Trần Thị Cổ Tích

Tranh Đinh Cường
người sắp về chưa
sao còi tàu khắc khoải lời thương nhớ
những cơn mưa chuyển mùa
ướt lạnh mắt đêm
có nghe trong thinh không lời xa xăm gọi
gọi tên người
gọi cả nỗi buồn tôi
.
giữa chốn xa
đèn hắt bóng đêm thâu
thân xác gầy hao trăng nhòa khói thuốc
buông khúc đàn lẻ nhịp
người nghêu ngao khúc gió vỡ trong hồn
vòng xoáy gian nan siết đời chật vật
thơ ngân lời bao dung
.
về đi – về đi thôi
hơi người còn ấm bàn tay nhỏ
lời hẹn xưa còn ngọt giữa câu thơ
những con chữ đóng băng hình giọt lệ
đợi xuân về tan chảy một dòng thơm
.
về đi thôi – về đi
gùi theo cả rủi may cả ngọt ngào cay đắng
cả nước mắt nụ cười cả bóng tối và ánh sáng vào tôi
Nỗi buồn riêng và rất riêng, nhà thơ nữ họ Trần.
Cảm ơn anh Trần Bảo Định đã ghé đọc.
Chào nữ thi sĩ sông Trà núi Ấn
Chào Dang Vu. Rất vui khi bạn nhắc đến núi Ấn sông Trà.
Ôi! Lâu thật lâu mới đọc được thơ chị. An vui chị nhé.
Thân chào Nụ Tầm Xuân. Chúc vui nhiều nhen.
Cổ Tích đây rồi mà bóng dáng Ngựa hoang đâu chẳng thấy ? Thơ nhiều cảm xúc lắm bạn hiền.
Chào Nguyễn Thị Thu Hương. Chắc là người quen nên bạn nhắc cả hai tên. Cảm ơn bạn đã thăm hỏi. Tự cái nick NH đủ trả lời rồi đó.
Có những nỗi niềm thầm kín trong thơ làm bài thơ thêm xa xót trống vắng.
Thơ luôn mang theo nó một nỗi niềm thầm kín. Vui khi Khungcuahep đã cảm xúc cùng “Dạ khúc gọi tên người.”
Ôi cái tên TTCT hay quá mà thơ cũng tràn chất thơ.
Thật vui với comment của Kim Huyền.
Thơ buồn và hay lắm Cổ Tích à.
Lâu lắm CT không vào trang xứ nẫu. Nay gặp ” cố nhân ” Ngọc Bút thú vị ghê. Chúc khỏe và vui nhiều nhé.
Cũng lâu lắm NB không vào trang XN. NB mới trở lại đọc thôi. Chú CT mọi sự an lành.
Bài thơ này mà phổ nhạc sẽ rất hay.
Vâng. Có nhạc sĩ đọc thơ xong xin phép phổ nhạc rồi bạn ạ. Cổ Tích rất vui với nhận xét của Thượng Hiền.
Lời thầm gọi chờ…Nghe còi tàu…Lòng khắc khoải! Mắt đệm đợị…Vọng lời thinh không!Đèn xa hiu hắt bóng!Người buồn…Lời sầu buông…Theo khói thuốc vỡ hồn…Hồi tưởng…Thơ hơi ấm tay trong…Giọt lệ thơm…Tình thương!Giữa đêm trường…Tha thiết gọi tên Dạ Hương!
Cảm nhận của lê ngọc duyên hằng làm mình thấy vui vui.
Tiếng gọi về đi về đi thật réo rắt, ai nghe mà lại không về phải không nhà thơ ?
Cảm ơn bạn đã tin vào sức lôi cuốn của thơ. Hi hi.
Lâu rồi mới đọc thơ bạn.
Cảm ơn bạn đã đọc thơ TTCT.