Feeds:
Bài viết
Bình luận

Posts Tagged ‘Nguyên Hạ-Lê Nguyễn’

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Những con đường mà tôi đã đặt bước chân đầu tiên đến trong thành phố này …êm ả và xanh màu lá, nó không sang trọng, không đẹp như trong huyền thoại của một bài văn tả lúc hưng phấn nhưng nó mang chút mộc mạc và êm đềm…trong tâm hồn tôi.

Buổi sáng đầu tiên thức dậy sớm để chuẩn bị đi làm, hình ảnh dễ thương của những đôi mắt tròn xoe, long lanh, ấm áp, nhìn tôi như mở lời chào người bạn mới quen, bạn tôi đã leo xuống từ những cành thông vững chãi, giương mắt nhìn người bạn mới đến, rồi nhanh nhẹn chạy lắc xắc quanh những bụi cây , bờ cỏ…

Những con sóc màu xám nâu , xuất hiện khắp mọi nơi, vì không ai đuổi bắt nên trở thành dạn dĩ và gần gũi , là hình ảnh thân thương nhất mà tôi gặp trước tiên ở vùng đất mới này, nó thường đi kèm với những cây thông mạnh mẽ, màu xanh của lá, hòa quyện với màu trời trong veo, những chân bước mỹ miều của những con Sóc nhỏ…một bức tranh mộc mạc, ít màu sắc nhưng đầy dung dị, mượt mà .

Tôi nhủ thầm….Mình sẽ chọn thành phố này để làm quê hương thứ hai của mình chăng…Tôi đã chọn thành phố này ở hướng Nam vì gần khu da đen nên giá nhà rẻ hơn phía Bắc là khu tập trung người da trắng… vật giá và nhà đất cao hơn chỗ của tôi.

Công việc và cuộc sống đưa đẩy, những đứa con có thêm bè bạn, những quen thuộc lối đi về, cho dù tại nơi này không cho tôi những kỷ niệm mượt mà trong cuộc đời nhưng vì thói quen, vì khả năng ít ỏi nên tôi cũng không rời xa nó được mặc dù cũng đã có lần tôi muốn thay đổi cuộc sống, thay đổi hình tượng cho cuộc đời mình…và tôi cũng đã có chút thành công tại nơi này. Nên tôi vẫn bám trụ cho tới ngày nay …

Trên những con đường quen thuộc ấy, vết xe tôi đã lăn bánh bao lần suốt bao nhiêu năm qua, từ lúc tôi nhìn cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng muốn khám phá , như một thực khách trên một chuyến tàu trên một chuyến viễn du….món ăn nào của xứ lạ cũng muốn biết qua, nếm thử….và tôi cũng đã nếm đủ những vị đắng cay và ngọt bùi nơi vùng đất này cùng với các con tôi ở đó….

Những thân quen, những lưu luyến của cây cỏ, những việc làm quen thuộc đã từ từ thấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể mà không thể lìa xa….ở đây không tráng lệ như những thành phố xa mà tôi nhìn thấy trong phim ảnh, không tiện nghi như Cali fornia, không rộn ràng như Texas, không đẫm sương mù như những thành phố phía Bắc Mỹ…nhưng những con người sống bình dị, ít đua đòi bon chen và ở đây, những con người địa phương ,bình dân và không kỳ thị chủng tộc như những con người sinh sống ở những nơi sang trọng mà tôi đã từng đọc biết qua sách báo và chuyện kể. ngày đầu tiên mới đến nơi này…đã qua ba thập kỷ… những người da trắng rất đông, sau họ dọn lần về hướng bắc, có lẽ vì sự kỳ thị âm thầm nên họ ra đi…những người dân Việt nghèo như chúng tôi bám trụ và sống hòa mình với người da đen và người Mexico siêng năng khốn khổ hơn người Việt( vì họ không được chính thức được nhập cư, họ không có tấm thẻ xanh như ngượi Việt mới đến, họ không được nhận vào làm chính thức tại các hảng xưởng…sau năm năm họ không được thi lấy quốc tịch Hoa kỳ…niềm mơ ước của biết bao người dân khắp thế giới về cuốn sổ gọi là ” PASS PORT ” của Hoa Kỳ…” Đó cũng chính là niềm tự hào của biết bao người Việt lưu vong …họ bỏ nước ra đi không kể đến mạng sống để chỉ mong hưởng được không khí tự do và có thể phát huy khà năng của mỗi con người và quyền bình đẳng của mỗi con người mà không một đất nước nào trên thế giới có được.., Đó chính là niềm tự hào và biết ơn của chính tôi với quê hương thứ hai mà tôi đang hiện diện.

Thời gian như khói sương…đến chẳng hạn kỳ và ra đi không thốt lời giã biệt…Ngày tôi mới đến thành phố này, tuổi thời gian còn xanh trên mái tóc, chập choạng tuổi bốn mươi, thời gian đẹp nhất của người đàn bà,…bương chải, lăn lộn, tìm tòi, khám phá…bằng tất cả mồ hôi , nước mắt của mấy mẹ con…Thời gian qua nhanh quá…tôi chưa kịp nghĩ hạnh phúc riêng tư cho mình thì…Tóc xanh đã nhuốm sương pha…các con tôi đã lớn khôn và tất cả đã lìa xa chân mẹ….

Thành phố này đã giữ chân tôi với những cột ràng không rõ nét, những gốc thông già không biết đã từng bao nhiêu tuổi, chứng kiến bao tháng ngày hụt hẫng của đôi tay chới với lúc thất thế đớn đau…và những lúc mừng vui vì một lần con tôi vui mừng báo tin vui trong cuộc đời chúng khi chúng ra trường và những ngày chúng thành hôn bên giáo đường với người chúng thương yêu gắn kết.

Bây giờ ngồi nhẩm tính lại những bối cảnh của cuộc đời mình đã đi qua…Vui buồn…Hỉ …Nộ… Ái….lạc…tôi đã có hết rồi sao…Tuổi bảy mươi đã cận kề bên song cửa, chấp chới ngoài kia như nhắc nhở chúng ta … .

Hãy lấy vào những món hàng mà ta đang phơi ngoài sân vào nhà vì hoàng hôn đã xuống….cái khoảng thời gian ít ỏi của bóng chiều ập xuống rất nhanh …giật mình thảng thốt…ơ hay bóng tà dương đang mấp mé bên đèo….

Cuộc đời của mỗi con người như một dòng sông chảy xuôi…êm ả và luân lưu. có khúc rộng, khúc nông sâu, nhưng rồi cũng có hồi xuôi ra biển lớn, những vết hằn trên má, trên môi cũng không xóa nhòa được vết cắt của thời gian….Khoa học và sự sáng tạo của con người cũng giúp chúng ta ” Níu ” lại một chút tháng năm hao hụt nhưng tâm hồn và thực chất trong ta có làm xóa nhòa hết những vết nhăn của thời gian không ????

Mỗi khi nhìn những con sóc nhỏ chạy quanh sân vườn, tôi ao ước hòa chung vào cuộc đời vô tư không thấy tuổi thời gian hằn lên thân thể và cuộc đời chúng…làm sao biết đượcchúng sinh ra từ bao giờ và ra đi tự lúc nào??? Quanh quẩn với những ưu tư về cội nguồn và sự ra đi của một con sóc và tuổi thọ của một cây thông…những hình ảnh thân quen và theo tôi suốt những năm tháng đã qua trong thành phố lạ mà nay đã là thành là thành phố của tôi…màu lá xanh vẫn mờ nhạt trong tâm thức mỗi ngày, mỗi khi rời xa thành phố … ngồi trện máy bay nhìn xuống…qua khung cửa kính của thân bay khi thấy những rừng lá xanh đậm màu quen thuộc, màu lá của thành phố tôi đang sống xanh đậm màu hơn những nơi khác mà máy bay đi qua…

Thành phố Atlanta, một thành phố không sang trọng trong mắt nhìn của mọi người, thủ phủ của người da đen, chính tại nơi này đã vươn lên sự đấu tranh của người da đen vượt qua gông cùm của những nhà quí tộc da trắng…đem lại sự công bằng của quyền được làm người…đôi lúc gặp bạn bè , có người vẫn thường bảo tôi :” tại sao lại sống ở đó ? nhiều người da đen “..tôi thầm nghĩ :

Mình còn có được cái quyền ấy sao…một con người sống từ một quốc gia nhược tiểu, trôi giạt nơi xứ người….tha phương cầu thực…mình lại có cái quyền được kỳ thị kẻ khác sao ta …? “

. Nhưng thực tế ở đây tôi không nhận ra mình bị kỳ thị chủng tộc, sự khinh rẻ của những con người nhiều tiền lắm của…Ở đây tôi thấy mình vẫn hiên ngang trước mọi người và trong công việc giao tiếp hàng ngày đôi lúc những người dân bản xứ lại bảo với tôi rằng : – Mày có kỳ thị tao không ??? _

Tại sao mày kỳ thị tao ??? Tôi đã từng ôm họ vào lòng, ngỏ lời xin lỗi vì đôi khi những ngôn ngữ dị biệt đã làm hai bên hiểu lầm nhau, những tâm hồn bình dị , mau quên và xuề xòa, có những người da đen hiền lành dễ thương, lúc nào cũng mang nặng nỗi buồn và mặc cảm mình là người da đen bị kỳ thị sắc tộc.. . Nhưng cũng vẫn coi chừng vì cũng có nhiều tệ nạn mà ở nơi nào cũng có…chỗ làm việc của tôi, hầu hết phục vụ cho người da đen, nhưng tôi cũng chưa gặp những tình huống nào không giải quyết được, và đôi lúc họ còn sợ những người da màu coi thường họ. .

Họ có biết đâu, trong tấm lòng của những người da màu chúng ta, sống nhờ trên đất nước này…thì chúng ta làm sao hơn được ai đâu mà nói chi những lời sang trọng ấy với ai ….

Nhưng đó là trong tâm thức của mỗi con người, cũng có những người trong chúng ta lại cho mình là cao trọng hơn tất cả thì đó cũng là quyền của mỗi người…

Đã có lần tôi chứng kiến những rẻ khinh của một người da Trắng, khi họ mua một món hàng và khi có người da đen vào đứng cạnh và cũng muốn mua món đó…người da trắng lặng lẽ bỏ đi.trong khi họ đã trả tiền món đồ đó… trong tiếng réo gọi của kẻ bán hàng,

Những cái quay lưng, những cái nhìn xa lánh, lạnh lẽo thiếu tình người…ngay cả những lớp trẻ thế hệ con cái tôi…Sau khi thành đạt ở chốn này…chúng đủ lông đủ cánh cũng lìa xa vùng đất này bỏ lài ‘ Bà già tôi” trong căn nhà hoang vắng …Chúng chuyển về nơi đô hộicho tương lai sáng sủa hơn …Tôi vẫn hoan hỉ mừng vui cùng các con trong niềm đau và sự tủi buồn từng đêm đối diện với căn phòng đơn lẻ…

Các con cháu tôi cũng theo bước chân những gia đình người da trắng dọn về những vùng cao, và những căn nhà rất đắt tiền.

Rồi sau đó cũng có những gia đình người Việt nhiều tiền lắm của dọn theo họ…Sự sinh tồn mãi luân lưu…chỉ còn lại những người già xưa cũ âm thầm trong những căn nhà …của ngày mới đến…

Tôi không làm được như nhiều kẻ tài ba khác… nên bám trụ lại nơi này Tôi đã từng chứng kiến những cảnh đau lòng mà chúng ta chỉ biết âm thầm cúi mặt , bút mực nào tả hết đoạn trường của kẻ lưu vong …

.Ngày trước còn có những nơi có bảng cấm người da màu không được vào một số các nơi giải trí và nhà hàng sang trọng …ở thành phố này tôi chưa bao giờ nhìn thấy.

Thành phố Atlanta là nơi đã cưu mang mấy mẹ con tôi từ những ngày mới đến đất nước này sau một thời gian hưởng trợ cấp tại Hawaii … Bây giờ các con tôi đã thành đạt, những đứa cháu tôi lần lượt ra góp mặt với đời…cũng tại nơi này, một vùng đất quen thuộc với gia đình tôi, tôi đã hít thở không khí tự do.mà không bị coi là mình ” Bị kỳ thị ” khi ra đường hay trong công sở…tại nơi này , chốn thân quen của tôi gần mấy chục năm qua .

Những luyến lưu của con người, cây cỏ, thú vật và những ngọn gió bình yên thổi mát những tháng năm yên ắng của buổi chiều tà… thành phố có những nét gần giống Đà lạt của quê nhà, nhưng không có màu đất đỏ làm lấm gót chân thành phố có bốn mùa rõ rệt và thân quen mỗi con đường mà tôi đã bước qua….Những cây cỏ trong vuồn sau sân trước do chính tay tôi vun quén…Tôi muốn ở lại chón này cho tới ngày tôi ra đi mãi mãi…

Bây giờ tôi chỉ mong sao cuộc đời tôi sẽ được như cuộc đời của con sóc nhỏ , quẩn quanh bên những rặng thông già vững chãi, yên ổn về nơi xa mờ của của thành phố bình yên, một quê hương thứ hai … cho đến ngày nào tôi được trở về quê hương thực sự của mình, .Ở đó tôi sẽ gặp lại những người thân, mồ mả cha mẹ, gặp lại những bạn bè tôi ở đó ..và nhất là gặp lại người tôi mến yêu còn ở đó…

Mỗi ngày đứng bên trong cánh cửa nhìn ra ngoài, cảnh vật bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, rõ nét và êm ả , cho dù thành phố này không nhiều những bông hoa thắm tươi diễm lệ , không có những trung tâm giải trí to lớn, nhưng ở đây đã giúp tôi dưỡng nuôi những đứa con tôi lớn khôn., hoàn thành mộng ước đời tôi, âu .cũng là hạnh phúc lắm thay .

Xin cám ơn thành phố đã cưu mang tôi, thành phố xanh màu lá , xin cám ơn quê hương thứ hai đã dưỡng nuôi mẹ con tôi :

Mùa Xuân.. ôi..

.

.Những cành cao xanh lá

Mỗi bước chân …ghi kỷ niệm mỹ miều

Nỗi cô đơn pha nhạt với nắng chiều

Hoàng hôn phủ ….mình ai thơ thẩn nhặt….

Cám ơn thành phố cho tôi góp mặt

Những thành công và kỷ niệm nhạt nhòa

Thành phố ấy muôn đời tôi nhớ mãi …

Những ơn cao mà thượng đế đã ban

Quê hương thứ hai đã phải cưu mang

Là tôi đó … ân sâu …niềm khát vọng…

Atlanta Tháng Hai 2023

Nguyên Hạ- Lê Nguyễn

Read Full Post »

Chiều cuối năm

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

 

tai-xuong
Những bông Tuyết trắng phau phau rơi rơi mãi …những cành cây trơ trụi lá của một mùa đông giá được mặc áo trắng tinh khôi,
Tôi tự đặt tên cho chúng là “cành khẳng khiu được khóat áo long bào”
Ở đây, cứ mỗi lần Tuyết rơi là cả một sự mừng vui cho mọi người …những đôi trai gái dìu nhau đi trong mưa Tuyết để ghi lại những tấm ảnh đẹp ,những đứa bé rủ nhau ra ngoài chơi trò ném Tuyết và những bà mẹ vội vàng tìm mua những thức ăn còn thiếu cho những ngày có Tuyết ….Tuyết vẫn đang phủ dày trắng xóa huyền ảo lung linh …dập dồn theo từng cơn gió rít.
Một mình trên xa lộ 75 ,con đường đi về mỗi ngày ngập ngụa những xe cộ chen chúc nối đuôi nhau sau giờ tan sở của buổi chiều thứ Sáu, ngày mai mọi người sẽ được nghỉ ngơi sau năm ngày làm việc, rong ruổi đi về trong bão tuyết mưa sa.Có ai trong những dòng xe cộ ấy biết rằng “‘ngày mai là ngày đầu năm mới của dân tộc tôi, là ngày trọng đại của tôi”
Hầu như ai cũng mong cho mau được sớm rút ngắn quãng đường trước mặt …
Chiều nay là chiều 30 Tết, giờ này trên quê hương tôi chắc là vui vẻ và nhộn nhịp lắm ,tôi hình dung ra những bông hoa của ngày Tết ,những chợ Hoa mở ra khắp mọi nơi ,mọi chỗ và mọi nhà ..
.Đâu đâu trên quê hương tôi mấy ngày này cũng đầy ắp những bông hoa ,những màu sắc thật thắm tươi ….Phải chăng chỉ ở đất nước tôi mới có nhiều Hoa như vậy …Tôi cũng đã từng nhìn thấy nhiều hoa đẹp bày bán ở nhiều nơi trên các nước ,chúng cũng đẹp đẽ kiêu sa ,lộng lẫy bọc trong giấy kiếng bóng đẹp …nhưng tôi chưa từng ngửi được hương thơm của chúng ,có chăng chỉ là mùi hương thơm nhân tạo của chủ buôn
,Những bông Hoa ngày xưa mà tôi đã từng nhìn thấy trên quê hương tôi ngát hương thơm đồng nội ,bày bán một cách tự nhiên trên những sạp hàng thô sơ ,trên những quang gánh của một người nhà quê mỗi sáng rảo qua các con đường Võ Tánh ,Ngô tùng châu , TRần cao vân ,Hai Bà Trưng ,Lê Lợi ,Tăng Bạt Hổ …Và dừng lại ở một ven đường trước cổng chợ QUINHƠN
Ôi những bông hoa xinh đẹp mộc mạc đầy màu sắc của những ngày giáp Tết nơi quê hương tôi sao mà nhớ quá ,sao mà ngọt ngào ,sao mà thân thương biết dường nào
Ngày xưa ấy cũng vào những ngày này ,chị em tôi thường cùng nhau rảo qua chợ hoa Công viên Qui nhơn ,tìm mua vài chậu Thược Dược ,Cúc ,hay cành Mai vàng nở muộn vì những cành Mai đẹp mọi người đã mua hết rồi …
Vả lại túi tiền của chị em tôi không phù hợp với những quà chưng phù phiếm ấy ..
.Sau này khi có một gia đình riêng tôi cũng thường tự mua cho mình những cành hoa ngày Tết, những bông hoa luôn được tôi trang trọng mua về chưng ở phòng khách và cũng chỉ mình tôi biết nâng niu chúng bằng tất cả tấm lòng của kẻ biết thương hoa.
.Trong miền nam ngày ấy không có những cành hoa Đào màu hồng kiêu sa như cành Đào của Đà lạt ,hay những cành Đào của đất Bắc sau này tôi đã được nhìn thấy …sao tôi yêu màu hoa này quá đỗi ..
Bây giờ mọi vật đã thay đổi, chị em tôi có thể mua về những chậu hoa trang nhã, đầy đặn nở trong buổi đầu Xuân…thì cả ba lại ở tứ phương:
Em gái tôi đã có một mái ấm riêng, hạnh phúc bên gia đình với đủ đầy con cháu…không biết có khi nào đứa em gái hiền lành chơn chất của tôi ngày xưa luôn được phủ che bằng tình yêu thương của mẹ và các chị, bây giờ trong cuộc sống vi đủ đầy hạnh phúc trong những ngày trọng đại có biết nghĩ về người chị thân yêu của mình đêm ngày sống trong vũng tối mênh mông…có biết đem về tặng chị một chút tình thâm, biết đền đáp ơn sâu của chị trong những ngày Tết đến bằng tình thương yêu ấm áp…??? Hay mãi vui trong hạnh phúc gia đình mà chợt thóang quên đi người chị thân yêu đang ngày ngày mong đợi.
Tận chốn trời xa, , những ngày này tôi cũng chỉ biết vọng nhớ về quê hương, về chị, người chị thân thương duy nhất đang đêm ngày sống trong ưu phiền, khổ lụy, nhận biết cuộc đời bằng thính giác và giác quan thứ sáu một cách tinh tường…nhận biết mọi thay đổi cuộc đời qua ảo giác, nhìn tháng ngày đi qua chậm chạp qua mảng sương sa…Thương nhớ chị qua bao tiếng thở dài,
Chị ơi, sao chị mãi nhận hết những khổ lụy trần gian cho các em mình …những bông hoa tươi đẹp nhất của ngày xuân : em xin dành tặng chị.
Tôi mơ ước …một ngày nào : trở lại mái nhà xưa, ba chị em sẽ dắt tay nhau đi sắm tết…kìa những món hàng tốt tươi trang nhã, kìa những món ăn ngon…và kìa những chậu hoa xinh tươi đủ đầy màu sắc, chị em tôi sẽ mua về trong niềm vui rộn rã, …và mắt chị tôi sáng rực lửa yêu thương khi niềm vui rộn rã ùa về…mắt chị bừng sáng như thuở năm xưa…ngày cuối năm em chỉ cầu xin ơn trên cho thành câu ước nguyện.
Tôi cũng về đến nhà để chuẩn bị cho mình một ngày Tết ..một cành cây còn vương vài chiếc lá cuối đông ,tôi đã chuẩn bị sẵn mấy bông hoa bằng vải lụa màu hồng nhạt ,gần giống như những bông hoa Đào của quê tôi ,những cánh hoa mỏng manh hơn huyền ảo hơn và cũng chứa chan tình cảm hơn
Tôi không biết tác phẩm mà tôi hoàn thành sẽ đặt tên là gì …nhưng đây chính là những bông hoa mà tôi yêu thích nhất ,một bông hoa thật đơn sơ nhỏ bé nhưng chứa đựng một sự quan tâm nhau, một sự vuốt ve đằm thắm mà suốt một đời người mới có được, màu hoa kỷ niệm của riêng tôi.
Đêm nay ngồi ngẫm lại cuộc đời mình ,một ngày cuối năm thật cô đơn trong căn nhà vắng lạnh , chuyện buồn đau nào cũng đã qua, thành bại nào trong cuộc đời cũng đã kinh qua, tất cả là mưa, là gió, là nắng ấm hay buổi hòang hôn lạnh giá cũng rất bình thường, vạn vật sẽ tuần hòan và mọi người vẫn bình an rảo bước….
Ngày cuối năm là thành quả của một năm đã kết thúc, là ngày mai sẽ bắt đầu cho cuộc hành trình mới, cuốn mình vào những thác lũ của cuộc đời, nhộn nhịp bước theo mọi người vào quĩ đạo thời gian không ngừng nghỉ.ngày tiếp nối ngày, tháng năm, tiếp nối tháng năm..cho đến ngày nào ta biến thành tro bụi, trả lại tất cả cho nhân gian.
Mỗi chúng ta…chỉ là hạt cát
Trôi lang thang theo năm tháng hao gầy
Tôi nhận biết…thân ta là hạt cát
Hạt cát vô tình…rơi giữa thinh không.
Atlanta… Những ngày cuối năm

Read Full Post »

Chị Tư Rô

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Không biết tôi đã quen biết chị từ lúc nào ….Từ khi rời thành phố HONOLULU đến định cư,ở vùng đất mới này thì tôi đã thấy chị …Hàng ngày chị đon đả mời chào tất cả mọi người ,đi đâu tôi cũng gặp chị ,ngày ấy tôi biết rõ tên thật của chị là : Phạm Thị Tư …ngày gia đình tôi đi làm thẻ xanh,  tôi gặp chị cùng đến làm …Mấy năm sau gặp chị ở nhà thờ Việt nam, Chị tỏ ra rất ngoan đạo , ngày nào chị cũng đi… ,chị bảo là mới vào Quốc tịch  Mỹ và đã đổi tên Mỹ là “ROSE ” chị đưa cho mọi người xem những tấm hình lúc chị đang tuyên thệ, lúc ấy tôi mới biết là khi ấy cũng cần phải chụp hình … Con người từ một quốc gia nghèo nàn thấp kém, nay đột nhiên bước chân vào một thế giới văn minh giàu có nhất hành tinh : Chụp hình để đánh dấu kỷ niệm và khoe khoang với bạn bè là đúng rồi…
Tôi hân hoan chúc mừng chị và được chi hướng dẫn cách nộp đơn sao cho nhanh gọn …không có chị chắc là tôi quên mất ngày tháng nào tôi hiện diện trên đất nước này …
Cứ vài hôm tôi lại gặp chị , lúc nào cũng đon đả, thân mật với tất  cả mọi người …Mỗi lần gặp chị, tôi lại biết thêm một vài việc xảy ra trong cái cộng đồng nhỏ bé của người Việt Nam : nào là ,ngày mai bầu  Chủ tịch Cộng dồng …Ngày kia họp hội Đồng hương Bình Định, tháng sau họp Hội Đồng hương  Huế…lần nào cũng nhét vào tay tôi vài mảnh giấy mời có địa chỉ ,cùng mấy lời dặn dò : nhớ đi nhen, mình làm em xi với ông…nào nào đó, những tên tuổi mà tôi chưa hề quen biết .
…Rồi mau chân chạy đến người khác thông báo tiếp …Một lần đi chợ Việt Nam,tôi lại gặp chị ,Vẫn gọn gàng, nhanh nhẹn , chân sáo đến chỗ tôi đưa cho tôi một bì thư và nói là thứứ Bày tới sẽ đến tận nhà đón tôi đi dự cuộc thi hoa hậu và Dạ vũ, tổ chức tại CHAMBLEE, cách chỗ tôi ở 1 tiếng lái xe …Rồi chị lai chạy đến nói chuyện huyên thuyên với người khác …
Sau nhiều ngày qua sự kháo nhau của mấy người bạn, sau lưng chị họ nói về chị đủ mọi câu chuyện không mấy tốt lành, tôi thường điềm nhiên nghe mà không thêm ý kiến vì biết rằng chút nữa đây , khi vắng mặt tôi hay ai đó, thì họ cũng có những câu chyện làm quà cho nhau như vậy….
Không nhiều chuyện, không phải Việt Nam, trong những mẫu chuyện vô thưởng vô phạt, những người đem làm quà cho nhau, thường hay phóng đại nhưng đôi lúc cũng là một cơ quan tuyên truyền nhanh nhất ,tuy không chính xác nhưng lại nhanh lẹ và độc đáo …
Được biết chị đang sống với một Ông , với danh nghĩa vợ chồng …Quen nhau trên chuyến tàu xuyên Đại Dương…Khi ở trại tị nạn phải ghép thành một cặp vì ông nọ trước là sĩ quan của chế độ cũ …có vợ và hai con, nhưng trong chuyến ra đi vợ con đã lạc và phải kẹt lại ở quê nhà ….thời gian trước ngày đi ,chị ngồi bán thuốc Tây Chui ở một vỉa hè Sài Gòn, ngày ấy, bao nhiêu lớp người từ các vùng miền , đổ xô về thành phố kiếm sống, không có việc gì làm để có miếng ăn ngày ba bữa, họ thường tụ tập ở những đầu chợ, từng nhóm người …gặp ai đi qua thì hỏi nhỏ ” có gì bán hông ??, những cái chợ di động này thường bị giải tán khi nhác thấy người giữ trật tự từ xa, họ gom tấm giấy nylon và sạp hàng của họ dấu vào một xó xỉnh nào đó, thường là mấy hộp thuốc Tây ,vài cái quần áo cũ ,dăm ba cái dao kéo,muổng nỉa, những thứ gì mà người ta kiếm thấy được ở nhà, họ đem ra và có người mua ngay với giá cả thương lượng, dần dà công việc này thành chuyên nghiệp và biến những đường phố Saigon Hoa lệ ngày nào, thời gian ấy bỗng có nhiều cái chợ chồm hổm.
            Lúc bấy giờ nơi này cũng là để người ta có chỗ để liên lạc thông tin cho nhau những tin tức sốt dẻo nhất về những chuyến vượt biên bằng ghe tàu, môi giới và hẹn nhau giờ giấc…
Họ gồm nhiều thành phần, nhiều giai cấp trong chế độ cũ, họp nhau ở đó kể cho nhau nghe lại những dư âm của một thời dĩ vãng mới đó mà bay xa , bấy giờ chỉ còn cách phải đi xa ,thì may ra mới tìm lại những quá khứ vàng son của những ngày quá vãng …
Trong số đó có chị, một hôm chị đang trải miếng Nylon xuống lề đường chuẩn bị đặt vào đó mấy cái hộp thuốc tây không để chào hàng, thì có người đến rỉ tai là : có chỗ đi mà không cần trả tiền trước, qua bển trả ” nghe một tin quá ngon lành, chị vội vàng quăng vội miếng nylon trải bán ở lề đường quày quả ra đi theo người dẫn đường mà không cần suy nghĩ là phải giã từ ai trước khi lìa xa quê hương đất tổ.
Chị là một người  may mắn nhất trong nhũng người ra đimà không tốn đồng xu cắc bạc nào mà đã đến Trại tị nạn một cách suông sẻ ….
Qua những lời kháo với nhau sau lưng chị, thì chị không hề làm cái công việc: qua bển trả vì qua được rồi là nhờ ơn chúa . chứ nào phải do aichỉ cần mỗi ngày đến nhà thờ đọc mấy câu kinh Kính mừng ,mấy lời tạ ơn là sạch tội .

Mặc dù đã muốn quên đi quá khứ  ,lấy mốc từ lúc đổi  đổi quốc tịch  thành một cái tên MỸ đầy lãng mạn và sắc màu là “ROSE” ,nhưng không mấy người VIET NAM gọi chị bằng cái tên ấy ,tất cả đều gọi chị là bà “TƯ RÔ “…Nghe thật là mạnh mẽ và đượm chút hài hước và châm biếm  ….Ai muốn gọi sao cũng được ,chị vận hớn hở và tự tin , ,hết thời gian học ESL, vào làm cho một ngân hàng , mọi người không ai biết là chị làm cái công việc gì ở đó ….và điều chắc chắn là khi trở về quê nhà : Đương nhiên là sẽ biến thành ,Thư ký , Giám đốc ,  ,hay chủ ngân hàng cũng không chừng ..
Qua cách chưng diện và phong cách của một Việt kiều  mang tên Mỹ …Thời gian trôi nhanh …khi ở Hải ngoại  bắt đầu nổi lên phong trào “Nhà nhà làm thơ, ,người người làm thơ “..Những tờ báo Tuần, ,báo tháng của người VN . rải ở các chợ, mỗi khi  đi chợ tôi thường lấy về đọc cho đỡ buồn, tôi thường thấy những bài thơ tự do, vô thưởng vô phạt …ký tên Phạm Thị Hoa Hồng …
Sau này mới rõ , chính những tác phẩm này là của Chị Tư Rô….THời gian sau phong trào net đa dạng, khi buồn tôi tìm đọc ở các trang mạng khắp nơi .tôi đều thấy tên chị , đôi lúc tôi cũng thầm cảm phục chị ở sự cố gắng và sự cố gắng vượt bực này ,,,có lần chị nói với tôi ,ngày xưa chị chỉ mới học hết lớp Đệ Tứ …mà chị cũng làm được những bài thơ đọc cũng xuôi tai, những bài viết ,ý không có gì độc đáo nhưng cũng được với trình độ của chị .

Sau nhiều lần rủ tôi đến những nơi có tổ chức họp Đồng Hương hay Ra mắt các nhà thơ, tôi thường không đi vì lúc bấy giờ tôi bận đi làm 2 job . nên không có thời gian …sau khi các con tôi đã lớn khôn tôi đã có một chỗ ngồi ổn định …chị thưởng xuyên đến chỗ tôi và tôi coi chị như một người thân trong gia đình ,chị thường tâm sự về chị ,về gia đình ,một cách vô tư và tự tin  về đường tình ái, ,nhưng về sự nghiệp chị vẫn như xưa …Một ngày chủ nhật  đẹp trời , chị nhất định đến chở tôi đi dự buổi ra mắt tập Thơ  của chị …nể tình chị tôi đi với chị đến buổi ra mắt này : cũng có ban nhạc ,, vài  ca sĩ địa phương ,vài ca sĩ mời ở CA. dến , khoảng 50 người tham dự ,có người giới thiệu chương trình ,có phục vụ Ẩm Thực …Sau lời mở đầu …những bài thơ của chị được ngâm bỡi chị, được phổ nhạc và ca sĩ địa phương hát …cuối cùng là dạ vũ …các ca sĩ chuyên nghiệp hát liên tiếp nhiều bài …Tôi thấy chị lăng xăng đến mời hết người này ra Sàn nhảy ,đến rỉ tai kẻ khác …chị vào thay áo hai ba lần , giống hệt các cô dâu trong ngày cưới …Tôi lùng bùng hao tai vì tiếng nhạc quá to và ánh đèn chớp lóe …đến bài thứ 3 ,là một bản Slow mùi ,mới có vài  cặp  sàn  , tất cả toàn các nhân vật đều ngoài sáu bó …
Trong đó có chị và một ông chồng của một bà bạn chị , bà ta cũng đang ngồi cạnh tôi, bà ta cảm thông nỗi khổ của chị lúc bấy giờ nên đành hy sinh cho chồng bà  khai mạc với chị …sau dó cũng có nhiều người ra nhảy, những điệu nhảy chậm chạp, gượng gạo, gợi nhớ những ngày xưa xa lắc, tôi thấy cũng không có gì nổi trội …lòng tôi chùng xuống với những âm thanh chát chúa ..
.    Chị Tư Rô  vẫn vui vẻ, chạy tới chạy lui, rỉ tai người này, nói nhỏ với kẻ nọ ….Bỗng nghe tiếng chị nói khẽ bên tai tôi :”người sắp ra với tôi là một ông trung tá không quân  “…rồi chị và một ông già tuổi ngoài 7 bó, dáng thanh mảnh, hàm răng hơi  nổi cộm ,  .dìu nhau ra sàn với điệu Slow .dìu dặt …nụ cười chị thật hạnh phúc và mãn nguyện … .hai người sàng qua sàng lại trước mặt mọi người một cách vô cùng sảng khoái ..
Tôi nghe một tiếng cạch … khô khốc và mạnh mẽ, một vật gì rơi xuống từ bạn nhảy của chị Tư Rô... ….khi bản nhạc kết thúc. Tôi thấy Ngài Trung tá đang lồm cồm kiếm tìm trên sàn nhãy , vật lạ  vừa mới vuột ra khỏi hàm trên của người .. khi đèn bật sáng, tôi thấy ông trở thành một con nhười khác ….Sau này tôi mới nghiệm ra đó chính là hàm răng giả  …Trong lúc quá hưng phấn  ,đã vượt ra rào cản của răng  miệng  ,và lạc mất giữa chốn đông người ….sau này tôi có kể lại câu chuyện này cho một đứa bạn có con là nha sĩ  ,nó bảo rằng ngày nay có cách làm răng mới , cắm một cột móc sâu vào thịt  …không bao giờ xảy ra tình huống này …Bây giờ mỗi lần gặp lại chị Tư Rô .Tôi bỗng nhớ lại sự việc này và chỉ mỉm cười vu vơ …không biết ngày ấy:  thủ phạm là cái mũi giày ” …Nhưng là của ai??? Đố các bạn nào đọc qua trang này biết được ????[nhớ cho nhận xét ]

Read Full Post »