Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Lê Đức Vũ’

Chuyện của tôi

Lê Đức Vũ
Tiếng lục đục làm tôi thức dậy, nhìn qua khung cửa, trời vẫn còn tối, sao hôm nay người đến sau về sớm vậy nhỉ? Thường thì trời nhờ nhờ sáng anh ấy mới về. Tôi trở mình cố dỗ lại giấc ngủ… (more…)

Read Full Post »

Xứ Nẫu và thằng em tôi

 Lê Đức Vũ
Năm ngày rảnh rổi , ăn chơi không , hết uống cà phê về nhà chọt “xứ nẫu” chiều nhậu vài chai với bè bạn rồi về nhà chọt tiếp đến tận khuya…hết ngày dài lại đến đêm thâu cái điệp khúc cà phê – Xứ Nẫu – bia – Xứ Nẫu… mới qua ngày thứ ba bỗng giật mình nhìn lại , hoá ra mình cũng chẳng hơn gì thằng em mình…
Hai anh em , hai tính cách , mặc dù là anh em ruột cho nên mới thấu hiểu câu ông bà nói …”cha mẹ sinh con trời sinh tánh” (more…)

Read Full Post »

Lê Đức Vũ
Mỗi sáng thức dậy , việc đầu tiên của những việc đầu tiên là mở máy tính , và sau đó mới làm các việc tiếp theo của các việc đầu ngày ; vệ sinh , pha trà , đọc báo mạng , kiểm tra mail …sau đó mới xuống nhà nghe thời sự và ăn sáng…rồi mới đi làm , cái điệp khúc một ngày như mọi ngày… (more…)

Read Full Post »

Lê Đức Vũ
Hôm nay 14 tháng hai,sao mấy con không tìm một góc riêng cho lãng mạn ; tập trung về đây lại còn muốn tía má kể chuyện cổ tích ??? Lại còn Ớt bay với Xoài tượng nữa, còn tí xíu mà cũng xáp dzô hóng chuyện người lớn à?
…………………………………..
Thôi ,má bây ừ thì tía kể dzậy……
Hồi tía còn đang học tập,bà nội thằng Lán vào thăm cho mấy ràng bánh tráng dừa ;chiều chiều , tía thường xin phép cô quản giáo cho nghĩ sớm một tí để nướng bánh mấy anh em cùng giải lao, cô quản giáo đồng ý và có giao ước trước cổ sẽ bỏ đi qua bên kia cầu,anh em nghỉ đến khi nào cổ quay lại thì về trại…
-“Cô quản giáo là ai dzẩy ông thầy ?”
-“A ! thằng này rộn chuyện,là bà thầy của con bây giờ đó, thôi để yên ông thầy kể cho mọi người cùng nghe,bữa khác con hỏi riêng ông thầy nghen?”
……
Được mấy hôm thì cô quản giáo mang thêm mấy cái bánh phồng qua tham gia…
Trời ! thấy cô quản giáo cầm hai cái cây ,lật qua lật lại cái bánh phồng trên bếp lửa tía mầy mê hổng chịu nổi , cứ như Tề thiên đại thánh múa thiết bản…một lát là có cái bánh phồng vàng ươm ,phẳng phiu ,không một vết cháy,ăn giòn rụm…Một bửa tía làm gan hỏi
-“Cán bộ nướng bánh phồng hay quá, hay là bửa nào nướng thử bánh tráng dừa của tui xem ,biết đâu chừng  ngon hơn tui nướng “
-“Hứ! ngày mai anh để tui nướng nghen!”
Hôm sau tía mang luôn hai cái cho chắc ăn; mà thiệt ,cô quản giáo nướng bánh tráng dừa cứ y như nướng bánh phồng cho nên cái bánh chỗ thì cháy đen chỗ thì còn trong veo màu bánh sống mà hay ở chỗ cái bánh lỳ chay ,không có chỗ nào phồng mặt…
-“Trời ơi ,bánh nướng kiểu dzì mà giống chó lác dzữ nè trời…” cô quản giáo than
Thiệt tình là tía mầy nhịn cười  không nổi,nhưng cũng may là cô quản giáo không giận ,thế là tía mầy chui  dzô bụi ô rô lấy ra cái khác.
-“Thôi để tui nướng cái khác cho anh em có cái ăn, cái này để tui nướng lại kỹ thêm một tí để pha trà, đừng có buồn tui sẽ chỉ tại sao bánh không chín mà chỉ cháy…”
Tía mầy cời rộng  rồi dập tắt lửa ngọn vừa nướng vửa chỉ dẫn…lửa phải riu riu ,lật bánh liên tục mà cái quan trọng là phải dùng que cời ém mặt bánh xuống sát mặt than…
-“Sao anh không nói sớm ,thôi để tui nướng tiếp coi sao !”
-“Thôi để tui nướng cho chắc ăn ,anh em đang tới kìa ,mai tui mang luôn hai cái cho cô tha hồ nướng”
-“Anh hứa rồi đó nghen !”
…..
Hôm sau tía mầy thủ luôn ba cái gọi là cho chắc ăn…chưa tới giờ mà cô quản giáo đã te te đi tới
-“Hôm qua anh hứa tui sao,anh nhớ hông?”
-“Nhớ chứ ,tui mang tới ba cái lận tha hồ nướng , hôm nay hy vọng là cô khỏi phải nướng bánh phồng”
-“Sao dzậy ?”
-“Thì ba cái chắc ăn được hai, đâu cần phải nướng thêm bánh phồng”
-“Ờ hé!… thôi mình làm luôn đi.”
Tía mầy lấy bập dừa nổi lửa ,lấy ấm đi múc nước , tới chừng đi lên thì thấy cô quản giáo miệng méo xệch, mắt thì đỏ kè…đang thút tha thút thít ,hai tay dấu sau lưng ,ngó lại thì bánh còn hai cái ,lửa thì tắt ngóm mà chỉ toàn khói là khói…
-“Thôi tui hiểu rồi, đừng có buồn, tại vì cô hấp tấp, chờ nấu ấm nước đã lúc đó có than rồi mới nướng bánh ,cũng may là tui mang đến ba cái bánh…”
Nấu xong ấm nước thì cô quản giáo bảo
-“Thôi thì anh cầm tay chỉ dziệc đi chớ nó mà hư nữa thì tui …hận anh suốt đời…,gì mà hổng chịu chỉ luôn một lần cho có đầu có đủa,dạy kiểu gì  mà giống như dạy con nít học a b c…”
Trời đất!!! tía mầy đứng chết trân…
Sau đó tía mầy ra sau lưng cô quản giáo hai tay …dzịn hai tay cổ…bỗng nhiên tía thấy cái ngực mình nó …rần rần ,hai cái tay nó.. giựt giựt ,ngó lại thấy mặt cô quản giáo ..đỏ lựng…thì ra cô quản giáo đang nổi dza dzịt …mắc cở
-“Thôi chết! tui dzô ý dzô tứ quá…xin lỗi cô…”
-“Tui hổng trách anh đâu ,thôi thì anh cứ làm ,đừng …ngại…”
Thế là cái bánh đầu được nướng xong
-“Thôi cái sau cô tự làm đi , còn cái này tí nửa sửa lại sau, chỉ tại vì tui còn ngượng hơn cô nên nó mới như dzậy “
-“Thôi đi …c…h…a…”
Mà tía mầy cũng không ngờ là cái sau cổ nướng chẳng thua gì tía…
Từ đó cô quản giáo giành  nướng bánh mỗi chiều…,cũng bởi vì rảnh việc, nên tía mới xin cô quản giáo đi tắm sớm, bửa sau cổ nướng bánh xong rồi chạy ra bờ sông kêu tía vào; bất đồ thấy tía đang…nằm ngữa trên nước…
-“Hay quá ta ! anh này ngó dzẩy mà nhiều tài dzặc quá ta , mai phải chi tui ngón này nữa à nghen!!!”
-“Dạ !!!”
Hôm sau tía được đặc cách về sau với cô quản giáo …thế là tía chỉ luôn ba thế nằm sấp,đứng ,nằm ngữa…cho chắc ăn…tía thực hành trước cho cổ thấy, rồi nhắc đến lúc cổ thực hành
-“Anh đừng ngại , thế nằm sấp ,thế đứng ở đây con nít cũng làm được còn nằm ngữa thì chưa ,dzì dzậy tui cho phép anh đỡ.. lưng tui khi tui tập”
Trời đất…phải cẩn thận thôi ,tía nghĩ thầm…đang đỡ nằm ngữa,bỗng dưng cổ đưa tay vuốt mũi…thế là …chìm một bên, tía chưa kịp hoàn hồn thì nghe thấy cái gì âm ấm đang giựt giựt ở trứơc ngực…
-“Thôi rồi đời mình tiêu rồi…” lần trước là lưng cạ ngực tay nắm tay còn bây giờ thì ngực cạ ngưc, tay tía thì đang ôm hông cô quản giáo,mà tay cô quản giáo thì đang quàng cổ tía…
Tháng sau tía được ra trại và sau đó thì cô quản giáo là …bà thầy của… mấy con ; thôi cho mấy đứa nhỏ đi ngủ đi ,coi con Xoài tượng kìa ,nhắm tít con mắt…
-“Con có ngủ đâu…con đang nghĩ con là công chúa,anh Ớt bay là hoàng tử ,bà thầy là hoàng thái hậu còn ông thầylà…”
Ha ha…ha ha…….

Read Full Post »

Lê Đức Vũ

Nhân tiện ngày giỗ má tôi,cả nhà tôi vợ chồng con cháu về quê đầy đủ,đặc biệt là dzới sự cho phép của bà Phó giám đốc,tôi sẽ nói nguyên nhân nào mà bỗng dưng nghĩ dạy rồi ra sản xuất loại bánh độc đáo này

Đầu tiên,phải nói trứơc ,do ở trong hẻo sâu nam bộ lâu ngày nên tôi nói chuyện kiểu “tưng tửng” như bác Ba Phi,chứ khôngcòn kiểu nói chuyện “chát bụp” như anh em nẫu mình thường nói. Phải nói trước như vậy để anh em mình không phàn nàn sao cha này cứ …cà rề,cà rà…

Hồi nhỏ tôi ham học đánh bi da,học đờn ca hơn học chữ nên mãi vẫn không qua được tú tài một;phứơc chủ may thầy nhà nước bỏ thi tú tài một,và tôi nghiễm nhiên đựơc lên lớp mười hai .Rồi lệnh đôn quân tôi được mang quai chảo (chuẩn uý) và đóng quân tại Bến tre. Sau nhiều lần di chuyển ,tôi được cho chốt cầu Bà em dưới cầu Chẹt sậy. Trung đội trưởng nắm mưòi lăm em giữ cầu Chẹt sậy còn tôi mang hai em qua chốt cầu Bà em, cách cầu Chẹt sậy gần hai cây số

Nghe đồn cầu này do ngừơi chủ đất ở bên kia cầu tự làm thay cho cầu khỉ, nhưng ở xứ này cầu mà xe đạp chạy qua được thì với ngừơi dân ở đây cho là hoành tráng lắm; khi mới về tôi có qua nhà ,trước là làm quen và sau là đánh tiếng xin mấy ổng đừng có đánh sập cầu. Các bạn có biết bà chủ đất nói sao không?-“tui sợ mấy ông phá thì có chứ ở đây có ai dám phá đâu”

Thế là như cá gặp nước ,tôi đóng quân cho tới ngày giải phóng,vẫn mang quai chảo luôn tù tì ba năm.

Trước ngày giải phóng, bà chủ đất có động viên tôi đừng làm gì và cũng đừng đi đâu; tôi có nói “má cứ yên tâm, gần ba năm , ba anh em chúng con ở đây đâu có thù oán gì với ai, và cũng chưa bắn phát súng nào”. Bà chỉ ừ rồi bỏ đi

Thống nhất đất nước, tôi được cải tạo tại chỗ, việc cũng lai rai, hết đào mương lại trồng dừa quanh xã Lương Quới . Ốc hết ngày này qua tháng nọ

Một hôm má tôi vào thăm và có cho mấy ràng bánh tráng nước dừa của xứ mình, phải nói là quá …đã vì xứ này có thứ này đâu

Thường gần cuối chiều anh em bao việc cho tôi; còn tôi thì đi kiếm mấy bặp dừa khô đốt lửa nấu ấm nước, nướng bánh tráng, khi nướng bao giờ tôi cũng chừa góc tư bánh nướng cho cháy, bỏ vào ấm nước thay trà

Trời xui đất khiến thế nào, hôm đang nướng bánh, ông trưởng trại đi kiểm tra ngang qua, ổng kêu

-“đứa nào nướng cái dzì mà thơm dzữ ta”,

tôi chưa kịp dọn dẹp thì ổng đã đứng sau lưng , tôi lúng túng chưa biết tính sao thì ổng nói luôn

-“dzụ này mới à nghen! thôi làm tiếp cho xong, chút nửa xong nhớ kêu tui tham gia dzới nghen”

Hú hồn…tưởng phen này tiêu đời, ai ngờ…

Khi anh em tụ tập ,ăn bánh uống nứơc “trà” tôi kể lại nguồn gốc bánh tráng dừa xứ nẫu , ổng chưng hửng vì Bến tre cũng xứ dừa mà hổng thấy món này, đặc biệt là món trà… bánh tráng dừa

Được vài hôm thì cô quản giáo cũng tham gia…” sinh hoạt cuối chiều”. Ban đầu thì chỉ ăn bánh uống trà, riết rồi bảo tôi bày cách nứơng bánh ,pha trà…bánh tráng dừa , thế là tôi phun toàn bộ…bí kiếp, và nhanh chóng gửi thư về nhà xin má tôi vài chục ràng bánh

Thế là sau đó tôi đương nhiên làm “sư phụ”, việc nướng bánh pha trà đã có “đệ tử” lo liệu

Tôi còn một bài dạy cho “đệ tử” nữa là nằm ngữa trên nước, một việc mà ngoài mình hình như ai cũng làm được mà ở đây coi như một hiện tượng lạ

Chuyện gì đến sẽ phải đến…

Hơn tháng sau, ông trưởng trại kêu tôi lên văn phòng cho học một bài…giáo huấn; nào là quan điểm, nào là nguyên tắc, nào là…trời ơi nhiều quá làm tôi lùng bùng lỗ tai không nhớ nỗi…Cuối cùng ổng cho tôi nói một câu (và chỉ một câu thôi), tôi nhận hết nhưng chuyện của tôi với cô quản giáo thì tôi không đồng ý vì tôi có làm gì mà phải mang tiếng dụ dỗ…

“-Đúng là ông tên Dzụ thiệt mà, tên nào tính ấy”

( Má ơi! ông này đổi tên con rồi! )

-“Thưa , tôi tên Vụ là …con quay chứ không phải là dụ dỗ”

-“Tên gì mà nói muốn trẹo quai hàm, thôi thì trong nam này “vụ” hay “dzụ” cũng như nhau, mà nói nhỏ này, cuối tuần mang nải chuối, con gà dzới chai rượu qua nhà bà chủ đất xin đổi tên đi”

Tưởng ông này …kiếm chuyện , nhưng tôi vẫn răm rắp thi hành

Khi qua nhà bà chủ đất  tôi mới chưng hửng, các bạn có ngờ rằng ông trưởng trại là chồng và cô quản giáo là con của bà chủ đất ?

Thế là nải chuối, con gà và chai rượu được bày ra làm lễ sửa tên và cho phép tôi được dạy “đệ tử” thoải mái…

Cũng nên nói rõ hơn về “cô quản giáo” một tí để các bạn dể hình dung.

Ông trưỏng trại khi chuẩn bị rút vô sâu thì bà chủ đất đang có bầu, thế là ổng làm cây cầu trong vòng một tháng với sự giúp đỡ của anh em trong họ và bạn học, hai ngày sau khi cầu xây xong thì “cô quản giáo” ra đời

Nghe kể lại rằng , thiên hạ khi sinh ra ai cũng khóc, nhưng lạ là từ lúc sinh cho tới đầy tháng cô này chẳng khóc tiếng nào, khi nào đói thì ọ ẹ một tiếng bà chủ đất biết ý mà cho …bú…

Lớn hơn một tí thì toàn chơi với con trai , toàn những trò bạo lực làm nhiều khi bà chủ đất chịu không thấu vì bị hàng xóm sang mắng vốn (sau này cổ chỉ chơi với những ai đồng ý giao ứơc “có chơi-có chịu”)

Mười hai tuổi, cổ nói với bà chủ đất cho đi với tía, bà chủ đất nói kiểu nào cũng không đựoc, đuối lý bà hỏi môt câu

-Dzậy chớ mầy đi rồi tao lấy cớ gì nói dzới thiên hạ đây?

– Thì …má cứ nói con theo… trai rồi, mà chiều nay má ra đầu cầu la lớn dzí thiên hạ là con mới ti tuổi đầu mà đã …yêu đương rồi má hén! (trời đất…đúng là gan lỳ tướng quân…)

Sau bửa làm lể “sửa tên” của tôi xong, cổ có giao ứơc rằng thương cổ rồi thì cấm , chớ léng phéng, cổ mà biết đựoc là…thiến. Cô nào mà xớ rớ là cho ăn dao ngay, tù cũng chịu…

Có một chuyện là hồi tôi đang dạy ở trường cấp 1, có một cô phụ huynh đến năn nỉ tôi cho roi cho vọt với thằng con ngổ ngáo, ba nó đã chết và không ai dạy được, nó chỉ phục ông thầy mà nó cho là… thần tượng …ấy là tôi. Nói thế nào cũng không được , đến khi tôi tiễn cô ấy về thì bỗng dưng cô ấy nắm tay tôi … năn nỉ tiếp…ngờ đâu bên kia cổng trường…cô quản giáo nhìn thấy được …thế là một pha náo loạn trước hiên…trường…tôi kéo tay cô phụ huynh chạy trước, cô quản giáo cầm dao rượt theo sau, thầy hiệu trưởng và học sinh chạy sau rốt hò reo vang cả một góc trời…(và sau đó gia đình tôi nổi tiếng khắp tỉnh, nghe nói chuyện còn được đăng báo…nhưng tôi nào mà còn tâm trí để đọc)

Cô quản giáo của tôi cũng không đến nỗi nào, so với hoa hậu chắc cũng…kẻ tám lạng người nửa…phân, nhưng với tôi là…nhất hạng. Nói vậy chứ chưa thấy ai chắc dạ, môt…một….hai…hai như cổ, chuyện gì mà thấy nằm ngoài khuôn phép là chúng tôi đều xin phép nhau trước; cứ ừ với nhau một tiếng trước rồi hãy làm. Tôi dám khẳng định rằng ở đây không ai sướng bằng tôi, cơm nước, rượu chè, bè bạn, giổ quảy đều một tay cổ lo liệu, tôi đi làm về chỉ lo dạy dỗ hai thằng con, chăm sóc mảnh vườn cho đàng hoàng là đủ. Ừ thì cũng kể thêm một chuyện nửa để các bạn biết rõ về cổ

Năm rồi,mấy đứa bạn hồi còn học phổ thông, kiếm cớ để anh em gặp nhau chương trình đó có tên là “Cường Để Qui nhơn 1234567…” , hổng tin mấy bạn cứ dzô google gõ là thấy liền, các cô là bạn bè chung lớp còn mấy tay kia đa phần là lớp dưới , tôi xin phép cổ đồng ý rồi, mấy hôm sau thì có thiệp đám cưới của đứa cháu ở trên Pleiku cũng cận ngày, thế là tôi năn nỉ cổ thế nào cũng không chịu đi, viện cớ là “ không có tui , đám cưới cũng không mất dzui, chứ họp mặt mấy bạn của ông mà có tui thì…rách …dziệc…”;  bửa đó sau khi lo liệu xe cộ, áo quần tiền bạc , quà cáp…khi tiễn tôi lên đường cổ còn cười tươi làm tôi muốn kéo cổ lên xe đi luôn, đến khi cổ liết mắt một cái làm tôi nổi cả dza gà…mới chịu dzọt ga…

Đó, hai thằng con của tôi đó , hồi nhỏ cũng chơi đùa phá phách uýnh lộn u đầu sứt trán, máu me tơi bời ban đầu còn về mét mẹ, bị phán cho một câu “có sức chơi, có sức chịu đứa nào mét là bị đòn à nghen!”, đến giờ thành đạt ,vợ con đầy đủ, ra đường nói thiên hạ nghe răm rắp nhưng về đây vẫn vòng tay thưa tía thưa má nghiêm chỉnh

Mà tôi cũng chưa thấy ai thông minh, siêng năng mà ham học như cổ: hồi mới giải phóng cổ chưa xong lớp bốn mà tôi làm “sư phụ” có một năm, cổ thi đậu luôn trung học cơ sở, (và cũng bắt tôi học rồi tốt nghiệp phổ thông năm đó), rồi vác bụng bầu lên thành phố học ở trường Bổ túc Công nông tận Thủ đức; thằng Lán ruồi mới đầy tháng ,gửi nhờ bà ngoại trông chừng để lên thành phố ,thi đậu luôn phổ thông .Sau đó hai vợ chồng đùm túm nhau lên thành phố tôi vào học ở Đại học Sư phạm còn cổ học bên Học viện Hành chánh; nào chồng nào con mà học hành ngon ơ

Còn đây mới là cái hay nè! Khi tôi tốt nghiệp xong, trong thời gian chờ chuyển trường mới cho đúng bằng cấp , cổ rủ tôi – “thôi anh trả xong nợ rồi bây giờ anh dẫn tui dzí thằng Lán ruồi dzìa báo cáo dzới xứ …Nậu”. (Trời !!!  có thằng chồng nào mà không đồng ý?)

Thăm xứ …Nậu về thì cổ sắm  luôn lu, vại, chảo lớn rồi bắt tôi nghâm gạo, nạo dừa…còn cổ làm bánh tráng …Dzừa; thì ra về xứ Nẫu có năm hôm mà cổ đã ra tận Tam quan ăn cắp bí truyền làm bánh tráng dừa

Và cũng nhờ nghề tay trái này mà mấy năm bao cấp, nhà tôi có của ăn, của để…

Hì…hì… thì để từ từ tôi nói rõ…thời đó còn ngăn sông cấm chợ nên gạo xứ này cũng dư…ăn, mà bánh phồng thì làm bằng nếp chứ có ai làm bằng gạo đâu; cho nên làm bánh tráng dừa không đụng…hàng, làm xong, gửi xe đò mang lên thành phố cho mấy chú sinh viên bán, sướng cái là mang gạo thì coi chừng bị mấy ông quản lý thị trường tịch thu, chứ bánh tráng thì…dzô tư đi…Các bạn thấy cổ tính tài không? Lâu lâu cổ gửi mấy bánh cho hàng xóm, rồi cho bạn bè nói là đặc sản của má chồng gửi dzô ăn lấy… thảo…Ai mà biết được; có ai ngờ bánh tráng dừa Tam quan được …sản xuất ở Bến tre đâu. Mỗi lần có ai muốn có hàng …độc thì chạy tới năn nỉ cổ để lại, có bao giờ cổ tính tiền đâu, bạn bè của nhà tôi mỗi lần đến thăm hay nhậu nhẹt , đầu tiên phải ăn miếng bánh tráng dừa nướng, uống ngụm “trà” bánh tráng dừa, phải nói là “dzô địch thiên hạ” không đâu ở xứ này có…

Còn hai thằng con của tôi nữa; hồi có bầu đứa lớn, ai cũng bảo là con gái, nên cả nhà đều nhất trí là đặt tên Lan như tên cổ, hôm gần sinh hai vợ chồng rủ qua lán thăm “ông trưởng trại” , ngồi chưa nóng chỗ thì cổ la mắc đẻ…may mà lúc ấy có cô mụ gần bên chứ gặp lúc nước ròng, ghe mà chở lên được đến bệnh viện tỉnh gần mười cây số thì …toi; lúc sinh ra không biết ruồi ở đâu mà bu dữ quá , thế là ổng phán luôn: – “tưởng mày là con gái thì đặt tên Lan , chứ mày là con trai, lại sinh nhằm trong lán của tao, sinh ra lại có ruồi đến chúc mừng, thôi thì tao phán luôn, mày tên là Lán, biệt danh là …Lán ruồi…Hà…hà…tên này độc à nghen!!!”

Thằng thứ hai thì đã có tên Biển, trai gái gì cũng không sợ đổi tên, vậy mà khi ổng tới thăm, ruồi ở đâu tới bu vào mặt thằng nhỏ, -“bệnh viện mà cũng có ruồi thì khỏi nói, tao cho mày cái tên Ruồi biển luôn…”

Hai thằng nhỏ nghịch như quỷ, không sợ ai- ngoài má nó với “ông trưởng trại”- nhưng lại thích chơi với ông ngoại hơn vì ổng cho chúng thoải mái, một bửa chơi thế nào mà ổng kêu thằng Lán lại ,bắt đứng nghiêm rồi hỏi:

-“Mày kêu tao là gì mà tao nói mày không nghe , hả!!!”

Thằng nhỏ đứng nghiêm, mếu máo trả lời:

-“Dạ…ông…Kẹ…”

Trời đất…ổng cưòi như chưa bao giờ được cưòi, và từ đó cả nhà tôi kêu ông trưỏng trại là…ông Kẹ

Thôi, bây giờ dzô chuyện chính đi…

Năm kia , cô quản giáo nghỉ hưu, mới chân ướt chân ráo thôi việc ở chính quyền chưa được mấy ngày; cổ bàn với tôi mở công ty sản xuất… bánh tráng dừa xuất khẩu. Tôi hết hồn vì bánh tráng dừa mà xuất khẩu thì xưa nay chưa có ai làm, xứ mình ai có bà con ở nước ngoài gửi cho người ta ràng bánh đã là khó khăn, chưa nói tới việc tiêu thụ như thế nào, sản xuất kiểu thủ công như ngoài mình mà đòi xuất khẩu thì có mà ăn…cám

Các bạn biết cổ giải thích làm sao không?

-“Anh không để ý, để tứ gì hết. Đây là trăn trở của anh trên bàn…nhậu; em thấy anh có lý nên mới tìm tòi nghiên cứu, kinh nghiệm làm bánh nướng thì mình có rồi, kinh nghiệm làm bánh phồng thì Bến tre ai cũng làm được, em có nhờ mấy bạn làm sao cho nó mềm để dể chuyên chở và bảo quản thì cũng được luôn, rồi quy cách đóng gói như anh muốn, trứơc mắt mình sản xuất hai loại bánh, cứng và mềm quy cách như bánh qui Kinh Đô hoặc mấy loại sẵn có, trên bao bì mình in giới thiệu luôn kiểu bánh truyền thống nhưng nhỏ hơn để ngưòi ta tìm hiểu vì xứ người ta đâu dễ tìm lò nướng nên phải nướng trên lò vi sóng, để ai muốn thì mình sản xuất, em có nói chuyện với tía má, ổng bả ủng hộ cho mình lấy lán làm xưởng lấy nhà làm văn phòng, hùn vốn làm ăn, còn chuyện quảng bá thương hiệu thì hôm trước anh Hai làm tham tán bên Mỹ về chơi, em đem chuyện ra bàn , ảnh ủng hộ hết mình hứa sẽ hổ trợ ở Mỹ rồi nhờ mấy người bạn bên Anh giới thiệu vào món trà trưa…,Ảnh còn dẫn lên tỉnh uỷ giới thiệu, ai cũng ủng hộ cả. Trứơc mắt, vốn mình còn ít thì chỉ sản xuất qua Mỹ thôi, khi nào đủ sức thì làm lớn kể cả sản xuất trong nứơc cạnh tranh với bánh Tam quan ; hai thằng Lán với Biển cũng đồng ý nghĩ việc để về cùng làm ăn. Bây giờ chỉ còn anh ,gật đầu là em tiến hành liền. Anh tính sao?”

Trời đất!!! tôi quá sức sửng sốt vì chuyện lớn như vậy mà bấy lâu cổ âm thầm làm một mình, bây giờ gần như hoàn hảo mới nói một mạch rồi cho tôi …quyền quyết định. Mà còn sững sốt hơn vì gần bốn mươi năm chung sống, đây là lần đầu tiên cổ anh…anh…em…em…với tôi ngọt x…ớ…t…

-“Em là nhất hạng , em tính hay quá rồi! anh không thấy chỗ nào thiếu, thôi thì em cho anh nghĩ hưu sớm rồi cho anh tham gia cái dzụ này dzới nghen!!!”

Cổ ôm hun tôi cái chụt thật kêu rồi tựa đầu vào ngực tôi và gật đầu

Thế là tôi tổ chức đại hội cổ đông…gia đình, rồi lập luôn công ty như ngày nay…

Thằng Lán thằng Biển đâu!!! Má bây chắc là mắc cở rồi; thôi thì hai đứa lấy bánh ra đãi quý Chú quý Bác đi mấy con!!!

 

 

Read Full Post »