Huỳnh Ngọc Nga
Từ lâu tôi tự tập cho mình cái tính điềm tỉnh hơn trước một chút, bớt dao động bởi những buồn vui trong cuộc sống vì với tuổi đời theo năm tháng đi qua tôi hiểu ra rằng mọi thứ đều là vô thưòng, hư ảo. Vậy mà sáng hôm qua tôi nghe mình hoảng loạn với một tin mới đến bất ngờ trên trang facebook tôi thường sử dụng hàng ngày như một thói quen, tin Nguyễn Ngọc Thơ không còn nữa, người bạn thơ văn, ngườì em chữ nghĩa của tôi và bạn bè Xứ Nẫu đã từ bỏ tất cả để ra đi không cần cho tôi có cơ hội gặp lại lần thứ hai.
Tôi quen Thơ qua trang văn thơ Xứ Nẫu trên mạng internet do “chủ nhà” Ngô quang Hiển sáng lập và nhờ cậu Trương văn Dân giới thiệu gia nhập. Tôi thuộc lĩnh vực văn còn Thơ thì văn hay thơ đều có mặt. Vốn không biết làm thơ nên tôi ít khi để ý đọc và bình luận các thi phẩm nhưng Thơ vẫn thuờng xuyên đều đặn đến viếng các bài viết của tôi và luôn ân cần cho những lời bình hiền lành đầy tính khích lệ, cổ động nhiệt tình. Dần dà tôi mến lời của người bình và bắt đầu đọc bài và bình các thi & văn phẩm của Thơ để gọi là đáp lễ và theo tôi các tác phẩm của Thơ thực sự rất hay, đầy tính quê hương, nặng tình nhân ái. (more…)