Truyện Ngắn
Trần Minh Nguyệt
Hai người đàn ông đang ngồi lai rai ở quán bà Tâm, họ ngồi ở đấy chén chú, chén anh từ sáng tới bây giờ. Hai khuôn mặt đỏ ửng lên , sần sần – giọng nói đã nhão nhẹt, nghe có câu lè nhè nhừa nhựa tiếng được tiếng mất. Ở phía góc đường gần đó, cô Ngọ đang chào mời những vị khách đi đường để bán những gói xôi ế còn lại. Một số khách phất tay bước vôi – ra hiệu không mua; một số khác tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Tuy vậy cuối cùng cô cũng bán xong gói xôi cuối cùng. Cô dọn đồ đạc, xoong, nồi vào hai quang gánh và đi khuất dần vào trong con hẽm nhỏ.
Một gã bất chợt nói: “ Ông có biết con mụ Ngọ đó không? Mụ ta đúng là một con đàn bà trắc nết, lẳng lơ, vậy mà không biết thằng nào nó làm cho mụ có thai mà sinh con nữa? Nhìn thây mụ như vậy tôi bắt rùng mình !”. Người đàn ông kia mắt long lên với tia nhìn dữ tợn: “ Mụ ấy là một con đĩ, thì biết thằng nào là cha đứa bé đâu ông? ”. Ngừng lại một lúc, hít một hơi thuốc dài rất thỏa mãn – ông tiếp : “ Ông mới về đây, nên ông chưa biết đó thôi, thời trẻ mụ ấy cũng dể nhìn, vậy mà cũng chỉ vì mụ ấy hư hỏng quá nên không kiếm nổi một tấm chồng cho tử tế.”. Bà Tâm – chủ quán nhậu, đang đứng ở quầy bên cạnh – liếc hai người đàn ông với tia nhìn sắc lạnh. Bà nín lặng. Khẻ lắc đầu, buồn bã….
Căn nhà tranh lụp xụp, xiêu vẹo, ẩm thấp – rộng khoảng 9m2 nằm ở cuối góc vườn đầy cỏ dại của Đình An Nam. Hai con người chui rúc vào đó để tránh mưa, tránh nắng. Lúc Ngọ 8 tuổi gia đình cô cũng có một ngôi nhà nhỏ cạnh bến sông An Hòa, nhưng từ khi mẹ cô bị chứng bệnh nan y, của cải trong nhà lần lượt ra đi, và đến khi mẹ cô mất, ba cô phải bán nhà để trả nợ. Ba Ngọ bị mù vì làm thuê, đập vỏ đạn lấy thuốc và đồng cho chủ vựa mua bán đồ phế liệu. Cảnh nhà suy sụp, cùng đường – hai cha con xin làng về tá túc tạm ở mảnh đất sau Đình này. Những ngày nắng thì tạm yên cho dầu với cái nắng hè gay gắt gió Lào đến ngộp thở. Ngọ sợ nhất mỗi khi mùa mưa bão đến, hai cha con ngày đêm nơm nớp lo sợ túp lều có thể sập ngã bất cứ lúc nào. Những cơn gió thốc, những trận mưa ào ạt – khiến túp lều rung rinh như chực bay lên hay ngã qụy xuống đất. Những ngày mưa to gió lớn, hai cha con cùng nhau chen chúc vào chổ khô duy nhất còn lại trong góc nhà. Cả đêm hai cha con lão mất ngủ vì mưa dột khắp nơi. Nghề mà cha con Ngọ nương tựa để có cái ăn ngày hai buổi là xin sự bố thí của thiên hạ khắp vùng. Từ ngả chợ, đến bến xe. Hôm nào đi xin gần nhà, tối – cha, con về lại căn nhà của mình – lúc phải đi xin ở xa, cha con Ngọ ngủ ở lều chợ, vỉa hè hay gầm cầu. Cuộc sống của hai con người lầm lũi, mò mẫm – không tìm đâu ra nẻo sáng.
Mười sáu tuổi, Ngọ dần trở thành thiếu nữ, và mọi người trong cái xóm nhỏ này ai cũng bảo là cô rất xinh. Ngọ không cùng cha mình ăn xin nữa, mà lên thị trấn xim làm tiếp viên cho một quán cà phê. Vẻ nhút nhát, nhu mì và nét mặt hoang dại của Ngọ thu hút bao khách đến quán. Và Ngọ đã sa ngã vì những vẻ hào nhoáng, quyến rủ bao vây chung quanh. Cô làm được rất nhiều tiền, dành dụm mua được ngôi nhà cấp bốn cho hai cha con. Từ đó, hai cha con không còn cảnh chui đục trong túp lều xiêu vẹo ở góc đình mà nhịn đói để đi ngủ nữa.
Cô có thêm vài cái tên mới “ Ngọ ca ve”. Có người còn ác ý hơn bảo cô là “ Ngọ ăn sương- gái bán hoa ” . Nếu cứ sống chung với hết người đàn ông này đến người đàn ông khác chỉ vì tiền thì người ta gọi cô là “con đĩ” cũng không sai chút nào. Ngọ cũng không sai, cô không biết chữ nào, nghề nghiệp cũng không có, mà cha thì nay ốm, mai đau – cô biết làm sao để tìm ra tiền chăm lo cho cha, cho con cô bớt khổ đây? Cô chỉ còn tấm thân mình – còn chút nhan sắc, là “ vốn liếng “ duy nhất có thể xoay ra tiền mà thôi. Tiền bạc không dễ kiếm và cũng chẳng ai cho không – nếu không có sự trao đổi?
Cuộc sống không ngột ngạt. chật vật như trước, nhưng cha của Ngọ thì buồn hơn. Cả ngày ông không nói gì với cô cả – chỉ lầm lũi vào ra như một cái bóng lờ lững vô hồn và có khi còn thở dài bỏ bữa. Ngọ thương cha, nhưng không thể nghe theo lời ông được, Ngọ không muốn mình đang được sống sung sướng, nuông chìu, dư thùa như thế này lại trở về cuộc sống lam lũ trước kia. Đôi lúc, Ngọ cũng băn khoăn tự hỏi : “ Danh dự là cái gì nhỉ? Trước kia cha, con cô nghèo quá, suốt ngày đi ăn xin. gặp người tốt bụng thì chẳng sao nhưng gặp phải kẻ xấu bụng thì bị xua đuổi, còn nghi ngờ là người ăn cắp – lúc đó cha, con cô còn có danh dự nữa không? Danh dự của người nghèo khổ cùng tột như cha con cô có còn trên đời này không? ” . Ngọ cũng thường thì thầm tự an ủi mình : “ Xét cho cùng mình có trộm cắp của ai đâu? Mình bán dần danh dự, đổi sự trong sạch của bản thân, đổi luôn hạnh phúc của tuổi trẻ để có đồng bạc nhét vào túi cơ mà? “
Có vài lần Ngọ bị những người vợ của những kẻ no xôi, rững mở kia chận đánh tơi bời, và cắt tóc làm nhục cô ngoài đường. nhưng cô chỉ cảm thấy đau đớn ê ẩm ở thân xác thôi, cũng không mấy xấu hổ. Ngọ nghĩ đơn giản : “ Mình làm chuyện đó vì tiền và những lần như vậy chỉ là tai nạn nghề nghiệp mà thôi. Có gì mà xấu hổ? “ .
Ngày Ngọ có thai bé Khang, cô cũng định đi phá bỏ nó như bao lần, nhưng bác sĩ bảo nếu cô phá thai nữa cô sẽ vĩnh viễn không có con. Bác sĩ cho cô một tuần để suy nghĩ, từ ngày sống bạc mạng đến giờ, đây là lần đầu tiên làm cô dằn vặt khổ đau. Nằm đêm – Ngọ suy tính : “ Bỏ đứa con này đi thì trong cuộc đời mình sẽ không còn có con được nữa, còn giữ lại nó thì đời mình chắc sẽ chịu thêm bao nỗi khổ đau? “
Ba Ngọ gặn hỏi khi nghe tiếng khóc bất chợt của cô trong đêm – biết chuyện, ông kiên quyết bảo cô phải giữ lại đứa bé, nếu cô không làm vậy thì ông sẽ bỏ nhà , không nhận cô là con, và lang thang đi xin ăn như trước cho đến khi chết ở đầu đường xó chợ nào đó.
Và bé Khang đã ra đời. Khi nó còn tượng hình trong bụng Ngọ do dự, không muốn giữ nó lại, nhưng khi nó ra đời, nhìn thấy măt con – tự dưng cô cảm thấy yêu thương nó vô hạn. Nó trở thành niềm hạnh phúc cho cả hai cha, con cô. Cô quyết định rời bỏ nghề “ gái cave “, về nhà làm đủ mọi việc để nuôi con. Ngọ không muốn con mình khi lớn lên phải bị tủi nhục, hổ thẹn vì cái quá khứ tội lỗi, nhơ nhuốc của mẹ.
– Này cô kia! Cô đổ rác trước mặt nhà tôi vậy sao? Ngọ hét to.
Cô Lan – nhân viên của doanh nghiệp tư nhân mỹ phảm Tiến Đạt giật mình quay lại: “ Trước nhà cô hồi nào? Mà ai trong cái ngõ này cũng đổ ở đây, chứ có phải mình tôi đâu? Nhà cô nằm kẹt trong xó xỉnh vậy phải rán mà chịu chứ? ”.
Ngọ xấn lại khiến Lan giật mình quay lui nhưng cô vẫn còn nghe giọng nói đầy giận dữ của Ngọ vọng theo : “ Mấy người cũng vừa vừa thôi chứ, sao mà chỉ biết có mình không vậy? Nhà cao cửa lớn thì mặc mấy người, đem rác đổ trước nhà tôi là không yên với tôi đâu? Nếu không muốn tôi đem rác, và đồ dơ dáy này hất lại vào nhà thì ra mà hốt lại đi? ”
Lan cũng không vừa : “ Cô dám thì làm đi, tôi thách cô đó. Ai mà không biết cô là dân chợ búa, hàm hồ, lẳng lơ, hư hỏng chứ ? ”. Nói xong Lan vào nhà đóng sầm cánh cửa cổng lại. Ngọ hùng hổ vào nhà lấy cái mê hốt rác ra định bụng xúc rác đem đổ lại nhà của Lan, nhưng thằng Khang đi học về – chạy ào vào nhà gặp cô. nó khoe: “ Má ơi! Hôm nay con được cô giáo khen đó. Con viết bài văn tả má, vì con thương má nhiều nhất nên con tả rất hay ”. Ngọ ôm con vào lòng – nước mắt bổng rưng rưng. Cô lặng lẽ cầm hộp quẹt ra đống rác và nhóm lửa đốt nó. Mọi nỗi hờn giận trước kia đều cháy tan theo ngọn lửa …
Phía bên kia đường, đoàn người ăn mặc sang trọng tay cầm bó nhang to, và túi trái cây, bánh kẹo nặng trĩu – họ rẽ theo con đường tiến sâu ra nghĩa trang thị trấn. Ngọ vội bảo cu Khang ngồi ở cửa trông nhà, cô lầm lũi theo sau đoàn người. Những người thăm mộ hôm nay có vẻ giàu sang lắm . Họ đem chưng ra trước mộ những hộp bánh đắt tiền, trái cây nhiều loại và còn có cả vài ba lốc nước yến nữa. Ngọ cảm thấy hồi hộp nhưng thầm nghĩ lễ vật mà người ta dùng để yếm trừ, trẻ chăn bò sợ không dám ăn nên cô tin chắc chắn là của mình. ( còn đồ cúng mả bình thường thì cứ phải tranh giành mới có được)
Những người đi thăm mộ dường như cũng biết được điều đó, nên họ ở nán lại rất lâu, chờ lúc tàn hết cây nhang mới về. Khi họ vừa quay lưng rời khỏi, cả đám trẻ chăn bò đã nhảy ào vào lấy những gì họ để lại, Ngọ vội chen vào và đúng như cô nghĩ – cô đã có được một lốc nước yến, và một hộp bánh. Ngọ bổng thấy lòng rộn lên niềm vui như chính mình được cho quà. Ngọ nghĩ đến nụ cười của cu Khang, và câu hỏi thường ngày của cha: “ Con cho cha thứ gì vậy? “
Bà Hường đang mạnh khỏe vậy mà bổng dưng bị tai biến rồi phài ngồi một chỗ. Trước kia, bà Hường cũng có chồng, có con đàng hoàng – nhưng bị nhà chồng sắc bạc quá không ở được đành bỏ chồng con trôi dạt về con hẻm này. Bà cũng là một người bán hàng rong, đụng đâu bán đó dọc phố ngoài chợ như Ngọ, và cũng cùng chung cảnh nghèo hèn trong cái xóm được đặt tên là “ Xóm Lá “..
Lúc bà Hường còn khỏe mạnh, Ngọ với bà không thuận, cải và ẩu đả với nhau suốt ngày với một lí do duy nhất là giành giật bán từng bó rau, trái bí mà vài khách hàng tình cờ gọi mua giữa phố chợ. Ban quản lí chợ và trưởng thôn đã bao phen đưa họ ra kiểm điểm , nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Từ ngày bà Hường bị tai biến, không đi được nữa – ai cũng ngạc nhiên thấy chính Ngọ lại sang đỡ đần bà trong lúc trưa hoặc tối chứ không có người nào khác – kể cả hai đứa con của bà! Ngọ bảo thẳng với bà Hường khi nhìn được vẻ bối rối và biết ơn trong ánh mắt của bà : “ Chị đừng lo, tôi không rảnh để giúp chị ban ngày đâu. Đằng nào trưa, với tối tôi cũng rảnh mà, giúp chị một chút để trả ơn chị vậy. Dạo này không có chị, dọc phố, ngoài chợ tôi cũng bán đắt hàng hơn… ”. Thỉnh thoảng, Ngọ còn giúi vào tay bà Hường một ít tiền ăn sáng nữa. Tuy bà Hường đau nằm một chổ, di chuyễn khó khăn – nhưng nhà cửa vẫn sạch sẽ, ngăn nắp, gọn gàng nhờ bàn tay của Ngọ.
Nhờ sư thầy ở tịnh thất Ngọc Lễ mỗi sáng đều ghé châm cứu và săc thuốc nam cho uống – ba tháng sau, bà Hường bắt đầu đi lại được. Bà tập đi dần ra chợ, và có thể buôn bán kiếm sống như trước. Nhưng lần này cả bà Hường và Ngọ đều đồng lòng nhường nhịn. thương yêu nhau – như hai chị em ruột vậy!
Nghe những tiếng ồn ào náo nhiệt từ quán nhậu đầu con hẽm vọng vào – Ngọ và vội miếng cơm, và tất tả chạy ra phụ việc rửa chén bát cho bà Tâm kiếm thêm tiền cho cu Khang đi học thêm vào thứ bày và chủ nhật như đã hứa với nó tuần trước. Ở vùng này ai cũng biết tiếng “ con Ngọ ca ve, con Ngọ hung dữ, con Ngọ trắc nết “ – nên cô không dám ló mặt lên phía trước quán như một người bị bệnh truyền nhiễm. Với Ngọ – cô quen nghe những lời như vậy rồi, cũng không mấy xấu hổ nhưng chỉ sợ bà Tâm mất khách, sẽ không nhận cho cô làm thêm nữa mà thôi!. Ngoài tiền lương hằng tháng, Ngọ còn được bà Tâm cho thức ăn thừa của khách để tối về cho Khang và cha cô ăn thêm trước khi ngủ.. Hôm nào quán đông khách, hôm đó gia đình của Ngọ còn có được thêm bữa ăn sáng ngon lành….
Dù mang nhiều tiếng xấu từ cửa miệng của lắm kẻ ngồi lê đôi mách ác tâm – nhưng những câu nói ngộ nghĩnh, ngây thơ của bé Khang, lời thì thầm dặn dò thân thiết của cha – Ngọ đã dần tìm thấy được niềm tin yêu trong cuộc sống và luôn nuôi nấng hi vọng về một tương lai tươi sáng sẽ đến với bé Khang – không xa …
Tháng 9 -2011
TRẦN MINH NGUYỆT

Truyen nay hay,nhung neu phat trien thanh mot truyen dai thi hay hon
Cảm ơn bạn! Minh Nguyệt sẽ viết một câu chuyện dài. Nhưng chắc là phải một thời gian dài. Bạn an lành.
Mỗi trang sách của TMN, đọc thấy đời, thấy tình người.
Anh Tín chúc mừng em !
MN cám ơn anh Tín!
Chào Thầy! MN rất vui khi Thầy đọc truyện và động viên em! Cám ơn Thầy đã gởi tặng tập Tạp Bút – Bút Ký ” Trong Như Tiếng Hạc Bay Qua ” mới XB. Em rất thích! Chúc Thầy và Gia đình ngày mới an vui!
Nhiều tình tiết quá,giống như một cuốn truyện dài rồi được rút gọn lại.
Chào bạn Hùng Nghị! Cám ơn HN đã đọc truyện MN và góp ý! Bạn nhận xét cũng rất có lý. : ” Nhiều tình tiết quá,giống như một cuốn truyện dài rồi được rút gọn lại “. Nhưng thưa Bạn – làm thế nào để ” rút ngắn,” cũng là một điều mà MN đã quan tâm khi viết đấy! Có rất nhiều truyện ngắn ( chắc Bạn cũng đã biết ? ) – cũng làm cho Bạn có ” cảm tưởng ” như vậy, nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến …điều mà người viết cần chia sẻ với người đọc cả!Quan trọng- theo MN nghĩ- là ” rút ngắn ” thế nào thôi? MN có người bạn văn khi viết xong ” truyện ngắn “, lại có cảm hứng viết tiếp…thành một truyên dài đó mà! Vắn tắt xin chia sẻ cùng HN đôi điều vậy – chúc HN ngày mới vui vẻ! MN phải đi dạy đây…
Chào Bạn Lãng Tử! Cám ơn Bạn đã đọc và chia sẻ. Hình ảnh cô Ngọ đáng thương và cần sự cảm thông chia sẻ ấy, có lẽ ở nơi nào cũng ó mà, anh? Chắc là anh đã ” gặp ” ở …quê anh rồi! Chữ thường dùng của người đời để gán cho những cảnh đời bất hạnh, xấu số là ” trắc nết ” với sự khinh miệt mà hoàn toàn không có chút quan tâm chia sẻ nào cả! Em đã dùng từ ấy ( trắc nết ) với sự chia sẻ sâu sắc với cô Ngọ ( và những người có hoàn cảnh tối tăm…) chứ không ” bình thường ” như định kiến xưa nay anh à! Em muốn bạn đọc chú ý đến chữ ” trắc nết ” đau lòng ấy thôi! Chúc anh vui!
Cai ten tac pham thi de so nhung cai tam cua tac gia thi dang quy
Chào Thanh Hằng! Thanh Hằng có lẽ còn rất trẻ? Trong đời sống ít khi nghe từ ” trắc nết ” đúng không? ( nên rất dị ứng và cảm thấy dễ sợ ? ). Không có gì ” dễ sợ ” đâu Thanh Hằng à! Đây là ” một sự thật ” bên lề cuộc sống phiền lụy mà người viết không nên né tránh! MN cũng rất đau lòng khi bắt buộc phải dùng nó đấy! Cám ơn Thanh Hằng đã khích lệ ” cai tam cua tac gia thi dang quy “.
Đọc truyện này tôi cảm thấy hình như tác giã cũng là người sống nội tâm?
Cảm ơn Haiauphixu đã nhận xét. Minh Nguyệt không biết mình có sống nội tâm không nữa, nhưng MN chỉ chứng kiến có nhiều người rất tội, nhưng có nhiều người không hiểu họ mà gán cho họ nhiều oan khuất. Thật là tội lắm.
Xin chào các bạn ! Hình như tôi đã gặp người con gái tên Ngọ này ở đâu rồi đấy…Tên đẹp, người đẹp và tấm lòng rất tình nghĩa…đặt cho người ấy ” Trắc Nết ” có quá đáng lắm không…?.!
Ơ ….bữa ni có thêm hình anh Tú Gàn xếp hàng bên cạnh mấy người đẹp nữa kìa ! Kỳ dzậy ta ?!
Ừ , anh cũng thấy là lạ !!!!
Tú Gàn kỳ này lên…”sao” rùi!he hè…
Mới sáng dậy đọc một truyện ngắn vui vui buồn buồn .Vui vì tấm lòng của người viết. Buồn vì cuộc sống đôi khi nó i hệt như vậy!
Cảm ơn bạn Huyền Cơ đọc truyện và chia sẻ. Mỗi người một số phận mà anh, nếu sinh nhằm vào ngôi sao xấu cả đời phải lao đao vậy. Chỉ mong mọi người bớt khắc khe hơn với họ mà thôi,
Đọc truyện này sao tủi thân cho cánh chị em phụ nữ phận bạc quá !
Trên đời này cũng có những thằng đàn ông chẳng ra gì đó thôi.
Như tui đây nè!hè, hè ,hè……….
Cảm ơn Nẫu Quê! Phụ nữ hạnh phúc hay không hạnh phúc, phận bạc hay không phận bạc đều tồn tại trên đời này. Mong rằng chúng ta có cái nhìn bớt khắt khe với họ.
Sáng nay mình nhận được tập truyện NĐB&NGM của Minh Nguyệt qua đường bưu điện. Cảm ơn MN nhiều. Chúc MN sức khỏe để tiếp tục đi theo con đường khó khăn này!
Cảm ơn anh Duyên! Con đường này là niềm vui, là động lực sống của MN đó anh. Anh vui.
Phụ nữ phận bạc ?
Vậy , Đàn ông phận…gì ?
Phụ nữ luôn là người hy sinh và luôn là người thiệt thòi – trong mọi phương diện ! Nhưng – cũng chính điều đó lại có tác dụng TÔN VINH người phụ nữ hơn – so với đàn ông . Ví dụ : Chỉ có danh hiệu BÀ MẸ VIỆT NAM ANH HÙNG chứ không có danh hiệu NGƯỜI CHA VN ANH HÙNG !
Nẫu Quê đừng tủi thân nữa nha !
Đúng là bất công với đàn ông thật đó? Phụ nữ một năm có hai ngày được tôn vinh. Ngày 20-10 và ngày 8-3, nam thì không có ngày nào cả. Nữ được nghỉ sinh 4 tháng còn Nam thì không. Đúng là bất công
Đàn ông phận … gì ???
Em không là đàn ông nhưng cũng … tủi thân giùm nẫu đó chị MN ui !
Dẫy thâu – huề ! 0-0 !
Vậy là Nẫu Quê tủi thân giùm cho những người đàn ông phận bạc, bảy chìm ba nổi phải không? Mấy anh sẽ cảm ơn Nẫu Quê nhiều đó.
Đàn ông là phận..làm ..chồng ? đúng hông?
Hay ! Mừ điểm ! Dzìa chỗ ! ha ha ha …
Hai mư điểm ! Quynh Tú Gàn cho “mắc” wá dzẫy ???
Đọc truyện cũa MN tôi chưa bao giờ khen nhiều, còm ngắn nhưng tôi vẫn biết MN hiểu í tôi, MN còn trẻ chưa tiếp xúc nhiều với những con người như vậy nhưng viết được như vậy theo tôi nghỉ là quá đạt. Thuở nhỏ, những mãnh đời như vậy tôi tiếp xúc rất nhiều, có những người đáng ghét và cũng có vô số hoàn cãnh rất thương tâm, Ngọ theo tôi nghỉ là một trong số những người đó.Bây giờ tôi mới khen đây: Viết rất đạt, ai sao thì tôi không biết riêng tôi thì thích.
Cảm ơn anh Tú Tàng đã động viên em. Minh Nguyệt chỉ muốn nói là những lời nói vô tình mà một số người gán cho cô Ngọ kia là quá nhẫn tâm. Cô ấy phải sống ra sao? và con của cô ấy nữa. Cô ấy thật là đáng thương. Em cũng biết có nhiều người lười biếng, cố tình làm việc xấu thì không nói làm gì, chỉ vì họ mà những người như cô Ngọ bị mang tiếng oan
Chị Minh Nguyệt hiện ở Quy Nhơn hả?
Chị Minh Nguyệt là cô giáo đó bạn ơi
Minh Nguyệt không biết Gềnh Ráng là ai? Ở đâu? Sao anh biết MN là cô giáo vậy?
Sao không hỏi….
Hay anh Tú Tàng nói nhỏ cho Minh Nguyệt biết Gềnh Ráng là ai đi?
Nhỡ Ghềnh Ráng là…Tú Tàng thì sao ? Chị MN ?
Minh Nguyệt hiện ở một huyện ở Bình Định, là người nhà quê không phải dân thành phố. Cảm ơn Phương Mai.
Cô bé Ngọ đáng thương quá, tuổi thơ em không êm đềm, cuộc sống khá khắc nghiệt, không được học hành gì, nghề nghiệp không có, cô phải làm cái nghề mà xã hội khinh miệt, nhưng dành dụm mua được ngôi nhà cấp bốn cho hai cha con.
TB cảm thương và quý Ngọ nên cũng như đồng cảm với Tú Gàn (Khá khen cho cô Ngọ NGHÈO – THẤT HỌC nhưng lại là người … TỐT – người TỬ TẾ ( ít nhất là đối với cha mình – con của mình – hàng xóm của mình …) còn hơn những kẻ tự cho mình CÓ HỌC – CÓ TIỀN nhưng lại làm những chuyện … trời ơi đất hỡi !?)
Ngọ đã dần tìm thấy được niềm tin yêu trong cuộc sống và luôn nuôi nấng hi vọng về một tương lai tươi sáng sẽ đến với bé Khang – không xa …
Được như vậy thì quá tốt, anh cũng mong vậy, nếu em gái có ý định viết tiếp truyện này theo anh cũng khá hấp dẫn.
Chúc em vui, khỏe. Mến.
Cảm ơn anh Thiên Bồng!Cô Ngọ quả là đáng thương hơn là đáng tội phải không anh? Trong cuộc sống này có nhiều cô Ngọ như vậy lắm và một số người gán cho họ cái danh là Trắc nết là những thứ xấu xa khác. Chỉ là vậy thôi nhưng cũng quá buồn cho họ phải không?
Anh không nghĩ là cô Ngọ “Trắc nết”, đồng quan điểm Cô Ngọ quả là đáng thương hơn là đáng tội với em gái.
Thật ra nhiều lúcanh anh hay nghĩ vẩn vơ: Giá mà đất nước mình có bộ máy quản lý cực tốt, bảo trợ xã hội ngon lành thì có lẽ sẽ ít đi những mảnh đời bất hạnh em à, biết làm sao được, anh mơ mộng quá, hic…
Bởi vì quá nghèo khổ nên người ta phải….nếu mà cô Ngọ không nghèo khổ lắm, có nghề ngỗng đàng hoàng mà vẫn làm như vậy thì nói sao cũng được em hén, anh chỉ trách bây giờ sao người ta thường thờ ơ với cảnh khổ của đồng loại và cũng khá vội vàng khi đánh giá về một con người em à.
Anh chúc em gái vui, an lành.
Ở Mỹ (nước giàu số 1 thế giới) vẫn có nghề đó quynh ơi ! Đề nghị đừng mang bất kỳ yếu tố chính trị nào vào đây , nhắc wài dzẫy, cha nậu ??? Cha khóai nói chiện chính trị ghơ !!!
Có một địa chỉ mà quynh có thể nói – tranh luận thoải mái – về chính trị và bất kỳ đề tài gì quynh thích . Nhưng phải ở một chỗ khác, chứ không phải ở đây – trên trang web này – Xin chỉ cho quynh nè : GẶP … TÚ GÀN !
Tiếc thay tim mình hết chỗ chứa rùi Thiên bồng hữ ? Chứ nếu không thì….mấy em quãnh càng như Ngọ đây ngày xưa lảo mà gặp thì lảo cũng làm phước rầu….hè..hè ! đúng dzậy không lảo địp chai ?
Ừ, chẻng thà cồm như Ga Leng dzậy mà dzui đó ! Mừ điểm ! Dzìa chỗ ! he he he …
Tim mà cũng hết chổ chứa sao anh? Anh xem lại thử đi?
Ừ ! Tim mà cũng hết chỗ chứa sao anh ? Anh Galant xem lại thử đi ? Chi MN hỏi hay ghê !
Cám ơn galant, thiện chí có thừa nhưng bởi vì hoàn cánh? Hic…. Chuyện xưa tích cũ TB quên hết rồi, chỉ nhớ mang máng là khi TB muốn làm từ thiện thì đi đâu cũng thấy vết tích của Galant nên có lẽ họ không cần TB xóa đói giảm nghèo dùm đâu, he he…..
Giờ có anh Galant … thế chỗ anh Thiên Bồng rồi ! Cứu vớt đời cô Ngọ đi anh Galant ơi ! Làm ơn – làm phước đi ! Chị MN sẽ biết ơn anh đó !
Anh Galant tim không còn chổ chứa rồi mà, cứ để anh ấy xem lại thử.
Tim galant hết chỗ chứa rồi Thiên Bông ui ! Cho tim tui chứa nhân vật ” Ngọ” của MN được không chú TB chẹp trai ? hi .. hi !
Vui quá ” tám” nữa nhé !
Sorry nha anh TUTHUC, sáng nay mới đọc reply của anh, nhân vật Ngọ trong truyện theo TB thì ở QN cũng có nhiếu đó, ăn thua mình gan hay không, nhưng mà coi chừng cháy nhà, hi hi…..
TB sợ chỗ đông người lắm anh à, hic…
Em chúc anh vui, khỏe nha, cho em gới lời thăm chị, ha ha…..
Thiên Bồng Ui , TUTHUC thiếu nửa thứ 2 đã 10 năm rùi ! …..
Dzẫy ne quynh TUTHUC ? Dzậy là anh em mình dúng nheo rầu ! Quynh … hơn Tú tui 2 nem …
Ái cha, cho em xin lỗi vì không biết anh à, vậy là tim của anh còn chỗ chứa, xin anh cứ tự nhiên cho, có bạn chăm sóc nhau lúc đã lớn tuổi cũng vui đó anh à, em chúc anh may mắn nha.
Thiên Bồng ui ! T T yêu thơ văn, không dám yêu người , sợ người chê … mình lại khổ thêm !
Quynh TUTHUC nè ! Nẫu chê mình thì mình … chê lại ! Gì mà không dám ? Khổ gì mà khổ ? Quynh sao … “rón rén woá” ! Tới luôn đi ! Tui ủng hộ quynh nè ! Nhưng…quynh cũng phải…hộ ủng tui đó nhen !