Nguyễn Hữu Duyên
Khi dẫn con vào Sài Gòn thi đại học năm 2001, tôi có dịp trở lại thăm con đường Vạn Kiếp sau hai lăm năm – con đường có quá nhiều kỷ niệm của tôi về một thời trai trẻ, về tình yêu của tôi và Huỳnh.
– Xin lỗi, anh có việc gì cần sự giúp đỡ? – Huỳnh thong thả ngước lên, hỏi một cách lịch sự.
Tôi lúng túng như gà mắc tóc :
– Xin hỏi, em có phải là…
– Trời ơi! Anh Duyên, anh vô hồi nào vậy?
Huỳnh đã kịp nhận ra tôi dù một phần tư thế kỷ không găp nhau. Thế là chiều hôm đó sau khi tan tầm ở sở làm, hai đứa lên quán nước trên một con đường nhỏ thuộc quận Phú Nhuận. Công bằng mà nói, Huỳnh đẹp hơn nhiều so với thời con gái, đằm thắm và quý phái, mặc dù đã ở tuổi bốn mốt. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt đen láy, lấp lánh, và càng quyến rũ hơn so với thuở em yêu tôi.
-Em đẹp hơn ngày xưa nhiều, và nhất là đôi mắt, anh không thể quên được.
Tôi nói và nắm tay Huỳnh đặt lên bàn tay tôi, như tìm lại cái cảm giác âu yếm, ngọt ngào và dịu êm của thời bên nhau thật xa ấy nghe lòng mình một chút nuối tiếc, một chút xót xa, nghe tim mình thổn thức với nỗi niềm của một thời yêu đương cháy bỏng, đắm đuối, và mê say… Huỳnh kể cho tôi nghe về số phận bất hạnh của em. Có chồng năm mười chín tuổi, gần ba mươi tuổi thì ly hôn. Hai đứa con trai, một đứa nghiện ma túy được đưa vào trại cai nghiện, đứa nhỏ đang học lớp mười hai. Huỳnh vẫn sống một mình đã hơn mười năm rồi. Em phải lo tất cả chi phí cho đứa con ở trại cai nghiện cũng như thằng nhỏ còn đi học. Và chồng của Huỳnh đã có vợ khác.
– Số em nó cô đơn mà! Huỳnh xoa xoa bàn tay tôi, ánh mắt buồn buồn, nói chầm chậm.
Nói thật lòng, là thằng đàn ông, cũng không phải là thần thánh, nên sự ham muốn sắc dục là vô cùng, nhất là khi gặp lại người yêu cũ sau một thời gian dài không gặp nhau, đã ly hôn và đang cô đơn. Trong tôi lại bùng cháy dữ dội sự khát khao được cận kề bên nhau, được tay trong tay ôm ấp ái ân dù muộn màng, dù chắp vá, dù không bao nhiêu ngày, như không thể khác được. Thế nhưng số phận đớn đau của Huỳnh đã như tảng băng đè nặng lên người tôi, bóp nghẹt cái dục vọng bản năng của tôi đối với một người phụ nữ đã từng dâng hiến trọn trái tim mình ở tuổi mười sáu, cái tuổi của mộng mơ và thật đẹp của đời con gái.
Sài Gòn lên đèn, lung linh, rực rỡ sắc màu. Tôi và Huỳnh vẫn ngồi bên nhau, như không muốn đánh mất giây phút hoài niệm này. Nó như món quà quý giá mà tạo hóa ban tặng cho chúng tôi, như chữ duyên đã được định sẵn cho hai con người đã trót không trọn vẹn cùng nhau thời còn trẻ, được một chút bên nhau khi mái tóc đã bắt đầu có một vài sợi bạc.
– Sao em không đi bước nữa?
Huỳnh cười buồn, không trả lời câu hỏi của tôi, mắt nhìn ra đường như đang nhớ về một thời rực rỡ của con “chim én vàng” tung tăng bay lượn mà tôi đặt cho em ngày ấy, cái ngày em mười sáu tuổi. Và, bỗng nhiên trong tôi – bao nhiêu kỷ niệm tràn về…
Nhưng để ngăn chặn những xúc cảm đến bất chợt về những hạnh phúc, đớn đau từ khi Huỳnh có chồng, tôi kể cho em nghe về gia đình của mình, một vợ hai con, đứa con lớn vào Sài Gòn thi đại học, con gái nhỏ hết hè này vào lớp mười một, và vợ tôi thì buôn bán tảo tần nuôi hai con với một chồng.
Có lẽ chuyện tôi kể về bản thân cũng như gia đình của mình như một kết thúc có hậu của một cuộc gặp tâm tình, giải bày những sẻ chia của hai con người đã có một thời yêu nhau, luôn nhớ về nhau – làm tôi trở lại trạng thái tâm lý cân bằng, đẩy lùi những bồi hồi và dục vọng khó cưỡng nổi dù chỉ là một nụ hôn dịu ngọt êm đềm nhưng nóng bỏng khát khao của ngày xưa ấy, cái ngày xưa em viết trên tấm hình của em gửi tặng tôi :
Anh về Bình Định cho em nhớ,
Những đêm dài sánh bước bên anh!
Khi đến lúc phải ra về vì trời khuya lắm rồi, Huỳnh nhìn sâu vào mắt tôi- khẽ nói :
– Đêm nay anh không ở lại với em sao? Bao năm cách biệt, anh không…
Tôi thực sự bối rối. Ham muốn của thằng đàn ông và bổn phận của người cha- giằng xé lấy tôi. Tôi về, Huỳnh sẽ bị tổn thương, nhưng nếu ở lại thì con tôi sẽ rất lo lắng, bởi không biết chuyện gì xảy ra với tôi. Hơn nữa tôi không thể để con tôi ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Sài Gòn.
– Anh sẽ ở lại cùng em, nhưng anh chỉ ngại một điều, là con anh sẽ rất lo lắng và sợ nhiều điều.
Điều tôi nói đã chạm vào trái tim người mẹ vốn có nhiều vất vả, cực nhọc vì con sau khi ly hôn, đã giúp tôi giải được bài toán khó. Huỳnh cười :
– Anh sợ thằng con về mét với bà xã chứ gì? Sài Gòn rộng lớn, có quá nhiều lý do mà anh! Như ngày xưa anh bỏ họp để đi chơi với em, anh báo với chi đoàn là đi đón người thân từ ngoài quê vào, có ai biết đâu!
Tôi bật cười vì chuyện ngày xưa ấy. Huỳnh lắc lắc tay tôi :
– Em nói vui vậy thôi. Anh hãy về để thằng bé khỏi lo. Hơn nữa…
– Hơn nữa sao em?
– Anh già rồi! Anh không thấy như vậy sao?
Tim tôi chợt nhói đau. Tôi biết là Huỳnh vẫn còn yêu tôi rất mãnh liệt. Tôi không phải là gỗ đá, cũng không tránh khỏi cái cảm xúc bồi hồi như thuở mới yêu, nhưng cái gánh nặng áo cơm, trách nhiệm gia đình đã làm trái tim tôi gần như xơ cứng.
– Anh về đi kẻo khuya trời lạnh!- Huỳnh giục tôi.
Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi, nhớ mãi, nhớ mãi… Huỳnh ơi!

Thu that, ddoc xong toi khong thay lang man uy mi hay ho gi ca.
Sao lai hon???
Ai thay lang man, chac la ddan ong.
Toi la ddan ba. Chong toi gap lai nguoi yeu cu ma hon mot cai , toi biet la chet voi toi.
Thu hoi may ong, ba xa cua may ong gap lai nguoi yeu cu, hon mot cai, may ong co thay la DE THUONG, CAM DDONG, LANG MAN…. hay may ong ddot nha?
Hic… gặp lại người yêu cũ , được hôn một cái thì quả là tuyệt vời nhất trên đời , còn mọi chuyện tính sau …dzẫy quá được phải không Nguyễn Hữu Duyên .
Chào bagiakhoua, 25 năm gặp lại, bồi hồi như thuở mới yêu. Cảm giác đó thật khó tả, nhưng khi phải chia tay trong tư thế như vậy, mình cảm thấy buồn và rất nhiều tâm trạng. Cảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ.
Phải chi mình được hôn người iêu cũ.
Cảm giác ban đầu thì rộn rã lắm, nhưng cuối cùng thì nụ hôn đó không vui. Cảm giác của mình lúc đó là vậy. Bài đã qua mấy ngày , cứ tưởng không còn người “còm”, nên mình trả lời muộn. Mong Tú Tàng thông cảm. Chúc vui khỏe!
Nguyễn Hữu Duyên nì! Truyện viết về mối tình cũ rất đẹp và buồn buồn sao ấy.Sẻ
chia với em đó.Thân
Anh Lữ ơi, Chuyện nó vồn như vậy mà. Em rất cảm ơn anh đã đọc và chia sẻ. Mong đọc những bài thơ tình của anh. Chúc anh sức khỏe!
Ý lạ mà thật !
Hôn rồi lại thấy buồn tênh
Hôn chi rồi để mông mênh là buồn.
Hai câu lục bát thật dễ thương. Chúc Hoa Ti Gôn vui khỏe!
Minh Nguyệt vào đọc Nụ hôn Buồn cảm nhận như thế này
1. Nụ hôn không buồn
2. Anh Duyên gặp lại người yêu cũ với vui, buồn lẫn lộn. Tình yêu, trách nhiệm đan xen, đúng là khó nghĩ.
Chào Minh Nguyệt, lúc mới gặp lại sau 25 năm phải nói là rất bồi hồi, nhưng khi phải tạm biệt bằng một nụ hôn, mình lại cảm thấy buồn. Chữ tình cũng thật kỳ lạ. Chúc Minh Nguyệt sức khỏe!
Như chị HKC nói “nụ hôn buồn” mà chẵng buồn chút nào…chuyện hay lắm anh NHD.
Cảm ơn DTHV đã đọc và chia sẻ. Chuyện tình cảm đúng là khó nói. Chúc vui nhé!
Anh VinhRùa gởi tặng cái gì mà xem chẳng thấy gì cả dậy….!
Dzẫy thì caohongthuthao xem cái gì…dzẫy? Vinh Rùa hỏi lại nè : caohongthuthao muốn….xem cái dzì?
!!!???!!!
caohongthuthao là ai mà…dễ shuông wá dzậy anh Sáu ? Vinh Rùa (nhái) ?
Gặp lại Nguyễn hữu Duyên ở truyện “Nụ hôn buồn”(Ở truyện trước : “Xin gởi đến em lời xin lỗi”) tui thấy.. “ông” Duyên thật là “đào hoa_tốt số”.Nếu cô Nhàn(ở truyện trước)mà đọc được.. “tình cảnh” của Huỳnh(Nụ hôn buồn): “Tôi thực sự bối rối. Ham muốn của thằng đàn ông và bổn phận của người cha- giằng xé lấy tôi. Tôi về, Huỳnh sẽ bị tổn thương, nhưng nếu ở lại thì con tôi sẽ rất lo lắng, bởi không biết chuyện gì xảy ra với tôi. Hơn nữa tôi không thể để con tôi ngủ một mình khi lần đầu tiên đến Sài Gòn….” thì Nhàn sẽ không còn phải ân hận khi “chắc mẫm” một điều : “ông” Duyên_lý trí thắng tình cảm (tốt thôi!)
Còn với Huỳnh : “Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi, nhớ mãi, nhớ mãi… Huỳnh ơi!” thì: Huỳnh ơi! Đừng nghe những gì anh Duyên nói_Huỳnh nhé?.Vinh Rùa tui, thay mặt cho nàng Huỳnh; gửi tặng cho anh Duyên sau cái “Nụ hôn buồn” này :
Vinh Rùa ơi, hồi đó mình có chút lãng mạn, bây giờ thì không dám mà thực ra cũng già rồi. Một cách “còm” rất khác người. Cảm ơn về bài hát Vinh Rùa gửi tặng..Chúc vui nhé !
Thăm Duyên! Mấy đêm Trung Thu ở đây mưa. Mấy ông Lân cũng chạy trốn hết trơn! Tôi nghiệp bọn nhỏ! Tôi nghe nói Saigon mấy đêm TT cũng mưa tầm tã? Vậy là Tết TT chỉ được ” ăn “/ chứ chưa được ” chơi ” ? Ơ đây tôi và PVP…cũng được ” ăn theo ” cái TT đáng nhớ! Truyện này tôi có đọc qua mail hôm trước/ đã ” nói ” rầu / gắng dzậy là được rầu! Chúc Cậu & Gia đình an vui! MVL
Anh Long ơi, em mới đi Bình Phước về. Cảm ơn anh lúc nào cũng quan tâm đến em. Mong anh sức khỏe!
Chào anh Ngiyễn Hữu Duyên,
TB thích nụ hôn này dịu ngọt, mặn, đớn đau chưa đủ anh à vì nó rất mãnh liệt, òa vỡ, hôn với cả lý trí và con tim, với sự ân hận và tiếc nuối và nhất là hôn để cùng truyền cho nhau nghị lực sống, hạnh phúc và xé chia, nụ hôn đạt cả vế chất lẫn về lượng vì có lẽ chỉ một lần rồi…….thôi.
anh TB nói hay quá hà! rêu cũng muốn nói như anh mà không viết ra được…
khổ lắm rêu ơi, anh viết được như vậy là vì iu iu & hun hun nhiều nhiều đó, sợ chưa, hết muốn rồi phải không? hi hi……
Riu mà dziết như TB thì còn gì là … Riu nữa tời ??? Thâu, đừng Riu quơi !
doandai đang …nhớ Tú Gàn kìa ! meo meo mà chạy tới đó hử !
Quyết định rầu : một “từn” không hơn-không kém ! Quynh c1m ơn muội muội đã wan tâm hữ !!!
Lỗi : “cám” hông phải “c1m”
Chào Thiên Bồng, lời “còm” sao dễ thương vậy! Chúc Thiên Bồng luôn trẻ đẹp!
Chào anh Hữu … Dziên !
Tui đọc wài – liên tiếp mấy chiện của anh – chỉ thấy “tòn” là chiện…hầu nẵm !
Còn chiện bi giờ seo anh chẳng “kở” nghe chơi … Sợ NẪU hữ ?
Chúc anh chị luôn “phẻ” mạnh – hạnh phúc bên nhau nhen ! Bữa nào tui chạy lên anh ăn sáng được hông – tới chiều lun – cho nó no ! he he he …
Sao anh Tán Gù không rủ anh Q đăng lại quán em ăn sáng ăn trưa ăn chiều mà tới nhà nẫu chi dzẫy! tậu nẫu lắm nghen anh….
ĐĐ bắt chước anh Q đeng lanh chanh nửa rầu ! Anh giận ĐĐ nên hổng thèm tới quán ĐD nữa đâu . Thời gian Giận : 1 tuần ! Dzẫy đóa !!!
Tú Gàn mến, chuyện ngày xưa có vui có buồn. Còn chuyện bây giờ của mình thì chán lắm, chỉ có cơm áo gạo tiền mà cũng chẳng tới đâu. Khi có dịp đi quận 9 nhớ ghé mình chơi nhé. Chúc vui nhé Tú Gàn!
Chắc chắn dzậy rầu ! Tui sẽ rủ thim anh NXC nửa ! Được chớ ? Cảm ơn anh trước nhen !
Rất vui vì gặp được các bạn. Cảm ơn Tú Gàn nhé!
{Tôi ôm hôn Huỳnh, một nụ hôn tạm biệt, dịu ngọt, và tôi nghe những giọt mặn đớn đau như đang chảy vào trong tôi..}
chào anh Hữu Duyên, chuyện tình nào cũng ui chao là buồn.. yêu là chết trong lòng 1 ít mà…!!
Chết nhiều chứ không phải ít đâu Rêu, bởi nó đã đóng thành khối dù bao năm đi qua, và – bởi thế người ta mới bào rằng tình yêu là vĩnh hằng.Mình rất mong đọc những bài thơ về tình yêu thật rộn rã của Rêu.
Một câu chuyện tình nhẹ nhàng – rất dễ thương – và đúng như tác giả kể vậy là đẹp lắm, không cần thêm thắc gì nữa cả là cũng quá đủ đầy.
Cám ơn Nguyễn Hữu Duyên “Nụ hôn buồn” mà không buồn tí nào vì gặp lại người củ thì vui biết mấy.
Chúc Nguyễn Hữu Duyên khoẻ, vui, hạnh phúc nhé.
Thân mến.
Cảm ơn HKC đã đọc và chia sẻ. Mình nhớ nhất là câu nói của Huỳnh trong đêm đó : Anh già rồi! Anh không thấy như vậy sao? Bây giờ nghĩ lại thấy buồn vui lẫn lộn trong lần gặp ấy.. Vui nhé!
Cái này đúng là thiệt hôn chứ không phải thử hôn nữa rồi.
Tú Tàng ơi, giây phút đó, cảm xúc đó không thể có được lần thứ 2, mình cũng tiếc lắm. Ở 1 góc nào đó có thể cũng giống như Thử Hôn của Tú Tàng vậy. Chúc vui nhé!
Nẫu Xóm Cũ ơi ! Tình yêu có nên song hành cùng lý trí hông vậy ? Hỏi người 50 năm kinh nghiệm về ” tương tư ‘ là chắc ăn nhất !
Khi yêu người ta cần có sự nồng nàn, chân thành và đôi khi cả …mù quáng để được say đắm nhau hơn nhưng tình yêu cũng không hoàn tòan là những bông hoa , nó có gai đó nghen ! Vì vậy lý trí thường xuất hiện để …cứu rỗi cho tình yêu ….phải không anh Duyên ? hi hi …nói vậy chứ em mà …iu thì em cũng ” mù quáng ” lắm lắm ….
hi hi …nói chuyện yêu yêu như dzầy sợ bị mấy ông anh thổi còi quá !
sorry , gõ nhầm đ/c email rồi .
Muội muội mà là em “giai” sao trời ??? Shiệt hông dzẫy ??? Iêu “bơ đơ” hữ ?
Muội muội gõ nhầm mà vô tình ra hình ảnh của người khác đó anh Tú Gàn ơi ! Muội muội xin lỗi rồi !
Yến Du Muội Muội nói hay quá!
Hì hì Từ Du ơi ! Câu Từ Du nói cũng là câu hay nhất trong ngày với Yến Du ! hì hì …Chúc vui thật nhiều
Muội muội Mộng Mơ quá nên nhầm đó Tú Gàn quơi, ha ha….
Hình ảnh đó là của nick Mộng mơ mà em là Muôi muôi nên em gõ nhầm mà trùng địa chỉ email của Mộng mơ đó !Mộng mơ không phải em đâu !
Có thể nói, mình về đã làm cho Huỳnh bị tổn thương. Cô ấy đã khóc, những giọt mặn đớn đau, cả mình cũng vậy, một nụ hôn buồn, chua xót bao điều!Đó là điều rất thật, Muội muội à!
Nụ hôn đằm thắm ngọt ngào
Hổng quên bổn phận anh hào -hoan hô!
chuyện tình dễ thương quá anh HD ui!PLH chợt nghĩ :nếu anh ở lại đó mí là “nụ hôn buồn “chứ!hic..hic..
Hè hè ! Bà Wại ni dzìa nhà có “đóng thớ” chưa mà “cồm” nghe … ấy dữ dzẫy tời ?
Cái rì …Hổng quên bổn phận… đồ !!! Ha ha ha …
Nếu D ở lại thì biết bao chuyện để nói với nhau, bởi 25 năm mới gặp lại mà! Về Quy Nhơn, T vẫn khỏe chứ? Chúc vui nhé!
Hôn như vầy thì…thà …đừng…hì hì
Cón cò hay không cón cò hay không….hì…hì…
I dzẫy ây dzĩ … hè hè
Nụ hôn đó không say đắm, mặn nồng, nhưng đó cũng là một nụ hôn D phải mang theo đã nhiều năm rồi! Thanh Thanh khỏe nhé!
-Được hôn là quý lắm rồi, chứ đây thì:
Tôi hôn biển cả đất trời
Mà chưa hôn được một người mình yêu…
-Thì buồn hay vui đây! chưa có cảm giác!Ha…
Trời đất ơi. Tậu dzậy sao….ha…ha…
Tâm trạng lúc đó mình rất buồn . Đôi lúc nụ hôn không phải là hạnh phúc. Cảm ơn P đã ghé thăm.
Truyện nhắc nhở trách nhiệm của các bậc làm cha mẹ, chứ tác giả ở lại với người yêu cũ là một truyện bình thường.
Nhưng Bá Láp nói đúng, đã hôn phải cho ra hôn chứ ?
Buồn vì… tiếc, Thúy Loan ơi!
Cảm ơn bạn đã đọc và nhận xét. Một nụ hôn tạm biệt thôi mà!
Nụ hôn buồn sao buồn quá
Hay quá! một câu chuyện tình rất dễ thương & hay lắm ! thêm nụ hôn cũng thật tuyệt……văn phong nhẹ nhàng xúc tích rất lôi cuốn người đọc! Cám ơn NHD nhé bài viết hay lắm!
“Nhứt trí” với TKL. Tôi chịu ông Duyên nầy hơn ông X trong truyện trước.
Xin thêm: Tình yêu qua thời gian và hoàn cảnh thay đổi có thể chuyển sang một dạng khác nhưng không mất đi. Tôi tin D và H vẫn yêu nhau, chỉ yêu khác trước thôi. Đôi khi còn đậm đà hơn, vì “tình cũ không rủ cũng tới”.
em cũng nhứt trí với Nẫu xóm Cũ!
Đúng như Nẫu Xóm Cũ nói: Tình yêu không bao giờ mất đi. ” Tình cũ không rủ cũng tới “mà!
Chị Loan ơi, rất vui vì chị đã đọc và động viên. Chúc chị luôn trẻ đẹp!
Nụ hôn mà lại buồn thì đừng hôn!
Cảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ. Lúc đó là vậy rồi, biết làm sao được.