Feeds:
Bài viết
Bình luận

Archive for the ‘Thơ ca’ Category

Trần Vấn Lệ

.

Cả tuần nay trời nắng.  Sáng, chiều, lạnh bâng quơ.  Cali rất ít mưa, chỉ mưa khi bão rớt…

Cũng thèm mưa rắc hột, mà không có thì thôi!

Chắc con chim bật cười nếu nó nghe mình nói?

Cây đang mùa kết trái, nhìn mãi thấy vui vui…Bè bạn không con ai mặn mòi thăm nhau nữa…

Mà có thăm, có hứa; hứa rồi biết làm sao?  Ngày tháng trôi qua mau, lời hứa nào cũng chậm…

Có khi lòng vẫn thắm, tình thì lại mây trôi!

*

Làm thơ mình săm soi rồi gục xuống bàn viết.  Bài thơ nào chấm hết?  Hình như chưa bài nào!

Bốn tám năm chiêm bao, ước mơ thành mộng mị!  Không ai gọi Chiến Sĩ những người trai cuối đời!

Có lúc cũng ngậm ngùi…chỉ ngậm ngùi có lúc. Mẹ Cha từng khổ cực gấp trăm lần bầy con…

Nhắc để nhớ Quê Hương, nhắc để cho còn nhớ: núi chưa mòn hơi thở, sông đi nữa vẫn dài!

Ngộ chớ chữ Trần Ai!  Ai trần ai…   ai biểu?  Công Hầu, Khanh Tướng thiếu trong tất cả bài thơ…

Em có hiểu thế chưa?  Tha nhé người lỡ cuộc. Cúi đầu trước Đất Nước, gục đầu Đất Nước đâu?

Tôi hỏi chim bồ câu, chúng giụi đầu thương mến.  Ở đây không chim én dù mùa Thu sắp về…

Ngó ra đường, vắng hoe.  Nhánh liễu buồn, gió chải… 

Read Full Post »

Chúc thư

Lệ Thu

.

Thôi vậy nhé

rồi cũng qua đi tất cả

một đời người như gió thoảng ngoài hiên

nợ trần gian đắng cay

tôi đã trả

trái tim thương khép lại cánh ưu phiền

.

Thôi vậy nhé

rồi cũng qua đi tất cả

những buồn, vui, được, mất… có gì đâu

nợ trần gian nhọc nhằn

tôi đã trả

trái tim thơ thanh thản bước qua cầu

.

Thôi vậy nhé

rồi cũng qua đi tất cả

những chờ mong, nhớ vụng, thương thầm…

nợ tình yêu

nợ hoài không thể trả

trái tim giờ như phiến đá lặng câm!

Read Full Post »

Nguyễn Thái Dương

.

Hoa phượng tàn, hoa phượng rụng ngẩn ngơ

Chiều lặng gió tiếng ve reo dằng dặc

Về trường xưa, lòng nhớ quay nhớ quắt

Tháng ngày ơi, kỷ niệm trốn nơi đâu?

.

Nơi tàng cây vọng tiếng lá lào xào

Ta đứng dưới cơn mưa chiều xa vắng

Người con gái đi ngang nhìn lãng mạn

Nở nụ cười… mới khó hiểu làm sao!

.

Nơi nằm ngoan những vạt cỏ ca dao

Ru đôi lứa ban trưa vào tình tự

Tuổi mười sáu riêng lòng ta lúc đó

Phải không em thầm kín đến dường nào

.

Ngày quen nhau đêm háo hức chiêm bao

Em hiển hiện, em chập chờn chiếc bóng

Hoa phượng nở bất ngờ hoa phượng rụng

Tiếng ve gần bất chợt hóa xa xôi

.

Thời gian trôi… Vẫn tàng phượng ấy thôi

Và tiếng ve, vẫn tiếng ve ngày cũ

Người bạn gái năm nào, giờ có nhớ

Như lòng mình khi về lại trường xưa?

Read Full Post »

Phương Yêu

Bùi Thanh Tuấn

.

Tặng Kagaroo Quỳnh Ca và thời thư sinh của tôi 

Nhiều năm trước anh vô tư quá đỗi 

Mơ lá ngoan về ngủ giữa tay ngà 

Gói bầu trời trong vạt áo kiêu sa 

Trải hoa vàng trên đường em đi học 

.

Nhiều năm trước mưa đầu mùa về khóc 

Gọi ” Hạ ơi!” khản cả giọng trời chiều 

Em đi mất sau mùa thi năm ấy 

Lá nghiêng mình rơi xuống giọt phượng yêu 

.

Này cửa lớp khắc tên em trên đó 

Và mùi hương nơi dãy ghế hôm nào 

Có tìm thấy trong ngăn bàn cũ kỹ 

Lời tỏ tình lần lữa chẳng dám trao? 

.

Rồi cũng đến ngày anh xa lớp học 

Áo thư sinh lưu luyến nắng sân trường 

Có chút gió thổi vào lòng biển cả 

Chút ngậm ngùi nơi khóe mắt rưng rưng… 

.

Đời xuôi ngược lãng quên câu chuyện cũ 

Nhủ lòng, thôi người cũng đã phương trời 

Trang sách khép giã từ mùa phượng nhớ 

Giữa sân trường thao thiết gọi “Phượng ơi!”

Read Full Post »

Phật Đản

Huỳnh Ngọc Nga

.

Hôm nay ngày Phật Đản sanh

Chấp tay cảm tạ ơn lành Thế tôn

Người sinh ra để mở đường

Rọi đem ánh sáng phá tan vô thường

.

Sanh, Bịnh, Lão, Tử khổ dường

Lục dục, ngủ uẫn dẫn đường khổ đau

Tham này, Sân đó, Si đây

Là dây oan nghiệt trói vòng nhân gian

.

Đản sanh Phật chuyển đạo mầu

Truyền dạy nhân thế tìm về bản tâm

Nam mô kinh lạy Phật thầy

Muôn đời còn mãi ơn này không phai

.

Trăng Rằm tỏa rực đêm đen

Tâm con còn vọng lời kinh đấng từ

HNN

01.6.23

Read Full Post »

Biển ơi

Phạm Minh Châu

.

Từ khi anh đi về phía biển

Nhớ thương ai vô cớ mỗi chiều chiều

Nắng chớm tắt sắc vàng rơi xuống sóng

Nhấp nhô buồn anh với đìu hiu

Và khi anh rời xa phía biển

Nhớ thương chi xao xác mỗi chiều chiều

Những cánh chim bay về từ phía biển

Mang nỗi buồn qua chốn cô liêu

Ngày mai anh không về với biển

Nỗi ưu tư man mác trong lòng

Yêu thương lắm một thời bên biển

Chuồn chuồn bay nghịch nắng những mùa yêu.

Read Full Post »

Mùa hè

Đinh Lê Vũ

.

Bây giờ là mùa hè

Mùa của những vòm mây trắng

Anh nhớ khoảng trời đầy nắng

Ngày chúng ta hai mươi…

Mùa hè in hình đôi môi

Chúng ta hôn nhau dưới tán phượng già

nở hoa đỏ rực

Lũ ve trong sân trường không hề biết

lặng im đúng mực

Chúng hồn nhiên kêu vang.

Bây giờ là mùa hè

Trời xanh trong, nắng chói lọi

Chúng ta có những mùa rong chơi

không hề mệt mỏi

Và hát ca

Những bài hát ngọc ngà

Của thời tuổi trẻ

Sau này bất kỳ lúc nào đó nơi nào đó

chúng vang lên

Đều làm con tim anh thổn thức

(Có ai tin gã đàn ông từng đi qua những

ngày tháng vô định lênh đênh

Lại thổn thức vì bài hát mùa hè năm cũ).

Bây giờ là mùa hè

Khí trời ngột ngạt

Nơi anh sống nhiệt độ nóng như thiêu

 như đốt

Anh không dám ra ngoài kia gặp mặt

mùa hè

Không dám rời căn phòng máy lạnh êm êm

nơi anh lẩn trốn

Không dám mặc áo sơ mi tay trần đạp xe

băng băng ngoài nắng

Như một mùa hè xa rất xa

Chúng ta từng đạp xe bên nhau trên bờ

biển vắng

Tay trần, đầu trần

Chiếc áo đầm in hoa của em mềm mại

bay bay

Mái tóc em rối tung chấp chới

Tiếng cười em như say

Huyên náo cả một vùng mùa hè đầy nắng

Thơm nồng…

Mùa hè của chúng ta bây giờ

Quá nhiều âu lo

Quá nhiều mệt mỏi

Những mệt mỏi hằn lên khuôn mặt

chúng ta những nếp nhăn

Chúng ta dường như bỏ quên những

kỷ niệm

Bỏ quên cái nắm tay

Bỏ quên tiếng cười

Bỏ quên những ngọt ngào náo nhiệt

ngày cũ…

Chỉ có mùa hè là không quên chúng ta

Mùa hè vẫn về với nắng với gió với

tán phượng già trổ hoa

Nỗi thổn thức khi nghe lại một bài hát xưa

luôn là nỗi thổn thức có thật

Luôn luôn

Đau đáu và có thật

Khi hè về.

Read Full Post »

Đặng Phú Phong

.

Người đàn bà cầm cái chén trắng

Chờ hứng giọt yêu từ trời

Chẳng may giọt yêu đã thành mưa nặng hạt

Rơi thật xa biền biệt giữa rừng già

.

Người đàn bà nhắc lại chuyện xưa

Uống một ly cafe đậm đặc

Nhìn sao rơi trong cốc

Chợt thấy mình chẳng khác giọt sương khuya

.

Tiếng thủy tinh leng keng cụng ly

chứa sương khuya

Người đàn bà rên siết

Người đàn bà ước gì bi thương có cánh

Bay vút bay đến tận thiên đường

.

Tôi vốn hàm chứa ẩn tàng điều gì không thực

Xin cùng bay

Để quên ánh mặt trời

Thèm ánh sáng mặt trời hai

Để người đàn bà giơ tay lên lóng lánh từ bi

Mùa xanh nào nhiệm mầu tỏa sáng

Read Full Post »

Trịnh Sơn

.

tôi muốn viết gì đó lên ánh nhìn em đẫm nát
buổi chiều trối chết trong dấu chân đám đông
em cứ níu lại
níu lại
không cho buổi chiều chết
trên làn da gà rán
– where r u from?
– the same of buổi chiều

buổi chiều vietnam buổi chiều philippines buổi chiều lem bờ biển
những đứa bé tìm tương lai trên cát
chỉ 1 làn sóng biếc
chúng ta thành kẻ tỵ nạn
phập phồng trong buổi chiều cách nửa vòng trái đất
– who do u want to be?
– dreamers is not not dreamers…

ai cố thức để đếm giấc mơ
ai không cho ai quyền gõ cửa
ai không muốn ai bình yên giấc ngủ
ai không từng tỵ nạn dưới đôi cánh nào đó
ánh nhìn em vỡ thành triệu dấu vân tay
mỗi cánh tay là 1 đám mây
đuổi buổi chiều về phía bên kia bán cầu
– only one way 4 us 2 go, now do u know?
– did u know,
hy vọng căng đến mấy cũng sẽ bẹp dí
dưới bàn tay chứa quá nhiều suy nghĩ

đám đông rồi sẽ biết
hope or unhope
law or love
đám đông rồi sẽ mệt
anything will come back hoàng hôn
chúng ta cần 1 cách trở lại khác
như buổi chiều cần 1 tên gọi khác

buổi chiều không bao giờ chết
cứ hấp hối từ em sang tôi
nắng vẫn chào đời
trên làn da gà rán

ts.

Read Full Post »

Bỏ lại nơi đó

Trần Hương Giang

.

Đừng hỏi em đã quên tiếng đàn chưa

Hình như vẫn ngân nga bên thềm xưa

Ánh mắt vẫn tràn lung linh nắng

Khi anh nhìn em ôi bâng khuâng

Ai biết thời gian cứ ngừng trôi

Để cho tiếng vọng cứ lưng trời

Ngập ngừng cuống quít bên song cửa

Âm vọng mơ hồ giấc mơ thôi

Đừng hỏi mây trời sao cứ trôi

Còn nghe văng vẳng giữa dòng đời

Âm thanh ngày cũ tràn thương nhớ

Chẳng chịu rời đi, chẳng xa vời

Dẫu gót chân mòn đau gót xưa

Trái tim có đổi khác thay màu

Qua những thăng trầm dốc sỏi đá

Chiếc lá xanh vẫn chưa phai màu

Dẫu cạn kiệt rồi, tình đã cũ

Tháng ngày rời rã với hư hao

Tiếng đàn xưa vẫn còn rộn rã

Trong vùng kỷ niệm chẳng phôi pha…

Trần Hương Giang

Read Full Post »

Older Posts »