Lê Xuân Tiến | |
Hỏi thăm người đưa cơm, Bùi Thị Xuân biết từ ngày bị bắt đến nay đã sáu tháng song Nguyễn Ánh vẫn chưa cho biết ngày kết thúc. Giống như con mèo vồ chuột. Đã bắt được chuột rồi, nhưng mèo vẫn chưa ăn vội, nó còn muốn đùa giỡn cho đến ngày còn chuột tơi tả. Nghĩ trò đời cũng buồn cười. Trước đây Nguyễn Ánh trốn chui, trốn nhủi chẳng khác nào thân con chuột hèn mọn chỉ tiếc là Tây Sơn chẳng truy đuổi đến tận cùng. Để rồi giờ đây con chuột đã biến thành con mèo. Bắt được vợ chồng Bùi Thị Xuân – Trần Quang Diệu rồi về quê bắt cả ba đứa con nhỏ, chúng không muốn cho họ chết vội. Nếu chết được, đã là hạnh phúc cho họ, chúng vẫn muốn cho họ sống để vần lên vần xuống, đẩy họ vào đau đớn tận cùng. Chúng muốn bù lại những ngày cơ cực chúng trải qua mới hả dạ. Trại giam Bùi Thị Xuân ở rất xa khu dân cư, nên ít được nghe tiếng người trừ mấy tên quân canh ngục. Ngày đêm cô đô đốc Tây Sơn chỉ nghe tiếng gió rượt đuổi nhau trên mái tranh, trên tàn cây xà cừ ngoài sân. Đôi ba tiếng chim hót rời rạc, tiếng lá rơi rụng rất khẽ. Phòng giam chỉ là bốn bức tường đá lạnh lẽo hôi mùi ẩm mốc. Một đống rơm góc phòng làm nơi ngủ, một cái thùng gỗ đầy tro để tiểu tiện. Chấm hết. Bùi Thị Xuân không ngại cực khổ, chỉ buồn khi xa chồng, xa ba đứa con thân yêu. Cô biết gia đình cô không đi lại được vì bị xiếng xích nhưng tâm hồn của họ luôn hướng về với nhau qua suy nghĩ. Bùi Thị Xuân thèm da diết tiếng cười, tiếng khóc của lũ trẻ, nhất là đứa con gái út mới lên bảy tuổi. Ngày mới bị bắt, vừa trông thấy mẹ, nó đã la lên “Mẹ ôi cứu con với”. Dù nước mắt chảy ròng vì thương con nhưng cô vẫn nghiêm sắc mặt quát lớn “con nhà tướng không được khiếp nhược”. Mặc dầu con đẻ ra chưa đầy năm, Bùi Thị Xuân đã giao cho họ hàng trông coi để tiếp tục đi chinh chiến song các con rất thương mẹ. Vì vậy nghe tiếng mẹ, con bé vội nín thinh, mặc dù gương mặt đầy nước mắt. Rồi, cô cảm thấy yên tâm, gia đình cô sẽ thực hiện nghĩa vụ cuối cùng với Tây Sơn là tìm đến một cái chết trong danh dự. Đời của Bùi Đô Đốc đã nhiều lần phải quyết định song đến nay, cô không hối hận với quyết định nào. Trước hết là đến với Tây Sơn. Là con gái, học võ từ thuở nhỏ, lại sinh ra lớn lên trên đất Tây Sơn, không còn lựa chọn nào khác là về dưới trướng Nguyễn Nhạc. Trong hàng ngũ lãnh đạo quân Tây Sơn, người mà Bùi đô đốc kính phục nhất là Nguyễn Huệ. Một con người vượt lên tất cả mọi người ở tài nghệ và nhân cách. Quả thực còn Nguyễn Huệ là Tây Sơn còn, mất Nguyễn Huệ là Tây Sơn như con thuyền bị lủng đáy, chìm dần. Khi Nguyễn Huệ mất rồi, con thuyền Tây Sơn như mất vị thuyền trưởng, không ai chỉ huy nên nội bộ cứ rối ren và rồi đi đến chỗ suy tàn. Có bao nhiêu tướng tài cũng không ngăn cơ đồ bị hủy diệt. Quyết định thứ hai của Bùi Thị Xuân là ở lại cùng chồng khi được Võ Văn Dũng tháo cũi ở Nghệ An. Lúc đó Trần Quang Diệu thương tích đầy mình, hai chân sưng vù, chẳng cách nào đi được. Bùi Thị Xuân không thể nào dứt tình ra đi, cô đành phải ở lại để bị bắt chung cùng với chồng. Bùi Thị Xuân và Trần Quang Diệu đến với nhau như là có duyên trời định. Hôm đi săn ở rừng núi Kim Sơn, Bùi Thị Xuân bỗng nhìn thấy một người đánh cọp bằng hai tay không. Con cọp to gần bằng con trâu nhảy ngang nhảy dọc, giơ vuốt cấu xé. Chàng trai vừa lui tới né tránh vừa vung quyền đấm vào đầu, vào mình cọp. Con cọp bị cú đấm đôi lúc loạng choạng nhưng chàng trai cũng bị vết cọp quào rướm máu. Xưa nay mấy ai tay không đánh cọp nên Bùi Thị Xuân rất kính phục. Cô vội vung song kiếm lên hỗ trợ cùng chàng đánh cọp. Chả mấy chốc con cọp bị nhiều vết chém, mất sức lịm xuống đất. Chàng trai đã bồi cú đấm cuối cùng làm nó hộc máu, chết tươi. Trần Quang Diệu vòng tay tạ ơn Bùi Thị Xuân vì đã cứu mạng sống. Cô đã vội gạt tay. Sau đó, cả hai ra mắt Nguyễn Nhạc được thu dụng. Từ sự kính phục lẫn nhau, tình yêu dần đến. Đó là mối tình keo sơn gắn bó, khiến Bùi Thị Xuân không thể xa rời Trần Quang Diệu. Sống cùng sống, chết cùng chết. Đó là tâm nguyện của tình yêu nhà võ. Dù sống trong nhà ngục u tối nhưng Bùi Thị Xuân vẫn tin vào niềm hy vọng cuối cùng. Đó là lời hứa của Võ Văn Dũng. Sau khi phá cũi nhưng không thể đưa Bùi Thị Xuân đi vì cô muốn ở lại với chồng, Võ Văn Dũng đã gạt lệ, vòng tay lên trời vái ba vái rồi hứa với cô: “Tôi sẽ về Tây Sơn Thượng để khôi phục lại lực lượng theo gương của ngài Thái Đức lúc khởi binh, vài tháng nếu có biến ở Tây Sơn, cô biết rằng cơ đồ của Tây Sơn đang phục nghiệp”. Nhìn thái độ cương quyết của Võ đô đốc, Bùi Thị Xuân tin rằng cơ đồ không mất. Vậy là ngày tháng trong tù, cô vẫn mỏi mòn đợi chờ. Nhưng đã sáu tháng rồi, không có dấu hiệu nổi loạn ở vùng Tây Sơn Thượng. Niềm tin của Bùi Thị Xuân đã hao mòn. Dòng suy nghĩ của Bùi Thị Xuân đã ngưng lại khi cô nghe tiếng khóa mở lắc cắc. Khuôn mặt của tên cai tù bụng phệ, râu cá chốt hiện ra. Hắn hô to, rồi đứng nghiêm – Quan thị lang tới Chẳng mấy chốc hiện ra gương mặt hình vuông râu ba chòm của thị lang bộ hình Trần Trung Tín. Quả là cái tên có ý nghĩa mỉa mai. Tín cùng quê với Bùi Thị Xuân, ban đầu theo Tây Sơn rồi sau theo chúa Nguyễn. Hắn chẳng có tài nhưng theo Tây Sơn cứ muốn được lên chức. Không thỏa nguyện, hắn chạy vào Nam theo Nguyễn Ánh. Nhờ siêng năng, nịnh hót giờ này hắn đương chức thị lang. Vừa thấy Bùi Thị Xuân hắn vội hỏi han – Chẳng hay bà khoẻ không? – Tuy hỏi nhưng mắt hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Bùi Đô Đốc. Bùi Thị Xuân cười mỉa mai – Cảm ơn ông, tôi vẫn khỏe như voi Trông thần sắc của Bùi Thị Xuân chẳng mấy sa sút. Nguyên có một cai ngục có gương mặt gầy guộc đưa cơm cho cô ngày hai buổi đã giúp bữa ăn có thêm chất. Chế độ cơm nước của ngục tù nhà Nguyễn rất hà khắc. Cơm chỉ có cơm hẩm, cá là cá mục, nhiều khi có giòi, rau rác không hề có. Nhưng bữa đầu tiên, dưới lớp cơm hẩm che đậy là lớp cơm trắng tinh thơm ngát. Còn dưới lớp cá mục có vài miếng thịt vùi trong cơm.Vì thế Bùi Thị Xuân vẫn ăn ngon miệng, bảo toàn được sức khỏe. Một hôm vắng lính canh, Bùi Thị Xuân hỏi nhỏ người đưa cơm “Tại sao nhà ngươi tốt với ta”, tên lính đưa cơm nhìn quanh nhìn quất rồi kề sát tai Bùi Thị Xuân “Không giấu gì nữ kiệt, anh tôi bị nữ kiệt bắt trong trận Tây Sơn tái chiếm thành Qui Nhơn. Nữ kiệt đã nhân đức tha tội chết cho anh tôi. Ơn này gia đình tôi nhớ mãi, nay có cơ hội tôi xin đền đáp bằng bữa cơm. Chuyện nhỏ thôi mà nữ kiệt”. Bùi Thị Xuân biết rằng chuyện không nhỏ, Gia Long biết được có thể tên lính bị bay đầu. Té ra, bên này bên kia cũng có kẻ tốt kẻ xấu. Chả bù cho tên lính mập, nó luôn luôn hách dịch, ra oai để cho Bùi Thị Xuân khốn khổ chừng nào, nó vui mừng chừng ấy. Bùi Thị Xuân nhìn thẳng vào mặt Trần thị lang: – Nhà ngươi đâu có rảnh rỗi để tới đây chơi. Vậy có việc gì nhà ngươi hãy nói ra cho đỡ mất thời giờ. Trần thị lang lúng túng: – Lấy tình đồng hương, tôi xin khuyên bà… Bùi Thị Xuân trợn mắt: – Ta rất xấu hổ khi có người đồng hương như ngươi. Ngươi đã bỏ Tây Sơn – quê hương ruột thịt để chạy theo nhà Nguyễn, còn mặt mũi nào nhìn người đồng hương. – Thôi chuyện đã qua, đường ai nấy đi… tôi chỉ bàn chuyện sắp tới. Chiều nay bà sẽ được gặp đức vua. Sinh mệnh của bà nằm trong cuộc gặp này. Bà liệu mà nói cho thuận tình, thuận lý. Hoàng thượng đã nói với tôi nếu bà quì xuống xin tha tội, bà sẽ cứu được mạng chồng con. Bằng không, bà sẽ chẳng những chết mà chết trong đau đớn. Vậy tội gì mà không nói được một lời để được sống. Bùi Thị Xuân trợn mắt: – Nghe lời mầy nói, tao muốn nhổ trong mặt. Vào tới đây gia đình tao chỉ có một con đường là chết. Không thể sống nhục như mầy, đừng nhiều lời! Nhiều đêm Bùi Thị Xuân suy nghĩ, rồi Nguyễn Ánh cũng đi đến con đường chiêu dụ. Nhưng cô đã đi đến kết luận: sống ô nhục còn đáng sợ hơn cái chết. Tây Sơn còn hơn là cuộc sống của gia đình cô, nó là máu thịt, tình yêu và cả những gì linh thiêng nhất. Tây Sơn suy sụp, đời cô và chồng con cô cũng tự tan rã. Sống nữa để làm gì. Trần thị lang cứ đứng đó lải nhải để chiêu dụ song hắn nói lời nào, Bùi Thị Xuân đều trả lời “không”. Mặc dù đã điên tiết nhưng khi ra đi hắn vẫn vớt vát: – Xin bà suy nghĩ thêm trước khi gặp hoàng thượng vào khoảng hai canh giờ nữa Khi thị lang họ Trần bước đi, đột nhiên Bùi Thị Xuân kêu to: – Lính mập đâu lại đây ta bảo Khuôn mặt của hắn xuất hiện. Bùi Thị Xuân biết rằng thằng này ham của đút lót nhưng với Bùi Thị Xuân thì đừng hòng. Nhưng cô biết cách để điều khiển hắn – Mang gấp cho tao chậu nước, gương, lược Thằng lính ngạc nhiên, trọ trẹ – Làm chi rứa? – Để gương mặt sạch sẽ, đầu tóc gọn gàng mà gặp hoàng thượng của mi – Không có. Mặt mi thảm hại chừng nào, công tao càng lớn Bùi Thị Xuân cười lớn: – Tao chết rồi, sẽ hiện lên bám theo ngươi mà báo thù. Mi sẽ điên loạn rồi thác theo ta thôi Thằng lính chợt xanh mặt. Hắn vốn sợ ma nên không nói gì lẳng lặng làm theo ý muốn của Bùi Thị Xuân * Nguyễn Ánh ngồi chễm chệ trên ngôi cao khi lính giải Bùi Thị Xuân vào điện rồng. Chung quanh chẳng có bóng vị quan lớn nào ngoài viên thị lang bộ hình. Chắc hẳn hắn không để lọt tai các vị quan, những lời chửi bới có thể của Bùi Thị Xuân. Cô đô đốc Tây Sơn vẫn còn bị gông vào cổ, hai chân bị xích. Nguyễn Ánh nhìn cô gái nhỏ bé phía dưới vuốt râu cười thỏa mãn. Phải cho Bùi Thị Xuân biết lúc này ai có quyền. Đâu có còn là sự chạy trốn chui lủi hèn hạ trước kia. Nay đất nước nằm trong tay, hắn muốn gì được nấy. Thật khác xa với thái độ của Nguyễn Huệ trước đây khi gặp kẻ thù là những bậc trượng phu. Huệ tự tay bước xuống cởi trói rồi mời ngồi. Ánh vẫn giữ thái độ ngạo mạn. Nhưng Bùi Thị Xuân cũng không vừa, cô nhìn trừng vào hắn không chớp mắt. Hắn tự mãn hỏi: – Ngươi có biết là triều Nguyễn với Tây Sơn ai là chính ai là tà không? Tại sao ngươi phò tá Ngụy Tây. Bùi Thị Xuân cười mỉa: – Tây Sơn là chính, nhà Nguyễn là tà. Đất của nhà Lê ngươi cướp lấy rồi xưng vương xưng bá. Tây Sơn là nguyện vọng của nhân dân, một lần đuổi Trịnh rồi trả đất cho nhà Lê, rất tiếc nhà Lê không giữ được đất mà còn cầu viện ngoại bang “cõng rắn cắn gà nhà” nên chủ tướng ta phải tiêu diệt. Nhà Nguyễn là đại thần của nhà Lê tại sao không làm việc đó mà cũng đi cầu viện lung tung. Không có hoàng thượng ta, đất mất, dân làm nô lệ, còn chỗ đâu ngươi xưng hùng, xưng bá. Ta hỏi lại: ai chính, ai tà? Nguyễn Ánh có vẻ sượng sùng nhưng chuyển sang câu hỏi khác: – Ta và Nguyễn Huệ ai tài hơn? Bùi Thị Xuân ung dung đáp: – Nói về tài ba thì tiên đế ta trắng tay dựng cơ đồ bách chiến bách thắng. Còn nhà ngươi trốn chui, trốn nhủi phải cầu viện ngoại bang. Chỗ hơn kém rõ ràng, như nước giếng so nước sông. Còn nói về đức độ, tiên đế ta lấy nhân nghĩa đối xử với trung thần thất thế, ai được tha cũng cảm phục. Còn nhà ngươi lấy hình phạt khốc liệt đối xử với bậc nghĩa liệt sa cơ, chỗ hơn kém cũng rõ ràng như ban ngày với ban đêm. Nếu tiên đế ta không thừa long sớm thì làm gì có ngươi ngồi đây. – Ngươi có tài sao không giữ được ngai vàng của Cảnh Thịnh? – Có thêm một nữ kiệt như ta, dễ gì nhà ngươi đặt được chân lên đất Bắc Nguyễn Ánh thấy không thể đối đáp với Bùi Thị Xuân bèn dịu giọng: – Nhà ngươi có muốn xin ân xá không? – Ta đâu có sợ chết mà chịu hạ mình trước một kẻ tiểu nhân đắc thế? Nguyễn Ánh nổi giận, gằn từng tiếng: – Không chịu nhục, ta sẽ làm cho ngươi biết nhục Nguyễn Ánh thét truyền lệnh mang Bùi Thị Xuân trở về ngục. * Lại thêm mười ngày chờ đợi. Dù tha thiết muốn được gặp chồng con trước khi chết nhưng Bùi Thị Xuân không muốn xin một ân huệ nào trước kẻ thù. Trần Trung Tín lại đến. Lần này khuôn mặt y giả bộ thương tâm: – Tại sao tôi đã hết lời căn dặn mà bà vẫn cương lên làm cho hoàng thượng nổi giận? Bùi Thị Xuân cười to: – Ta muốn cho đức vua nhà ngươi phải run sợ khi đối mặt với một phụ nữ. Hoàng thượng nhà ngươi đã tái mặt, tái mày rồi. Ha ha Trần thị lang vẫn lải nhải: – Bà biết hoàng thượng cho bà biết nhục cách nào không? – Ta chẳng cần biết – Bà sẽ bị lột truồng đem về quê bà để bêu riếu cho thiên hạ xem, để người phụ nữ nào muốn làm loạn thì lấy bà làm gương – Cơ thể này do cha mẹ sinh ra, việc gì phải giấu. Đức vua nhà ngươi sẽ hối tiếc khi làm công việc hèn hạ này. Nó chỉ làm cho nhân dân phẫn uất. Bùi Thị Xuân nói hùng hồn như thế nhưng cô lại nhớ đến Võ Văn Dũng. Chẳng có tin tức gì từ ấy đến nay. Võ Văn Dũng đã chết ở xó rừng nào hay nhân dân không tin ở Tây Sơn nữa. Một khi niềm tin đã mất đi là mất tất cả. – Bà cũng cần biết là sau cuộc bêu riếu này, cái chết dành cho bà rất thảm khốc. Bà sẽ bị voi dữ dày xéo hoặc bị “điểm thiên đăng” tức là người bà bị quấn lấy vải nhúng sáp nóng rồi cột vào cột sắt giữa trời châm lửa đốt. Da bà sẽ bị lột ra từng mảng, đau thấu tim gan. Rất đau đớn, bà ạ. – Ta chẳng sợ, cuối cùng cũng chỉ là chết – Nhưng bà vẫn còn cơ hội cuối cùng là quì xin ân xá – Ta đã nói rồi, không bao giờ chịu nhục, đừng nhiều lời vô ích – Bùi Thị Xuân thét lên Trần thị lang vừa đi vừa lẩm bẩm “dại quá, dại quá” Nguyễn Ánh cứ tưởng Bùi Thị Xuân bị lột truồng cho xe chở về Tuy Viễn, người dân sẽ lũ lượt rủ nhau ra xem như xem hội. Nhưng hoàn toàn ngược lại, nhân dân Tuy Viễn đã bảo nhau vào nhà đóng kín cửa. Người đi đường, kẻ nhóm chợ đều ngoảnh mặt, tránh xa xa. Chiếc xe chở tù nhân Bùi Thị Xuân đi qua, đường phố vắng lặng, hiu hắt, chỉ còn tiếng gió và tiếng lá rơi. Ngang qua Đập Đá, nơi có làng dệt nổi tiếng. Các cô gái dệt lụa đang chờ sẵn. Những vuông lụa được tung ra, bay vào xe. Các tên lính ra sức dùng đao để chém. Nhưng các mảnh lụa bị đứt theo gió vẫn bay tấp vào châu thân Bùi Thị Xuân. Phút chốc lụa đã đắp kín thân thể trần truồng. Những mảnh lụa vẫn tiếp tục bay lên xe. Những mảnh lụa lấp lánh dưới ánh mặt trời. |
Những mảnh lụa
Tháng Mười Hai 16, 2011 bởi xunauvn
Đọc xong thấy ưng cái bụng.
Tôi hoàn toàn đồng ý quan điểm về lịch sử thời Tây Sơn của tác giả Lê Xuân Tiến.
Để đánh giá một giai đoạn lịch sử hoặc một triều đại mà không biết chính-tà, công-tội,ai anh hùng,ai tiểu nhân, ai làm cho đất nước đáng tự hào,ai dìm đất nước vào vòng nô lệ…thì đó là không hiểu biết hoặc xem thường lịch sử.
Về mặt truyện ngắn, xây dựng được một nhân vật đầy hào khí Tây Sơn như nữ tướng Bùi Thị Xuân là một thành công của tác giả.
Đây là một truyện ngắn hay.
Hồ Ngạc Ngữ
Trước hết,xin cảm ơn các bạn đã đọc và có lời khen cho truyện ngắn “những mảnh lụa.Riêng ý kiến của bạn Thuận Nghĩa,thiết nghĩ những đánh giá về Nguyễn Ánh,tình tiết của truyện ngắn đã lập luận rất rõ,xin mời bạn đọc lai kỹ hơn một chút..Nguyễn Ánh có phải là một nhân vật kiệt xuất, như kiên trì,thoát khỏi mọi tình huống như “ngàn cân treo sợi tóc để chiến thắng Tây Sơn,thống nhất nước nhà hay không ? Đúng có thể công nhận Nguyễn Ánh là tài giỏi nếu đối đầu với Nguyễn Huệ lúc ông ta còn sống,đằng này lợi dụng lúc Nguyễn Huệ chẳng may qua đời quá sớm,Nguyễn Ánh mới có cơ hội vươn lên,nên không thể dùng hai chữ “kiệt xuất’ để gán cho Nguyễn Ánh được.Còn về công thống nhất đất nước,nên nhớ rằng công này thuộc về Nguyễn Huệ khi đã tiêu diệt cả Trịnh lẫn nguyễn,Nguyễn Ánh chỉ là người “ăn theo ” mà thôi..Còn về họa ngoại xâm,nếu Nguyễn Huệ không thắng trận Rạch Gầm,Xoài Mút thì có thể cả Nam Bộ hoặc có khi cả đất nước rơi vào tay ngoại xâm..Đánh giá về triều Nguyễn,chúng ta không “quơ đũa cả nắm ” để qui kết cho cả những vị vua yêu nước như Hàm Nghi,Duy Tân nhưng rõ ràng từ những triều vua như Minh Mạng,Tự Đức đến Khải Định,Bảo Đại là một chuổi thủ phạm để đưa đất nước vào thảm họa 100 năm nô lệ cho giặc Pháp.Đó là những quan điểm lịch sử rất khách quan để tô điểm cho nhân cách anh hùng của nữ tướng Bùi Thị Xuân.
@ Kính Ông Lê Xuân Tiến và Ô. Hồ Ngạc Ngữ.
Trong lời bình của tôi có một đoạn bị admin cắt bỏ nên sinh ra hiểu lầm của hai ông. Tôi chỉ nói “chính-tà” về phương diện văn học thôi: hễ nhân vật “chính” thì thường được tô hồng, và “tà” thì bôi đen. Cái mô-típ ấy rất phản văn học.
Vế mặt lịch sử, tôi chỉ nêu một cách đặt vất đề phản biện đang tranh cãi. Rất tiếc xunau không phải diễn đàn lịch sử nên tôi không dám lạm bàn, mà có bàn cũng không tới đâu. Chỉ xin thưa rằng, Quang Trung chỉ mới thống nhất đất nước về mặt quan sự, chưa thống nhất về chính trị, ngay cả lãnh thổ cũng chia hai giang sơn ( phần phía Nam Thuận hóa do Thái Đức Nguyễn Nhạc cai trị).
Lịch sử không thể dựa trên chữ “nếu”: “nếu Q!T còn sống…”Ông đã thăng hà trước khi thống nhất giang sơn về một mối. Trong lịch sử đôi khi hai thế lực thù địch lại kế thừa sự nghiệp của nhau: QT xóa bỏ sông Gianh ( Trịnh Nguyễn phân tranh) tạo diều kiện để cho triều đại Nguyễn Gia Miêu thống nhất về mặt chính trị của giải giang sơn từ Nam Quan đến Cà Mau.
Trong bối cảnh thế kỷ 18, khi chủ nghĩa thực dân cũ từ phương Tây chinh phục cả thế giới – có thể gọi là cuộc “toàn cầu hóa” lần I – thì không chỉ VN mà nhiều quốc gia Á-Phi (kể cả nước lớn như Ấn và Trung) bị xâm lược, thực dân hóa.; Duy chỉ có Nhật Bản là giữ vững được độc lập nhờ công cuộc canh tân của Minh Trị.
Những nhà sử học cho rằng sở dĩ TQ và VN không sản sinh ra một Minh Trị vì giai cấp phong kiến ở hai nước nầy rất yếu, không tự đổi mới được vì hệ tư tưởng cổ hủ, từ chương.
Tôi không hề quên công trạng chống ngoại xâm và tài năng quân sự của QT ( giản đơn vì đó là sự thực lịch sử).
Như đã thưa trước, đây không phải diễn đàn lịch sử nên tôi xin rút khỏi cuộc tranhy luận.
Dung roi mua giang sinh da den hay cung nhau gat bo moi tranh luan de don chua sinh ra doi
Thật đáng tự hào về một NỮ ANH HÙNG TÂY SƠN
Cám ơn anh Lê Xuân Tiến rất nhiều.
Doan ket rat hay,toi thich hinh anh nhung tam lua que huong cuon bay trong gio,che phu hinh hai nguoi anh hung dan toc
Bùi Thị Xuân quê tui nè!
“Thim” một ngừ “xí” quê tui nè, nữa nè !(Ngừ thứ nhứt là phanloquo)
Thanh Duy nữa kia nè anh Tú! hú..hú..
Phải giả bộ hổng thấy mứ có ngừ sụp … hố chớ hẻ !!! he…he…he…
Rất tự hào mình đang ở trên đất quê của BÀ – Nữ tướng Bùi Thị Xuân!
Từ trước đến nay hình như chưa có tác phẩm mang tính chất văn học về nhân vật nữ anh hùng lổi lạc này? Nếu có chỉ là kể chuyện lịch sử. Thành thử đọc truyện ngắn này ,tự dưng được tiếp cận những góc nhìn khác phong phú hơn về nhân vật này. Tuy nhiên đặt vấn đề ai chính ai tà….có thể dễ trở thành cực đoan khi đánh giá một giai đoạn ,một nhân vật lịch sử.
@ Bạn Nguyễn Hòa thân mến, Tôi chia sẻ ý kiến của bạn nêu ở câu cuối:”…đặt vấn đề ai chính ai tà…dễ trở thành cực đoan khi đánh giá một giai đoạn, một nhân vật lịch sử”.
Khách quan mà nói, Nguyễn Ánh cũng là nhân vật kiệt xuất, xứng đáng là đối thủ của Nguyễn Huệ: kiên trì, vượt mọi thử thách ngàn cân treo sợi tóc, tầm nhìn chiến lược không chỉ đủ sức đối đầu và chiến thắng Tây Sơn mà còn xây dựng một triều đại trị vì lâu dài của nước VN rộng lớn, thống nhất về chính trị và cả quân sự – điều Tây Sơn không làm được ( ba anh em chia nhau trấn ba miền, tranh giành với nhau đến suýt “nhồi da xáo thit” -lời Nguyễn Nhac thốt ra khi bị QT bao vây ở thành Quy Nhơn).
Gia Long có dựa vào Pháp để chống Tây Sơn nên bị kết án “cõng rắn chắn gà nhà” nhưng khi lấy được nước thì thay đổi đường lối, chọn Minh Mạng là người không thân Pháp kế nghiệp để giữ thế độc lập. Nếu nhà Nguyễn theo Tây, thì Tây đã không sử dụng vũ lực để chiếm nước ta. Xét công bằng 9 đời vua nhà Nguyễn thì số vua đớn hèn, chịu khuất phục ngoại ban là thiểu số (dường như chỉ có Khải Định va Bảo Đại). Thế nước yếu làm sao chống chọi được cơn sóng dữ của chủ nghĩa thực dân, ngay cả Trung Quốc cũng thua, thậm chí thua đau hơn ta sau vụ bát quốc liên minh, chiến tranh nha phiến…
Văn chương là hư cấu nhưng phải dưa trên quan điểm lịch sử khách quan thì mới thuyết phục.
Em đồng ý & tâm đắc với ý kiến của quynh, quynh Thuận Nghĩa à !!!
Bài viết rất xúc động …… quá hay !Cám ơn Lê xuân Tiến!
Một câu chuyện lịch sử,có thể có hư cấu,nhưng không hiểu sao đọc cứ tự hào
Chào Lê Xuân Tiến! Sau khi rời tóa soạn báo BĐ và lần gặp cafe ở báo LĐ Sg – tôi không có dịp gặp lại Cậu! Tuy vậy- vẫn theo dõi tin tức & đọc LXT đều đều! Vậy là Cậu vẫn còn ” sức ” để mà theo đuổi ” trò chơi ” khổ nhọc này! Rất vui mỗi khi đọc được sáng tác mới của LXT. ” Những Mảnh Lụa ” là một thử nghiệm trong phong cách viết về đề tài lịch sử – rất công phu & hay! Khi nào có dịp về thăm quê – nhớ phone nhé? Chúc Cậu & Gia đình An Vui! MVL
Bài viết hay quá!Một Nữ lưu đáng được muôn đời sau kính trọng.
Ai sống rồi cũng phải chết.Nhưng có những cái chết làm rạng rỡ giống nòi.Để lại tiếc thương mãi ngàn sau.
Lịch sử đất nước có nhiều biến động đã sản sinh ra nhiều bậc anh hùng như nữ tướng Bùi thị Xuân . Cái chết của bà được lưu truyền như một nét đẹp bất tử . Thật đáng tự hào !
Lich su Viet Nam sao nhieu thang tram qua?
Toi rat nguong mo nhan vat lich su nay,nguoi da lam rang danh phu nu Viet Nam
Mot cau chuyen cam dong ve mot nhan vat huyen thoai,doc rat xuc dong
Cam on tac gia da tai hien mot giai doan lich su hao hung cua dan toc chung ta
Chuyện dã sử nhưng làm người đọc cảm thấy đang ở đâu đó nhìn vị nữ tướng Tây sơn..còn một thông tín về tứ mã phanh thây hay ngũ mã..quá oai hùng.
chúc anh mạnh khỏe
Đàn bà dễ có mấy ai ?…
Tranh minh họa thật đẹp !…
Cám ơn huynh Lê Xuân Tiến đã tái hiện lịch sử bằng một câu chuyện dã sử thật hay !
Một người phụ nữ vĩ đại
Hình như lịch sử bây giờ đánh giá Nguyễn Ánh có phần bớt khắc khe hơn trước đây!
Bà Bùi Thị Xuân quê mình đây!