Phương Phương
.

Thành phố dịu hiền như nửa vầng trăng(1)
Còn một nửa xin để dành cho biển
Từ cái buổi ban đầu em đến
Tận bây giờ vẫn trong vắt tin yêu!
,
Biển thì thầm bên em – biển muốn nói bao điều
Eo Nín Thở lại phập phồng con sóng
Biển trách em vô tình đỏng đảnh
Để cồn cào nỗi nhớ – biển đau…
.
Em về với biển rồi – mình lại có nhau
Quy Nhơn xanh ngút ngàn ánh mắt.
Hoàng đế Quang Trung bao năm rồi thao thức
Vó ngựa oai hùng lồng lộng giữa trời xanh.
.
Nửa vầng trăng mơ màng thức dậy trong anh
Thành phố biển lưng tựa vào vách núi
Vì sợ trái tim người lẻ loi buồn tủi
Nên cây Cầu ngọn Tháp cũng có Đôi(2)
.
Em mang về cho anh – tia nắng nhỏ cuối trời
Trao cho anh nụ cười hiền ấm áp.
Đồi Thi Nhân dốc Mộng Cầm vang câu hát
Chàng thi sĩ họ Hàn được an ủi nơi đây.
.
Ngọn gió đa tình bồng bềnh giữa trời mây
Em đến rồi đi mang bao niềm thương nhớ
Quy Nhơn ơi! Sao Người nồng hậu thế
Để nặng lòng kẻ ở người đi (1)
—————-
Về đêm con đường Xuân Diệu mới mở uốn cong như nửa vầng trăng cổ tích; (2) Cầu Đôi Tháp Đôi tại Quy Nhơn.