn đưa tay chào Thuấn thật nghiêm chỉnh. Thuấn chào lại. Minh có cảm giác Thuấn trở thành một người khác, lạnh như thép.
Đêm xuống. Biển đen như mực. Sóng vỗ mũi tàu ánh lên màu lân tinh. Chỉ còn chút ánh sáng vàng vọt của bóng đèn điện nhỏ xíu từ ca-bin rọi ra và đóm lửa từ đầu điếu thuốc của Thuấn. Tiếng máy tàu đều đều, lẻ loi giữa rào rào sóng biển vỗ mạn tàu. Trên con tàu nhỏ bé nầy, mấy chục mạng người nằm bên nhau, giao sinh mệnh cho người lái tàu. Ở đây, họ có lẽ bình yên hơn những người trong đất liền cách họ vài cây số đang sống dưới làn bom, hòn đạn. Sóng biển dữ dằn nhưng không thù oán ai. Nếu tàu đắm, nhiều người có thể chết đuối nhưng không ai chết vì hận thù.
Xuân có vẻ mỏi, cô duỗi người nằm trên sàn gỗ. Minh trải chiếc khăn tắm trên túi xách của mình cho cô gối đầu. Ba người đắp chung tấm poncho của Thuấn, không những che mưa mà còn góp hơi ấm cho nhau trong suốt cuộc hải hành.
Gần sáng, tàu cập bến gần cầu Hà Ra. Ba người không ai bị nôn mửa. Thuấn chúc mừng chiến thắng chung của họ và làm bộ dõng dạt theo phong cách nhà binh: “ Ba anh em mình không ai thua cuộc. Tôi đề nghị thế nầy: Tôi, trung úy Nguyễn Văn Thuấn, số quân 65/24367, sỹ quan thuộc tiểu đoàn 9 Lữ đoàn dù, là người lớn tuổi nhất, nên quyết định tôi sẽ bao hai bạn Xuân và Minh một chầu ăn sáng. Đây là mệnh lệnh. Rõ chưa”. Xuân và Minh bụm miệng cười, cũng làm bộ đứng nghiêm, nói : “Rõ, xin tuân lệnh”. Bác tài công vỗ tay cười tán thưởng nhưng xin lỗi không đi theo họ được vì bận bốc hàng lên tàu cho kịpchuyến trở về Quy Nhơn ngay sau đó.
Trước khi chia tay, họ trao địa chỉ cho nhau.
Minh đi dạo dọc bờ biển Nha Trang. Biển động, sóng to, bãi biển vắng người. Anh thầm hát một khúc nhạc xưa:” Chiều này mưa thu Nha Trang im vắng, không bóng người qua…” mà anh đã được nghe nhiều năm về trước. Thành phố biển thật thanh bình, dường như chiến tranh không hề xảy ra ở đây.
Vài ngày nữa anh sẽ về Sài Gòn, chiến trường của anh. Ở đó, tuy không bom đạn, cuộc chiến đấu thầm lặng nhưng ác liệt. Khi ngồi trên bờ cát, anh nhớ lại chuyến đi biển đêm qua, nhớ đến Xuân và Thuấn. Dường như không có chiến tuyến nào ngăn cách họ và anh. Mặc dầu anh biết, nếu gặp nhau trên chiến trường, có thể anh và Thuấn phải bắn nhau. Biết bao giờ được gặp lại họ, tay bắt mặt mừng, nhắc lại những kỷ niệm trên biển đêm qua.
Anh nhớ đến bức thư Tâm trao cho anh khi chia tay mà anh chưa kịp đọc. Anh mở ví lấy bao bì màu xanh có lá thư bằng giấy pelure với nét chữ quen thuộc của Tâm. Khi mở lá thư, dường như có vật gì đó rất nhỏ rơi ra, nhỏ đến nỗi anh không kịp nhìn. Trong thư Tâm viết:
Anh yêu dấu.
Anh về quê lần nầy là để nói lời chia tay với em. Vì thương em anh không muốn em khổ vì anh. Em cảm ơn anh đã nói cho em biết việc anh đang làm. Đối với em, lúc nào anh cũng là người em yêu. Anh cứ làm những gì anh cho là đúng. Em luôn ủng hộ anh.
Em không hứa là em sẽ chờ anh, nhưng đến ngày hòa bình, nếu anh còn sống, hãy về với em. Cầu mong anh được khỏe mạnh và bình yên.
Tâm.
Tái bút: Em gửi kèm một sợi tóc của em để anh giữ làm kỷ niệm vì em biết anh vẫn thích mái tóc của em. Đó là một trong những sợi tóc rụng khi em chải đầu, chứ không phải em nhổ đâu nhé. Đừng rầy oan em nhe.
Đọc xong bức thư, anh mới vỡ lẽ vật nhỏ rơi ra từ lá thư vừa rồi là sợi tóc của Tâm. Làm sao anh có thể tìm lại một sợi tóc mong manh đã bay theo gió biển đang thổi lồng lộng thế kia. Cũng may, vẫn còn chai dầu Nhị Thiên Đường *
* Nam Thi
(26-8-2011)

Một bài viết 100 phản hồi thật ghê gớm
Mình cũng ngạc nhiên. Cảm ơn TT và những ai đã đọc và “còm”. NT
Một câu chuyện nhẹ nhàng thấm đẫm tình người !
@ Chào Thủy Tiên, Hồi xửa hồi xưa tôi cũng biết một cô cũng tên Thủy Tiên và cũng đẹp. Cảm ơn bạn đã đọc và để lại lời bình ngắn mà đủ.
Sợi tóc mong manh mà cũng nói lên nhiều điều
Tiếc hoài sợi tóc mong manh
Một mai ngọn gió đưa anh quay về.
Ba người bạn trên một con tàu rất dễ thương,ấn tượng (dù họ là kẻ thù trên chiến tuyến,(Ý này hay)) .Bài viết đơn giản ,tự nhiên nhưng thấy được cái tâm,cái tình của con người…
Cùng nhau trên chiếc thuyền con
Nữa mai kia biết có còn gặp nhau
Bay rồi sợi tóc mong manh
Tình yêu nẫu gửi anh đành …quên na ? ! hì hì
Bay rồi sợi tóc mong manh
Mai nầy chưa chết thì anh sẽ dzìa.
Dzẫy hữ! Xù.
Chuyện không có gì mà văn Nam Thi lại gây buồn man mác
Chuyện tưởng không có gì mà lại hàm chứa nỗi đau lớn khôn nguôi
Xin phép tặng anh Nam Thi mấy câu:
Trong bầu đạn lạc tên bay
Vẫn rưng rức nhớ những ngày bên nhau
Ôm nỗi đau gượng cười nén khóc
Đánh rơi rồi sợi tóc mong manh
Cảm ơn phieuthachba tặng thơ.
Người ta nói:”gieo Thái sơn nhẹ tựa hồng mao”
Còn tôi thì ngược lại: “gieo sợi tóc nặng tựa Thái sơn”.
Nói vậy thôi, tình thì làm sao cân đo đong đếm được, phải không?
Anh Nam Thi ui !
9g00 sáng nay – COFFEE CUP – Hồ Con Rùa . Không thay đổi gì nhen !
Đúng rồi. Chỗ đó xa tọa độ chết hơn 3 km. An toàn.
Anh đùa à ? Chắc là hôm nay anh không được “phẻ” , đúng hông ? Ngại đi xa, đúng hông ? Tú tui hũm sợ tọa độ nào ! Chỉ lo cho quynh thâu !
Anh Nam Thi viết truyện ngắn với phong cách nhẹ nhàng , tự nhiên và gần gũi với đời sống nên nguyentiet rất thích. Tình cảm thân thương của ba con người ( Tâm , Thuấn và Minh ) tình cờ gặp nhau trong một chuyến tàu thật đẹp, họ đã ân cần chăm sóc cho nhau thật là cảm động!
Tình yêu của Minh và Tâm cũng mong manh như sợi tóc đã bay theo gió nhưng cũng đã để lại hương thơm bình dị của mùi dầu mà trong cuộc sống người ta vẫn cần. Vị của dầu luôn giúp người ta ấm lại trước những cơn gió lùa và mùi dầu làm cho người ta luôn nhớ nhau.
Hai con người trên hai chiến tuyến ( Minh và Thuấn ) vẫn tôn trọng nhau và quý mến nhau . Đẹp thay cách ứng xử của những con người có văn hóa .
Qua truyện ngắn, anh Nam Thi đã gởi một thông điệp “Chỉ có tình yêu thương con người mới giúp con người vượt qua được những
gập ghềnh trong cuộc sống để làm bằng phẳng tâm hồn mình, cuộc sống cua mình ” hay lắm anh Nam Thi ơi!
Thim “lanh chanh” :
“mùi dầu làm cho người ta luôn nhớ nhau.” Shiệt hông ? Hay mùi dzì ???
… Và HÃY LUÔN NUÔI DƯỠNG TÌNH YÊU THƯƠNG nữa , nguyentiet à !
Nếu thiếu tình yêu thương con người sẽ khó sống nổi nên nguyentiet vẫn
LUÔN NUÔI DƯỠNG TÌNH YÊU THƯƠNG đó NQ ui!
Dzẫy na ? Dzẫy thì nguyentiet giúng…nguyenquy rầu ! Hè hè hè …
@ nguyentiet.
Bạn “phát triển ” về ve dầu Nhị Thiên Đường thật hay. Thật tình, khi viết tôi chỉ tập trung “sợi tóc”, còn ve dầu thêm vào chỉ để “nhấn” thêm sự tận tâm của người con gái chứ không có ý như nguyentiet nói trên đây. Đúng là độc giả là người sáng tạo thứ hai.
Tôi vẫn suy nghĩ như nhận định của bạn: yêu thương và yêu thương.
Anh Nam Thi ui! dzậy mới là dân “tán” , hì… hì …Cảm ơn anh đã có lời khen “Sáng tạo”.
Tui cũng định…KHEN dzẫy , nhưng quynh NT “cồm” mất rầu ! Uổng !
Họ cùng trên một chuyến tàu, một chuyến tàu bình yên, không có sự tranh chấp, đối lập nào. Một truyện ngắn hay. Minh Nguyệt rất thích. Chúc an lành.
@ Minh Nguyệt. MN “túm” một câu mà đủ cả rồi – cả nội dung tư tưởng và văn chương. Chúc cô khỏe…chút chút ( vì ốm luôn)
Tiêu đề truyện ngắn gợi cho rêu một cảm giác mong manh , dễ vỡ ; mở ra một miền suy tưởng về một tình yêu đẹp, mộc mạc nhưng sâu sắc.
Những đoạn văn miêu tả rất sinh động, gợi cảm.
Văn phong của anh rất hay, đằm thắm, sâu lắng. Chính cách viết này đem đến cho người đọc một cảm giác bình yên, thanh thản…
chúc anh khỏe vui và viết đều.
@ rêu. Sẽ viết đều…rêu xúi đó nhé. Thiên hạ tẩy chay, rêu “cưa đôi” trách nhiệm nhé.
Cảm ơn về lời bình thật “đằm thắm”.
vào đọc truyện của anh ..thật tình MT chỉ thích thơ thôi…nhưng đọc truyện là để suy ngẫm..còn thơ là để mộng mơ..hii! chúc anh vui !
@ Môi tím: Tím màu hoa sim hay hoa cà vậy? Tôi thích màu hoa cà hơn cũng như bạn thích thơ hơn văn, nhưng thỉnh thoảng cũng đổi khẩu vị cũng hay.
Cái ngừ này đang kể chuyến đi tàu cùng 2 ngừ bạn thiệt thú vị ,( lúc ấy anh làm gì Gôn biết rầu) bỗng dưng chấm dứt rồi còn nhẻm lá thư cô ngừ yêu nữa chớ..
@ Gôn – hai – sắc – hoa à ơi, Lá thư là tài liệu…tiệt mật mà, để dành mấy chục năm mới đem nhẻm thiên hạ. Chít.
Cháo Anh Nam Thi! Đúng là…” sợi tóc mong manh ” rồi – vì cái ước mong của nó thật khó thành hiện thực! Có dzụ …2 chàng ” trùm ponhcho ” 1 cô thiệt dzãy sao? Còn cái anh chàng ” trung úy Thuần ” kia cũng …rất ” chịu chơi ” – đi tàu xe mà không chịu… ” lột lon bỏ túi ” ( cho chắc ăn ! ) mà còn ” khoe ” 2 bông mai…rất dễ …chết dọc đường quá! ( May mà gặp được chàng VC sinh viên.văn khoa có tâm hồn thật lãng mạn & phóng khoàng….)! Tất cả đúng là ” mong manh sợi tóc ” anh nhỉ? Chúc NT & Ga đình an lành & dzui dzẻ! MVL
@ Chào sư huynh. Thấy anh không xuất hiện, đâm lo. Nhất nhật bất kiến như tam thu hề.
“Cháo” NT là sao? Nghĩa là NT húp cháo…Đùa chút cho dzui thâu.
– Chuyện “chùm poncho” là có thật 100% – dzẫy mới “chết chàng trai khói lửa” chứ. Mà hồi đó tui đàng hoàng đứng đắn …thật đấy.
– Vì đi tàu thủy không có VC “đắp mô” nên chả cần lột lon bỏ túi. Nếu đi đường bộ lại khác.
KHỏe nhe sư huynh!!!!!
Cái dzụ TRÙM CHUNG PONCHO mà xãy ra bi giờ là … CHÍT ! CHÍT ! Hữ quynh NT ? hè hè hè . Buổi sáng mừ được “cừ” là “phẻ” rầu !
Xin lỗi ! CHÀO NAM THI! hà hà…Dzui dzẻ nhé? MVL
Phân tích tâm lý nhân vật rất hay anh Nam Thi ơi!
@ Trúc Mai
Sáng sóm mà được Trúc Mai khen thật “quá đã”. Bộ tứ Mai-Lan-Cúc-Trúc chỉ còn thiếu Lan và Cúc. Mai= mùa Xuân/ Trúc=quân tử. Tên thật hay.
Anh Nam Thi viết truyện tình yêu lãng mạn, nhẹ nhàng dễ thương ghê.
@ “O” HOANGKIMCHI nì, tình yêu vốn là rứa mà. Răng lâu nay khôn thấy HKC đăng bài hĩ?
Cuộc sống đôi khi khắc nghiệt quá phải không anh? Nhưng vượt lên trên hết vẫn là tình người-một tình người đúng nghĩa.
@ Nguyễn Kim thân mến.
Tôi dồng ý với bạn rằng “vượt lên trên hết vẫn là tình người”, nhưng thật khó để có một định nghĩa về “tình người đúng nghĩa” mà ai cũng chấp nhận.
Theo tôi, mẫu số chung chính là thân phận con người trước thiên nhiên và xã hội ( thiên tai, nhân họa), sự hữu hạn của con người trước cái vô hạn của nhiên giới, vân vân…khi người ta chia sẻ một số phận chung, người ta sẽ cảm nhận được sự liên đới giữa những con người, vượt qua những dị biệt với lòng vị tha, khoan dung…
Đọc bài viết của Anh Nam Thi đã nhắc cho tôi nhớ lại cái thời tuổi trẻ xa xưa mà mình đã trải qua.
Thuấn, một sĩ quan VNCH, Minh, một sinh viên Văn Khoa đang hoạt động Cách Mạng và Xuân, cô gái cùng chuyến hải hành đã xem cả hai người thanh niên như hai người bạn.. Họ đã đối xử, chia sẻ với nhau bằng những trái tim nhân bản, không hận thù, không tranh chấp. Mặc dù họ nhận ra rằng hướng đi mỗi người đã có khác nhau!? (Mặc dầu anh biết, nếu gặp nhau trên chiến trường, có thể anh và Thuấn phải bắn nhau)
Tình yêu của Minh & Tâm, tình bạn, tình người của cả ba trong chuyến hải hành, quả thật nó cũng mong manh như số phận sợi tóc, phải không Anh!?
Và sợi tóc đã bị đánh rơi, không bao giờ tìm thấy lại được.
Mong manh quá đí thôi!?
Cám ơn Anh Nam Thi, cám ơn bài viết của Anh rất hay, thực sự đi sâu vào trái tim của những con người từng sống trong cái thời buổi khắc nghiệt ấy.
@ Bạn Đinh Tấn Hương thân mến,
Mình cũng thật lòng cảm ơn bạn đã nói dùm mình điều mình muốn nói vì giải thích trong truyện là điêu cấm kỵ, phải dành cho người đọc “đọc giữa những dòng chữ”.
Thời trẻ chúng mình thật khắc nghiệt, chúng ta bị “đẩy xuống thuyền” (embarqué), không có nhiều cơ hội lựa chọn, hoặc không được lựa chọn.
Trên chuyến hải hành đêm ấy, hai người đàn ông ở hai bên chiến tuyến, đã cùng che chở cho một cô gái. Họ đã bạn của nhau và có thể còn là bạn của nhau…Sự thật, trong đời mình tôi cũng đã trải qua những hoàn cảnh tương tự. Và tôi tin ở tình người, nói chung.
Xin lỗi, mình viết sai tên bạn, sửa lại nhé đinh tấn KHƯƠNG
Anh cho em địa chỉ em sẽ gửi cho anh một sợi tóc,chỉ một sợi thôi nhé!
Vậy, PM là người thứ hai tình nguyện cho tóc. Nhưng xin bạn đừng nhầm lẫn nhân vật với tác giả. Chỉ có nhân vật trong truyện mới mất sợi tóc, chứ đâu phải tác giả.
Dầu sao, cũng cảm ơn bạn về lời đề nghị dễ thương.
Quynh sao…kỳ wá ! Phụ lòng Phương Mai dzẫy ? Đâu phải ai-Phương Mai cũng gửi…sợi tóc đâu ? Uổng ghơ !
Câu chuyện nào của anh viết cũng đầy kịch tính
Viết văn đôi khi cũng như làm xiếc với đạo cụ và kỹ thuật, … thế thôi. Cảm ơn bạn…đã tặng tràng pháo tay.
Vậy anh Nam Thi làm ảo thuật gia hay quá , Anh biến sợi tóc làm Tâm , biến chai dầu làm Mình , chuyện tình đẹp quá
@Biến bagiakhoua thành bagiaDEua.
Một chuyện tình nhẹ nhàng dễ thương ! nhưng rất lãng mạn…..vì nàng viết thơ còn kèm tặng anh 1 sợi tóc….. nên quá mong manh …. anh vô tình để bay mất! chứ nếu nàng cắt tặng một chùm tóc thì đã không bay đi có lỡ làm rơi vẫn còn lượm được phải không anh ?
@TRANKIMLOAN
Một sợi hay một lọn tóc cũng rứa thôi, không mất kiểu nầy cũng mất theo cách khác. Sợi tóc như một biểu tượng cho lòng tin yêu. Cho dầu sợi tóc có lỡ bay theo gió nhưng anh vẫn giữ nó trong sâu kín lòng mình…Forget me not.
Đôi khi chỉ là sợi tóc mà không bao giờ vượt qua được.
Áo Tím là … ai mà “triết lý” ghơ hè !!!
Người xứ Nẫu gọi mắm tôm là mắm ruốc, còn mắm tôm làm bằng tôm đấ nguyên con với củ riền, măn tre xắt nhỏ.
Cà pháo ăn với mắm ruột ngon hơn.
Cảm ơn cà pháo-mắm tôm đã xem truyện
măng*
Măn tre xắt nhỏ = bóp tre cho mìm rầu xắt nhỏ phải không Cà pháo-Mắm tôm ??
NOBITA cứ bắt giò Cà pháo -Mắm tôm quài nghen ! HI HI
mắm tôm + thịt chó cũng ngon lém..
@ Áo tím: Thế mới là…Y+Ê+U chứ.
Chung một chuyến hải hành, mỗi người một tâm trạng, hoàn cảnh và họ đã cư xử đúng mực, cách cư xử có văn hóa trong thời chiến.Trung Úy Thuấn nhập Trường Võ Bị Quốc Gia Dalat năm 1965, như vậy là thời gian là khoảng 69 hoặc 70?
TB chuẩn bị đón những diễn biến tiếp theo, anh Nam Thi lại quẹo qua chuyện tình của Minh, cũng được vì đã báo trước ở đoạn trên, hi hi….
Chuyện tình thời trẻi thì bao giờ cũng đẹp vì người ta không tính toán nhiều, nhất là trong thời chiến.
Một truyện ngắn không nhàm, rất đậm nét Nam Thi. Cám ơn anh.
@ Thiên Bồng.
Số quân hồi đó (của lính VNCH) hai số đầu là hai số cuối của năm sinh + 20, ví dụ : sinh năm 1945 => 65/………….TB tính như vậy là chính xác vì VB Đà Lạt học 4 năm, ra trường còn được huấn luyện thêm ở binh chủng trước khi ra đơn vị.
Tuy nhiên, đó chỉ là tiểu tiết. Cái quan trọng mà bạn đã nêu:” chung một chuyến hải hành…” Đó là thân phận chung của lớp trẻ thời ấy ở Miền Nam, tuy mỗi người có lựa chọn riêng nhưng tôn trọng lẫn nhau như những người có văn hóa. Cảm ơn bạn đã hiểu và chia sẻ với tác giả.
Anh Nam Thi ơi !Chai dầu thì giữ kỹ mà sợi tóc lại để bay mất rùi ! Tội sợi tóc quá ! Nếu chai dầu mất thì Nị …..tặng lại chai dầu khác liền chứ sợi tóc hổng còn thì …thua thui !
Một câu chuyện có bóng dáng chiến tranh và tình yêu cũng thật nhẹ nhàng !
Nị chúc anh Nam Thi một ngày thật vui !
Seo Nị bít đó là SỢI TÓC ? (Quynh NT viết dzẫy nhưng chắc phải như dzẫy hông ?) . Nị thấy chưa ? SỢI…ĐÓ là chi tiết ĐẮT GIÁ mừ !!!
Wuên ! Lại lanh chanh nửa rùi ! Xin lẫu anh NT nhen !
@ Tú Gàn nầy, không phải “sợi râu của Tào Tháo” đâu, đừng nghĩ lung tung. Người ta đang “bàn lựng” văn chương nghiêm chỉnh đấy nhá!!!!!
“Só rì” quynh ! Tú Gàn cũng xin chỉ giáo đây :
“Tâm không hứa chờ, nhưng đến ngày hòa bình, nếu anh còn sống, hãy về với em ” …
Tâm trạng đó chính là CHIỀU SÂU NHẤT- trong những chiều sâu- mà người yêu của Minh đã nói lên được ! Nhưng rồi liệu Minh có hiểu không ?
Tôi nghĩ – lúc đó – chắc là không ! Rồi có thể – sau này mới hiểu…
Nhưng khi đã hiểu thì-cũng có thể-cũng đã…muộn rồi !
Và – chính vì điều này – mà TÌNH YÊU BẤT TỬ !!! TÌNH YÊU MONG MANH !!!
Và – vì thế HÃY GIỮ LẤY TÌNH YÊU khi còn có thể !!! Một thông điệp ĐẸP !
@ Quy, Đúng rầu !
Tú Gàn không đến nẫu nào chứ , Quynh ? (Nổ bà cố, thằng cha Tán Gù !)
“Bàn lựng” dzẫy có nghiêm chỉnh hông quynh ?
Mai uống cà phơ Gốc bồ đề (9gOO) nhé ?
@ Quy, phải tìm quán nào cách ĐD 03 km bán kính mới được.
O kơ ! Dzét xơ !
Anh Q….đăng ui ! ai chơi kì dzẫy ! anh thuộc bài nhạc ” Anh còn nợ em ” của nhạc sĩ Anh Bằng không ? Ca cho em nghe với…hic..hic!
Dzụ này hơi bị … quơ à nhen ! Ai đi đòi nợ kỳ dzẫy ? Em biết “Trả nợ tình xa” hông ? Ca anh nghe ! Hay thì anh…trả nợ cho, dzỡ thì…xờ u xu huyền … gì , biết rầu !
Cho em theo dzí ! Có gì em …làm chứng cho ! Hứa hầu nãy rùi mờ !
Tòi quơi ! Chỗ ĐỜN ÔNG mà em đòi theo…sao được ?
hi hi …em đòi dzẫy cho dzui thâu chứ ai biểu anh …tin chi ??!!
Lốc…cốc
Xem kỹ phần tái bút của Tâm: một sợi tóc rụng khi cô ấy chải đầu…
Mõ gió
Nị quơi, bây giờ người ta hết bán dầu Nhị Thiên Đường rồi, Nị kiếm đâu ra. Còn tóc thì giống tóc, phải xét nghiệm ADN mới phân biệt được.
Cảm ơn đã chịu khó đọc và lời chúc lành của Nị.
hì hì …dzậy sợi tóc khác mà tóc ngắn chứ hổng phải tóc dài cũng được hén anh Nam Thi !khỏi cần xét nghiệm ADN mờ !
@ Nị, Trời đất quơi. Hết đường chạy. Cứu tui dzới.
hi hi …la to quá hè ! Nị hông cứu đâu !
Chạy là đúng rầu ! Ở lại “quy” hiểm à nhen ! Nó có…”súng” đó ! he he he
Anh Nam Thi sao viet truyen tinh yeu lang man qua
@ Kim, Vì lãng mạn vốn là bản chất của tình yêu.
Vay anh co lang man khong?
@Kim, chao ôi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Sợi tóc mong manh-Tình yêu mong manh !Nhưng ..vẫn hoài đậm nét trong trái tim hổng già…anh Nam Thi hén?
phan;ehue cũng từng thừa nhận rằng “tình yêu không có tuổi” mà lị. TY được sinh ra và bất tử không theo quy luật sinh-lão-bịnh-tử của chúng sinh.
Anh NT bữa nay xúc động chiện gì mà dziết trật chính tả tùm lum dzẫy ? Hầu hôm … thâu , hũm dám hỏi đâu !!!
Trên con tàu nhỏ bé nầy, mấy chục mạng người nằm bên nhau, giao sinh mệnh cho người lái tàu. Ở đây, họ có lẽ bình yên hơn những người trong đất liền cách họ vài cây số đang sống dưới làn bom, hòn đạn. Sóng biển dữ dằn nhưng không thù oán ai. Nếu tàu đắm, nhiều người có thể chết đuối nhưng không ai chết vì hận t
Tinh yeu dep co the giup con nguoi vuot qua tat ca moi can ngai cua doi song
@ Hung Thanh. Cảm ơn bạn đã chú ý đoạn văn (trích) và chia sẻ nội dung tư tưởng của nó.
Cho đến bây giờ, dường như chúng ta, những hành khách tình cờ, vẫn cùng nhau trên một con tàu nhỏ nhoi vượt sóng gió đại dương…
“ Vậy cậu quê ở Bình Khê, hay An Túc?”.An Túc la o dau vay anh Nam Thi?
Thời chế d965 trước (VNCH) quận An Túc bao gồm thị trấn AQn Khê ( xưa gọi là Tây Sơn Thượng đạo). Vì cậu chuyện xảy ra vào những năm 1960, nên phải dùng địa danh thời ấy.
Tinh yeu sao dep qua
Đã là tình yêu chân thật đều đẹp dầu có “thành” hay không.
Mot chuyen ngan hay
TRuyện viết thì ngắn nhưng chuyện tình ấy thì…dài – dài đến bao giờ ta còn nghĩ về nó.
Cuối cùng thì “Sợi…tóc mong manh” cũng đã xức hiện đúng như lời hứa !
Nhưng TẠI SAO Minh lại để cho MỘT KỶ VẬT GIÁ TRỊ như vậy “Gone with the wind” ??? Tại sao vô ý dzẫy ? Tại sao vô tình dzẫy Minh ??????
Tôi nghĩ : Đó không phải SỢI TÓC ! Là SỢI GÌ …? Chịu !
Có lẻ không ai khác-ngoài Minh-biết ! … Nhưng mà có lẻ hai người đã không gặp lại được nhau thì phải ! Tậu !!!
Nói thêm : Nhưng hình như (tôi cảm nhận) chi tiết SỢI TÓC BAY THEO GIÓ là chi tiết ĐẮT GIÁ NHẤT trong câu chuyện của anh Nam Thi ! Không biết có ai đồng cảm hông hè ?
Sợi tóc thì bay theo gió – gone with the wind – nhưng vẫn còn ve dầu Nhị Thiên Đường, mỗi khi đau đầu sổ mũi thì xức, hết dầu thì giữ lấy ve làm kỷ niệm, ngộ lỡ cái ve ấy bị mất, bị vỡ thì…ra tiệm mua ve khác.
Sợi tóc tuy mất nhưng Tâm vẫn còn vô số sợi khác, nếu ngày hòa bình mà anh chàng mang được xác về, Tâm chưa sang ngang thì tha hồ…dẫu tóc của nàng đen hay bạc.