Hồ Ngạc Ngữ
Cảnh chen lấn, xô đẩy nhau ở quầy nhận bệnh nhân của Viện X làm anh muốn ngạt thở. Anh chọn một chiếc ghế trống ngồi nghỉ xem thử cô gái đi theo mình đang ngồi ở đâu. Cô ấy đang ngủ gục trước tờ báo vừa mượn được của ai đó, ở hàng ghế phía sau. Chuyến xe buổi sớm đưa hai người lên thành phố làm cô gái có vẻ mệt mỏi. “Cháu không quen đi xe đò, nên dễ bị say. Với lại, ngày hôm qua cháu phải đi cắt cỏ cho bò ăn ở khu Mả Lạng”. Gương mặt trái xoan, mái tóc dài, đôi mắt lim dim với hàng mi cong, trông cô gái như đang đọc báo. Có lẽ, cô gái đã quen với cái thế ngồi vừa ngủ trong lớp học mà không bị thầy, cô phát hiện.
Anh chợt nghe từ chiếc loa phóng thanh có tiếng gọi tên mình. Anh cố chen chân giữa đám người hỗn độn, đến quầy nhận phiếu đi chụp X.quang. Cô gái đã tỉnh ngủ, đi theo anh.
Ở phòng chụp X.quang ra, ngồi chờ nhận được tấm phim chụp hình phổi thì đã trưa. Anh nói với cô gái:
– Mình đi ăn rồi đến chỗ Kim hỏi vụ học bổng cho cháu. Kim biết rõ hoàn cảnh gia đình cháu quá khó khăn nên may ra… Buổi chiều còn phải đo điện tâm đồ, siêu âm tim… chưa chắc đã xong trong ngày hôm nay.
– Như vậy buổi tối mình ngủ ở đâu hở chú? Cô gái có vẻ lo lắng hỏi.
– Thiếu gì chỗ! Có thể ở chỗ công ty của Kim hoặc thuê phòng trọ. Cháu đừng lo!
Cô gái im lặng suy nghĩ. Dù sao cô đã xấp xỉ tuổi hai mươi, ở chung phòng với một người đàn ông thật bất tiện. Cuối cùng, cô gái nói:
– Thôi để đến đó rồi hãy tính. Cháu mới lên thành phố lần đầu nên cứ như là Hai lúa! Mẹ cháu có dặn: Chú đi đâu thì cháu phải theo đó. Đừng nên đi một mình.
– Đi với chú cháu đừng sợ. Dù sao, chú đã quen với cuộc sống ở thành phố. Nhưng ở đâu, cũng có người tốt, kẻ xấu.
Hai người vào quán ăn bình dân bên vệ đường trước viện X. dùng cơm trưa. Thời tiết nóng nực làm anh toát đầy mồ hôi. Anh chỉ ăn lưng phần đĩa cơm sườn rồi uống lấy uống để ly trà đá. Cô gái dáng người khỏe mạnh, ăn một loáng đã hết đĩa cơm.
– Cháu dùng thêm?
– Không, cháu đủ rồi. Cảm ơn chú.
Công ty của Kim nằm cách viện X. khoảng hai mươi phút đi bằng xe ôm. Đường đi khá ngoằn ngoèo trong các ngõ hẻm vì phải chở hai.
Cửa văn phòng công ty đóng kín. Anh bấm chuông và chờ đợi. Sốt ruột, cô gái bấm chuông lần thứ hai. Một người đàn bà nhỏ thó mở hé cửa, thò đầu ra, với gương mặt ngái ngủ, nói lầm bầm:
– Chỉ nên bấm chuông một lần rồi chờ người ta ra mở. Con người chớ đâu phải cái máy mà ra mở liền. À, mà hai người tìm ai?
– Tôi tìm ông Kim, giám đốc: Ông Kim có hẹn với tôi hôm nay lên gặp. Vì đường xa nên giờ này mới đến. Xin lỗi, mong chị thông cảm, ở quê nên chúng tôi ít dùng chuông điện.
Người đàn bà giúp việc nhìn hai người từ đầu đến chân từ chân lên đầu rồi nói:
– Vào đi! Để tôi lên gọi ông Kim xuống. Ông ấy đang nghỉ trưa.
Cánh cửa kính được mở ra thêm một khoảng để anh và cô gái bước vào. Ánh mắt cô gái có vẻ khó chịu nhìn theo cái dáng đi tất tả của người đàn bà. Anh nói với cô gái:
– Cháu đừng để ý tới họ. Ai cũng cho mình là người quan trọng.
– Không, cháu chỉ hơi buồn cười!
Căn phòng toát ra mùi máy lạnh, không khí mát mẻ nhưng ngột ngạt. Công ty của ông Kim kinh doanh máy móc, thuốc men và đủ loại lặt vặt. Sản phẩm lấy về từ Hàn Quốc.
Cả hai ngồi chờ ở bàn sa lông tiếp khách. Anh nói nhỏ:
– Ở thành phố, cháu đừng nghe những gì người ta nói mà hãy nhìn những gì người ta hành động. Họ sống bằng miệng lưỡi hơn là thực lòng.
– Dạ, cháu hiểu. Cảm ơn chú.
Kim từ lầu một bước xuống, dáng người bệ vệ, tướng đi chững chạc, không hợp với một vị giám đốc còn trẻ. Kim cười chào rồi đưa tay bắt, ngồi phịch xuống ghế nệm đối diện. Kim nói:
– Tuần rồi xuống anh, về bà xã ghen cứ vặn hỏi tại sao ông xuống đó hoài, chắc là thăm con nào. Chán thật! À, mà anh và cô bé ăn uống gì chưa?
– Xong rồi! Anh nói. Cháu nó lên đây để nhờ Kim xin cho cái học bổng mà Kim đã hứa. Gần đi học rồi nên mẹ cháu cũng hơi lo, vì gia đình cháu quá khó khăn.
Giọng Kim có vẻ lưỡng lự:
– Em hiểu. Nhưng ông chủ người Hàn Quốc lại đi công tác xa, tối mới về. Đêm nay, anh và cô bé có thể ở lại công ty được không? Khi nào xếp về, em sẽ chở cô bé đến đó giới thiệu:
Cô gái linh cảm có một điều gì đó không ổn nên nói với anh:
– Buổi chiếu chú còn phải đi khám bệnh, sợ về không kịp. Để mai gặp có được không?
Anh nói với Kim:
– Để xem! Nếu được, sau khi khám bệnh xong, tối nay, anh và cháu sẽ về ngủ ở công ty. Thôi, chào Kim nhé! Đã đến giờ, anh phải đi.
Khi trở lại viện X., cô gái nói:
– Đêm nay chú và cháu chắc phải thuê phòng trọ.
Bà chủ phòng trọ có dáng người ốm yếu nhưng nụ cười luôn nở trên môi, dẫn anh và cô gái lên tận lầu hai, mở cửa, chỉ vào một căn phòng nói:
– Bữa nay khách nhiều nên chỉ còn phòng này, rộng rãi, sạch sẽ. Hai bố con cứ ở thoải mái.
Anh nhìn cô gái dò hỏi bằng ánh mắt. Cô gái gật đầu. Anh lấy giấy tờ và tiền phòng đưa cho bà chủ phòng trọ, nhận lại ổ khóa và chìa.
Khi người đàn bà ốm yếu đi khuất xuống dưới, anh nói với cô gái:
– Nếu cháu ngại, chú có thể ngủ dưới nền còn cháu cứ ngủ ở trên giường.
Cô gái nhìn anh, cười:
– Sao lại thế? Chú đang bị bệnh mà! Cứ nằm vuông góc là ổn.
– Nằm vuông góc?
– Chú nằm bình thường, cháu nằm ở dưới chân, tạo thành một góc vuông chín mươi độ.
Anh hơi ngạc nhiên nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái. Nhưng có lẽ, do thời tiết buổi chiều khá nóng.
– Cháu mang đồ vào rồi đi tắm và ngủ đi! Chú còn phải đi siêu âm. Ra vào nhớ khóa cửa cẩn thận.
– Dạ, cháu biết rồi. Chú đi nhé!
Anh trở lại viện X., thấy đám người ngồi chờ trước các cửa phòng đã thưa thớt. Theo hướng dẫn, anh đi đo điện tâm đồ, siêu âm tim rồi đến phòng khám bệnh số 3.
Trong phòng, có hai vị bác sĩ đang khám cho bệnh nhân. Đến lượt anh, vị bác sĩ có dáng người nhỏ thó, gương mặt choắt mang kính gọng bạc, giở hồ sơ bệnh án xem lướt qua rồi hỏi anh:
– Ông có biết ông bị bệnh gì không?
– Có. Suy tim.
– Sao ông biết?
– Có đi cấp cứu ở bệnh viện địa phương nhiều lần.
– Giấy xuất viện và toa thuốc đâu?
Anh móc giấy tờ từ túi quần đưa cho vị bác sĩ. Ông ta cầm lấy, xem lướt qua rồi thẩm vấn tiếp:
– Từ sáng tới giờ, ông có uống thuốc của bệnh viện địa phương không?
– Vì đi đường xa nên tôi có uống:
– Tôi hỏi, ông chỉ cần trả lời “có” hoặc “không” thôi, đừng nói ngoài lề!
– …!
– Ông làm nghề gì?
– Làm thinh!
– Ông trả lời cho nghiêm túc, tôi không đùa.
– Viết văn.
Vị bác sĩ giương đôi mắt kính gọng bạc nhìn anh. Ông ghi vào đơn thuốc: Lasix 1 viên, rồi nói:
– Ông cầm tấm phiếu này, sáng mai đến xét nghiệm máu.
Rời khỏi phòng khám số 3, anh đến quầy mua thuốc. Cô bán thuốc nhìn vào đơn thuốc, nói:
– Một viên thuốc lợi tiểu giá hai trăm đồng, cho anh luôn!
Từ sáng đến giờ, anh đóng các khoản khá bộn tiền, nhưng đây là lần đầu tiên mua thuốc khỏi tốn tiền, nên cười chào cô bán thuốc:
– Cảm ơn cô!
Và anh nhặt viên thuốc tung hê vào khoảng không gian u ám. Anh đi về phòng trọ với ý nghĩa đêm nay bầu trời thành phố sẽ mưa.
Căn phòng trọ có một khoảng cửa sổ mở rộng trông xuống mái nhà thấp và một góc phố đang tỏa sáng ánh điện. Bên ngoài là một cái ban công nhỏ để khách trọ ra đứng hóng mát hoặc trò chuyện. Bên kia đường, một dãy hàng rong bán đủ loại thức ăn dành cho những người ăn đêm.
Cô gái có thêm người bạn mới là một cô gái trẻ học dưới cô hai lớp, người cùng quê với anh. Cô gái trẻ bị hở van tim, nhờ người nhà dẫn đi tái khám. Cô xin phép anh rồi cùng cô gái trẻ dẫn đi chơi đâu đó. Hình như cô gái muốn rút ngắn bớt khoảng thời gian ở chung phòng với anh.
Anh đóng kín cửa, nằm trong phòng hút thuốc. Bệnh tim, bác sĩ cấm hút thuốc nhưng anh không bỏ được. Có lẽ vì vậy nên căn bệnh cứ kéo dài dai dẳng cùng với nỗi buồn của anh. Anh là một người viết văn nhưng đã hai năm rồi anh không viết được một điều gì cho ra hồn. Anh biết, anh không viết được không phải vì bệnh tật mà vì thiếu một tình yêu.
Khi cô gái trở về, ngôi nhà trọ chuẩn bị đóng cửa. Anh xem đồng hồ, đã gần chín rưỡi đêm. Cô gõ khe khẽ vào cánh cửa phòng, chờ đợi. Anh mở cửa, bắt gặp nụ cười tươi tắn.
– Chú chờ cháu có lâu không? Nhỏ bạn cứ rủ đi vòng vòng ngoài phố, cho biết, thành phố ban đêm mà đông người quá! Còn trên quê mình giờ này không thấy ai ngoài đường. Chú chưa ngủ à?
– Chưa. Chờ cháu về.
– Chi vậy? Cháu còn trẻ, dễ lấy lại sức. Còn chú, sau một ngày vất vả, chú cần ngủ sớm. Thôi, cháu đi tắm đây. Trời nóng quá, chắc sắp mưa.
Mưa trút lộp độp trên mái tôn thấp, hắt vào phòng cái không khí oi bức của một ngày nắng gắt. Anh ra ngoài tìm nút công tắc số 13 bật chiếc quạt trần trong phòng. Những căn phòng trọ im ắng, mọi người dường như đã ngủ, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi như trút nước.
Khi cả hai đã nằm trên chiếc giường rộng theo tư thế góc vuông, anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong mối liên hệ của anh và cô gái.
Một cô học trò ở nông thôn, nhà gặp hoàn cảnh bất hạnh nhưng cô vẫn cố gắng đi học, theo anh lên thành phố với hy vọng mong manh sẽ nhận được một học bổng từ thiện của một người quen anh. Một người đàn ông đứng tuổi, có gia đình nhưng không có con cái và tình yêu, lên thành phố chữa bệnh. Họ gặp nhau và ở chung trong một căn phòng trọ dành cho những người đau tim. Điều gì đã làm họ đến với nhau? Điều gì đã làm cô gái tin vào một người đàn ông như anh?
Cô gái có dáng ngủ thật đẹp. Mái tóc dài xõa quanh gối, gương mặt trái xoan trắng trẻo, bộ ngực nhô cao phập phồng, cặp đùi dài trong làn vải jean săn chắc. Nhìn cô gái ngủ, anh có cảm giác như mình vừa nhìn một người đàn bà hơn là một đứa trẻ. Anh cảm thấy xấu hổ vì mình đã nhìn trộm cô gái.
– Chú không ngủ à? Cô gái chợt mở to đôi mắt quay về phía anh, hỏi.
– Đêm nay có lẽ chú không ngủ được.
– Sao vậy?
– Chú không quen với thế nằm co chân.
– Chú cứ nằm thoải mái, có sao đâu!
– Sợ đụng chân cháu mất ngủ.
– Thôi, để cháu quay lên cho.
Cô gái nhỏm dậy, mang gối đặt lên phía trên, nằm sát vào trong vách ván.
– Chú có thích nghe kể chuyện mối tình đầu của cháu không?
– Chắc là đẹp và buồn.
– Sao chú biết?
– Những mối tình đầu thường là như vậy!
Cô gái nói huyên thuyên về một người đàn ông nào đó, quen cả chị và cô, rồi anh ta bỏ đi lấy vợ.
– Lúc ấy cháu bao nhiêu tuổi?
– Mười sáu.
– Buồn nhỉ!
Im lặng một lúc, anh tưởng cô gái đã ngủ nhưng cô bỗng hỏi:
– Có phải những người đàn ông đều có tính phản bội?
– Không hẳn là như vậy. Chú biết, có nhiều người rất chung thủy trong tình yêu. Trường hợp của cháu, người ấy không yêu cháu. Anh ta chỉ thích nét đẹp lúc mới lớn của cháu. Hình như đây là cái thời không có tình yêu.
– Chú nói đúng. Đây là cái thời không có tình yêu!
Cô gái thở dài thườn thượt rồi quay mặt vào vách ván ngủ. Anh cũng nằm xoay ra hướng cửa sổ, nhắm mắt cố giỗ giấc ngủ. Giữa hai người là một khoảng trống mênh mông.
Vị bác sĩ ở phòng khám bệnh số 5 hỏi:
– Trường hợp nào ông hay bị mệt? Ví dụ, đi lên lầu mấy thì ông bị mệt?
– Lầu ba, lầu tư…
– Ông biết rõ bệnh của ông chưa?
– Chưa.
– Trái tim ông co bóp yếu lắm! Tôi cho ông uống thử thuốc theo đơn rồi tuần sau lên tái khám.
– Dạ. Cảm ơn bác sĩ!
Khi anh mua thuốc xong, mang về phòng trọ thì trời đã sâm sẩm tối. Cửa phòng mở, cô gái đang nằm trên giường đọc báo. Thấy anh về, cô hỏi:
– Đã xong chưa chú?
– Xong rồi! Nhưng tối nay mình phải ở lại đây một đêm nữa. Về ngủ chỗ công ty của Kim, chú hơi ngại cho cháu. Cháu thấy sao?
– Cũng được. Và cô gái nói đùa – Dân chơi đâu sợ mưa rơi!
Anh cười, cảm thấy trái tim đập mạnh.
– Để chú uống thuốc xong, mình đi ăn tối. Sáng mai, chú và cháu sẽ quay lại chỗ Kim rồi về.
– Lại một đêm xa nhà. Buồn quá, má ơi!
Đêm thứ hai ở lại phòng trọ, có lẽ cái khoảng các giữa hai người được thu ngắn lại. Cô gái đã không còn giữ ý với anh. Cô mặc áo thun, quần sọoc, để lộ cặp đùi trắng nõn và săn chắc. Còn anh, không muốn làm phiền những người ở trọ với cuộc trò chuyện trong đêm nên mua một quyển vở và hai cây bút để cùng cô gái “bút đàm”.
Sau đây là những lời trích từ cuộc bút đàm trong quyển vở:
“Chú có khỏe không? Chú nghĩ về cháu thế nào? Nói thật lòng nhé!”
“Một cô gái đẹp, dễ thương, siêng năng nhưng chưa hiểu chính mình”
“Cháu còn trẻ, làm sao để hiểu chính mình?”
“Phải biết mình là ai, đang ở đâu, muốn gì và sẽ đi về đâu? Còn cháu, nghĩ thế nào về chú?”
“Một nhà văn hơn là một người đàn ông”
“Đây là một lời khen hay chê?”
“Không biết! Chú đang yêu ai!”
“Không biết! Đoán thử xem!”
“A phải không?”
“Không!”
“B phải không?”
“Không!”. “Như vậy là cô C rồi!”
“Cũng không”.
“Chú có yêu cháu không?”
“…”
Cô gái đặt bút vào quyển vở, nhìn người đàn ông, nói nhỏ:
– Cháu đoán biết điều này từ lúc đi theo chú. Cháu hỏi để xác định lại điều cháu cảm nhận thôi. Nhưng, để làm gì, chú nhỉ! Khoảng cách giữa hai thế hệ khá xa. Nếu không có sự chênh lệch này, cháu sẽ nhận lời…
Căn phòng trọ bỗng như một phòng giam ngột ngạt. Anh cảm thấy khó thở trước ánh mắt của cô gái. Anh đốt thuốc, hít một hơi dài, rồi nói:
– Cho chú xin lỗi! Chú xin rút lại tình yêu đối với cháu, như người ta rút lại lá đơn khi xin việc. Có điều, nếu cháu không hỏi, chú cũng không bao giờ tiết lộ bí mật này. Cháu đồng ý không?
– Không!
– Sao thế!
– Tình yêu đâu có phải là một công việc hoặc những gì trao đổi lẫn nhau, theo kiểu bánh đúc trao đi, bánh quy trao lại. Chú đâu biết là cháu cũng rất thương chú. Khi chú ngủ, cháu rất muốn nắm bàn tay của chú, nhưng cứ rụt rè không dám. Khi chú toát mồ hôi vật vã vì cơn bệnh, cháu cũng thấy lòng mình quặn đau. Khi chú rời phòng trọ đi khám bệnh, cháu vẫn cảm thấy nhớ chú. Chú luôn quan tâm và tử tế đối với cháu. Nhưng, tình cảm dành cho chú có phải là tình yêu không thì cháu chưa biết.
Căn phòng trọ bỗng trở nên rộng thênh thang. Anh xúc động khi nghe những lời cô gái nói. Anh bỗng hỏi cô gái:
– Cho chú hôn, được không?
Cô gái lắc đầu. Anh nói:
– Chú hỏi để biết những lời cháu nói vừa rồi có thậy hay không thôi.
Cô gái im lặng một lúc, nhìn anh rồi gật đầu.
Trái tim đập dữ dội nhưng anh không thấy mệt. Anh cuối xuống hôn lên đôi môi tươi mọng của cô gái với nụ hôn mằn mặn nước mắt.
Suốt cả quãng đời còn lại, anh không hiểu vì sao lúc ấy, cô gái đã khóc.
24/9/2005

Đọc comments của các bạn mình thích lắm ! Mọi người tham gia rất nhiệt tình . Đây là một sân chơi rất dễ thương. cám ơn trang web xunau và các bạn. Mến
Mình và lũ bạn thường hay nói với nhau, ở đất Sài Gòn một bài viết mà sống được một ngày là mừng rồi, chứ thường thường nó chỉ tồn tại khoảng 5 – 1o phút của người đọc là cùng. Theo suy nghĩ chủ quan, mình tin truyện ngắn Phòng trọ của anh Hồ Ngạc ngữ sẽ sống dài hơn, bởi ngày mai và những ngày tiếp theo, anh em bạn bè sẽ còn đọc để hiểu và suy ngẫm thật chính xác những điều anh viết. Đó cũng chính là tín hiệu cho thấy trang xunau.org đang đi theo xu hướng sinh động và hấp dẫn- cái tiêu chí mà trang web nào cũng muốn vươn tới. Chúc cả nhà vui!
Xin lỗi vì viết Hồ Ngạc ngữ, xin đính chính : Hồ Ngạc Ngữ. Mong anh và các bạn bỏ qua cho.
Tôi có cảm giác có một trường phái phê bình theo kiểu bức tử
Bức tử kiểu trang cuongdequynhon.com là cùng chứ gì ! Cảm giác của bạn rất chính xác !… (trong quá khứ thôi !)
Phê bình là chuyện bình thường nhưng phê bình quá đáng thì cần phải xem lại
???!!!
Theo cá nhân tôi, những câu chuyện được viết ra là nhằm chuyển tải một đạo lý nào đó đến cho người đọc. Mỗi tác giả có những cách riêng biệt để thực hiện điều ấy. mà không hẳn là phải bị ràng buộc vào một khuôn khổ gò bó nào cả.
Xin đưa ra một thí dụ điển hình, trong trường hợp giáo dục về tác hại của ma túy:
1. Nói ra, viết ra những tác hại của ma túy để cho mọi người biết tính độc hại của nó. mà sợ, mà tránh.
2.. Đưa ra những hình ảnh tai hại điển hình , những “hoàn cảnh cám dỗ” dễ dẫn đến việc xử dụng ma túy…để mà đoán, để mà biết cái tai hại của nó mà sợ, mà tránh.
Cũng vậy, câu chuyện của anh Hồ Ngac Ngữ không xa lạ với chúng ta. Nó có thể xảy ra ở mọi nơi, trong thời điểm hiện nay.
Nhưng cũng có người gặp có người chưa gặp. Cũng có người chưa gặp mà đã nghe nói. Tuy nhiên, có người chưa gặp mà cũng chưa nghe nói . Mỗi người có cái nhìn, cái tư duy, cái đánh giá khác nhau do sự khác biệt về góc nhìn và quan điểm sống.
Có người viết ra, qua cái nhìn bề mặt, cũng có người đưa ra bề trái để biết đó là trái. Dù đưa ra mặt trái hay là mặt phải thì cũng cùng chung mục đích để chuyển tải điều mình muốn nhắn nhủ..
Không phải chỉ có văn chương mà còn có rất nhiều những thứ khác trong cuộc sống nầy không thể nào đáp ứng và làm vui lòng hết cho tất cả mọi người cùng một lúc
Một tiệm ăn, có người chê nhưng cũng có người khen. Một vị lãnh tụ, một ca sĩ, một nhà văn… không thoát khỏi sự khen chê nầy.
Chúng ta phải chấp nhận và tôn trọng ý kiến của người khác. Chỉ mong là, những lời góp ý đó có một mục đích duy nhất là xây dựng.
Nhưng nếu không được như vậy thì tác giả phải chấp nhận “thương đau” vì đã can đảm bước ra sân thì phải chịu ăn đòn vậy thôi.
Nếu sợ thì ra khỏi sân là được an toàn!?
Mong quý anh chị và các bạn không phiền với lời góp nầy
Tán thành ! Đơn giản vậy thôi !
Tui cũng muốn viết văn nhưng đưa lên xunau thì sợ quá!!!! lỡ thiên hạ đánh chạy không kịp…hic hic….làm nhà văn sao khó quá vậy trời ơi
Lời còm của bạn không…thái bình chút nào ! Cười lên đi ! Hầu sáng giờ hình như bạn … quên cười rồi đó ! (Thiên hạ ? Đánh ?)
“Làm nhà văn KHÓ ở chỗ là : Không viết những gì KHÔNG NÊN VIẾT !” ( Tú tui nghe một nhà văn lão thành dạy như vậy, chớ mình KHÔNG SỐNG BỞI văn làm gì biết được ?)
Bạn không là nhà văn là đúng rùi !
thiên hạ thái bình ơi
Làm “nhà tôi” của bà xã còn khó trăm bề mà còn chịu được thì sá gì sợ làm nhà văn!?
Chịu đòn quen rồi thì đâu còn sợ bị đánh, phải không?
Tôi nhớ, có lần đến gặp bác sĩ để được chích thuốc ngừa. Tính tôi thì cái gì cũng sợ, nên thắc mắc:
– bác sĩ ơi, chích thuốc nầy có bị hành không?
– bạn có vợ chưa?
– dạ có, nhưng tại sao lại hỏi vậy, bộ chích thuốc nầy phải cữ gần vợ sao?
– không phải, thuốc hành đâu có bằng vợ hành. Bạn còn sợ chích thuốc nữa không?
– dạ, nếu vậy thì hết sợ rồi bác sĩ à!
NGN
Đọc những dòng trao đổi của Thuận Nghĩa, katy 67, người gốc Nẫu xung quanh truyện ngắn Phòng trọ, mình thấy anh Hồ Ngạc Ngữ là người hạnh phúc. Bởi anh em bạn bè đã đọc những điều mình viết và chia sẻ những điều bằng lòng và chưa bằng lòng, chứ không phải đọc cho xong. Thật lòng mà nói, nếu một sáng tác của mình chỉ có khen thôi thì buồn lắm, đôi lúc ta cũng sẽ dễ ngộ nhận. Và, nếu chê chân thành thì quá tốt đi chứ. Một con ngựa hay luôn luôn có những chiếc roi tốt gắn với thành tích và những chiến công của nó. Trang xunau.rog cũng cần có những phản hồi như vậy thì mới hay, mới hấp dẫn. Tiếc rằng, mình chỉ là độc giả chứ không viết được. Chúc vui và sức khỏe!
Nguyễn Tý đúng là thần hòa bình tái xuất
Thần hòa bình ơi sao đi đâu mất tiêu????
Tui tra google đâu có thần hòa bình chỉ có thần chiến tranh thôi thì làm sao Thiên hạ thái bình
thiên hạ thái bình khi…thần chiến tranh… ngủ?
Đọc bài nầy của anh Hồ Ngạc Ngữ, tới những hai lần đấy. Cám ơn Anh.
Qua câu chuyện, lòng mình vừa vui.mà cũng lại vừa buồn.
Lý do để vui:
1. Người đàn ông, nhân vật trong truyện đã “có tuổi” mà còn được một cô gái rất trẻ chịu tặng cho một nụ hôn như thế thì quả là hạnh phúc lắm lắm. Có nghĩa là chúng ta đừng vội bi quan với cái tuổi đang về chiều của mình, phải không anh Ngữ?
2. Học được thêm một toa thuốc mới: Nụ hôn của một cô gái trẻ có thể giúp cho trái tim đang bệnh được khỏe mạnh trở lại.
Lý do để buồn:
Xin phép được phân tích mẫu đối thoại của hai nhân vật trong truyện:
– Cháu còn trẻ, làm sao để hiểu chính mình?”
Qua câu nói nầy, cô gái đã dành cho người đàn ông cái quyền đoán được ý muốn của mình, là gì?
Thế mà người đàn ông hơi chậm hiểu, lại cứ muốn cô gái phải hiểu chính mình. Làm sao mà dám nói toạt móng heo ra được chứ (“Phải biết mình là ai, đang ở đâu, muốn gì và sẽ đi về đâu?”)
Rồi được cô gái trả lời câu hỏi của ông ta: “Còn cháu, nghĩ thế nào về chú?”
– Một nhà văn hơn là một người đàn ông”
Chê như vậy mà ông ta vẫn còn chưa biết (“Đây là một lời khen hay chê?”)
Cô gái muốn gặp nhà văn trong phòng trọ để làm chi nhỉ!?
Buồn là vì mình đang tập tễnh học viết văn mà đọc xong câu chuyện nầy, bổng dưng mình muốn gác viết quá Anh Ngữ ơi.
Tôi muốn làm một người đàn ông nhưng viết gần được như nhà văn Hồ Ngạc Ngữ cơ!?
Góp ý đùa cho vui.mong tác giả và bạn đọc không phiền!?
NGN
Tôi không thích truyện nầy trên cả hai phương diện văn chương và nhân sinh quan. Nếu lùi về những năm 60 của thế kỷ trước, truyện nầy có thể được xem là trào lưu mới.
Sao mà nhận xét nặng nề vậy mất vui!
Nếu bạn cảm thấy nặng nề thì mình xin lỗi. Cũng xin hỏi ban: nếu điều bạn thấy vui mà người khác lại không vui thì bạn nghĩ sao?
Có lẽ, ta có thể dồng ý một điều rằng khi viết và đưa ra công chúng dầu một dòng hay một truyện thì công chúng có quyền bình nghị theo quan điểm của họ.
Tôi chỉ nói điều tôi suy nghĩ, cảm nhận của riêng tôi.
Văn hóa mạng mà anh,nếu không thấy vui thì bỏ qua,chứ tôi thấy nhiều truyện của anh đâu có hay tôi đọc thấy cũng chán nhưng tôi đâu có nhận xét nặng nề như vậy.Nơi này chủ yếu là giao lưu mà
Nếu bạn nghĩ “văn hóa mạng” là như vậy thì tôi …thua. Và giao lưu là gì? Chỉ khen quan, tán lại thôi sao?
Cảm ơn bạn còn nhớ đã có lần đọc tôi, “cũng chán” nhưng tha ” không nhận xét nặng nề như vậy”. Thật ra, trên trang nầy không ít lời nặng nề dành cho tôi rồi. Chẳng sao, đó là tự do ngôn luận.
Cảm thụ văn học tùy theo thị hiếu thẩm mỹ từng người, từng loại người, tranh cãi không tới đâu. Tôi chỉ nói về nhân sinh quan qua truyện của HNN thôi. Nhân vật “nhà văn” phát biểu: ” Hình như đây là thời không có tình yêu”. Anh ta có quyền nhận xét như thế. Nhưng tôi và có thể nhiều người khác thì nói ” ở đâu, thời nào cũng có tình yêu” thì sao? Cứ xem thơ văn và cả những lời bình trên trang mạng nầy có phải người ta nói nhiêu về tình yêu và không ít người đang sống và đang iu iu iu đó sao.
Chỗ khác tác giả viết:” anh là người viết văn nhưng đã hai năm rồi anh không viết được điều gì cho ra hồn. Anh biết, anh không viết được không phải vì bịnh tật mà vì thiếu một tình yêu”. Tôi biết tình yêu ở dấy là tình yêu trai-gái, nhưng con người đâu phải chỉ có tình yêu trai-gái, nhiều nhà văn vẫn viết về “người cùng khổ” về” chiến tranh và hòa bình”, về “Chuột và Người”, về “lão già và biển cả”, …và họ đều là những nhà văn lớn của thế giới.
Tình yêu là phương tiện, là chất xúc tác, là liều doping/ placebo để viết văn hay là động lực, là đối tượng của văn chương hướng tới?
Đấy, quan niệm cá nhân của tôi về viết văn và tình yêu là như vậy để minh bạch lý do tôi thích hay không thích cái truyện nầy. Xin Katy67 và tác giả hiểu cho tôi không có gì “nặng nề” khi bày tỏ cảm nhận của mình sau khi đọc tác phẩm. Nghiêm túc khi đọc và bình luận là trân trọng của người đọc đối với tác phẩm và tác giả, theo tôi văn hóa mạng cũng cần như vậy. Xin cảm ơn.
Tôi rất đồng tình với góp ý của anh Thuận Nghĩa! MVL
Anh Thuận Nghĩa nói đúng đó Katy67 à..Tui cũng rất tán đồng. Đã mang danh là bạn xem đài, bạn xem phim, bạn xem kịch, hay là bạn đọc thì dù văn hóa mạng hay văn hóa nghệ thuật quần chúng, nhân dân gì gì đi nữa thì chúng ta ( người thưởng thức ) đều có quyền phê phán cả…Có như thế thì các tác giả của các loại hình mới thấy được những điều hay, chỗ dỡ mà cải tiến cho ăn khách, cho thu hút, khán giả xem hoặc đọc tác phẩm của mình nữa chứ. Cho nên theo tui việc cảm nhận và phê phán trung thực của từng cá nhân là một việt tốt không có gì gọi là nặng nề đâu. Katy67 cứ xem như bình thường mà vui vẻ lên nhen..! thân mến
Sorry lỗichính tả ( việc ) tốt
katy67 quơi !
Bạn nói suy nghĩ – quan điểm của RIÊNG bạn về tất cả mọi điều (không riêng gì văn hóa mạng – vã chăng VHM cũng KHÔNG QUI ĐỊNH gì về CÁCH ĐỌC , CÁCH CẢM !) thì OK thôi ! Đó là QUYỀN TỰ DO CÁ NHÂN của mỗi người ! Không ai có quyền gì ngăn cản cả !
Còn việc nhận xét – bình phẩm … cũng là CHUYỆN (VIỆC) CÁ NHÂN! Có thể đúng với người này và chưa đúng với người khác là điều hiển nhiên-bình thường. Nặng với người này – nhẹ với người khác cũng là bình thường …
BÌNH TỈNH là 2 từ Tú tui thấy RẤT CẦN CÓ – lúc này !
Cười lên đi ,bạn quơi !
Quan trọng là Ở CÁCH NÓI – CÁCH DIỄN ĐẠT để người đọc hiểu mình muốn chuyển tải điều gì qua tác phẩm – qua lời bình .Có khen (bài viết tốt) và có chê (hiểu nhẹ nhàng thôi !) (bài viết chưa đạt) thì mới tiến bộ -mới nâng CHẤT lên được ! Và là chuyện bình thường thôi mà !
VÌ CÁI CHUNG – KHÔNG VÌ RIÊNG AI ! Cái CHUNG ở đây là trang web này !
Tôi nghĩ :TẬP NGHE ĐIỀU “NGHỊCH NHĨ” được mới là hay ! Và tôi cũng đang tập như vậy ! Thế thôi !
Tiểu muội kính chào Đại Huynh,
huynh thât xuất sắc khi dàn trải nội tâm của từng nhân vật, một truyện ngắn mà tiểu muội vừa đọc , tiểu muội không dám “chê” …
truyện ngắn có cái kết thật buồn và tồi tội cho cả hai… tuy nhiên, theo cảm nhận của muội là cô gái hơi táo bạo và dạn dĩ so với những gì ở lứa tuổi của cô …
và tiểu muội ước chi người đàn ông ấy chưa có gia đình , khỏe khoắn .. và cô gái cũng không mắc bịnh tim để thực hiện những kế hoạch cho tương lai …
và như vậy thì làm gì có tác phẩm để tiểu muội đọc nè, thui tm hông có ước linh tinh nữa đâu!!
tm kính chúc đại huynh bình an .
Bớ rêu…
Giận gì cô bé thì nói, chớ:
. và cô gái cũng không mắc bịnh tim để thực hiện những kế hoạch cho tương lai …
Ai lại làm thế bao giờ?, hi hi….
à anh TB, quên mất, rêu bị nhầm chút chút hui mà 🙂 , cho rêu xin đính chính lại nha, cũng xin Đại Huynh thứ lỗi á:
cô gái trẻ khỏe mạnh, đang độ tuổi trăng rằm, còn đi học ….
chúc anh TB ngày vui nha………..
Cám ơn lời chúc của rêu, em cũng dzậy nha,
Bữa nay rêu bị làm sao dzậy?
Dù sao cô đã xấp xỉ tuổi hai mươi, ở chung phòng với một người đàn ông thật bất tiện. hic…rằm, hi hi…..
Rêu thân mến,
trong truyện, cô gái biết yêu lần đầu năm 16 tuổi . Năm xảy ra câu chuyện, cô ấy đã 18. Với thế hệ trẻ bây giờ , 18 đã là tuổi trưởng thành và khá hiểu biết, có thể chịu trách nhiệm về mọi hành động trogn cuộc sống. Truyện có một uẩn khúc mà ít người chú ý : liệu tình yêu có giúp người đàn ông vượt qua cơn bệnh tim của mình không hay chỉ làm trái tim thêm tan nát ?
Có lẽ huynh bất tài nên không làm người đọc thấy uẩn khcu1 này.
Truyện không hề có khía cạnh giáo dục, đạo đức,luân lý… chỉ đơn thuần giải trí để hiểu thêm một khía cạnh của tâm hồn.
Cám ơn sự góp ý chân thành của Tiểu Muội và các bạn văn
chào Đại Huynh,
vâng, bức thông điệp mà tác gỉa muốn gửi đến : “liệu tình yêu có giúp người đàn ông vượt qua cơn bệnh tim của mình không hay chỉ làm trái tim thêm tan nát ?”.. thật cảm động . Một bức thông điệp xoáy sâu vào dòng cảm xúc miên man của tiểu muội khi đọc xong truyện mà chưa kịp nhận ra điều ấy….
Nếu như tình yêu giúp cho người đàn ông vượt qua bênh tật thì điều quả là vô cùng kỳ diệu , đẹp biết bao.. . nếu như cô gái thực sự yêu và người anh cũng yêu cô ấy thực sự .. thì tại sao không nhỉ …….
cám ơn Đại Huynh đã trả lời cho tiểu muội hiểu thêm hơn,
huynh ơi,,,
huynh không bất tài đâu……. mà trái lại huynh qúa đa tài đó !!!
vừa thơ lại vừa văn….và hơn nữa là cách đối nhân xử thế…
huynh sống lặng lẽ thâm trầm, còn phải chống chọi lại bệnh tật nữa chứ….
cứ viết đi huynh và cố lên… tiểu muội hứa sẽ ngoan hơn, chín chắn hơn để nhận biết những điều trông thấy trong cuộc sống này….
tiểu muội xin bái biệt
ông nhà văn trước tiên phải về làm thủ tục ly hôn cái đã riu ời!
có thể sau cuộc khám này, ông ấy suy yêu lần và chết
cũng có thể cuộc gặp gỡ của 2 người này một lần như gió thoáng qua ..
thực ra trogn cuộc sống, ta bát gặp không ít những cái thoáng qua như vậy …
hui tới giờ coi phin Đong Y rầu. bí bi anh Nghĩa ạ!
chúc cả nnhà vui vẽ nhe,
“…và người ANH cũng yêu cô ấy…” . CHÚ cho có “trớn” đã rầu mứ ANH seo ! Rêu hôm nay không khỏe à ? .
Có ! Tình yêu có thể làm được điều mà Đông – Tây y bó tay !
sao hôm nay rêu bị rượt tơi bời vậy nè!!
tại sao rêu không có cái quyền nói lên suy nghĩ cùa mình chứ, dù rằng suy nghĩ rêu non nớt chưa bằng các anh chị .
Các anh chị đọc có quyền không thích thì rêu cũng có quyền thích hay không thích .
Có lẽ rêu là đứa có bản tánh cá biệt, kì dị chăng?
chắc rêu không dám vào chơi nữa.
Ái cha, cô em gái giận dỗi gì vậy, gì mà không dám, cho anh trai can nha.
Theo anh thấy thì ai cũng quý mên rêu mà, chắc có sự hiểu lầm chi đây?
Theo TB thì mọi công dân đều bình đẳng trước pháp luật rêu à, rêu có quyền nói lên suy nghĩ của mình cũng như chịu trách nhiệm về phát biểu của mình.
TB chúc em gái vui. Mến.
Lại dỗi rầu à ! Đừng Riu ui ! Riu “quàn tòn” CÓ QUYỀN NÓI-VIẾT LÊN SI NGHĨ CỦA RIU (non hay không non-tính sau !) về BẤT CỨ CHUYỆN GÌ mà RIU “THÍT” dzà RIU QUAN TÂM . (Có “lựt” pháp … bảo kê rầu ! Đừng sợ …thằng tây nào !) . Ai rượt Riu hầu nào , anh có thấy đâu ?
RIU mà “không dám vào chơi nữa” là anh nghĩ chơi RIU đó nhen ! “Quặc” anh sẽ ra QN “áp tải” (sau khi đã xin”quota” của “anh í” của Riu) RIU dzào chơi típ đó ! Nhớ chưa hả !
CỪ CÁI COI ! Hi Hi Hi ….
hic anh TB ui, bửa nay riu bị làm sao hung bít nữa mắt nhắm mắt mở thiệt là…. hậu đâu …..
thén cù anh nha, rêu biết rùi………..
Cám ơn các bạn đã vào góp ý về truyện ngắn Phòng Trọ.
Thật ra trong cuộc sống và trong lĩnh vực tình yêu, mọi cái phi logic vẫn thương xảy ra.
Một trái tim đau có lẽ khi yêu cũng khác với một trái tim khỏe mạnh và một cái đầu tỉnh táo.
Hồ Ngạc Ngữ
Quynh nói đúng : Một trái tim đau khi yêu (chắc chắn) cũng khác với một trái tim khỏe mạnh ! Còn cái đầu tỉnh táo hay không … chưa biết ! Phải không huynh ? Nhưng đã nói yêu mà còn tỉnh táo thì – rằng – là …
Dzậy ga leng hông biết sự chân thành là gì , chỉ biết ” hào hiệp’ cua phụ nữ thâu !
Gởi Anh Hồ Ngạc Ngữ.
Tình yêu có ” bất bình thường ” thường đẹp. Ở câu chuyện này là vấn đề tuổi tác. Anh để mở kết thúc rất hợp ở đây. Ai muốn nghĩ sao thì nghĩ. Rung động thoáng qua trong đời, hay có 1 mái ấm gia đình tương lai là tùy ở hai nhân vật chính. Không hiểu sao , Chính lại thích chi tiết ” nẳm góc vuông ” của cô gái.Chúc Anh vui khỏe.
Tình yêu vốn vô vàn cung bậc , sắc thái mà . Mỗi người mỗi cảm nhận riêng ! Truyện có nhiều ý kiến trái chiều là bình thường !
Chào Tú Gàn.Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu,có những điều phi logic vẫn thường xãy ra.Văn chương là sự tái hiện cuộc sống,tâm hồn con người ở mọi khía cạnh,bình thường lẫn bất thường.Trong truyện này phần hư cấu chỉ chiếm 2%. Cảm ơn bạn Tú Gàn và các bạn đã góp ý
NỤ HÔN …BẮT ĐẦU HAY NỤ HÔN KẾT THÚC ĐÂY ?!
Bắt đầu hay kết thúc chăng nữa cũng để lại cảm giác….thui TQV à!
Dzậy là Galant chỉ muốn tìm …cảm giác thâu hử ? Hỏi nhỏ nè : biết …yêu là gì chưa ?
Xời ! cha nậu này hỏi kì cục! tưởng chiện gì…chiện dzẫy mà cũng hỏi nhỏ nữa…xưa quá Diễm ui ! Galeng mà….hà…hà.
Ga “leng’ dzà chiện iu là 2 chiện khác nheo mờ !
Thì có galeng thì mới được iu chứ cha nậu! mà galeng càng dẻo thì ngừ iu càng nhìu nữa à nghen…!
Điều này xác định Galant chưa bao giờ có nghĩa là CHÂN THÀNH cả ! hi hi hi
Dzậy ga leng hông biết sự chân thành là gì , chỉ biết ” hào hiệp’ cua phụ nữ thâu !Phải đề phòng cha galant này mới được !
Đúng đó TQV ui ! Cha nậu Galeng nì là chiên gia … BỘC PHÁ đó ! NỔ banh ta lông lun …
Chả đẻ gần kho bom đó Tú Gàn à !
Chính xác ghơ ! Hơ hơ hơ ….
Lắm mối coi chừng tối nằm không nghen !
A aaaaaaaa! Xù nói cha Tú Gàn hay nói anh dzẫy ?
ơ…ai có tật thì …giật mình thâu !
Đúng và không thể đúng hơn ! Nói cha Galeng NỔ ở trên đó tề ! Tú Gàn hông dính dáng !!!
Tui nhảy mũi từ hồi đến giờ. Hèn chi….
Nghịa là CHỤA XỒM cọ tật nên … ạch xì ! hì hì hì …
Câu chuyện lãng mạn thật nhưng đoạn văn tả tính cách của cô học trò nông thôn nhà nghèo đi xin học bỗng và câu hòi cuối cuộc bút đàm của cô trong truyện có vẻ gượng ép . Nhưng …tình yêu mà ! Mỗi ngưỡi có một định nghĩa tình yêu theo sự cảm nhận của mình !
Tren doi nay cai gi cung co the xay ra
Một mẩu chuyện khá lôi cuốn, TB đọc đến:
“Chú có yêu cháu không?” hic..
C’est la vie… C’est l’amour…
Cho chú hôn, được không? (ai lại hỏi bao giờ)
Chú hỏi để biết những lời cháu nói vừa rồi có thậy hay không thôi.(thật không đó?)
Suốt cả quãng đời còn lại, anh không hiểu vì sao lúc ấy, cô gái đã khóc.(có lẽ cô ấy tiếc….)
Mẫu chuyện kết thúc nhưng lại mở ra thêm những nỗi ưu tư, hic…
Cám ơn anh Hồ Ngạc Ngữ, TB chúc anh mau hết bệnh tim (nếu có). Mến.
ủa ? Chớ hầu nào giờ anh TB muốn ” hun’ là ra tay chứ hổng ” xin phép’ hử ??!! he he
Chời lớt quơi, hỏi chi cho ngừ ta méc cỡ, nhìn mét nhau là biết rầu mờ, he he…..
Hầu hẫu, tui ngu lâu không dám hun, nẫu bèn hun tui trước làm mẫu cho tui bắt chước. Về sau, tui được cô giáo khen thông minh, học hành tiến bộ…Vậy là Thiên Bồng là sư quynh của tui rầu.
Nẫu (cô giáo) làm mẫu cho bắt chước rồi lại được nẫu khen thông minh, tiến bộ, vậy là Xóm Chùa thuộc nhóm “hàng VN chất lượng cao rồi”, ha ha….
Cao gì ? Có … một gang mà cao ? HA HÁ HÀ AAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!
Anh Hồ Ngạc Ngữ làm thơ đã hay rồi, viết văn vẫn cứ hay như dzầy , mượt mà, súc tích và lãng mạn quá thì làm sao thiên hạ chịu nẫu đây …
Cám ơn anh Hồ Ngạc Ngữ rất nhiều, chúc anh vui, khoẻ.
cái ông nhà văn già,bịnh(trong truyện)này…thiệt tình…chớ…mắc dịch.
-ông ta độc thân,thì ok;đàng này…hư quá.
-về phía cô gái tui không có ý kiến.
anh Nghĩa đóng 1 câu chắc nịch…….. hic
có những thứ xảy ra trong đời mà khiến ta không lí giải nổi tại sao anh à ..
dzị mí nói giữa trong hằng hà sa số của cái phức tạp thì thứ cảm xúc của con người là phức tạp nhứt………
và nếu như ai bên cạnh người bạn đời giữ mãi được, chung thủy, vui và hp mãi mãi … thì cũng xin chúc mừng và tôn vinh họ.
Ở cái thế giới hỗn mang này nếu không che đậy, giấu kín thì loạn lên rồi!
chào riu!riu đọc Tây Sương Ký chưa?tại sao Kim Thánh Thán lại ca ngợi nó quá mức như vậy?
còn truyện này anh đọc anh thấy nó sao sao ấy,nó có vẻ “trẽn trẽn”
rêu chưa đọc truyện Tây Sương Ký anh ạ! nên tầm hiểu biết của rêu còn hạn hẹp ,
hay quặc dở chứ sao là ” trẽn trẽn” anh hè…. 🙂
văn thì không chê vào chỗ nào được,nhưng viết kiểu này thì văn hay mà làm gì?,theo tui nghĩ là vậy.Tự nhiên nhớ ông Khổng quở Tử Cống:”nói hay mà làm gì?”)
Cả hàng trăm năm mới có một Tây Sương Ký,so sánh tác phẩm này với Phòng Trọ là phong thánh cho Phòng trọ sao? cách so sánh này mới sao sao trẽn trẽn TBN ơi
Hùng Minh ạ!Tôi có hân hạnh được quen Ông không?!(tôi hỏi riu mà!)Ông so sánh chớ tôi so sánh hồi nào?chào ông tôi phải làm bánh kem để mai phục vụ đám cưới người ta hữ!chào Ông!
Giỏi ghơ ! Cho em mừ … thâu – hai mư điểm lun đi ! Có…hiếu dzứ dzợ dzậy là GOOD GOOD ! Thâu ,dzìa chỗ quậy bột giỏi đi em. Qua cho cây cà lem hữ ? Mút hông – nói dứt phát !… hờ hờ hờ….
Toi nghi nhung cau chuyen nhu the nay van co the co trong doi song
@ Thúy Vi: Tác giả đã bảo chỉ có 2% hư cấu=> 98% là thật. Tui có đọc lầm không?
@ Tú Gàn: Không rõ sau khi có tình yêu rồi ông nhà văn trong truyện có sáng tác “ra hồn’ không, chứ trước đó ổng than không viết được gì “ra hồn” suốt hai năm không phải vì bệnh mà vì không có một mối tình.
Hèn chi Tú Gàn sáng tác liền tù tì vì đang có một mối tình “lẹng lẽ” ở DD.
Hè hè hè …Quynh rìn rìn…chơi tui hẻ ?
Tui “lẹng lẻ” kợ tui ! Quynh “ầm ầm” mẹc quynh nhen !
Mai uống cà phơ ở đâu dzẫy ???
@ Gửi Tú “lẹng lẽ”: “lẹng lẽ” mới là rìn…rìn. Hầu xưa “lẹng lẽ” là “người ngậm tăm, ngựa cất lục lạc”, hoặc hiện đại là ” đi không dấu- nấu không khói-nói không tiếng”. Tú gàn là dua lẹng lẽ của xunau, biệt danh “Tú lẹng lẽ ” (từ nay chết tên lun).
E hèm … Ý hay !
Hồ Ngạc Ngữ oi anh viet truyen ngan hay lam
Bệnh tim…mà trái tim đập dữ dội lúc sắp hôn…..thì chỉ sợ nguy hiểm thui…chứ làm sao mệt được phải không anh Ngữ ? làm thơ lãng mạn & Viết văn cũng lãng mạn ghê nhe! chúc anh nhiều sức khỏe dzui dzẻ!
WAO ! KÍNH CHÀO LÃO HUYNH HỒ NGẠC NGỮ !
Đọc xong câu chuyện của anh , tui cũng muốn … bịnh tim luôn ?! “Hầu hộp” í mà ! Này nhé ! Một cô gái – quê – trẻ – còn tuổi đi học – đi theo một ông nhà “dzăn” (láng giềng chăng ?) sồn sồn – có bịnh trong người – lên TP tìm một cơ hội tiếp tục con đường học vấn (ông nhà “dzăn” thì đi khám bệnh tim) . “Tấu” lại hai ngừ ở chung phòng trọ (vì sợ ở Công Ty bạn ông nhà “dzăn”… không an “tàn” ?!). Và cuối cùng NƠI AN TOÀN NHẤT LẠI LÀ NƠI CHỨA ĐỰNG NHIỀU NGUY CƠ (tạm gọi vậy!) NHẤT !!! (“Hun” và được “hun” là sư khởi đầu…)
Anh Ngữ nè ! Sao tui thấy có môt cái gì đó … không được lô gíc lắm – hơi hơi khiên cưỡng trong câu chuyện này thì phải (xin lỗi !) ? Xét về mặt TÂM LÝ NHÂN VẬT và CÁCH LÝ GIẢI DIỄN BIẾN CÂU CHUYỆN … Có thể – anh hơi … vội vàng hoặc bị cái gì đó – việc gì đó chi phối, ảnh hưởng khi đang viết thì phải ???… Tôi không thể biết !
Nói thật : TÔI … CHƯA THÍCH câu chuyện này . Anh có buồn không ? Nếu có (dù ít) xin hẹn anh một dịp nào đó – gặp gỡ anh ở Suối Nghệ và xin được chỉ giáo – anh NGỮ hữ !
Chúc anh Vui – Khỏe và … đừng bị bệnh tim !