Minh Văn
Cuộc sống luôn có những đổi thay, mỗi lần đối mặt với những thay đổi tôi lại trở về quê ngoại – Thị Xã Sông Cầu thân thương để “làm mới” lại bản thân mình và chuẩn bị cho một hành trình mới.
Sông Cầu bây giờ đã trở thành một thị xã, nhưng với tôi Sông Cầu mãi là một thị trấn yên tĩnh và xinh đẹp. Đường Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ… ngày nay sao có thể thay thế được xóm Chợ, xóm Bến Xe… của ngày xưa. Nhìn các đoàn ca múa nhạc luân phiên biểu diễn trong sân khấu rộng lớn, hiện đại của thị xã tôi lại nhớ thời thơ ấu. Cái thời tôi còn là đứa trẻ cầm tấm đòn (*), lon ton đi theo bà ngoại và các dì hàng cây số dưới ánh trăng để xem gánh hát cải lương diễn ngoài sân bãi và khi ra về bao giờ cũng với đôi mắt đỏ hoe.
Trên dốc Găng nhìn xuống, Sông Cầu xanh mượt mà nằm lọt thỏm giữa rừng dừa dày đặc ven biển trong vịnh Xuân Đài. Hai nhánh sông Tam Giang và Thị Thạc thơ mộng dịu dàng băng ngang thị xã cung cấp phù sa cho vùng đồng bằng trù phú ven bờ. Xa xa ngoài khơi các dãy núi xen kẽ nhau ôm trọn Sông Cầu, tạo ra vũng Chào, vũng La… những làng chài nổi tiếng và những thắng cảnh đẹp còn hoang sơ.
Món ăn khoái khẩu của tôi ở đây là món cá bống kho béo ngậy được chế biến qua bàn tay khéo léo của ngoại và canh chua lá me với ớt bột cay xè đặc trưng của vùng biển này. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác thèm món ăn sáng dân dã bánh căn, bánh hỏi, bánh bèo… được bán bởi những người dân hiền lành, thân thiện. Món ăn chơi ngon nhất mang đặc trưng của Sông Cầu là ốc quắn chấm nước mắm me gừng. Cảm giác sung sướng khi lể từng con ốc quắn nhỏ xíu chấm nước mắm cho vào miệng thưởng thức là không gì sánh được. Thâm niên nhất trong các hàng ốc có lẽ là cô Mau, cô đã hơn 20 năm bán ốc với nước chấm ngon có tiếng. Cho đến bây giờ, nụ cười rạng rỡ đón chào của cô mỗi khi tôi đến hàng ốc không phai mờ trong tôi. Cô là biểu tượng sống động về sự mộc mạc, chân chất và mến khách của người dân nơi xứ dừa.
Người Sông Cầu rất nặng chữ tình, chữ nghĩa. Đôi khi tôi tự hỏi có phải Sông Cầu đang đứng ngoài sự phát triển của xã hội hay không? Cho dù đường sá, nhà cửa ngày một đẹp hơn, khang trang hơn nhưng tình cảm xóm giềng, bằng hữu ở đây vẫn vậy. Hầu như mọi người đều biết nhau, lúc nào cũng có thể nghe mọi người cười nói, thăm hỏi, chia sẻ với nhau về gia đình, công việc ngay ngoài đường. Khi nhà nào có giỗ chạp, mọi người sum họp phụ giúp nhau. Người dân ở đây rất thọ, có lẽ một phần là vì họ sống rất lạc quan. Ông ngoại tôi dù đã gần 90 tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn và có nhiều bạn. Những ngày hè, sáng nào tôi cũng bị đánh thức bởi những câu chuyện rôm rả của nhóm bạn già. Trùm mền giả đò ngủ để nghe lén những câu chuyện ấy là một trong những thú vui của tôi, tin tức thời sự trong nước, quốc tế và địa phương đã được tôi cập nhật ngay trên giường. Những lời bình luận cuối những bản tin bao giờ cũng chứa đựng sự tin tưởng, hy vọng về một ngày mai. Một phần khác có lẽ là do những người bạn già của ngoại có thói quen tập thể dục, buổi sáng người thì tắm biển, người chạy bộ, buổi chiều đi bộ quanh các công viên hay dọc bờ biển. Văn hóa tập thể dục cũng bao gồm luôn việc chia sẻ thông tin, tiếng cười nói lúc nào cũng rôm rả.
Thị trấn Sông Cầu ven biển xinh đẹp ngày nào đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm. Những ngày hè về quê ngoại là nguồn năng lượng luôn được dự trữ góc khuất trong tim tôi. Khi gặp thất bại trong công việc, đau đớn với nỗi mất cha… thì điều đầu tiên tôi làm là trở về đây, để được đứng trước biển chiêm nghiệm về cuộc sống, sẻ chia với sóng biển, nói chuyện với những hàng cây, để được người thân an ủi, vỗ về.
Mãi đến tận hôm nay tôi vẫn giữ thói quen ấy.
Dù cuộc sống có vật đổi sao dời, tình cảm của tôi đối với nơi này vẫn vậy.
Nhớ lắm, quê ngoại ơi!
Thương lắm, Sông Cầu ơi!
MINH VĂN
(*) là một ghế nhỏ cao khoảng 1 tấc bằng gỗ.
cảm ơn bạn đã nói về sông cầu – con phố nhỏ hiền hòa, nhưng chứa cả một trời kỷ niệm của những người con sông cầu nhưng sống xa quê. sông cầu nhiều lắm, ngoài hải sản tươi sống còn có nem cuốn, chè đậu ván, bánh ít lá gai, bánh xèo….
Cảm ơn bạn đã nói về Sông Cầu – quê Ngoại của bạn. Nhưng đối với tôi, Sông Cầu là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Sông Cầu – con phố nhỏ nhưng chứa đầy những kỷ niệm của thời niên thiếu, thời áo trắng học trò. Sông cầu là trái tim của tôi.
Năm 1978 thì tôi vào Nam, có gia đình và sống luôn ở trong Nam cho đến bây giờ.
Sông Cầu có nhiều lắm ngoài những hải sản tươi sống như ghẹ tươi ở Trung Trinh, Lệ Uyên còn có những món ăn mà trong Nam không có như Nem cuốn, chè đậu ván, bánh ít lá gai, bánh xèo, bánh phu thê mà xứ Nẫu người ta gọi là bánh Xu Xê….
Những người bạn ngoài ấy như Nguyễn Khi, Nguyễn Gần. Đinh văn Sang,Trần văn Tiệm, Bùi Sinh, Lê thị Lan, Lê thị Cảnh Xuân, Nguyễn thị Châu, Lê thị Minh Nguyệt, Trương văn Dũng, Trần Phước Ân…v.v…Nếu có rảnh rỗi hảy email cho mình : xuantuan1953@gmail.com
Sông Cầu ghẹ hết í.
Nghe nói: Ghẹ lớn mới ngon không biết phải vậy không?
Phải rồi ! Ghẹ nhỏ dỡ ẹt !
Ghẹ lớn chỉ có ở Xuân Cảnh thôi bạn ạ. Ở Sông Cầu có món ăn dân dã rất hấp dẫn nhưng không phải ai cũng làm được đó là gỏi cá .
Bài viết giản dị nhưng cảm động.
Sông Cầu…nước chảy lơ thơ phải không Minh Văn?
“Sông Cầu … nước chảy lơ thơ” thuộc tỉnh Bắc Ninh. Còn ở Phú Yên thì “Sông Cầu nước chảy … nên thơ”, bạn à.
Đọc xong tự nhiên thèm cá bống.
MV cũng thèm và nhớ món cá bống kho của Bà Ngoại lắm, nhưng tiếc rằng Bà Ngoại mình vừa mất nên không còn dịp thưởng thức nữa. Cảm ơn bạn rất nhiều.
Nhờ bài viết rất nặng tình với quê ngoại của MV mà ALV biết thêm nhiều điều mới mẻ thú vị về SC. Năm mới an lành MV nhé
Nếu có dịp ALV ghé SC chơi nhé.
Ốc nhảy Sông Cầu mới chính là đặc sản vùng đất này !
Ốc nhảy là một trong những món khoái khẩu của MV đó. Tính viết một bài về ốc nhảy Sông Cầu nhưng có lẽ phải về SC ăn thêm vài lần nữa mới có đủ năng lượng để viết. Khi nào Bác có dịp ăn ốc nhảy SC nhớ ăn dùm MV vài con nhé.
Sông Cầu đẹp quá! Bài viết nhẹ nhàng dễ thương & hay lắm!
Cám ơn chị.
Mình chỉ nghe tên thôi chứ chưa được ghé thăm sông Cầu . Bài viết của bạn tràn đầy tình cảm tha thiết với người và quê hương nơi đó !
Chúc bạn vui khoẻ .
Cảm ơn bạn rất nhiều.
Chào Minh Văn !
Bài viết về quê ngoại của bạn rất có tình !
Sông Cầu còn có nhiều loại hải sản rất ngon như mực, tôm, cá … nướng lên thơm ơi là thơm, cắn vô… ngậm – ngọt ơi là ngọt … Ăn quài hổng no …
Chúc mừng bạn !
Cám ơn Bác, người có tâm hồn ăn uống … giống như em. Nghe Bác diễn tả … em thèm quá.
Bài viết rất tình cảm với quê hương !
@ Ngoài Bác cũng có Sông Cầu nhưng chỉ Có Sông Cầu xứ Nẫu mới vừa có sông, có biển và đương nhiên có núi như những xứ miền Trung khác. Ai muốn tĩnh lặng thì trò chuyện với núi với sông. Ai muốn mênh mông tầm nhìn và bao la mơ mộng thì nhìn biển nhìn khơi. Núi, sông và biển ấy, thiên nhiên ấy sẽ làm giàu tâm hồn, sức khỏe và nhất là rèn trái tim rộng mở.
Quê tôi cũng có ốc quắn chấm nước mắm gừng, lể bằng gai bưởi. Thuở còn thơ, chiều chiều khi ốc “lên”, tôi từng bắt ốc quắn, ốc gạo ở sông Côn. Ốc vùi mình dưới cát suốt ngày, khi mặt trời chiều gần lặn bên kia rặng núi phía Tây, nước mát, ốc trồi lên kiếm ăn ở những vạt cát không sâu quá đầu gối. Ta cứ lựa những con lớn bắt, chừa những con nhỏ hơn tiếp tục lớn lên.
Ốc luộc, ốc xào đều khoái khẩu. Nhưng nước luộc ốc nấu canh khế chua, nêm chút mắm ruốc là “hết sẩy”. Cơm chang canh ốc có hương vị như “cơm hến” xứ Huế, chỉ thiếu rau ghém ăn kèm.
Tôi ở quê nên không có cơ hội biết cô hàng ốc nào, giản đơn vì loại thức ăn nầy không ai bán, ai muốn ăn thì ra sông tự bắt lấy.
Làng Thuận Nghĩa của tôi giáp ranh với làng Dõng Hòa của nhà thơ Trần Viết Dũng. Dòng chảy cửa sông Côn áp sát làng tôi nhưng gần đến Dõng Hòa lại quẹo về hướng Nam. Bọn trẻ làng Dõng Hòa phải lên khúc sông làng tôi bắt ốc. Giống như “chó cậy nhà, gà cậy vườn”, bọn trẻ làng tôi thường gây gổ không cho bạn làng bên bắt ốc ở khúc sông làng mình. Hành động “bá quyền” ấy bị lên án bằng câu ca dao lưu truyền bia miệng cho đến bây gi: ” Thuận Nghĩa là Thuận Nghĩa còi. Con cua cái ốc nó coi như vàng”.
Xin góp với Nẫu Phú Yên chuyện ốc Bình Đinh.
Mong lắm thay một ngày được về thăm Sông Côn quê Bác.
@ Minh Văn và Tú Gàn.
Sông ở Phú Yên, Bình Định như Sông Cầu, sông Côn giống nhau nên con ốc chắc cũng giống nhau. Ốc quắn, ốc gạo nhỏ không nướng được, chỉ luộc hoặc “um”. Tôi chỉ biết ăn ốc nướng khi vào miền Nam.
Biển nơi nào cũng có ốc lớn, nướng ăn thì tuyệt – chẳng hạn ốc vú nàng, ai chẳng thích ( Tú Gàn chắc cũng thích?).
Bạn MV à, khi nào có dịp thăm Điện Quang Trung, khi qua cầu bạn nhìn về hướng Đông 1km là làng tôi.
Nhất định sẽ ghé thăm quê Bác Thuận Nghĩa một ngày gần đây và hy vọng trong dịp đó sẽ thưởng thức được món ốc nướng mà bác Tú Gàn thích.
Cám ơn Bác TN và Tú Gàn rất nhiều.
Tiếc là em chưa có diễm phúc ăn ốc … vú nàng nướng anh Thựn Nghĩa ời !
Bửa nào ăn hú em dzí nghen quynh !
Ốc nướng ngon hơn quynh à ! Thử đi rồi biết !
Tôi cũng có dịp đi ngang Sông Cầu,nơi này quả thật là đẹp. Nhưng tiếc là không có dịp dừng chân lâu !
Như một bài viết ngắn, hay lắm Mr. TN! Còn về đôi mắt người Tây Sơn so với đôi mắt người Phú Yên thì Mr. NT nghĩ sao? Cảm ơn nhiều Mr.TN!
@ Từ thuở ấy ta đi
Mang theo đôi mắt ấy
– Đôi mắt sông Côn
Sâu thẳm diệu kỳ,
Ngôi sao nhỏ trong ta thao thức
Dõi theo ta suốt chặng đường dài
Đôi mắt ấy
vẫn ở với ta
Suốt khoản đời còn lại
Ôi, đôi mắt người Sông Côn……
………………………………………
Món ăn khoái khẩu của tôi ở đây là món cá bống kho béo ngậy được chế biến qua bàn tay khéo léo của ngoại và canh chua lá me với ớt bột cay xè đặc trưng của vùng biển này. Không hiểu sao tôi luôn có cảm giác thèm món ăn sáng dân dã bánh căn, bánh hỏi, bánh bèo… được bán bởi những người dân hiền lành, thân thiện. Món ăn chơi ngon nhất mang đặc trưng của Sông Cầu là ốc quắn chấm nước mắm me gừng. Cảm giác sung sướng khi lể từng con ốc quắn nhỏ xíu chấm nước mắm cho vào miệng thưởng thức là không gì sánh được. Thâm niên nhất trong các hàng ốc có lẽ là cô Mau, cô đã hơn 20 năm bán ốc với nước chấm ngon có tiếng. Cho đến bây giờ, nụ cười rạng rỡ đón chào của cô mỗi khi tôi đến hàng ốc không phai mờ trong tôi. Cô là biểu tượng sống động về sự mộc mạc, chân chất và mến khách của người dân nơi xứ dừa.
__________
Hay !
Cám ơn chị. Nhưng sao khi viết em chỉ có cảm giác … ngon thôi chị ơi!
Bai viet nhe nhang de thuong lam
Cảm ơn chị vì cho em cảm giác lâng lâng: lần đầu được khen…