Âu Thị Phục An
Tranh Picasso
Khuya.
Không gian ẩm lạnh rơi trên tóc, trên vai tôi.
Ánh trăng yếu ớt soi những cành lá rung rinh trong bóng tối im lìm.
Cánh tay Phùng vẫn quàng nặng qua vai tôi, vẫn im lìm từ khi tôi rấm rức khóc.
Nước mắt có nói lên được gì, có xóa được gì của ngần ấy tháng năm chồng chất lên đời người, có giúp tôi tuôn trào được mọi u uất trong tim? (more…)