Nhật Chiêu
1. BỨC TRANH
Giữa sa mạc. Để làm dịu cơn khát của mình, chàng hoạ sĩ đã vẽ trên cát một con suối.
Khi chàng bỏ đi, một mạch nước ngầm đã tràn lên bức tranh khe suối ấy.
Đoàn lữ hành đã tìm thấy xác chàng hoạ sĩ cách đó không xa. Dẫu sao đi nữa, họ đã uống nước thoả thuê.
2. CUỐI CÙNG VÀ ĐẦU TIÊN
Giữa cơn hồng thuỷ, nàng tỉnh dậy trên một con thuyền lạ với người đàn ông lạ.
– Tại sao thế này? Anh bắt cóc tôi à?
– Không còn cách nào khác. Bây giờ nàng là người con gái cuối cùng.
Nàng ngồi khóc. Như thể chưa đủ mưa, chưa đủ hồng thuỷ.
Rồi nàng cũng nguôi. Bởi vì, quả thật, nàng cũng không còn cách nào khác.
*
Vài trăm năm sau, nhân gian lại đông đúc như xưa. Họ gọi nàng là người con gái đầu tiên.
3. TIỂU THUYẾT TRINH THÁM
Trong một giấc mơ lâu rồi, tôi bị giết chết.
Đến bây giờ, tôi vẫn còn tìm kiếm kẻ sát nhân.
Y đang chuẩn bị, tôi biết, giết tôi trong những giấc mơ khác.
Dựa vào tin đồn cùng những nguồn tin đáng tin cậy khác nhau, kẻ sát nhân có thể là:
a. Không ai khác ngoài cha tôi
b. Vợ tôi đấy thôi
c. Chính bản thân tôi
Cuộc tìm kiếm của tôi có thể do vậy mà thiếu hiệu quả.
4. TỀ VẬT LUẬN
Trăng đang tan ra, tan cái soi chiếu thành hồ và hồ đang cô đúc, đúc cái long lanh thành trăng.
– Sao hồ mênh mông thế! Trăng ta thấy mình nhỏ nhoi quá!
– Trăng đang mơ rồi đó. Hay hồ ta đang mơ?
5. THẾ GIỚI ẢO
Nàng đang ngồi trước máy tính. Đi ngang bàn nàng, một nam đồng nghiệp nói:
– Lạ quá, tôi thấy chị đang ngồi cắt tóc bên kia đường mới tức thì. Chị không thể nào đi nhanh hơn tôi được!
Nàng ngồi trước máy cả buổi sáng nay chưa hề rời bàn.
Đi ngang bàn nàng, một nữ đồng nghiệp nói:
– Rõ ràng chị ngồi cắt tóc bên kia đường mà, lẽ nào lại đồng thời ngồi đây?
Nhiều ngày nay, nàng không hề đi đâu cắt tóc. Đi ngang bàn nàng, chị tạp vụ nói:
– Thưa cô, cô không phải đang ngồi cắt tóc bên kia đường sao?
Đứng bật dậy, nàng lao ra cửa.
6. GƯƠNG
Lần đầu tiên, có người đưa cho N. một chiếc gương soi. Từ đó, N. luôn mang theo gương bên mình.
“Con người không nên nhìn thấy gương mặt của chính mình. Kẻ phát minh ra gương soi đã đầu độc trái tim người”. Pessoa nói vậy.
Một hôm, N. đánh mất gương. Tìm khắp nơi, cuối cùng chàng đến một dòng suối. Nó giống gương quá. Và chàng trầm mình.
Hóa thân thành gương soi.
7. TÊN TRỘM
Thiền sư đọc cho người đàn ông nghe bài thơ mới vừa soạn xong:
Tên trộm đi rồi
bỏ quên bên cửa sổ
một vầng trăng soi
Bữa sau, người đàn ông trở lại, kể rằng ông cũng vừa bị trộm hồi hôm.
– Tên trộm dường như không lấy gì hết. Nhưng vợ tôi thường ngồi bên cửa sổ thì đã biến mất trong đêm. Không biết có phải là cùng một tên trộm đã viếng nhà thầy không?
Phần đầu truyện liên quan đến thiền sư Ryôkan, tác giả bài thơ lừng danh trên. Phần còn lại có thể là giấc mơ của chính thiền sư, tuy vậy chưa từng có sách nào ghi chép nó.
8. CHIẾC NHẪN
Đi làm về, nàng chưa kịp bước vào nhà thì “Cô là ai?” chồng nàng hỏi.
Trên đường về, nàng đã đánh rơi chiếc nhẫn cưới y như Shakuntala.
Nghe nói nàng đã đi mua chiếc nhẫn khác. Còn chồng nàng thì biệt tích.
9. CÁ DU
Hai con cá du bơi lội dưới sông Hào, nhìn thấy hai người đứng trên cầu.
– Hai người trên ấy đang buồn.
– Đằng ấy không phải là người, sao biết được người buồn?
– Đằng ấy không phải là tớ, sao biết tớ không biết? Tớ bơi giữa sông Hào mà biết thôi.
Nhanh như cắt, một con chim lao xuống nước, đớp gọn hai con cá du.
Cuộc tranh luận đương nhiên là chấm dứt.
10. MỘT CÁCH LỄ ĐỘ
Do nhầm lẫn, y được đưa đến Thiên Đàng. Qua khỏi cổng, y nghe hát:
Chào mừng đến với Cõi Trời!
Ở đây chỉ có niềm vui.
Chưa bao giờ y nghe một tiếng hát buồn đến thế.
“Niềm vui trong ngôn ngữ nơi này chắc là tên khác của nỗi buồn chăng?”
Y thử nói lên ý nghĩ của mình với một thiên thần canh gác. Một cách lễ độ.
Lập tức, y bị tống xuống địa ngục.

Bất chiến tự nhiên thành…là sở trường của phái đẹp anh Nẫu Nhân ơi !
Xin cáo lỗi cùng các anh chị ,mình không biết Ngô Quang Hiển đăng bài nên không kịp trả lời . Rất cảm ơn và mong các anh chị thông cảm
Những mẩu chuyện đầy triết lý. Rất hay và đáng để suy ngẫm!
Mọi sự vật dù nhỏ nhoi đều có triết lý trong đó và bạn đọc là người nhìn ra điều này
Gặp anh Nhật Chiêu trên Xứ Nẫu, Ta không biết đâu là “văn” đâu là “thơ” nữa !”NÓ” cứ cuộn tròn một khối như hôn nhau…
Mà cũng “ngộ”, cái gì càng “ngắn” não lại càng động đậy nó lại nở ra càng “dài”…
Có lẽ “khẩu khí” sâu lắng trong “BỨC TRANH” đó đã làm say lòng người chăng ?
So sánh thơ và văn hòa hợp như nụ hôn thì thật bất ngờ…phải xin cảm ơn anh nguyen ngoc tho !
Truyện ngắn nhưng có ý nghĩa sâu sắc . Đọc và phải suy gẫm nhiều !
Truyện ngắn cực ngắn…nhưng ý tại ngôn ngoại, tùy người đọc suy ngẫm về ý nghĩa của từng câu truyện..rồi cười một mình.
Ngắn là linh hồn của thơ ca Đông Á ,mình là học trò của di sản này.
1. BỨC TRANH
Giữa sa mạc. Để làm dịu cơn khát của mình, chàng hoạ sĩ đã vẽ trên cát một con suối.
Khi chàng bỏ đi, một mạch nước ngầm đã tràn lên bức tranh khe suối ấy.
Đoàn lữ hành đã tìm thấy xác chàng hoạ sĩ cách đó không xa. Dẫu sao đi nữa, họ đã uống nước thoả thuê.
Xin phép tác giả, TVD tìm thấy một dị bản của truyện giọt sương này. Xin mạn phép chép lại:
Giữa sa mạc. Để làm dịu “cơn”… của mình, chàng hoạ sĩ đã vẽ trên cát một đoàn vũ nữ.
Khi chàng “ngất” đi, một toán mỹ nhân “trồi” lên từ bức tranh ấy.
Đoàn lữ hành đã tìm thấy xác chàng hoạ sĩ, kiệt lực, cách đó không xa. Dẫu sao họ cũng “đã”, thoả thuê.
Post Scriptum :
Sau khi đọc truyện này trên xunau.org, Nam Thi và Tú Gàn (Tartaruga) “bèn” đổi nghề, bỏ đi học vẽ.
Posted by 222.254.185.151 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Úy chu, dị bản của anh TVD siu tầm đọc nghe…phấn khích ghơ ! hehe…
Chuyến này đi học vẽ thiệt đó chớ ! hihi…
Chắc chắn bác Tú sẽ có bác Vinh rùa làm bạn đồng môn.
chúc học hành tấn tới.
TVD
Posted by 222.254.185.151 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Vinh Rùa “xách cặp táp” xin theo “cha” Nam Thi học vẽ “Bông Lục Bình” mà “chả” dú “nghề”, đâu có chỉ đâu anh(hông biết “chả” có chỉ cho…đồng môn Tú hông nữa?)
Mỗi người có “hoa lục bình” riêng, bạn hãy vẽ “hoa” của bạn, sao lại biểu tôi chỉ, hữ?
Ừa! nhớ học vẽ cái….võng ( giúng hình minh quạ) trước tiên nhe ông Tú!
Bác Ngô Đình… quơi,
( gọi bằng “bác” cho đàng quàng, biết đâu bác…bà con với…cụ cựu Tông Tông)
Ngất là phải. ni…Tham mà.
chịu sao nẩu!
xin viết thêm:
Sau đó đoàn lữ hành thuê người tạc tượng chàng hoạ sĩ, và dựng lên giữa sa mạc.
và sau nữa, thì:
Nhà văn Nhật Chiêu gọi điện, xin tham dự vào … lữ hành đoàn.
haha
Posted by 222.254.185.151 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Không phải đâu,anh TVD&NDH ui uiii : “Bức tranh” trên Sa mạc đó, “Lão”NiTham chỉ… “chim ngưỡng” thâu.Sau đó, “lão” về bên sông Côn mà vẽ bức “Bông lục bình” (còn một chỗ vẽ quài…hỏng ra_bức quạ này đã “phô diễn” trên xunau.org rầu mà?).Các anh chưa được “chim ngưỡng” na?
Ngô Đình Hải dzớt lục bình đem dzìa viết truyện rùi , hổng nghe anh quạ sĩ Nam Thi …kiện thi sĩ Ngô Đình tự hổm rày ha anh Vinh Rùa ! hì hì ..
Đã bảo mỗi người đàn ông có một/ n+1 hoa lục bình riêng mà. Cả một sông hoa lục bình, mặc sức vẽ.
Chào anh Ni Tham ! hihi …Canh me quài mới thấy xuất hiện nè ! Đi dzữ à nha !
Dị bản của anh TVD quá hot,nên ai cũng muốn vào sa mạc mà chơi! Xin hân hoan chào đón mọi người
@ Anh TVD có dị bản của chuyện số 1_VR có dị bản chuyện số 9 :
9. CÁ DU
Hai con cá du bơi lội dưới sông Hào, nhìn thấy hai người đứng trên cầu.
– Hai người trên ấy đang buồn.
– Đằng ấy không phải là người, sao biết được người buồn?
– Đằng ấy không phải là tớ, sao biết tớ không biết? Tớ bơi giữa sông Hào mà biết thôi.
Nhanh như cắt, một con chim lao xuống nước, đớp gọn hai con cá du.
Cuộc tranh luận đương nhiên là chấm dứt.
* Xin phép(lại “xin”)anh NC về dị bản của chuyện này :
9. CÁ DU
Hai con cá Du(màu vàng_một “chi” của Loài cá Yến)bơi lội dưới sông Xiên Mộc, nhìn thấy ông “Lự”(họ Tú) trên cầu(đang móc câu).
– Ông í đang buồn.
– Đằng ấy không phải là người, sao biết được người buồn?
– Đằng ấy không phải là tớ, sao biết tớ không biết? Tớ bơi giữa sông Xiên Mộc mà ngày nào chả thấy?
Nhanh như cắt, ông Tú “phóng cần câu” lao xuống nước,trúng một con hơi…mập rồi giật mạnh,hà..hà……xong ngay!
Cuộc tranh luận đương nhiên là chấm dứt.
* Bởi dzẫy, chiều chạng vạng nào ông Tú cũng đi “câu” mỗi loài cá…Du màu dzàng dzàng mà cá…”sặt”_hỏng thèm!……
Hahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…
Trong xunau, ngừ hỉu ta có…nhiều – trong đó có Dzinh Rùa. khửa khửa…
” Ngộ ” câu kệ ngộ chứ sao lại câu “Nị”?
haha
Bá Nha gặp Tử Kỳ rùi, bác tú quơi!
( bác Nam Thi đâu? hay còn đang lặn, zớt cá….)
Posted by 222.254.185.151 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Ông Ni Tham dzìa quơ đang trên đường dzô Sì gòn, anh Dân quơi !
Anh chị về VN chưa ?
không phải đâu!
ổng, Nam Thi đi bắt cá …Yu đó!
anh và Helen về VN rùi. mới quậy dẫy chớ. hơhơ.
bên kia động đất, làm sao giỡn đặng.
chúc bác vẽ đâu thấy đó.TVD
Posted by 222.254.185.151 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
CÁ SÔNG CÔN
Hai con cá diếc đang bơi dưới dòng sông Côn như mọi ngày. Bỗng có một người đàn ông tồng ngồng nhảy xuống tắm. Vì bọn cá mới từ trên nguồn dạt xuống, nên chưa từng thấy người, một con hỏi:
– Loài cá gì bự tổ chảng vậy?
– Dường như có tới hai con, một to một nhỏ, con kia trầm trồ.
– Ừ nhỉ. Hai con. Nhưng sao chúng dính với nhau vậy? Chắc là yêu quái…
Hoảng quá, hai con cá diếc dông mất.
Người đàn ông tắm xong, thản nhiên mang cá của mình về, không hề biết ông ta đã vô tình làm hai con cá diếc hoảng sợ.
Cá diếc le te lội giữa dòng ! Đây là loại cá quí nhất thế giới phải không anh Nam Thi ?
Vâng. Cá diếc rất quý nhưng ở xứ nào cũng có, cả dưới nước lẫn trên cạn. Có lẽ vì vậy loài cá nầy mới quý mặc dầu không hiếm.
@ Anh TVD
Hởi ơi! …một đoàn vũ nữ….!!! thì ở đâu mà chẳng….”ngất” hả anh? kakaka
Bác Ngô Đình… quơi,
( gọi bằng “bác” cho đàng quàng, biết đâu bác…là bà con với…cụ Tông Tông nhà ta)
Ngất là phải. ni…Tham mà.
chịu sao nẩu!
xin viết thêm:
Sau đó đoàn lữ hành thuê người tạc tượng chàng hoạ sĩ, và dựng lên giữa sa mạc.
và sau nữa, thì:
Nhà văn Nhật Chiêu gọi điện, xin tham dự vào … lữ hành đoàn.
haha
Posted by 222.254.185.151 via http://webwarper.net, created by AlgART: http://algart.net/
This is added while posting a message to avoid misusing the service
Một đại phú gia lạc giữa sa mạc. Khi sắp chết, ông ta viết di chúc trên cát. Và bản di chúc ấy được thực hiện nghiêm túc mặc dầu cơn bão cát đã xóa ngay sau khi ông ta viết xong.
Ai có thể biết bản di chúc đó viết gì?
Chào đại quynh! Về rồi ha? Đi vắng cả tuần về chưa kịp “lackiu” mà “xuất chiêu” này hơi bị…độc nghen! Hình như di chúc của lão có câu này (vì quá khiếp sợ!):” ta để lại gia tài cho ai mang gấp mấy em chân dài của ta đi thật nhanh trước khi “lão bà bà”… phát hiện!!!” kakaka
“Tôi sẽ về với cát bụi”. Di chúc của đại gia chỉ có sáu chữ.
Có thể còn có nhiều “đáp án” khác.
Di chúc này đâu phải chỉ dành riêng cho đại gia…anh Thuận Nghĩa đang chia phần cho mọi người phải không ?
Trĩu nặng cõi nhân gian!
Nhân gian vừa trĩu nặng vừa nhẹ tênh mà lại rất “khôn kham ” Lạc An ơi !
Tên trộm đi rồi
bỏ quên bên cửa sổ
một vầng trăng soi
hay quá, mt rất thích
Có – không
Được – mất
Sinh – diệt
Nhân – quả
…
Xã stress theo kiểu Nhật Chiêu hơi bị…cứng & cực !
Đọc văn của a. Nhật Chiêu.Tôi khoái bài ” Cuối cùng và đầu tiên ” ..Vừa được là người cuối cùng và là người đầu tiên của cả nhân gian..bất chiến tự nhiên thành, không có chọn lựa gì khác để mà suy nghĩ, không còn toan tính cứ thế mà làm..Ước gì!!! phài không a. Nhật Chiêu