Võ Xuân Phương
Im lặng buồn, nghe chuyện dòng sông!
Posted in Thơ ca on Tháng Chín 23, 2011| 59 Comments »
Võ Xuân Phương
Im lặng buồn, nghe chuyện dòng sông!
Posted in Văn xuôi, tagged Hồ Ngạc Ngữ on Tháng Chín 23, 2011| 91 Comments »
Hồ Ngạc Ngữ
Cảnh chen lấn, xô đẩy nhau ở quầy nhận bệnh nhân của Viện X làm anh muốn ngạt thở. Anh chọn một chiếc ghế trống ngồi nghỉ xem thử cô gái đi theo mình đang ngồi ở đâu. Cô ấy đang ngủ gục trước tờ báo vừa mượn được của ai đó, ở hàng ghế phía sau. Chuyến xe buổi sớm đưa hai người lên thành phố làm cô gái có vẻ mệt mỏi. “Cháu không quen đi xe đò, nên dễ bị say. Với lại, ngày hôm qua cháu phải đi cắt cỏ cho bò ăn ở khu Mả Lạng”. Gương mặt trái xoan, mái tóc dài, đôi mắt lim dim với hàng mi cong, trông cô gái như đang đọc báo. Có lẽ, cô gái đã quen với cái thế ngồi vừa ngủ trong lớp học mà không bị thầy, cô phát hiện.
Anh chợt nghe từ chiếc loa phóng thanh có tiếng gọi tên mình. Anh cố chen chân giữa đám người hỗn độn, đến quầy nhận phiếu đi chụp X.quang. Cô gái đã tỉnh ngủ, đi theo anh.
Ở phòng chụp X.quang ra, ngồi chờ nhận được tấm phim chụp hình phổi thì đã trưa. Anh nói với cô gái:
– Mình đi ăn rồi đến chỗ Kim hỏi vụ học bổng cho cháu. Kim biết rõ hoàn cảnh gia đình cháu quá khó khăn nên may ra… Buổi chiều còn phải đo điện tâm đồ, siêu âm tim… chưa chắc đã xong trong ngày hôm nay.
– Như vậy buổi tối mình ngủ ở đâu hở chú? Cô gái có vẻ lo lắng hỏi.
– Thiếu gì chỗ! Có thể ở chỗ công ty của Kim hoặc thuê phòng trọ. Cháu đừng lo!
Cô gái im lặng suy nghĩ. Dù sao cô đã xấp xỉ tuổi hai mươi, ở chung phòng với một người đàn ông thật bất tiện. Cuối cùng, cô gái nói:
– Thôi để đến đó rồi hãy tính. Cháu mới lên thành phố lần đầu nên cứ như là Hai lúa! Mẹ cháu có dặn: Chú đi đâu thì cháu phải theo đó. Đừng nên đi một mình.
– Đi với chú cháu đừng sợ. Dù sao, chú đã quen với cuộc sống ở thành phố. Nhưng ở đâu, cũng có người tốt, kẻ xấu.
Hai người vào quán ăn bình dân bên vệ đường trước viện X. dùng cơm trưa. Thời tiết nóng nực làm anh toát đầy mồ hôi. Anh chỉ ăn lưng phần đĩa cơm sườn rồi uống lấy uống để ly trà đá. Cô gái dáng người khỏe mạnh, ăn một loáng đã hết đĩa cơm.
– Cháu dùng thêm?
– Không, cháu đủ rồi. Cảm ơn chú.
Công ty của Kim nằm cách viện X. khoảng hai mươi phút đi bằng xe ôm. Đường đi khá ngoằn ngoèo trong các ngõ hẻm vì phải chở hai.
Cửa văn phòng công ty đóng kín. Anh bấm chuông và chờ đợi. Sốt ruột, cô gái bấm chuông lần thứ hai. Một người đàn bà nhỏ thó mở hé cửa, thò đầu ra, với gương mặt ngái ngủ, nói lầm bầm:
– Chỉ nên bấm chuông một lần rồi chờ người ta ra mở. Con người chớ đâu phải cái máy mà ra mở liền. À, mà hai người tìm ai?
– Tôi tìm ông Kim, giám đốc: Ông Kim có hẹn với tôi hôm nay lên gặp. Vì đường xa nên giờ này mới đến. Xin lỗi, mong chị thông cảm, ở quê nên chúng tôi ít dùng chuông điện.
Người đàn bà giúp việc nhìn hai người từ đầu đến chân từ chân lên đầu rồi nói:
– Vào đi! Để tôi lên gọi ông Kim xuống. Ông ấy đang nghỉ trưa.
Cánh cửa kính được mở ra thêm một khoảng để anh và cô gái bước vào. Ánh mắt cô gái có vẻ khó chịu nhìn theo cái dáng đi tất tả của người đàn bà. Anh nói với cô gái:
– Cháu đừng để ý tới họ. Ai cũng cho mình là người quan trọng.
– Không, cháu chỉ hơi buồn cười!
Căn phòng toát ra mùi máy lạnh, không khí mát mẻ nhưng ngột ngạt. Công ty của ông Kim kinh doanh máy móc, thuốc men và đủ loại lặt vặt. Sản phẩm lấy về từ Hàn Quốc.
Cả hai ngồi chờ ở bàn sa lông tiếp khách. Anh nói nhỏ:
– Ở thành phố, cháu đừng nghe những gì người ta nói mà hãy nhìn những gì người ta hành động. Họ sống bằng miệng lưỡi hơn là thực lòng.
– Dạ, cháu hiểu. Cảm ơn chú.
Kim từ lầu một bước xuống, dáng người bệ vệ, tướng đi chững chạc, không hợp với một vị giám đốc còn trẻ. Kim cười chào rồi đưa tay bắt, ngồi phịch xuống ghế nệm đối diện. Kim nói:
– Tuần rồi xuống anh, về bà xã ghen cứ vặn hỏi tại sao ông xuống đó hoài, chắc là thăm con nào. Chán thật! À, mà anh và cô bé ăn uống gì chưa?
– Xong rồi! Anh nói. Cháu nó lên đây để nhờ Kim xin cho cái học bổng mà Kim đã hứa. Gần đi học rồi nên mẹ cháu cũng hơi lo, vì gia đình cháu quá khó khăn.
Giọng Kim có vẻ lưỡng lự:
– Em hiểu. Nhưng ông chủ người Hàn Quốc lại đi công tác xa, tối mới về. Đêm nay, anh và cô bé có thể ở lại công ty được không? Khi nào xếp về, em sẽ chở cô bé đến đó giới thiệu:
Cô gái linh cảm có một điều gì đó không ổn nên nói với anh:
– Buổi chiếu chú còn phải đi khám bệnh, sợ về không kịp. Để mai gặp có được không?
Anh nói với Kim:
– Để xem! Nếu được, sau khi khám bệnh xong, tối nay, anh và cháu sẽ về ngủ ở công ty. Thôi, chào Kim nhé! Đã đến giờ, anh phải đi.
Khi trở lại viện X., cô gái nói:
– Đêm nay chú và cháu chắc phải thuê phòng trọ.
Bà chủ phòng trọ có dáng người ốm yếu nhưng nụ cười luôn nở trên môi, dẫn anh và cô gái lên tận lầu hai, mở cửa, chỉ vào một căn phòng nói:
– Bữa nay khách nhiều nên chỉ còn phòng này, rộng rãi, sạch sẽ. Hai bố con cứ ở thoải mái.
Anh nhìn cô gái dò hỏi bằng ánh mắt. Cô gái gật đầu. Anh lấy giấy tờ và tiền phòng đưa cho bà chủ phòng trọ, nhận lại ổ khóa và chìa.
Khi người đàn bà ốm yếu đi khuất xuống dưới, anh nói với cô gái:
– Nếu cháu ngại, chú có thể ngủ dưới nền còn cháu cứ ngủ ở trên giường.
Cô gái nhìn anh, cười:
– Sao lại thế? Chú đang bị bệnh mà! Cứ nằm vuông góc là ổn.
– Nằm vuông góc?
– Chú nằm bình thường, cháu nằm ở dưới chân, tạo thành một góc vuông chín mươi độ.
Anh hơi ngạc nhiên nhìn gương mặt ửng đỏ của cô gái. Nhưng có lẽ, do thời tiết buổi chiều khá nóng.
– Cháu mang đồ vào rồi đi tắm và ngủ đi! Chú còn phải đi siêu âm. Ra vào nhớ khóa cửa cẩn thận.
– Dạ, cháu biết rồi. Chú đi nhé!
Anh trở lại viện X., thấy đám người ngồi chờ trước các cửa phòng đã thưa thớt. Theo hướng dẫn, anh đi đo điện tâm đồ, siêu âm tim rồi đến phòng khám bệnh số 3.
Trong phòng, có hai vị bác sĩ đang khám cho bệnh nhân. Đến lượt anh, vị bác sĩ có dáng người nhỏ thó, gương mặt choắt mang kính gọng bạc, giở hồ sơ bệnh án xem lướt qua rồi hỏi anh:
– Ông có biết ông bị bệnh gì không?
– Có. Suy tim.
– Sao ông biết?
– Có đi cấp cứu ở bệnh viện địa phương nhiều lần.
– Giấy xuất viện và toa thuốc đâu?
Anh móc giấy tờ từ túi quần đưa cho vị bác sĩ. Ông ta cầm lấy, xem lướt qua rồi thẩm vấn tiếp:
– Từ sáng tới giờ, ông có uống thuốc của bệnh viện địa phương không?
– Vì đi đường xa nên tôi có uống:
– Tôi hỏi, ông chỉ cần trả lời “có” hoặc “không” thôi, đừng nói ngoài lề!
– …!
– Ông làm nghề gì?
– Làm thinh!
– Ông trả lời cho nghiêm túc, tôi không đùa.
– Viết văn.
Vị bác sĩ giương đôi mắt kính gọng bạc nhìn anh. Ông ghi vào đơn thuốc: Lasix 1 viên, rồi nói:
– Ông cầm tấm phiếu này, sáng mai đến xét nghiệm máu.
Rời khỏi phòng khám số 3, anh đến quầy mua thuốc. Cô bán thuốc nhìn vào đơn thuốc, nói:
– Một viên thuốc lợi tiểu giá hai trăm đồng, cho anh luôn!
Từ sáng đến giờ, anh đóng các khoản khá bộn tiền, nhưng đây là lần đầu tiên mua thuốc khỏi tốn tiền, nên cười chào cô bán thuốc:
– Cảm ơn cô!
Và anh nhặt viên thuốc tung hê vào khoảng không gian u ám. Anh đi về phòng trọ với ý nghĩa đêm nay bầu trời thành phố sẽ mưa.
Căn phòng trọ có một khoảng cửa sổ mở rộng trông xuống mái nhà thấp và một góc phố đang tỏa sáng ánh điện. Bên ngoài là một cái ban công nhỏ để khách trọ ra đứng hóng mát hoặc trò chuyện. Bên kia đường, một dãy hàng rong bán đủ loại thức ăn dành cho những người ăn đêm.
Cô gái có thêm người bạn mới là một cô gái trẻ học dưới cô hai lớp, người cùng quê với anh. Cô gái trẻ bị hở van tim, nhờ người nhà dẫn đi tái khám. Cô xin phép anh rồi cùng cô gái trẻ dẫn đi chơi đâu đó. Hình như cô gái muốn rút ngắn bớt khoảng thời gian ở chung phòng với anh.
Anh đóng kín cửa, nằm trong phòng hút thuốc. Bệnh tim, bác sĩ cấm hút thuốc nhưng anh không bỏ được. Có lẽ vì vậy nên căn bệnh cứ kéo dài dai dẳng cùng với nỗi buồn của anh. Anh là một người viết văn nhưng đã hai năm rồi anh không viết được một điều gì cho ra hồn. Anh biết, anh không viết được không phải vì bệnh tật mà vì thiếu một tình yêu.
Khi cô gái trở về, ngôi nhà trọ chuẩn bị đóng cửa. Anh xem đồng hồ, đã gần chín rưỡi đêm. Cô gõ khe khẽ vào cánh cửa phòng, chờ đợi. Anh mở cửa, bắt gặp nụ cười tươi tắn.
– Chú chờ cháu có lâu không? Nhỏ bạn cứ rủ đi vòng vòng ngoài phố, cho biết, thành phố ban đêm mà đông người quá! Còn trên quê mình giờ này không thấy ai ngoài đường. Chú chưa ngủ à?
– Chưa. Chờ cháu về.
– Chi vậy? Cháu còn trẻ, dễ lấy lại sức. Còn chú, sau một ngày vất vả, chú cần ngủ sớm. Thôi, cháu đi tắm đây. Trời nóng quá, chắc sắp mưa.
Mưa trút lộp độp trên mái tôn thấp, hắt vào phòng cái không khí oi bức của một ngày nắng gắt. Anh ra ngoài tìm nút công tắc số 13 bật chiếc quạt trần trong phòng. Những căn phòng trọ im ắng, mọi người dường như đã ngủ, chỉ còn nghe tiếng mưa rơi như trút nước.
Khi cả hai đã nằm trên chiếc giường rộng theo tư thế góc vuông, anh vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn trong mối liên hệ của anh và cô gái.
Một cô học trò ở nông thôn, nhà gặp hoàn cảnh bất hạnh nhưng cô vẫn cố gắng đi học, theo anh lên thành phố với hy vọng mong manh sẽ nhận được một học bổng từ thiện của một người quen anh. Một người đàn ông đứng tuổi, có gia đình nhưng không có con cái và tình yêu, lên thành phố chữa bệnh. Họ gặp nhau và ở chung trong một căn phòng trọ dành cho những người đau tim. Điều gì đã làm họ đến với nhau? Điều gì đã làm cô gái tin vào một người đàn ông như anh?
Cô gái có dáng ngủ thật đẹp. Mái tóc dài xõa quanh gối, gương mặt trái xoan trắng trẻo, bộ ngực nhô cao phập phồng, cặp đùi dài trong làn vải jean săn chắc. Nhìn cô gái ngủ, anh có cảm giác như mình vừa nhìn một người đàn bà hơn là một đứa trẻ. Anh cảm thấy xấu hổ vì mình đã nhìn trộm cô gái.
– Chú không ngủ à? Cô gái chợt mở to đôi mắt quay về phía anh, hỏi.
– Đêm nay có lẽ chú không ngủ được.
– Sao vậy?
– Chú không quen với thế nằm co chân.
– Chú cứ nằm thoải mái, có sao đâu!
– Sợ đụng chân cháu mất ngủ.
– Thôi, để cháu quay lên cho.
Cô gái nhỏm dậy, mang gối đặt lên phía trên, nằm sát vào trong vách ván.
– Chú có thích nghe kể chuyện mối tình đầu của cháu không?
– Chắc là đẹp và buồn.
– Sao chú biết?
– Những mối tình đầu thường là như vậy!
Cô gái nói huyên thuyên về một người đàn ông nào đó, quen cả chị và cô, rồi anh ta bỏ đi lấy vợ.
– Lúc ấy cháu bao nhiêu tuổi?
– Mười sáu.
– Buồn nhỉ!
Im lặng một lúc, anh tưởng cô gái đã ngủ nhưng cô bỗng hỏi:
– Có phải những người đàn ông đều có tính phản bội?
– Không hẳn là như vậy. Chú biết, có nhiều người rất chung thủy trong tình yêu. Trường hợp của cháu, người ấy không yêu cháu. Anh ta chỉ thích nét đẹp lúc mới lớn của cháu. Hình như đây là cái thời không có tình yêu.
– Chú nói đúng. Đây là cái thời không có tình yêu!
Cô gái thở dài thườn thượt rồi quay mặt vào vách ván ngủ. Anh cũng nằm xoay ra hướng cửa sổ, nhắm mắt cố giỗ giấc ngủ. Giữa hai người là một khoảng trống mênh mông.
Vị bác sĩ ở phòng khám bệnh số 5 hỏi:
– Trường hợp nào ông hay bị mệt? Ví dụ, đi lên lầu mấy thì ông bị mệt?
– Lầu ba, lầu tư…
– Ông biết rõ bệnh của ông chưa?
– Chưa.
– Trái tim ông co bóp yếu lắm! Tôi cho ông uống thử thuốc theo đơn rồi tuần sau lên tái khám.
– Dạ. Cảm ơn bác sĩ!
Khi anh mua thuốc xong, mang về phòng trọ thì trời đã sâm sẩm tối. Cửa phòng mở, cô gái đang nằm trên giường đọc báo. Thấy anh về, cô hỏi:
– Đã xong chưa chú?
– Xong rồi! Nhưng tối nay mình phải ở lại đây một đêm nữa. Về ngủ chỗ công ty của Kim, chú hơi ngại cho cháu. Cháu thấy sao?
– Cũng được. Và cô gái nói đùa – Dân chơi đâu sợ mưa rơi!
Anh cười, cảm thấy trái tim đập mạnh.
– Để chú uống thuốc xong, mình đi ăn tối. Sáng mai, chú và cháu sẽ quay lại chỗ Kim rồi về.
– Lại một đêm xa nhà. Buồn quá, má ơi!
Đêm thứ hai ở lại phòng trọ, có lẽ cái khoảng các giữa hai người được thu ngắn lại. Cô gái đã không còn giữ ý với anh. Cô mặc áo thun, quần sọoc, để lộ cặp đùi trắng nõn và săn chắc. Còn anh, không muốn làm phiền những người ở trọ với cuộc trò chuyện trong đêm nên mua một quyển vở và hai cây bút để cùng cô gái “bút đàm”.
Sau đây là những lời trích từ cuộc bút đàm trong quyển vở:
“Chú có khỏe không? Chú nghĩ về cháu thế nào? Nói thật lòng nhé!”
“Một cô gái đẹp, dễ thương, siêng năng nhưng chưa hiểu chính mình”
“Cháu còn trẻ, làm sao để hiểu chính mình?”
“Phải biết mình là ai, đang ở đâu, muốn gì và sẽ đi về đâu? Còn cháu, nghĩ thế nào về chú?”
“Một nhà văn hơn là một người đàn ông”
“Đây là một lời khen hay chê?”
“Không biết! Chú đang yêu ai!”
“Không biết! Đoán thử xem!”
“A phải không?”
“Không!”
“B phải không?”
“Không!”. “Như vậy là cô C rồi!”
“Cũng không”.
“Chú có yêu cháu không?”
“…”
Cô gái đặt bút vào quyển vở, nhìn người đàn ông, nói nhỏ:
– Cháu đoán biết điều này từ lúc đi theo chú. Cháu hỏi để xác định lại điều cháu cảm nhận thôi. Nhưng, để làm gì, chú nhỉ! Khoảng cách giữa hai thế hệ khá xa. Nếu không có sự chênh lệch này, cháu sẽ nhận lời…
Căn phòng trọ bỗng như một phòng giam ngột ngạt. Anh cảm thấy khó thở trước ánh mắt của cô gái. Anh đốt thuốc, hít một hơi dài, rồi nói:
– Cho chú xin lỗi! Chú xin rút lại tình yêu đối với cháu, như người ta rút lại lá đơn khi xin việc. Có điều, nếu cháu không hỏi, chú cũng không bao giờ tiết lộ bí mật này. Cháu đồng ý không?
– Không!
– Sao thế!
– Tình yêu đâu có phải là một công việc hoặc những gì trao đổi lẫn nhau, theo kiểu bánh đúc trao đi, bánh quy trao lại. Chú đâu biết là cháu cũng rất thương chú. Khi chú ngủ, cháu rất muốn nắm bàn tay của chú, nhưng cứ rụt rè không dám. Khi chú toát mồ hôi vật vã vì cơn bệnh, cháu cũng thấy lòng mình quặn đau. Khi chú rời phòng trọ đi khám bệnh, cháu vẫn cảm thấy nhớ chú. Chú luôn quan tâm và tử tế đối với cháu. Nhưng, tình cảm dành cho chú có phải là tình yêu không thì cháu chưa biết.
Căn phòng trọ bỗng trở nên rộng thênh thang. Anh xúc động khi nghe những lời cô gái nói. Anh bỗng hỏi cô gái:
– Cho chú hôn, được không?
Cô gái lắc đầu. Anh nói:
– Chú hỏi để biết những lời cháu nói vừa rồi có thậy hay không thôi.
Cô gái im lặng một lúc, nhìn anh rồi gật đầu.
Trái tim đập dữ dội nhưng anh không thấy mệt. Anh cuối xuống hôn lên đôi môi tươi mọng của cô gái với nụ hôn mằn mặn nước mắt.
Suốt cả quãng đời còn lại, anh không hiểu vì sao lúc ấy, cô gái đã khóc.
24/9/2005
Posted in Chuyện lạ, Sức khỏe on Tháng Chín 23, 2011| 26 Comments »











Le Lan sưu tầm