Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Nguyễn Thái Dương’

Australia, mùa ước nguyện

Nguyễn Thái Dương

1

Giáng trần lẫn giữa tình nhân

Đêm đêm Chúa ngó ái ân đến hùn

Quán thừa giá rét để run

Que kem chung sẽ… môi đun nồng nàn

2

Chẳng ai còn phải ngỡ ngàng

Trước đôi chuột túi quầy hàng Noel

Chúa cười: Ồ những con chiên

Vốn ngoan đạo tự thiêng liêng rừng già

3

Kệ mùa hạ Australia (*)

Từng cây thông vẫn mượt mà giáng sinh

Cái đêm đông thuở… hiện hình

Chúa nguyền cứu rỗi điêu linh muôn loài

4

Bảo nhau hiến tận dâng đầy

Sao bằng sau Chúa, luôn ngay ngắn lòng

Kìa đàn chuột túi thong dong

Chúa khen mà nó… như không: chẳng mừng

5

Phố đêm trễ nải vô chừng

Chiều còn đủng đỉnh loang từng giọt chuông

Chúa về hối hả yêu thương

Bằng niềm mặc khải đưa đường đức tin…

(*) Mùa này, các nước Bắc bán cầu vào đông thì Australia đang mùa hạ (tháng 12, 1, 2)

Read Full Post »

Nguyễn Thái Dương

1

Cứ ngỡ sương mai chầm chậm xuống

Ô hay sương cũng chẳng sương chiều

Đêm nay ví thử trời sương muộn

Cùng lắm anh chờ khuya khoắt… trêu

2

Núi nứt thành khe, nuôi tiếng nước

Mịt mùng róc rách đến lung linh

Thế rồi em tới, vang lừng bước

Sương tan. Thác lặng. Khói vô hình

3

Thí dụ sương về hay lỡ chuyến

Suối chưa thiết đổ, đứng ưu phiền

Tình khi không rủ nhau mà đến

Quện vào, sương mịt cả vô biên

4

Dấu hỏi quanh co đường đến suối

Tơ lòng một dấu chấm than treo

Lữ khách sững nhìn nghiêng dốc núi

Sơn nữ gùi sương khúc khuỷu trèo

5

Đò chở thời gian đang xuất bến

Phút từng giây một lấn không gian

Môi nhau tương tác. Sương hào hển

Che chắn trần gian giữa thác ngàn…

Read Full Post »

Chị tôi

.Nguyễn Thái Dương

.

Bỗng một hôm anh nằm. Rồi gượng đứng

Lòng muốn đi, chân chẳng mấy khi chiều

Ba mươi năm chịu kiếp đời… chập chững

Nói không thành, cười vô nghĩa, trớ trêu

.

Chị tôi tội tình gì, trời xanh còn phải hỏi

Mấy nghìn đêm vùi cả tuổi xuân mình

Vào nước đút cơm bưng, vào quần thay tã đổi…

Vào nghĩa tình, vào duyên phận mong manh

.

Anh tôi ngủ, chị tôi ngồi đo giấc

Giấu vào đâu nước mắt đã lưng tròng

Tuổi hồng nhan vận vào đời u uất

Vợ nuôi chồng hệt như mẹ nuôi con

.

Chị cất bớt bao mượt mà nhan sắc

Nén vào đêm bao thổn thức… bồn chồn

Chị “… tòng phu” đến tối mày tối mặt

Chị bình thường, em chị xót xa hơn

.

Sớm nối sớm, chiều tiếp chiều, hiu hắt

Ngọn đèn khuya lụn bấc nghĩ suy gì

Chị úp mặt mình, bóng chị rưng rưng thắp

Anh tôi nằm ứa lệ ra đi…

Read Full Post »

Nguyễn Thái Dương

.

Biển ùa vào sóng duềnh lên ầm ĩ

Níu bờ ra tình tứ giữa trùng khơi

Đôi còng gió chuồi xuống hang hú hí

Ai như anh đơn chiếc nhớ chân trời

.

Chân trời ấy giữ gìn bao ký ức

Quy Nhơn à, gành đá nói gì đi

Đôi mắt nhắm, cớ gì đôi môi thức

Thuyền bập bênh, ngọn sóng biết cười khì

.

Chân trời ấy hằn lên từng vạt ráng

Không chịu đi, chiều cứ đứng nguyên hình

Quy Nhơn ạ, nụ hôn cần quê quán

Mắt môi còn nấn ná phút khai sinh

.

Chân trời ấy, kỷ niệm nào trôi nổi

Tháng giục ngày. Kim phút hối kim giây

Quy Nhơn à, mắc mớ gì phải vội

Khi tình yêu cần nắn nót đan cài…

Read Full Post »

Nguyên đán tình yêu

Nguyễn Thái Dương

.

Người chưa buông câu sáu

Câu tám đã chờ gieo

Ấy là lúc vần eo

Chờ xiêm y trút bỏ

Cho lục bát ngời theo

.

Lục xanh thời khát vọng

Bát thắm mùa chiêm bao

Trưa quấn quít vào nhau

Chiều sinh thành thi tứ

Đêm ca dao ngọt ngào

.

Trời chưa mùng một tết

Lòng đã nguyên đán rồi

Ấy là lúc đôi môi

Chờ nên vần nên nhịp

Ngay trong chiều ba mươi

.

Thi ca cần vần điệu

Môi chỉ cần nhịp nhàng

Người ngửa mặt đến ngoan

Ngay trong chiều giáp tết

Thơ giao thừa sang trang…

Read Full Post »

Hái…

Nguyễn Thái Dương

.

Cây đứng nhói lòng trong góc khuất

Trước bao chen chúc nối nhau trèo

Người người tranh… lộc, vô tình thật

Nào biết vòm xanh khản tiếng kêu

.

Riêng một người đi ngoài phố tối

Trong cuộc hành hương… kiếm một người

Gặp nhau, họ nắm tay mừng tuổi

Lộc thắp hồng theo mấy đóa môi

.

Đầu năm may mắn theo đời họ

Không từ nhánh lá hái non đâu

Hình như giữa phút giây thiêng đó

Họ vừa hái được trái tim nhau

Read Full Post »

Quê nhà

Nguyễn Thái Dương

.

Vơi Bình Định buổi đôi mươi

Tôi Sài Gòn ắp quãng đời trung niên

Lắng chìm tơ tưởng lênh đênh

Thênh thang gợn thuở thác ghềnh đôi chân

.

Tôi gom thăm thẳm về gần

Ấu thời xóa lớp hoa râm mái đầu

Con diều con dế lao xao

Tuổi heo may nhớ đến nao nao người

.

Tôi còn ở đó tinh khôi

Mối tình với ngọn tháp Hời rêu xanh

Giấc mơ thi sĩ tượng hình

Mà thơ đôi lứa chưa thành trăm năm

.

Mưa nên nhịp nắng nên vần

Theo làn hát bội bổng trầm bi ai

Tôi thương giọng nẩu chân chài

Não nùng mộc mạc điệu bài chòi quê

.

Hai tay dang rộng ba bề

Tôi ôm hết đập Thạch Đề vào tôi

Sài Gòn tôi có đôi hồi

Nhìn đâu cũng dáng ngược xuôi sông nhà

.

Chuyến xe lại chuyến tàu qua

Thoắt Bình Định bến thoắt ga Sài Gòn

Khuyết quê để được phố tròn

Sao vành vạnh mãi trong hồn làng xưa?

Read Full Post »

Qua cầu

.Nguyễn Thái Dương

.

(lời một cô giáo gửi mẹ

khi về nhận nhiệm sở Cần Giờ)

Má không tưởng tượng được rằng

Cây cầu khỉ, chửa một lần con qua

Gập ghềnh như những câu ca

Má ru thuở nhỏ thiết tha nhịp nhàng

.

Bàn chân con cứ run khan

Giá mà có má dắt sang bấy giờ

Thì cây cầu hẳn nên thơ

Như trăm câu hát đời xưa của mình

.

Học trò con đứa vô tình

Đứa hồn nhiên đứng ngó nhìn dáng con

Đứa thì chạy vội tới ôm

Hai cô trò đến là thương: ngã nhào

.

Nhưng mà má có ngờ đâu

Cái lần đầu ấy, lần đầu con tin

Rằng con sẽ thẳng người lên

Sau giây phút bước chênh vênh qua cầu…

Read Full Post »

Nguyễn Thái Dương

.

Em nhỏ vào chiêm bao

Từng giọt Sérénade

Em gióng vào đêm thâu

Bao nhiêu hồi chuông thánh

.

Ta lững lờ vào nhau

Một mặt hồ ẩn dụ

Em thắp vào giấc ngủ

Những ngọn-bạch-lạp-xanh

.

… Đà lạt loang giùm anh

Giọt cà phê đặc quánh

Đà lạt vọng giùm anh

Tiếng chuông trôi lành lạnh

.

Đà lạt sóng sánh đi

Mặt hồ đang lặng phắc

Đồi thông còn hiu hắt

Đà lạt ngời nến đi

.

Riêng một điều nhớ lấy

Đà lạt sương giùm lên

Đừng một ai nhìn thấy

Hai chúng ta bồng bềnh

Read Full Post »

Tình thơ mấy đoạn

Nguyễn Thái Dương

.

1

Chiếc lá úa dùng dằng trên nhánh biếc

Gió chuyển phương, cám cảnh lứa qua thì

Cây kịp nõn buổi đại ngàn khánh kiệt

Trời kịp gì khi đất biết sinh nghi?

2

Giọt nước mắt biết làm vơi tiếng nấc

Nụ hôn đầu biết giữ ý đôi môi

Ráng chiều phai, chân trời còn se thắt

Huống chi ta mai mốt mất… khi hồi

3

Bờ cỏ đợi gặm mòn bao tiếng dế

Ao chuôm chờ ngâm tiếng ếch kêu mưa

Chẳng ai ngóng gì ai giờ sính lễ

Cửa xe hoa đành lẻ trái tim thừa

4

Thiên thu hát có nhói niềm giây phút

Biển âm vang có khản tiếng khe nguồn

Thời gian mất, tiếng thở dài có buốt

Trăng sắp tàn, đêm có chắt chiu không?

Read Full Post »

Older Posts »