Nguyên Hạ Lê Nguyễn

(Viết tặng các con tôi)
Đồng hồ bắt đầu đổi giờ từ hôm lễ Halloween, mới sáu giờ chiều mà trời đã tối mịt, trên quãng đi về mỗi buổi chiều… tôi mất đi cái cảm giác thư thái , được ngắm nhìn những chùm lá đổi màu của những bóng cây hai bên đường lúc trở về nhà sau một ngày làm việc.
Mắt hướng về phía trước và luôn nhìn vào kính chiếu hậu để giữ tay lái giữa trời chạng vạng lất phất những giọt mưa bay khởi đầu cho những ngày đông giá…
.Hôm nay trời chưa lạnh lắm, những ngọn gió chiều chỉ đủ làm se se làn da, cho ta một cái rùn vai khi quên áo ấm… nhưng tuần sau, khi mọi người tụ họp nhau trong mái ấm của gia đình để đón mừng lễ Thansgiving, thì thời tiết mới bắt đầu se lạnh….
Hôm sau và những ngày kế tiếp sẽ lạnh hơn, thời tiết ở đây biến chuyển theo mùa rất rõ ràng : bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông…chứ không chỉ hai mùa mưa nắng như ở quê mình.
Buổi sáng như mọi ngày, những mãng sương mù làm bầu trời ẩm đục, cũng trên những con đường quen thuộc mỗi ngày… dấu xe tôi đã lăn qua, những hàng cây chụm ngọn thân yêu, lưu luyến… đưa bước chân tôi đến nơi làm việc..
.Những thân quen của những con đường , những hoa, những lá và cả những giọt mưa bay hay đám bông Tuyết trắng phau, tất cả đều thân quen và đón chờ bước chân tôi trong mọi thời khắc của tháng năm.
Những hàng cây trút lá, những cành cây khẳng khiu run run trơ xương trên những lối thân quen, những chiếc lá tươi màu rồi sẫm màu…rơi xuống trong buồn tủi..
..
Chúng đã khoác lên mình tấm áo mới tận mấy tuần nay, sáng nay chúng rực rỡ biết bao, tươi tắn vẫy chào tôi với tấm áo ba màu rực rỡ, một mãng màu vàng tươi trên bóng nắng, một góc vàng cam đậm đà theo gió và một mãng màu cam nâu quạnh quẽ và lả tả bay theo những giọt mưa buổi cuối .ngày…rồi mai này chỉ còn trơ lại những cành trụi lá, giăng mình run rẩy giữa gió lạnh mùa Đông
Những tán lá đổi màu vì những cơn gió chướng, những chiếc lá mang thân phận như nhau, theo thời gian phai sắc và rớt xuống đời như thân phận của một con người trong cõi nhân gian…trước khi lìa cành chúng điểm tô cho bức tranh Thu một màu sắc thật diệu kỳ, đẹp như trong huyền thoại, tôi âm thầm lặng ngắm những kỳ công của tạo hóa và mỉm cười trước chúng như lạ như quen…,
Mỗi lần nhìn những chiếc lá trên cành rơi vãi trên thảm cỏ úa vào buổi cuối Thu , tôi lại mường tượng ra mấy chữ : “sắc sắc..không không …” Của nhà Phật, tất cả đều lần lượt trở về cát bụi như những cánh lá vương vãi …rồi tan biến, rồi phân hóa theo tháng năm.
Chỉ tội nghiệp cho những cánh lá phong , những chiếc lá có hình dáng mỏng manh, nhiều góc cạnh và mau lìa cành, trơ thân trước bè bạn, khi chớm Thu về là những chiếc lá phong tội nghiệp vội vã đổi màu và làm nền theo cơn gió cuốn …lặng lẽ trên bờ cỏ úa cho những thi nhân, họa sĩ cảm tác cho mùa thu…Ôi những chiếc lá phong tội nghiệp tô điểm cho bức tranh Thu nơi này thêm phần diễm tuyệt.
Sau mùa lễ tạ ơn, những tán lá chỉ còn trơ xương giữa trời đông giá và chờ đón những bông Tuyết trắng đầu mùa về tô điểm làm bầu bạn điểm tô cho những tấm thân trơ lạnh giữa trời Đông.
Miên man với những chiếc lá đổi màu, một bức tranh sống động và hiện thực nhất mà thượng đế ban tặng cho con người và cho riêng tôi….hàng ngày, tôi lặng nhìn những thay đổi của thời tiết, của cảnh vật mà vui buồn theo những bông hoa nở rộ của mùa Xuân, nắng vàng ươm của tháng Hạ, lá đã thay màu của tiết Thu và những cành cây trơ trụi, lặng thầm bên những cơn gió chướng, ủ rũ, lạnh lùng bên những bông tuyết trắng của mùa Đông
Và chọn cho mình một triết lý sống theo luật tuần hoàn và sống bình yên không run sợ trước thời gian.
Bình luận về bài viết này