Đỗ Hồng Ngọc
Tôi đi giữa Boston. Cả một mùa thu. Trọn một mùa thu. Nhớ tới Xuân Diệu với “Lá không vàng, lá không rụng, lá lại thêm xanh, ấy là mùa thu đã về, mùa thu mới về, yểu điệu thục nữ…”. Thực ra, lá như ráng níu lại chút xanh, và vì níu lại nên có vẻ chặt hơn, xanh hơn lên mà thôi. Bởi vì rất nhanh, lá bỗng vàng rượm, vàng rực, vàng tía, vàng buốt… và bầu trời rộng ra, thênh thang, yểu điệu kỳ cục. Mới mấy ngày thôi mà cây cứ tô dần tô dần cái màu vàng buốt, óng ả, rực rỡ chen lẫn với xanh đậm, xanh lợt mong manh đó… và sáng hôm sau, rơi từng lá từng lá tràn ngập các lối đi.
Thu ở Boston hình như lạ hơn thu ở những nơi khác trên nước Mỹ, nên hàng năm cả nước Mỹ hành hương về Boston giữa mùa thu vàng. Họ không gọi Autumn – mùa Thu, mà gọi Fall – mùa Rụng, bởi vì chỉ có lúc lá rụng bời bời như vậy người ta mới thấy hết được nỗi vui mừng, nỗi xót xa, nỗi buốt nhớ… không rõ vì đâu. Và vì Fall, người ta dễ “fall in love” có phải, vì vậy mà người qua đường như cũng đẹp thêm ra, luộm thuộm thêm ra với lụa là gấm vóc, không còn nhếch nhác mùa hè mà cũng chưa cục mịch mùa đông. Tôi chưa có lần nào được sống thu như vậy, hoặc là chỉ sống với mùa thu sách vở, tưởng tượng ra cái mùa thu không có thật giữa miền Nam mưa nắng hai mùa nên tôi cứ lang thang, lang thang mà dòm cho hết cái thu của Boston. Và tôi bỗng nghe. Vâng, lúc đầu tôi chỉ định dòm thôi nhưng tôi bỗng nghe, không phải là tiếng quạ kêu quang quác thảng thốt, cũng không phải tiếng chim cu gù rúc rúc quyến rũ mà là một thứ tiếng lạ, tôi chưa từng nghe bao giờ, tiếng thu. Và tôi giật mình nhớ Lưu Trọng Lư. Chính Lưu Trọng Lư chứ không phải ai khác. Em không nghe mùa thu. Rõ ràng thu không phải để dòm, để ngó, để ngắm, để nghía… mà chỉ có thể để nghe. Mà cũng không phải để nghe tiếng, dù là tiếng lá rụng mà để nghe mùa. Cái tiếng mùa đi, mùa về, cái tiếng đời của mỗi chúng ta. Nó ở trong không gian dằng dặc, đùng đục thênh thang kia, và ở cả trong thời gian hun hút, héo hon rơi rụng nọ, một thứ “tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi…” (TCS) đó chăng.
Tôi bước đi từng bước nhẹ dưới những vòm cây và nghe cho hết tiếng thu về. Dưới chân mình là từng lớp lá rụng, bước chân bỗng như hẫng đi và tôi chợt ngơ ngác. Thấy mình như không còn là mình nữa. Hay mình là nai? Có thể chứ? Con nai vàng ngơ ngác của Lưu Trọng Lư? Và… Ơ hay… Có lẽ nào… Hay cũng chính là… Cũng có thể là… không hề có một con nai nào cả, mà nhà thơ, chính nhà thơ là nai! Thôi rồi, đừng có hòng mà giấu giếm gì nữa nhà thơ ơi! Chính nhà thơ là con nai vàng đang bước đi từng bước huyễn hoặc ngơ ngác đó thôi, sao lâu nay cứ làm cho người ta tưởng là có một con nai thiệt, đến nỗi trong một bài dịch thơ sang tiếng Mỹ, người ta cứ dịch con nai là con nai, có tội nghiệp không chứ! Phải rồi chính nhà thơ mới là con nai, một con nai ngơ ngác, nghe tiếng mùa yêu và fall in love. Với ai, vì sao nên nỗi? Có phải cái tiếng thổn thức, cái tiếng rạo rực của ai kia đã một hôm thu làm cho chàng thi sĩ trẻ tuổi trở thành một con nai, lang thang dẫm ngập lá vàng, hẫng bước đi mà chẳng biết về đâu, vì sao…
Đỗ Hồng Ngọc

Những đoạn văn tả về mùa thu rất hay !
Anh Ngọc viết thể loại nào cũng có nét độc đáo riêng.
Điệu boston và địa danh Boston có gì liên quan nhau không,ai biết chỉ giùm !
Chào bạn Công Khanh. Theo tôi biết thì điệu Boston hay “Van chậm” (SLOW WALTZ) xuất phát từ WALTZ nhanh,lúc đầu gọi là Boston, từ Anh, được đưa vào Mỹ khoảng giữa những năm 1800 .Điệu BOSTON là điệu quốc tế vũ, nhịp 3/4 chậm. Địa danh Boston, thủ phủ của bang Massachusetts, là một đô thị lớn và hiện đại của nước Mỹ . Tôi không tìm được tài liệu nào chứng tỏ chúng có mối liên quan với nhau! Hy vọng được biết thêm. Thân ái.
Nhà thơ Ngô Đình Hải chắc nhảy giỏi lắm há ?
@ Sông Hà Thanh
hơ! hơ!…đang nghe bài hát Hai lối mộng ( Trúc Phương)
” Thôi nhắc nhở để mà chi
quay về xưa làm gì?….” kakaka
Ơ ….ơ…ơ cái điệu Boston này là NỊ cũng thích hát lắm đó nghen !
Thích hát boston mà có thích nhót boston hông dzẫy Xẩm ? điệu này phơ lắm à nghen !!
Gía gì mùa thu này mình theo dấu chân anh Ngọc ở Boston hén !
Mùa thu Boston qua bài viết của anh Ngọc thật lãng mạn,tuyệt vời
Phân tích bài Tiếng thu rất mới và lạ nữa ,mình rất thích cái ý này “không hề có một con nai nào cả, mà nhà thơ, chính nhà thơ là nai! Thôi rồi, đừng có hòng mà giấu giếm gì nữa nhà thơ ơi! Chính nhà thơ là con nai vàng đang bước đi từng bước huyễn hoặc ngơ ngác đó thôi”
Viết về mùa thu như thế là rất hay !
Cũng có thể là… không hề có một con nai nào cả, mà nhà thơ, chính nhà thơ là nai! Thôi rồi, đừng có hòng mà giấu giếm gì nữa nhà thơ ơi! Chính nhà thơ là con nai vàng đang bước đi từng bước huyễn hoặc ngơ ngác đó thôi, sao lâu nay cứ làm cho người ta tưởng là có một con nai thiệt, đến nỗi trong một bài dịch thơ sang tiếng Mỹ, người ta cứ dịch con nai là con nai, có tội nghiệp không chứ!
____________
Rất có lý anh Ngọc ơi !
Có một giai thoại kể Lưu Trọng Lư viết Tiếng Thu khi đến chơi nhà người bạn và vô tình thấy hình vẽ con nai vàng trên chiếc bình gốm ??? Nếu đúng thì điều này quá tuyệt! bởi Thu của Ta khác Thu trời Tây nhiều lắm: ” lá vàng thưa thớt quá” (TTCMT-PHĐ). Với tôi có lẽ Tiếng Thu là bài thơ về Thu hay nhất! Bài thơ chẳng có bao nhiêu từ nhưng tới ba lần lập lại: “Em không nghe…” và nếu Em không nghe thì đúng là tiếc thật! Bởi: “Rõ ràng thu không phải để dòm, để ngó, để ngắm, để nghía… mà chỉ có thể để nghe. Mà cũng không phải để nghe tiếng, dù là tiếng lá rụng mà để nghe mùa. Cái tiếng mùa đi, mùa về, cái tiếng đời của mỗi chúng ta.”. Bấy nhiêu thôi cũng đủ, cảm nhận về Thu trong một bài viết ngắn đã cho tôi thấy một mùa Thu trong cái nhìn rất riêng, rất độc đáo và… nên thơ. Cám ơn anh Đỗ Hồng Ngọc.
Bạn nói đúng. “Em không nghe…” thí quả là đáng tiếc! Cho nên mình không tin cái giai thoại này đâu. Bởi Lưu Trọng Lư là người đã viết những câu như ” Ai bảo em là giai nhân/ Cho lòng anh đau khổ/ Ai bảo em ngồi bên cửa sổ/ Cho vướng víu nợ thi nhân…”
Phê bình thơ theo kiểu viết văn thật là lạ…càng đọc càng thấy thích. Khác xa lồi bình thơ khô khan như vẫn từng đọc đây đó
Cảm ơn Nguyễn Thức. Không phải… phê bình thơ đâu Nguyễn Thức ơi. Cái này gọi là… “cảm” thơ, hay “sống” thơ đó thôi!
Bác sĩ viết hay quá !
Trái tim của bác Đỗ đã hòa nhập vào mùa Thu Boston. Thật hạnh phúc khi người ta fall in love với trời đất – hai mà một, “nhất thể”.
Phải đó Nam Thi ạ. Fall in love với trời đất… “thu thuỷ cộng tràng thiên nhất sắc”!
Cũng như bao người khác, mình chỉ biết mùa thu qua sách vở, chưa một lần được sống giữa không gian mùa thu thật sự, vậy mà mỗi lần đọc được một bài viết hay về mùa thu lại thấy lòng mình ngập tràn cảm xúc.
Đi giữa mùa thu Boston không chỉ để ngắm nhìn mà để lắng nghe tiếng mùa thu đang rạo rực, thổn thức khắp nơi nơi…cái tiếng thu huyễn hoặc, tiếng thu kì diệu ấy chỉ có thể cảm nhận được từ trái tim của một người nghệ sĩ.
Đọc “Nhớ tiếng thu giữa Boston” như đang NGHE cả mùa thu “ĐI _VỀ” trong lòng mình rụng rơi từng lát cắt “…tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi”(TCS)…
Nhìn bức hình minh hoạ sao tui hổng thấy giống bốn nai “ngơ ngát” mà lại rất giống …bốn chàng đang nhìn “say đắm”… dzẫy he !
BS Đỗ Hồng Ngọc ơi ! Nhớ đừng lạc giữa “mùa thu Boston”mà quên lối về nghen !
Sorry ! Viết lộn “ngơ ngác”.
Mình cũng thấy bức hình “minh họa” không “ngơ ngác” lắm. Có vẻ 4 chàng nai đang sẵn sàng… chiến đấu. Giá mà NQH thay cho cái hình ngơ ngác thiệt thì hay quá!
Nhà thơ DHN ơi,
Mùa rụng…(Fall) và Rụng cả trái tim (Fall in love)
liên tưởng thật thú vị. Và tuyệt vời.
đọc xong thấy mình cũng… ngơ ngơ ngác ngác…
chúc anh…tìm được đường về, giữa rừng thu
TVD
Cảm ơn Truong Văn Dân. Đọc xong mà thấy ngơ ngơ ngác ngác… là có vấn đề rồi đó. Đi khám bác sĩ đi!
Viết hay quá,tràn đầy cảm xúc mùa thu !
Loan ơi, cảm ơn em. Nhà báo Lưu Trọng Văn- con Út nhà thơ Lưu Trọng Lư- cho biết mẹ anh đọc bài này đã bảo đây là bài viết… hay nhất về “Tiếng Thu” của Lưu Trọng Lư! Có lẽ bà nhớ đến… con nai vàng!
Một bài viết đúng là thấu cảm nhất về bài thơ Tiếng Thu.
Con nai vàng ngơ ngác thì ra là…nhà thơ Đổ Nghê !!!!!!!
Ối Trời! Nói nho nhỏ thôi chứ Người Nhơn Lý ơi!
Hay quá! Văn mà cứ như là Thơ , xin cảm ơn tác giả!
Cảm nhận về mùa thu Boston, nghe tiếng thu rơi… của bác Đỗ Nghê thật là một mỹ cảm độc đáo ! Chúc bác…cứ thế nhé, để cho em được đọc những bài viết hay !
Xin gửi tặng bác và bà con xunau thư giản cuối tuần với bài hát này …
Đa tạ Tú Gàn. Nghe bài hát qua giọng Khánh Ly & Lệ Thu… nổi da gà phải không?
Viet hay qua. Day cung la mot cach phan tich tho doc dao
Thanh Nguyên ơi, mình không dám phân tích Thơ đâu, mình chỉ “sống” thơ thôi. Cảm ơn bạn.